Đế Lộ

chương 20: 20: truyền thuyết hỗn độn chi thể

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong lúc đang suy nghĩ thì lão nhân đó mỉm cười nói.

"Có vẻ như tiểu tử ngươi rất tò mò về lão đầu ta nhỉ".

"Cũng không có gì là tò mò lắm, ta cảm thấy lão đầu ngươi khác hai người còn lại nên mới xem lão đầu ngài nhiều hơn mà thôi".

Bỗng có tiếng cười từ lão đầu này vang lên

Haha..

"Đúng là một tiểu tử thú vị, ta cũng xin tự giới thiệu một chút tên ta là Thiên Khiếu, còn ta đã sống được bao nhiêu năm thì bây giờ ta cũng đã quên đi rồi, không còn nhớ rõ nữa.

Đại khái là lão đầu ta cũng đã sống không ít năm".

Triệu Viễn cũng biết Thiên Khiếu là một cường giả, đến cấp độ như này thì không có lý nào lại quên được.

Chỉ là Thiên Khiếu không muốn nói ra nên Triệu Viễn cũng biết điều không hỏi về vấn đề này.

"Nếu lão đầu ngài cũng đã giới thiệu bản thân rồi nếu ta không giới thiệu thì cũng có chút bất kính.

Ta tên Triệu Viễn, năm nay tuổi".

Vừa nói xong bỗng có một uy áp kinh khủng đè lên Triệu Viễn.

Cùng lúc đó một tiếng phẫn nộ vang lên.

"Nếu ngươi là người của Triệu tộc vậy hôm nay cũng đừng nghĩ tới chuyện ly khai nơi này".

Lúc này Triệu Viễn chỉ cảm thấy uy áp đó như ngàn vạn núi Thái Sơn đè lên người, toàn thân cốt cách dung động lắc lư.

Triệu Viễn lúc này cũng cảm thấy không ổn.

"Không được, nếu cứ tiếp tục như thế này thì sớm muộn gì mạng nhỏ của ta chơi xong".

Nghĩ như vậy Triệu Viễn cũng không che giấu gì nữa.

Một tiếng gầm thét vang lên trong đó có chứa cả tiếng long ngâm, tuy nó phát ra nghe không được rõ ràng.

Nhưng những người có mặt ở đây cũng không phải người thường nên ai cũng có thể nghe thấy rõ được.

Sau đó hai cánh tay của Triệu Viễn bắt đầu hóa thành long chảo cùng với đó là khí tức của Triệu Viễn tăng vọt rồi bật dậy, dù vậy vẫn không thể chống lại được uy áp từ Dạ Hàn đang phát ra.

Sau đó tiếng nổ vang lên, dù Triệu Viễn có quật cường đến mấy thì vẫn không thể chống lại được cường giả như thế khiến cho xương đầu gối vỡ nát phải quỳ xuống đất.

Tuy không cam lòng, nhưng cảnh giới cách nhau một trời một vực.

Ngay cả sức phản kháng cũng không có.

"Chỉ tiếc cảnh giới ta quá thấp, nếu như ta có thực lực cường đại thì sao phải rơi vào tình cảnh như này".

Triệu Viễn chỉ cảm thấy vô lực.

Dạ Hàn lúc này sát ý bừng bừng.

"Đợi lát nữa ta sẽ đánh bể nhục thân của ngươi, sau đó ta sẽ cho thiên hỏa đốt linh hồn của ngươi, ta sẽ tra tân linh hồn linh hồn của ngươi nghìn năm, vạn năm lúc đó ngươi sẽ biết thế nào là gọi tuyệt vọng".

Nghe vậy Triệu Viễn cũng không có tý khiếp sợ nào hết mad còn cười lớn.

"Một cường giả như ngươi mà lại ra tay đối phó một con kiến như ta không khúc là phúc của ta hay gì đây.

