Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
.【 Lần đầu tiên hẹn hò 】
Lần đầu tiên hẹn hò sau khi yêu nhau, Khương Tiểu Trinh trang điểm tỉ mỉ, còn đeo cả đôi giày cao gót mười bốn centimet.
Đi vào nhà hàng, người phục vụ bưng đồ ăn lao đến, cô né đi, lảo đảo suýt ngã ngồi vào nồi lẩu ở bàn kế bên.
Bảo là suýt, vì ngay trong thời khắc mấu chốt, có người anh hùng cứu mỹ nhân.
Hà Ngọc phi thân xông tới, đỡ Khương Tiểu Trinh lại.
“A!!!” Cô giãy giụa túm lấy cánh tay anh.
Trong lúc thân thể đang tìm lại trạng thái cân bằng, phần đế nhọn của đôi giày cao gót mười bốn centimet bất cẩn giẫm phải một thứ …… ngón chân cái thò ra ngoài đôi dép tông của Hà Ngọc.
“……”
Cô chậm rãi quay đầu lại, hỏi anh: “Anh có ổn không?”
Khóe mắt Hà Ngọc ngấn lệ, anh nhẹ giọng nói: “Không sao.”
Nhìn anh nhịn nhục kiên cường như thế, Khương Tiểu Trinh thấy áy náy trong lòng.
“Anh đi vào chỗ ngồi được không? Có cần em cõng anh không?”
Hà Ngọc từ chối cô.
Rồi sau đó, anh nhảy lò cò về vị trí của họ.
Sau khi ăn xong.
Trong những buổi hẹn hò của các cặp đôi, hình như sau bước ăn tối, thì sẽ đến dạo phố tâm sự.
Gần nhà hàng là một khu chợ đêm nổi tiếng.
Hai người đối mặt với con phố đi bộ thật dài, Khương Tiểu Trinh xấu hổ liếc nhìn ngón chân của Hà Ngọc: “Còn đau không? Anh đi được không?”
“Không đau, đi thôi,” anh dắt tay cô: “Anh thấy em ăn không no, mình mua thêm ít đồ ăn vặt nhé.”
“Thật sự không sao chứ?” Cô đề nghị: “Em cõng được anh đấy, em khỏe lắm.”
“Không sao!” Hà Ngọc vỗ vỗ ngực.
Mười lăm phút sau.
Hóa ra Hà Ngọc không sao thật.
Người có sao lại là chính Khương Tiểu Trinh. Đi trên đôi giày cao tận mười bốn centimet một lát, chân cô vừa đau vừa nhức. Cô ngại không dám nói, cắn răng kiên trì đi về phía trước.
“Để anh cõng em.”
Người nói câu này đã đổi sang kẻ khác.
Anh quỳ trước mặt cô, vỗ vỗ lưng mình.
Hà Ngọc cõng Khương Tiểu Trinh, Khương Tiểu Trinh ngoan ngoãn ôm lấy Hà Ngọc.
Cô cầm đồ ăn vặt mua ở chợ đêm trong tay, tự mình ăn một miếng, rồi đút cho anh một miếng.
Lần đầu tiên họ hẹn hò, chân cả hai đều hơi đau.
Nhưng thôi, trừ chuyện này ra, thì thiên thời, địa lợi, và nhân cũng hòa.
.【 Nguyên nhân sửa tên 】
Sau khi kết hôn, Khương Tiểu Trinh phát hiện khi cãi nhau với Hà Ngọc, cô toàn bị rơi vào thế yếu.
“Này, Hà Ngọc! Trước khi em ra ngoài em đã dặn anh rồi, đồ ăn để qua đêm thì phải đổ đi, không được ăn nữa. Cứ vẽ tranh là anh lại mất ăn mất ngủ, đồ ăn em để lại anh toàn hâm đi hâm lại mãi, không tự đi mà nấu mới. Cứ vậy là hại sức khỏe lắm, em nói bao nhiêu lần rồi, mà anh vẫn không vâng lời. Anh đấy, lại bị em bắt quả tang rồi, anh……”
“Khương Tiểu Trinh Trinh!!” Anh rất khôn ranh, gào một câu giật cả mình: “Đừng giận nữa mà.”
Anh tự biết mình đã sai, bèn chạy tới gọi tên cô, nhìn cô bằng đôi mắt ướt dầm dề, y như một chú cún con vậy.
“Đã bảo mấy trăm lần là không được ăn đồ thừa rồi,” Đối mặt với ánh mắt thế này, cô cũng chẳng nỡ nặng lời, miễn cưỡng mắng thêm một câu: “Không cho anh gọi em là Khương Tiểu Trinh Trinh nữa.”
“Được, lần sau anh sẽ rút kinh nghiệm, Khương Khương Tiểu Trinh.”
