Đế Lộ

chương 16: 16: phúc trong họa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Những người xung quanh lão đầu lúc này liền toàn bộ lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại tiếng hít thở.

Rồi dần dần mới bắt đầu có tiếng nghị luận.

"Cái gì, hai vị tiền bối kia là người của Triệu tộc ở Trung vực, quả thực không thể tin được"

"Đúng vậy a, không ai ngờ tới người Trung vực lại xuất hiện ở đây".

Trung vực là một đại vực võ đạo hưng thịnh hơn rất nhiều các vực còn lại, nên cũng từ đó mà hình thành các thế lực Trung vực cũng rất cường đại nên từ trước đến nay Trung vực luôn là vực dẫn đầu đại lục.

Đó cũng là một vực mà võ giả các vực còn lại luôn hướng tới.

Còn Triệu Long lúc này thì vô cùng sốt ruột.

"Vô Thiên, sao chúng ta không mau đi tới hắc ám sơn mạch để tìm Triệu Viễn mà lại vào đây ngồi làm gì.?

"Không vội, trong Phong Vân thành này tụ tập không ít người của các đế cấp thế lực, chắc hẳn là có chuyện lớn gì mới kinh động những thế lực này".

Sau đó nhìn về nhìn về phía Trần Dương.

Cùng lúc Triệu Long và Triệu Vô Thiên đi vào tửu lâu này thì Trần tộc cũng đi vào theo,đứng bên cạnh.

Một thái thượng trưởng lão của Trần gia thấy Triệu Vô Thiên không biết về chuyện đấu giá hội nên liền vội vã kể lại mọi chuyện.

Triệu Vô Thiên nghe thấy vậy cũng có chút kinh ngạc nhưng sau đó liền bình thường trở lại.

Tuy nói thần cấp thần cấp trứng yêu thú quý hiếm, nhưng trong mắt Thiên Đế cũng chỉ thường thôi.

Cũng bởi muốn nuôi dưỡng một một con thần thú đến trường cũng trải qua vô vàn khó khăn, trong quá trình đó nếu bị tu sĩ cường đại khác giết chết thì coi như công sức đổ xuống sông.

Nên Triệu Vô Thiên cũng không để vào tâm, nhưng sau đó nghĩ lại thì nếu mà đấu giá được cho các tiểu bối trong gia tộc cũng không tệ.

"Triệu Long, một quả trứng thần cấp yêu thú ngươi chắc cũng biết giá trị của nó đối với các tiểu bối trong gia tộc.

Mà lại đấu giá hội cũng sắp tiến hành rồi, chưa tới ngày nên chắc cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

"Không được, chậm đi một lát thôi thì Triệu Viễn sẽ càng nguy hiểm hơn"

Triệu Long không đồng ý.

Triệu Vô Thiên nghĩ nghĩ một lát.

"Vậy nếu đấu giá được thì quả thần cấp trứng yêu thú đó sẽ thuộc về Triệu Đế, như vậy đã được rồi chứ".

Thấy là sẽ đấu giá cho cháu của mình nên Triệu Long cũng không phản đối nữa, tuy trong lòng cũng rất sốt ruột nhưng cũng đành bình tâm lại.

Cùng lúc đó ở phương Bắc, cách Phong Vân thành mấy nghìn Km đó chính là Hắc ám sơn mạch.

Trong sơn cốc mà Triệu Viễn đã chiến đấu lúc này đã bị toàn bộ một đoàn vụ khí hắc ám bao phủ.

Lúc này ở dưới đáy vực Triệu Viễn đã từ trong hôn mê tỉnh lại.

"Ta không có chết sao"

Điều đầu tiên mà Triệu Viễn quan tâm nhất đó chính tình trạng hiện giờ của mình.

Sao đó thử đứng dậy rồi cử động thân thể của mình.

Một tiếng kinh ngạc vang lên.

Ồ..

"Sao ta không có chút bị thương nào nhỉ, ta nhớ lúc ta bị đánh bay xuống vực lúc đó đã bị thương rất nặng".

"Giờ sao cảm giác như không có chuyện gì mà còn cảm thấy lực lượng như lực lượng tăng lên rất lớn vậy".

Trong lúc Triệu Viễn đang vắt óc suy nghĩ vấn đề đã xảy ra ở đâu, thì bỗng một tiếng nói từ trong đan điền vang lên.

Đó không ai khác chính là hỗn độn đạo ấn.

Từ khi Triệu Viễn mở ra đan điền thì nó luôn ở trong đó khôi phục.

"Không rõ thì hãy suy nghĩ, mà nghĩ không ra thì không cần nghĩ nhiều làm gì cho mệt.

Sao ngươi không thử vận dụng lực lượng xem sao, chắc sẽ cho ngươi một chút bất ngờ".

Nghe vậy, Triệu Viễn cũng không nghĩ nữa.

Liền vận chuyển lên toàn thân linh lực, sau đó đấm ra một quyền.

Một quyền nhìn như tùy không có gì đặc biệt nhưng lực lượng chứa trong đó hơn nghìn cân được đánh ra khiến cho vụ khí xung quanh tiêu tán không ít.

"Giờ tiểu tử ngươi đã nhận ra được chút gì đó rồi chứ".

