Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nữu Nữu thương mến, con phải biết một chuyện hơi tàn khốc.
Anh hùng có thể vươn tay trợ giúp đúng lúc con cần chỉ tồn tại trong tiểu thuyết và phim truyền hình thôi. Phần lớn thời gian, con phải tự cứu lấy bản thân, nếu con không thể cứu giúp chính mình, thì con sẽ phải trải qua thất bại, ngã xuống đáy vực.
Lúc này con phải biết một chuyện khác hơi may mắn.
Thất bại và ngã xuống đáy vực, không có nghĩa là cuộc đời sau này của con sẽ không gượng dậy nổi. Phần lớn thời gian con đều có thể đứng dậy. Thật ra chúng ta luôn kiên cường hơn tưởng tượng của chính mình.”
Vào ngày tổ chức buổi lễ tốt nghiệp của Hà Ngọc, sau khi chia tay anh, Khương Tiểu Trinh đi lên tầng thượng.
Giữa cơn mưa rền gió dữ, cô bị tra tấn bởi sự căm thù bản thân vô tận.
Không gọi điện được cho mẹ, Khương Tiểu Trinh chỉ cách cửa tử một cú nhảy.
Tình bạn đã vứt bỏ cô, tình yêu đã vứt bỏ cô, tình thân cũng không thể trở thành sợi dây kéo lại sinh mệnh của cô.
Cô đi tới rìa sân thượng với đôi mắt đờ đẫn, Khương Tiểu Trinh vượt qua lan can, một chân treo giữa khoảng không.
“Bà ngoại đừng chết!”
Nữu Nữu bóp chặt cánh tay Khương Minh Trân, bà kêu au au vì bị cháu mình bấu.
“Đau đau! Không chết đâu, con đừng véo mạnh thế.”
Kể đến đâu rồi nhỉ?
À, một chân treo giữa không trung.
Đúng lúc này!
Một tiếng động xuyên thủng tiếng mưa rơi, vọng vào tai Khương Tiểu Trinh.
“Ọc ——”
Một tiếng bụng réo rất dài.
Cơn đói sẽ không đến trễ chỉ vì bạn có chuyện quan trọng phải làm.
Khương Tiểu Trinh trang điểm tỉ mỉ tới gặp Hà Ngọc, cả ngày chưa ăn gì cả.
“Trong khoảnh khắc đấy, bà nghĩ tới mì xào.
“Đúng là rất lỗi thời, nhưng bà thật sự, muốn ăn một đĩa mì xào trước khi chết.”
Ông ngoại nằm trên giường bệnh nhíu nhíu mày.
Theo câu chuyện mà Khương Minh Trân kể lại, Hà Ngọc đang hôn mê trong cơn mơ vươn tay ra với Khương Tiểu Trinh.
Ông bước ra khỏi lan can, nhằm về phía cô, ôm cô vào lòng mình.
“Là mì xào,” Khương Minh Trân trong hiện thực nghiêm mặt nói với Nữu Nữu: “Là mì xào đã cứu mạng bà!”
Trên sân thượng, Khương Tiểu Trinh cúi đầu, nhìn từ lầu xuống.
Cô mơ hồ thấy ở ngoài trường, bên kia đường, những quán ăn khuya có trần màu đỏ còn đang mở cửa.
“Phải miêu tả hương vị của bát mì xào ấy thế nào nhỉ……
“Thịt heo xé sợi xào hơi cháy cạnh, nhưng cắn vào lại không hề bị khét, vị thịt đậm đà tinh tế. Sự kết hợp giữa mì sợi và giá đỗ đúng là phải vỗ tay khen ngon, vừa miệng, mặn mặn cay cay. Nhai một miếng to trong miệng, hương thơm tỏa ra bốn phía.”
Thế là, Khương Tiểu Trinh đã lâu không dính vào thức ăn mặn dầu mỡ để giảm béo, đã ngồi trong quán ăn khuya ăn một chặp bốn đĩa mì xào.
“Tuy rằng bà đang kể cho con nghe về câu chuyện tình yêu giữa bà và ông con, nhưng phải nói thế nào nhỉ? Niềm vui mà mì xào mang đến, và niềm vui do tình yêu mang đến, là không thể so sánh được. Tình yêu sẽ khiến con lúc đau khổ khi lại vui sướng, con mì xào thì sao? Sự vui sướng do mì xào mang lại rất giản đơn và thỏa mãn. Nó có thể lấp đầy bụng con, chỉ có mì xào không ngon mới có thể khiến con không vui. Nhưng vậy cũng không sao, thế giới rộng lớn còn có bao món ngon khác, con cứ ăn món khác là được rồi.”
“Bà ngoại……” Nữu Nữu nuốt nước miếng: “Bà kể thế làm con đói bụng rồi.”
Đúng như lời Khương Minh Trân nói: Thứ cứu vớt Khương Tiểu Trinh thời thiếu nữ, là mì xào.
Sau khi ăn bốn đĩa đẫy mì xào, đầu Khương Tiểu Trinh được ý nghĩ này thắp sáng.
Cô quyết định sau này mình phải nấu ra những món ngon khác nhau để mang tới niềm vui vô tận cho bản thân và cho mọi người.
Mì xào, mì xào, có vẻ bình dân quá.
Bởi vì đây là câu chuyện kể cho trẻ nhỏ, nên phải mang ý nghĩa giáo dục, cho nên chúng ta hãy gọi nó là ước mơ.
Đêm Khương Tiểu Trinh được cứu vớt ấy, thứ vươn tay ra cứu rỗi cô chính là ước mơ.
Trong đêm mưa rét lạnh, khi cô gọi chủ quán “Cho thêm đĩa nữa”, cô bỗng nhiên lại nghĩ, mình muốn tiếp tục sống tiếp.
[HẾT NGOẠI TRUYỆN ]