Thái độ nhận sai của anh rất tích cực.
Cô lườm anh một cái, Hà Ngọc lập tức sửa miệng.
“Khương Tiểu Tiểu Trinh?”
Khương Tiểu Trinh không bị anh chọc cười.
Cơn tức của cô còn chưa tiêu đây, sao anh lại có thể đùa giỡn với sức khỏe bản thân như vậy chứ.
“Hừ, Tiểu cái gì mà Tiểu, anh mới tí tẹo ấy! Già đầu rồi còn ngốc nghếch, mãi mà chẳng biết chăm sóc bản thân. Về sau không được gọi em là Khương Tiểu Trinh nữa, em phải sửa lại tên, sau này anh chỉ được gọi họ tên đầy đủ Khương Minh Trân của em thôi.”
Minh Trân Minh Trân, hòn ngọc quý trên tay, trân bảo vô giá.
Trong gia đình nho nhỏ của họ, cô lại ngồi lên ngai vàng để được chiều hư kia, kiêu căng ngạo mạn tìm lại cái tên của mình một lần nữa.
.【 Nữu Nữu và A Hâm 】
A Hâm cho rằng sau này Nữu Nữu sẽ không sang chơi với thằng bé nữa.
Hổm rày con bé qua nhà thằng bé tặng quà Tết, gặp được thằng bé và chị họ nó, chẳng hiểu sao con bé lại chạy về.
Một dạo rất lâu, A Hâm không gặp được Nữu Nữu, thằng bé nghe nói, ông ngoại con bé đổ bệnh.
Về sau, ông ngoại của Nữu Nữu khỏi bệnh về nhà.
A Hâm thường thấy Nữu Nữu chạy tới chạy lui trong sân nhà con bé, cái giọng gọi bạn sang chơi vẫn to tát như thế, nhưng con bé lại không sang gõ cửa nhà nó nữa.
Thằng bé do dự một chút, có nên chủ động đi tìm Nữu Nữu không nhỉ.
Nhưng ý nghĩ ấy kì quái quá, A Hâm nhanh chóng gạt đi.
Nữu Nữu toàn đánh thằng bé, con bé không sang chơi là tốt nhất, chẳng phải vậy sao.
Thời gian thoi đưa, tháng Tư đã tới.
Dịp nghỉ Tết Thanh Minh, chị họ lại sang chơi với thằng bé. Hai đứa đến công viên gần nhà chơi cầu tuột. Chúng chưa chơi được bao lâu thì trùng hợp gặp được Nữu Nữu và bà ngoại của con bé đi mua đồ ăn từ chợ về.
Từ xa, con bé đã thấy A Hâm và cô bé trước mặt nó, Nữu Nữu vẫy tay gọi thằng bé lại gần với vẻ mặt sầm sì.
A Hâm bình thường đã bị Nữu Nữu bắt nạt quen thói nên không dám cãi lệnh con bé, rũ đầu chuẩn bị đi sang.
Lúc này, tay áo thằng bé bị chị họ nó kéo giật lại.
Chị họ ưỡn ngực, ra hiệu bằng mắt với thằng bé, như thể đang nói: “Em trai đừng sợ, chị chống lưng cho em.”
Vì thế A Hâm lùi bước về, trốn sau lưng chị họ.
Nữu Nữu đổi mặt: “A Hâm!!”
Con bé đưa tay làm loa, nổi giận đùng đùng gào to: “Cậu lựa chọn con bé kia mà không chọn tớ, cậu nhất định sẽ hối hận!”
Thằng bé còn chưa hiểu được con bé có ý gì, Nữu Nữu đã phẩy phẩy tóc, phóng khoáng bỏ đi.
Bà ngoại đi đằng sau Nữu Nữu vỗ lên trán mình.
Đối mặt với bản mặt chực khóc của thằng nhóc nhà bên, huyệt Thái Dương của bà lão nhảy lên từng chặp.
“Nữu Nữu!” Bà ngoại hét lớn.
Nữu Nữu quay đầu, khoe hàm răng trắng, giơ tay chữ “V” với bà.
“???”
Đứa nhỏ này học cái kiểu dị hợm đấy của ai?
Gia môn bất hạnh, ôi! Gia môn bất hạnh!!
Tác giả có lời muốn nói:
Hẹn gặp lại các bạn trong câu chuyện tiếp theo.
Năm mới xin chúc mọi người khỏe mạnh hạnh phúc.
Chúc chính chúng ta, ăn gì cũng ngon, vạn sự như ý.
Tác giả đăng chương cuối cùng vào ngày //. Em cũng chúc mọi người năm mới vui vẻ hạnh phúc, hi vọng bạn đã, đang và sẽ có người cùng chung bước đi suốt cuộc đời.