Đế Lộ

chương 29: 29: rời đi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sao đó ngước lên trời nhìn về phương xa.

"Thời cơ cũng đã đến, giờ thì ta nên bắt đầu thôi".

Rồi nhẹ nhàng bước tới bên cạnh quả trứng.

Cùng lúc đó Triệu Viễn cũng vận chuyển lên hỗn độn lưu ly quyết, ngay lập tức toàn bộ cơ thể Triệu Viễn bị bao phủ lại bởi hỗn độn chi khí.

Không dừng lại ở đó hỗn độn chi khí khuếch tán ra toàn bộ mảnh tiểu đại lục này.

Kết hợp với đó là uy áp ngập trời khiến cho toàn bộ mảnh Đại Lục này cũng bắt đầu rạn nứt, không gian xung quanh bắt đầu gợn sóng như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Bên dưới lão đầu cũng thấy hoảng rồi.

Dạ Hàn toàn thân đổ mồ hôi hột

"Tiểu tử này điên thật rồi.

không gian này bị uy áp của tiểu tử kia chấn động sáp sụp đổ rồi.

Nếu mà không kịp phá giải trận pháp thì dựa vào tình huống của chúng ta hiện tại mà bị cuốn vào không gian loạn lưu thì coi như xong".

Phong Thiên Tiếu bình tĩnh nói.

"Thời gian vẫn còn một chút, nên không cần lo lắng".

Triệu Viễn trên không trung một tay bắt về phía quả trứng, tay còn lại bắn ra một đạo lực lượng về phía thiên đạo chi nhận.

Sau đó khẽ quát.

Phá..

Đại Lục đã rạn nứt, Triệu Viễn lại dùng thêm lực lượng khiến cho mảnh Đại Lục này cũng không chống đỡ được nữa nên đã dần bang diệt.

Tay trái Triệu Viễn cầm lấy cửu đầu thiên xà trứng rồi cất vào túi trữ vật.

Tay còn lại cầm thiên đạo chi nhận nhưng nó không ngừng phản kháng, muốn bay ra ngoài.

Hừ…

"Đã không chịu nghe lời thì ta sẽ phong ấn ngươi lại, cho ngươi trở thành một cái chi nhật rác rưởi".

Chỉ thấy tay trái Triệu Viễn viễn điểm ra, cùng với đó là vô đó đạo phù văn khắc lên thiên đạo chi nhận.

Sao đó hình thành một đạo đồ án hoàn chỉnh bao phủ lại toàn bộ thiên đạo chi nhận, làm cho nó không còn phản kháng được nữa.

Sau đó tiện tay cất vào túi trữ vật.

Làm xong những thao tác này Triệu Viễn cũng thu lại toàn bộ hỗn độn chi khí vào cơ thể, toàn bộ uy áp cũng biến mất.

Triệu Viễn lại trở lại như một người bình thường không có gì lạ.

Nếu không có ai chứng kiến cảnh vừa rồi thì nói ra cũng không ai tin Triệu Viễn là một tu sĩ.

Bởi trên người Triệu Viễn không phát ra chút ba động nào của khí tức, cảm nhận cũng không thấy.

Đặc biệt là Triệu Viễn không có chút khí chất nào của một vị tu sĩ.

Chỉ như một phàm nhân không có gì lạ.

Triệu Viễn vừa thu lại toàn bộ lực lượng thì ngay lập tức có đạo thân ảnh phi thân lên đứng đằng sau Triệu Viễn.

Cùng với đó là cổ khí tức vô cùng mạnh mẽ từ lão đầu phát ra khiến cho không gian đang lung lay sáp sụp đổ không chịu thêm được nữa nên đã sụp đổ dần.

Hồng mông tử khí trước ở xung quanh Đại Lục, bây giờ không có trận pháp ngăn cản nên đã tán loạn khắp xung quanh không có mục đích.

Triệu Viễn cũng cảm thấy chỗ này không ở được nữa.

"Không ổn rồi, chúng ta mau rời khỏi đây, mảnh không gian này sụp đổ sẽ tạo thành không gian loạn lưu, lúc đó cũng có chút nguy hiểm".

Trước lúc rời đi chỉ thấy Triệu Viễn thả ra một bình nhỏ, mở nó ra rồi quán chú lực lượng vào.

Hồng tử khí lập tức bị hút toàn bộ vào bên trong.

Triệu Viễn đóng nắp bình lại.

"Phong lão, mau mở ra không gian thông đạo".

Phong Thiên Tiếu cũng không nói nhiều, tay phải một vạch ra trước mặt.

Tức khác một không gian thông đạo xuất hiện.

Phong Thiên Tiếu là người đầu tiên đi vào, người còn lại cũng không chậm chễ đi theo sau.

Triệu Viễn đám người vừa rời đi thì toàn bộ không gian này cũng sụp đổ rồi biến thành không gian loạn lưu.

Cùng lúc đó ở Trung vực, Thiên ngục cấm địa bên trong xảy ra một trận kịch chiến làm cho Đại Lục cũng phải run rẩy.

Khiến không ít nhân vật cấm kỵ cũng chú ý tới một màn trong đó nhưng khi những người đó đến bên ngoài Thiên Ngục thì mọi động tĩnh cũng biến mất.

Không ai biết trong đó đã xảy ra chuyện gì.

Cũng chưa từng có ai ngỏ ý là vào bên trong tìm hiểu tin tức.

