Ngày đầu tiên Khương Tiểu Trinh đến trường đại học, Hà Ngọc xin nghỉ để đi đón cô.
Kỹ năng vẽ vời của anh đã mang lại thu nhập cho Hà Ngọc. Hai năm nay, anh tích cóp tiền, tự mình thi lấy bằng rồi mua xe.
Nhìn thấy Hà Ngọc đi xuống từ ghế lái, Khương Tiểu Trinh không khỏi kinh ngạc cảm thán: “Mấy năm nay cậu làm gì đấy?”
Hà Ngọc thấy Khương Tiểu Trinh, cũng rất kinh ngạc cảm thán: “Cậu làm gì với cái mặt cậu thế?”
Gương mặt to tròn vành vạnh như cái chậu, phấn trắng như chết trôi, một lớp phấn hồng dặm trên hai má; lông mày dày cộp, như được vẽ ra bằng bút lông; những vạch đen dính vào mắt, sợi nào sợ nấy dày cui, như có thể đếm rõ được từng sợi một vậy.
“Tớ nghĩ là vào đại học rồi thì phải trang điểm cho xinh, nên học ít kỹ thuật trang điểm từ mẹ tớ.”
Khương Tiểu Trinh cười sượng sùng với Hà Ngọc, rõ ràng còn cố gắng chớp chớp mắt.
“Trước khi xuống tàu, tớ còn dặm nhiều lần lắm đấy, cậu thấy…… xấu à?”
Hà Ngọc gãi gãi gáy, không trả lời.
Khương Tiểu Trinh đọc được ý anh.
Sau khi lên xe, đi được một quãng, cô quay đầu hỏi anh.
“Xe cậu có nước không? Tớ để thế này khó chịu lắm, tẩy đi thì vẫn hơn.”
Hà Ngọc đưa cho Khương Tiểu Trinh một chai nước khoáng còn chưa mở.
Cô móc khăn giấy trong túi ra, thấm ướt khăn giấy bằng nước, rồi lau luôn lên mặt mình một cách cực kì thô bạo.
Lúc dừng đèn đỏ, Hà Ngọc nhìn về phía Khương Tiểu Trinh, bị cái mặt cô làm cho hoảng sợ.
Lớp trang điểm bị nhòe đi, trông cô như một con ma bò ra khỏi bảng pha màu bị lật nghiêng.
Khương Tiểu Trinh xuýt xoa kêu đau. Cô mạnh tay quá, lau mặt mà như chà bàn, nên sau mấy lần chà xát mạnh bạo này, mặt cô nóng rát cả lên.
“Tẩy trang phải làm như vậy hả?” Hà Ngọc nhìn mà còn thấy khó chịu thay cô.
“Không phải đâu,” Khương Tiểu Trinh nhớ lại cách mẹ hay làm bình thường, đếm theo: “Phải có nước tẩy trang, dầu tẩy trang, bông tẩy trang nữa.”
“Cậu không mang à?”
Khương Tiểu Trinh lắc đầu.
“Vậy cậu đừng lau nữa, tớ đưa cậu đến trung tâm thương mại mua.” Hà Ngọc đổi hướng.
Vì thế, Khương Tiểu Trinh mang gương mặt trang điểm tỉ mẩn lên tàu gặp Hà Ngọc lần đầu. Trong lần đầu họ gặp nhau, cô nhận được món quà đầu tiên đến từ Hà Ngọc, đó là một bộ sản phẩm tẩy trang.
Lúc họ mua hàng, chị gái ở quầy đang trang điểm cho một bạn nữ.
Mắt to, mũi cao, đôi môi anh đào chúm chím, lớp trang điểm tôn lên đường nét gương mặt bạn gái, chỉ là thêu hoa trên gấm.
Hà Ngọc nhìn cô gái xinh đẹp kia chằm chằm, đến mức không chớp mắt.
Đằng sau có một anh chàng đẹp trai ngời ngời đứng đấy, cô gái vừa thẹn lại vừa sợ, thi thoảng lại nhìn vào trong gương, tiếng bàn luận với chị gái trực quầy cũng to hẳn lên.
Khương Tiểu Trinh liếc họ một cái. Rồi sau đó, cô khui bộ sản phẩm mua từ quầy, yên lặng soi gương tẩy trang.
Trở lại trong xe.
Khương Tiểu Trinh vẫn còn soi gương mãi.
So với lúc mới nhìn thấy anh hồi nãy, cô ít nói hẳn đi.
“Khương Tiểu Trinh,” Hà Ngọc hỏi thẳng luôn: “Hình như cậu không mấy vui vẻ à?”
“Thế ư?” Cô vuốt ve chiếc gương bên cạnh, mặt ủ mày chau nhìn chính mình trong gương.
Chắc là do trang điểm cực khổ mà phải lau hết đi nên cậu ấy thấy tiếc nuối đây. Hà Ngọc phỏng đoán như thế, mở miệng hỏi Khương Tiểu Trinh: “Cậu có mang đồ trang điểm theo không?”
“Tớ có mang.”
Đang nói chuyện dở, họ đã tới điểm đích.
Hà Ngọc đỗ xe lại, thử đề nghị.
“Hay là……”
Anh tháo dây an toàn, đột nhiên nghiêng người lại gần.
Khương Tiểu Trinh rụt về sau một chút theo bản năng.
Anh nhìn thẳng vào mặt cô vô cùng chăm chú, cô nuốt nuốt nước miếng, tròng mắt sợ hãi không ngừng chuyển động.
