Trong một buổi chiều ngắn ngủi lúc bà ngoại đi ra ngoài, ông ngoại lặng lẽ nhắm mắt lại.
Khi bà trở về, bà gọi tên ông, nhưng không thể đánh thức ông dậy.
Ông ngoại lại vào phòng giải phẫu lần nữa.
Sau thời gian chờ đợi đằng đẵng, cửa phòng giải phẫu mở ra.
“Xem mấy ngày nay,” Bác sĩ đi ra nói: “Ở bên ông ấy đi, nếu tỉnh lại được thì sẽ không có trở ngại gì.”
Mẹ Nữu Nữu bóp tay bà ngoại, ánh mắt run rẩy.
“Ý của bác sĩ là……”
“Ừ, cũng có khả năng sẽ không tỉnh lại nữa, gia đình nên chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.”
Sau khi được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, ông ngoại cứ mê man mãi.
Nữu Nữu cũng đến bệnh viện, trò chuyện với ông ngoại, khích lệ ông.
Khi cô bé con ngóng lên giường bệnh ngắm ông lão thật lâu, nó bỗng nhiên cảm thấy xa lạ với ông.
Trong trí nhớ của con bé, ông ngoại vẫn mang dáng vẻ năm ngoái, khuôn mặt nghiêm nghị, đấu võ mồm trong sân với bà ngoại. Bà ngoại bắt ông cười một cái, lấy tay nâng khóe miệng ông lên. Ông quay đầu cắn lên ngón tay bà ngoại. Bà kêu đau đập ông, ông cũng không chịu nhả ra.
Ông ngoại bây giờ, khuôn mặt gầy guộc, khô khốc vàng vọt, đeo máy thở.
Những cái ống dày đặc cắm trên người ông, nối thông đến một dụng cụ bên cạnh giường, chúng lấp đầy phòng bệnh của ông, theo dõi bệnh tình của ông.
Bà ngoại vẫn ở bên ông ngoại trước sau như một.
Bà ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên mép giường ông, thong thả đan một chiếc áo len mùa Đông cho ông.
Chốc chốc bà lại nhìn ông một cái, sau đó cúi đầu, đan rồi lại đan.
Đan chán rồi, bà lại ngắm ông.
Nữu Nữu thở dài, đi xa ra khỏi giường bệnh, xoay người ngồi xổm bên cạnh bà ngoại, ngẩng đầu nhìn bà.
“Bà ngoại ơi, bà cảm thấy ông ngoại có thể nghe thấy bà cháu mình nói chuyện không ạ?”
“Không biết nữa.”
Bà ngoại không dừng tay đan, liếc mắt nhìn ông ngoại đang nằm yên lặng: “Có lẽ ông ấy không nghe thấy, có lẽ nghe thấy được nhưng lờ bà cháu mình đi.”
Bà vốn phải là người nóng lòng nhất. Hôm đưa ông ngoại đến bệnh viện, Nữu Nữu từng thấy bà ngoại rơi nước mắt. Bây giờ, người thân trong nhà ai ai cũng âu sầu rầu rĩ, lo lắng cho bệnh tình của ông ngoại, bà lại trở thành người bình tĩnh nhất.
“Bà ngoại.”
“Ừ?”
“Con muốn nghe hết câu chuyện của Khương Minh Trân ạ.”
……
Hà Ngọc nghe thấy giọng Khương Minh Trân.
Bà đang kể câu chuyện còn dang dở kia cho cô cháu nhỏ của họ nghe.
Ông không nhìn thấy họ, một mình ông bước đi chậm rãi trong bóng đêm trống trải.
Ông không nghĩ kĩ được mình muốn đi đâu, chỉ đi tiếp, đi mãi.
Ông thở nhè nhẹ, dấn bước thật sâu.
“Bà ngoại, Khương Tiểu Trinh thật sự muốn từ bỏ Hà Ngọc ạ?”
“Đúng vậy.”
Hà Ngọc đột nhiên nhớ ra, câu chuyện mà bà kể đang dừng lại ở thời khắc này. Vì thế ông thấy rõ xung quanh mình là buổi tối sau khi kết thúc bữa tiệc tốt nghiệp của năm .
Đêm đã khuya.