Nhũng nhân vật cấm kỵ này đều biết trong đó tồn tại nhân vật như nào nên chuyến này mọi người cũng đường ai người đấy về, không ai bàn luận thêm bất kỳ điều gì.

Không ít tu sĩ bình luận chuyện vừa xảy ra trong Thiên Ngục nhưng sau nửa ngày thì toàn bộ tu sĩ trên Đại Lục không còn một ai nhắc tới chuyện này nữa.

Như có một lực lượng vô hình nào đó đã che đi hết mọi chuyện.

Trở lại Đông vực, bên trong hắc ám sơn mạch.

Trong sơn cốc mà Triệu Viễn bị Huyết Vô Kỵ đánh xuống vực ngay lúc này trên bầu trời xuất hiện một khe nứt thông đạo.

Không lâu sau từ trong đó đi ra đạo thân ảnh.

Đó chính là đám người Triệu Viễn.

Vừa xuất hiện Triệu Viễn có chút kinh ngạc, rồi thúc giục.

"Mau ẩn thân lại và thu liễm hết khí tức xung quanh".

Sao đó Triệu Viễn không biết từ đâu lấy ra ẩn thân phù dán lên người, sau đó thúc giục linh lực ngay tức khắc thân ảnh Triệu Viễn biến mất.

Tuy không hiểu Triệu Viễn làm như vậy là có ý gì nhưng lão đầu cũng làm theo.

Mỗi người tự thi triển ra bản thân bí pháp, rồi thân ảnh dần dần ẩn vào không gian.

Rồi chỉ nghe Triệu Viễn truyền âm.

"Chúng ta mau lặng lẽ rời khỏi đây đó tới Phong Vân thành gần đây.

Có hai người sáp xuất hiện ở đây, nhưng hiện tại ta chưa muốn đối mặt với họ nên im lặng rời đi thôi".

Nói truyền âm xong, Triệu Viễn liền hướng về Phong Vân thành bay đi.

lão đài thấy vậy liền cũng đi theo sau.

Một lúc sau có hai đạo thân ảnh cấp tốc lao tới đáp xuống sơn cốc.

Một trong hai người lên tiếng.

"Sơn cốc này này chắc hẳn là nơi Triệu Viễn bị đánh xuống vực mà mập mạp đó nói".

Người còn lại đi xung quanh nhìn một vòng rồi mới đáp lại.

"Nơi này quả thật rất y như mập mạp đó miêu tả, đã từng xảy ra chiến đấu ở đây.

Nhưng điều kỳ lạ là phía dưới vách vực lại không có âm phong hay vụ khí như mập mạp đó nói.

Không biết sau đó đã có chuyện gì xảy ra".

Hai người này chính là Triệu Long và Triệu Vô Thiên.

Do chậm chễ việc đấu giá hội nên hôm nay mới đi tới nơi này để tìm tung tích của Triệu Viễn.

Triệu Vô Thiên đi tới vách vực rồi nhắm mắt dùng linh hồn lực dò xét xuống bên dưới, một lát mới mở mắt.

"Kỳ quái, nơi này lại sâu tới vậy ngay cả ta cũng không thể cảm nhận được tình hình dưới đáy vực".

"Triệu Long, chúng ta thử xuống bên dưới xem có phát hiện gì không".

Nói liền nhảy xuống bên dưới, theo sau là Triệu cũng không chần chừ mà nhảy xuống theo.

Không lâu sau hai người liền đáp xuống đến đáy vực.

Triệu Vô Thiên quan sát xung quanh một vòng nhưng lại không phát hiện Triệu Viễn đâu.

"Kỳ lạ, Triệu Viễn đã đi đâu.

Nếu hắn tử vong nhất định sẽ còn lưu lại thi thể bởi nơi này không hề có chút khí tức nào của yêu thú hết.

Nếu là sống thì hắn đã đi đâu".

Triệu Long vui vẻ đi tới bên cạnh Triệu Vô Thiên.

"Vậy cũng đồng nghĩa là Viễn nhi nó còn sống.

Nên cũng có thể là nó đã leo ra khỏi đây rồi.

Triệu Vô Thiên liền phủ nhận.

"Không thể, nơi này quá thẳng đứng, chỉ dựa vào chút ru vi đó của nó thì không leo lên được".

"Vô Thiên ngươi xem vật này là vật gì".

Chỉ thấy Triệu Long đi tới một góc nhạt lên một mảnh đã vỡ.

Nghe vậy Triệu Vô Thiên đi tới từ tay Triệu Long cầm lấy mảnh đá quan sát.

"Đây là mảnh vỡ của trận thạch, trên này còn lưu lại không ít đoạn phù văn không hoàn chỉnh.

Nhìn một ít phù văn trên này thì chắc bản đây là một cổ xưa truyền tống trận.

Tiếc là nó đã bị phá hủy".

Triệu Long lại cúi xuống đất nhặt lên hết mảnh vỡ trận thạch dưới đất cất vào trong nhẫn trữ vật.

Trên tay chỉ cầm lại một mảnh nhỏ trận thạch quan sát.

Bỗng Triệu Long phát ra tiếng kinh ngạc.

"Những đường vỡ trên mảnh trận thạch này còn rất mới.

Có thể thấy truyền tống trận này vừa bị phá hủy".

Triệu Vô Thiên cũng quan sát thấy những điều này, nhưng sau đó lại thở dài.

Haiz...

Truyện Chữ Hay