"Sao cảnh giới của ta đã đột phá tới thiên nhân thất trọng rồi, nhớ lúc đó ta muốn đột phá lên thiên nhân lục trọng đã tốn không ít công sức.

Mà hiện giờ không hề tu luyện gì mà đã vô thức đột phá rồi".

Lại một nghi vấn đặt ra ở đó khiến cho Triệu Viễn não có chút không đủ dùng.

"Có chút kỳ quái rồi".

Hỗn độn đạo ấn lúc này có chút khinh bỉ nói.

"Hừ, ngươi ở trong phúc mà không biết phúc.

Uổng ngươi là người của Triệu tộc, không phải người của gia tộc của các ngươi ai cũng thiếu kiến thức như tiểu tử ngươi chứ".

Triệu Viễn bị hỗn độn đạo ấn nói cho á khẩu không mở miệng được.

"Nếu ngươi biết thì sao không nói ra để cùng nhau trao đổi kiến thức, ở đó luyên thuyên cái gì, hay là ngươi cũng không biết".

Triệu Viễn có chút khiêu khích nói.

Nghe vậy hỗn độn đạo ấn lại càng khinh bỉ hơn

"Tiểu tử ngươi thì có kiến thức gì trao đổi.

Nhưng ta sẽ giải thích một chút cho tiểu tử ngươi thông não.

Nếu không nhìn tiểu tử ngươi vắt óc suy nghĩ ta cũng thấy không đành lòng".

"Thứ nhất thì tiểu tử ngươi đã dùng một giọt long huyết, mà tinh hoa của giọt long huyết đó do tu vi ngươi thấp nên chỉ có thể hấp thu không đến một nửa.

Số còn lại đã vẫn đang ở trong cơ thể ngươi.

Khi ngươi đang bị thương nặng thì bản năng của cơ thể ngươi đã tự động hấp thu số tinh hoa trong giọt long huyết còn lại đó để bổ sung lực lượng cũng như có tác dụng giúp ngươi thay thế những chỗ bị thương thành long thân".

"Chắc hiện tại ngươi đang nghĩ linh chi vạn năm là rau cải trắng, có thể tùy ý gặp được.

Chắc ta đoán không sai chứ".

Triệu Viễn nghe vậy cũng đành im lặng, vì biết lời hỗn độn đạo ấn chắc không chỉ như vậy.

Sau đó hỗn độn đạo ấn tiếp tục giải thích.

"Ta nói một chút về Linh Chi vạn năm cho ngươi biết vậy.

Đây cũng là một loại dược liệu có thể luyện chế ra được thánh cấp đan dược, nếu phối hợp với một số dược thảo trên vạn năm có thể luyện ra được Đế cấp đan dược".

"Tác dụng của nó vô cùng to lớn, ngươi do đã dung luyện và hấp thu không ít long nên mới không bạo thể mà chết, dù người bình thường dù có dung luyện long huyết vào thân thì tu vi thấp như ngươi cũng sẽ bạo thể mà chết."

"Phải hiểu rằng đây là vặn năm dược thảo, ngay cả thiên thánh muốn phục dụng thì cũng cần phải sử dụng từ từ, nếu không với linh khí cũng như tinh hoa chứa trong dược thảo vạn năm đó có thể cuồng bạo dẫn đến xung đột linh lực cơ thể thì chỉ có con đường chết.

Trừ khi đó là thể tu mới có đường sống".

"Mà xem tiểu tử ngươi, không biết gì thì cứ tùy tiện nuốt vào.

Đúng là không biết cái gì gọi là lãng phí, cái gì gọi lại đồ tốt lại dùng một tiểu tiểu con kiến như ngươi.

Cũng may ngươi mạng lớn nên không có chuyện gì".

"Nên tác dụng của Linh Chi vạn năm cũng được hiện ra, nó cùng với long huyết giúp cho cơ thể ngươi khôi phục lại trạng thái đỉnh phong đồng thời linh khí trong Linh Chi vạn năm đã giúp ngươi đột phá tới thiên nhân thất trọng".

Triệu Viễn có chút chưa hiểu nên hỏi.

"Hỗn độn đạo ấn, ngươi nói là thiên thánh phục dụng thì cũng có thể dẫn đến bạo thể, thế sao ta trực tiếp nuốt luôn lại không có chuyện gì".?

"Nói chung thì thiên thánh chỉ dựa vào một dược liệu vặn năm cũng không dễ bạo thể vậy đâu, chỉ đối với những người mới đột phá tới thiên thánh mới dễ bạo thể mà thôi".

Rồi nói tiếp.

"Chuyện gì cũng có ngoại lệ cả thôi, như tiểu tử ngươi vậy thân là hỗn độn chi thể nên chỉ dựa vào linh khí trong Linh Chi vạn năm khó mà dẫn đến bạo thể, hầu như là không thể".

"Vì linh khí chỉ là một loại khí bình thường mà trong cơ thể ngươi toàn là hỗn độn chi khí, đây cũng là một loại khí ở đẳng cấp khác, để mà so sánh linh khí với hỗn độn chi thì không thể so sánh được.

Cũng như so sánh độ cứng giữa quả trứng với cục đá vậy.

Nên dù trong Linh Chi vạn năm có chứa bao nhiêu kinh khí đi nữa thì cơ thể ngươi vẫn không bạo thể được"..

Truyện Chữ Hay