Khương Tiểu Trinh khi còn trẻ bước đi trên đôi giày cao gót, rời khỏi lễ đường của trường đại học.
Hà Ngọc nay đã già quay bánh xe lăn bên cạnh mình theo bản năng. Động tác này giúp ông phát hiện, thân thể của ông đang đứng thẳng bằng hai chân.
Vì thế ông đuổi theo Khương Tiểu Trinh.
Khương Tiểu Trinh đi rất nhanh. Còn Hà Ngọc đã quá già rồi, chưa đi được mấy bước ông đã bắt đầu hổn hển thở dốc.
Ông thử gọi cô.
Cô không quay đầu lại.
Còn phải đuổi theo nữa ư? Chi bằng ta chẳng đeo đuổi nữa.
Trái tim Hà Ngọc nảy lên đau đớn.
Cảm giác hụt hẫng bất lực này, rất quen thuộc.
Trên con đường trưởng thành, chia lìa rồi gặp lại, hiểu rõ nhau để rồi lại rời xa. Đã vô số lần ông chăm chú nhìn theo bóng dáng Khương Tiểu Trinh, trong lòng thầm hỏi: Khương Tiểu Trinh, em đang nghĩ điều gì?
Em đang nghĩ đến điều gì thế?
Gọi anh là cún con, nhưng khi vẽ bài tập 《 Người bạn của em 》, cô lại vẽ anh ngồi trên núi khoai lang.
Cảnh nhà sa sút, mà vẫn đeo cái mác công chúa như trước kia.
Chức lớp phó lao động không ai thèm để ý, cô lại vô cùng nghiêm túc, tận chức tận trách, kiêu ngạo đứng lên bục nhận cờ thưởng.
Tại sao em lại khóc?
Cô luôn mang dáng vẻ không ai bắt nạt được mình, chưa từng bại trận bao giờ, tại sao lại khóc cơ chứ?
Rõ ràng cuộc đời đã khấm khá lên, cô cũng ngày một tốt đẹp hơn, vì đâu lại mất đi dũng khí, bắt đầu lùi bước cơ chứ?
Rõ ràng đã nói yêu anh, rõ ràng muốn anh chờ. Vì sao lại từ bỏ?
Hà Ngọc không hiểu.
Ông đã từng nhìn chăm chú bóng lưng của Khương Tiểu Trinh biết bao lần, cảm thấy mờ mịt mất mát.
Cô thật sự phải đi, thật sự muốn rời bỏ ông ư?
Hà Ngọc ở đằng sau Khương Tiểu Trinh dừng bước chân lại, nhìn bóng vai rũ xuống rời xa của cô, bên tai ông vang lên giọng nói già nua của Khương Minh Trân.
Bà thở hắt ra một hơi, giọng có vẻ rất mỏi mệt.
Tựa như một người đứng giữa trời đất tuyết bay, kéo một túi xi măng không thể di chuyển nổi.
Chỉ trong chớp mắt, dường như ông có thể nhìn thấu nội tâm bà một cách thần kỳ.
“Chuyện Khương Tiểu Trinh từ bỏ việc thích Hà Ngọc.
“Sau khi cô ấy từ bỏ, cô ấy nhìn kỹ lại cuộc đời mình lần nữa, chỉ toàn thấy một lỗ hổng trống rỗng vô nghĩa.
“Tới cái trường này vì anh, cố đấm ăn xôi học chuyên ngành này hai năm, đây hoàn toàn không phải là thứ mà cô cảm thấy hứng thú.
“Để đủ xứng đôi với anh, cô liều mạng trở nên xinh đẹp, hùa theo thẩm mỹ của mọi người, để ý đến ánh mắt của kẻ khác, bị sự tự ti đẩy xuống đáy vực sâu hơn.
“Hỏng hết cả rồi, cô nghĩ thầm.”
Hà Ngọc thấy rõ hướng mà Khương Tiểu Trinh bước đến.
Cô đi dọc theo cầu thang ở khu giảng đường, leo lên từng tầng một.
Cô muốn lên tầng thượng.
[HẾT CHƯƠNG ]
Đại từ phiếm chỉ em sử dụng sẽ thay đổi dựa theo trạng thái của Hà Ngọc ở cảnh trong mơ.