Nhưng lão đầu ngươi không cảm thấy mất mặt, xấu hổ hay sao, nếu là ta thì ta đã đập đầu vào tường cho xong cuộc đời rồi".

Dạ Hàn hừ lạnh.

"Thế thì đã sao, trách cũng chỉ có trách bản thân ngươi là người của Triệu tộc, nếu không đã là một tình cảnh khác".

Trong lúc tiếng long ngâm từ Triệu Viễn phát ra thì có một tình cảnh kỳ lạ chỉ là Triệu Viễn và Dạ Hàn không có thời gian chú mà thôi.

Nhưng vẫn còn có hai người chú ý tới cảnh này là Phong lão đầu và Thiên Khiếu.

Tiếng long ngâm đó vừa phát ra thì đồng thời quả trứng trên nóc nhà cũng bắt đầu xoay mạnh nhưng cũng chỉ trong giây lát rồi lại ngừng.

Cùng lúc đó một cảnh tượng không thể tin nổi đã phát sinh, uy áp vô cùng cường đại của Dạ Hàn biến mất.

Thay vào đó là những âm thanh của tiếng xiềng xích va chạm nhau được phát ra.

Lúc đầu Triệu Viễn nhìn xung quanh nhưng không phát ra xiềng xích ở đâu.

Nhưng sau Triệu Viễn phát hiện ra chín cái dây xích từ trên nóc nhà thả xuống.

Lúc đầu chỉ nhìn thấy dây xích mờ mờ, nhìn không được rõ cho lắm như không phải thực thể vậy.

Nhưng sau đó những dây xích bắt đầu hiện rõ ràng ra cho đến khi nhìn chẳng khác nào như những dây xích được luyện chế từ hắc thiết ra.

Cứ mỗi ba dây lại cuốn chặt một chặt một lão đầu.

Trong đó Dạ Hàn đang trông cơn tức giận nên càng vùng vẫy, càng phản kháng thì dây xích lại càng cuốn chặt hơn một phần khiến cho Dạ Hàn không ngừng la hét thống khổ.

Triệu Viễn thấy cảnh tượng như vậy cũng cảm thấy rùng mình.

"Rốt cuộc là đau đớn đến mức nào mới khiến cho một cường giả như Dạ Hàn cũng không nhịn nổi.

Nếu những dây xích đó cuốn trên người ta liệu ta có chịu nổi không".

Triệu Viễn càng nghĩ càng thấy đáng sợ nên không dám tiếp tục suy nghĩ về chuyện này nữa.

Còn Thiên Khiếu và Phong lão đầu thì vẫn bình thản ngồi đó dù có bị xiềng xích cuốn quanh người cũng coi như không có chuyện gì.

Cũng do hai người này ngồi im, không phản kháng như chấp nhận số phận vậy nên những dây xích đo chỉ cuốn chặt rồi ngừng không như Dạ Hàn càng phản kháng lại càng chịu đau khổ.

Do hai người ngồi im đó không phản kháng nên cũng không chịu cảnh dày về thể xác lẫn linh hồn như đến chết đi sống lại giống như là Dạ Hàn.

Triệu Viễn giờ mới bắt đầu dùng thần thức quan sát kỹ những dây xích này.

"Rốt cuộc là những dây xích này được tạo ra từ cái gì mà lại vừa có thể quấn chặt được thể xác mà vừa lại có cuốn chặt được linh hồn".

Triệu Viễn nghĩ một lát cũng không có kết quả nên cũng không tiếp tục suy nghĩ nữa.

Mà chuyển sang tìm những dây xích này từ đâu tới.

"Ồ, sao nó lại từ quả trứng này phát ra nhỉ, quá kì lạ rồi".

"Không lẽ đây là một trận pháp, mà quả trứng đó lại là trận nhãn nên mới tạo ra những xiềng xích này".?

"Thôi kệ đi, thân mình lo chưa xong thì lo chuyện người khác làm gì".

Nghĩ như vậy xong, Triệu Viễn bắt đầu nhắm mắt tĩnh tâm xuống sau đó vận chuyển lên hỗn độn lưu ly quyết để bắt đầu chữa trị thương thế ở hai chân.

Cùng lúc lúc hỗn độn lưu ly quyết thì linh khí xung quanh Triệu Viễn bắt đầu được hấp thu vào trong cơ thể, sau đó được chuyển đến đan điền.

Linh khí tới đan điền lại được hỗn độn đan điền chuyển hóa thành thành hỗn độn chi khí.

Số lượng linh khí nếu được hấp thu từ ngoài vào trong cơ thể là phần thì sau khi chuyển hóa cũng chỉ còn lại phần.

Hỗn độn chi khí đó lại được truyền ra toàn thân để sử dụng.

Vòng tuần hoàn đó được lặp đi lặp lại.

Với số lượng ít ỏi đó cũng có thể thấy hỗn độn chi thể tu luyện gian nan cỡ nào.

Bù lại thì cường đại của hỗn độn chi thể là không thể phủ nhận.

Đặc biệt nhất là hỗn độn chi thể sau khi tu luyện đến thiên địa cảnh cũng như đột mỗi đại cảnh giới phía trên thiên địa cảnh lại không bị độ thiên kiếp.

Bởi hỗn độn chi thể sau khi tu luyện đột phá mỗi đại cảnh giới cao thì không xuất hiện.

Điều này cũng đã được chứng minh rất rõ ràng trong lịch sử dài đằng đẵng.

Trong quá khứ cũng đã từng xuất hiện một số người mang trên mình hỗn độn chi thể và mỗi khi đột phá một đại cảnh giới thì không xuất hiện thiên kiếp.

Đơn giản là thiên đạo xuất hiện sau hỗn độn, tuy không ai biết thiên đạo là hình dáng gì nhưng có một điều không thể phủ nhận rằng thiên đạo vô cùng cường đại.

Thiên đạo sinh ra cùng với vũ trụ, nếu vũ trụ còn thiên đạo sinh, vũ trụ diệt thiên đạo tử.

Truyền thuyết có ghi chép, dù không biết đó là thật hay giả nhưng có một vũ trụ đã từng bị hỗn độn luyện hóa.

Chuyện kể rằng có một tu sĩ là hỗn độn chi thể sau khi tu luyện đến thiên thánh đỉnh phong rồi đột phá đến thiên đế, bởi vì quá yêu nghiệt ngay cả thiên địa cũng không dung nên thiên đạo đã hạ xuống cửu đạo thiên lôi xuống, không may người đó chỉ chống đến đạo thiên lôi thứ đã phải thân tử đạo tiêu.

Cửu đạo thiên lôi chỉ cần là tu sĩ nào đột phá tới thiên đế cũng phải chảy qua.

Mà tu sĩ hỗn độn chi thể đó bởi vì quá yêu nghiệt nên cửu đạo thiên lôi cũng khác biệt với người thường, theo suy đoán thì ít nhất mạnh gấp lần thiên kiếp của những người thường.

Sau khi tu sĩ đó tử vong thì một màn kỳ lạ xuất hiện, vũ trụ đó bị vô cùng, vô tận hỗn độn chi khí bao phủ.

Toàn bộ sinh linh trong vũ trụ đó chỉ biết gào thét trong tuyệt vọng.

Không một ai có thể sống sót, ngay cả những cấm kỵ tồn tại cũng không ngoại lệ.

Từ đó trở đi hỗn độn chi thể mỗi lần đột phá một đại cảnh giới thì không còn xuất hiện thiên kiếp nữa.

Lúc này Triệu Viễn cũng đã khôi phục xong thương thế nên tỉnh lại, nhưng toàn thân đổ mồ hôi lạnh bởi những tin tức đó vừa xuất hiện trong não hải của Triệu Viễn có chút quá chấn động, quả thực không thể tin nổi..

Truyện Chữ Hay