“Để tớ thử, trang điểm cho cậu đi.”
“Hả?” Phải mất một lúc Khương Tiểu Trinh mới phản ứng được, cô gật gật đầu: “Được thôi.”
Cô trải chiếc túi trang điểm của mình ra trên đùi, tất cả những thứ bên trong đều là đồ trang điểm lấy từ chỗ mẹ cô.
Nhìn đám chai lọ vại bình kia, Hà Ngọc tỉ mẩn hỏi xem từng thứ một dùng để làm gì.
“Cậu bảo muốn giúp tớ trang điểm, tớ còn tưởng là cậu hiểu mấy cái này cơ.” Khương Tiểu Trinh bỗng dưng cảm thấy Hà Ngọc chẳng đáng tin cậy gì cả.
“Hoàn toàn không hiểu.” Anh cầm lấy một bảng phấn sáng lấp lánh, nhớ lại cách sử dụng mà mình mới thấy ở trung tâm thương mại. Sau khi lấy một ít bằng đầu ngón tay, anh chuẩn bị thoa lên mắt Khương Tiểu Trinh.
Tuy rằng cô chỉ là một đứa gà mờ bắt chước theo mẹ, nhưng cô cũng nhận ra cách làm của Hà Ngọc sai rồi.
“Phải đánh nền trước rồi mới đánh mắt chứ?” Khương Tiểu Trinh trốn tránh tay anh.
Hà Ngọc rất nghe lời cô, lập tức tìm ngay: “Nền là cái nào?”
“Thôi……” Khương Tiểu Trinh thở dài một tiếng: “Trang điểm cũng chẳng cứu vớt nổi tớ đâu, kỹ thuật trang điểm của mẹ tớ giỏi lắm mà còn bó tay với cái mặt của tớ.”
Hà Ngọc không thích thấy cô tự hạ thấp bản thân. Anh tự tìm được phấn nền, nắm chặt trên tay.
“Biết đâu tớ còn giỏi hơn mẹ cậu thì sao?”
Chẳng hiểu anh lấy lí luận này ở đâu ra mà vô cùng tự tin: “Tớ biết vẽ tranh, người vẽ giỏi thì kỹ thuật trang điểm cũng không tồi đâu.”
Cô đành phải tin anh.
Cái mặt bự của Khương Tiểu Trinh trở thành tấm vải vẽ tranh của Hà Ngọc.
Cô không có cọ trang điểm hay mút oval, anh phải trang điểm tất cả bằng tay không.
Phấn nền lạnh lẽo, kem che khuyết điểm mát lạnh, tay anh thì lại ấm, nhưng nhiệt độ khác với mặt cô. Cả người Khương Tiểu Trinh trở nên căng thẳng, cô nhắm chặt mắt lại, vô cùng gượng gạo.
Nhận thấy đã một lúc rồi mà Hà Ngọc chưa động cựa gì, cô ti hí mắt nhìn.
Ánh sáng trong xe không đủ, cằm cô được ngón trỏ của Hà Ngọc nâng lên. Ánh mắt anh tỉ mỉ dạo khắp gương mặt cô, tỉ mẩn đánh giá những đường nét của cô.
Khương Tiểu Trinh cũng lặng lẽ nhìn anh.
Cô có thể ngửi được hương xà phòng nhè nhẹ, an tâm trên người anh. Ở gần nhau thế này, cô càng cảm thấy những đường nét của anh thật tinh xảo. Hàng mi dài bao lấy đôi mắt, anh khẽ nghiêng đầu, như thể đang suy tư rất sâu xa.
“Nhắm lại.”
Nghe vậy, cô vội vàng khép miệng lại.
“Ý tớ là mắt.”
“Ờ.”
Cô bị phát hiện là đi nhìn lén rồi.
“Muốn bật điều hòa không?”
Ánh mắt anh cố định ở hai má cô, anh nói: “Cậu có vẻ hơi nóng.”
Khương Tiểu Trinh đang nhắm hai mắt ra sức lắc đầu, mặt càng đỏ hơn.
Bước cuối cùng, là tô son môi.
Hà Ngọc tuyên bố đã thành công mĩ mãn, Khương Tiểu Trinh có thể mở mắt ra.
Anh đưa gương cho cô xem.
Khương Tiểu Trinh cầm gương nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt có vẻ không được ổn lắm.
“……”
Hà Ngọc đã nghĩ sẵn kịch bản trong đầu. Anh chuẩn bị thừa nhận với cô rằng đúng là vẽ tranh khác với trang điểm, kỹ thuật của anh thật sự chả ra gì.
“Xì.”
Khương Tiểu Trinh không nín được nữa, chỉ vào gương, bật cười thật to.
“Tớ xấu quá đi!”
Hà Ngọc sờ lần hồi lâu, còn trang điểm xấu hơn cả cô tự làm lúc trước.
Dưới sự phác hoạ tỉ mẩn của anh, mắt cô càng bé hơn, da càng vàng vọt, mũi càng tẹt dí, môi thì lại tô đỏ quạch què. Như vậy, thoạt trông, mặt cô như một hoang mạc màu đất không có lấy một cọng cỏ, cái miệng rộng đỏ chót kia như một đóa hoa ăn thịt người hung ác, cướp đi tiêu điểm ánh nhìn, khiến người ta khó có thể quên nổi.
“Cái mặt này của tớ giỏi thật đấy! Sao tớ có thể xấu đến nhường này?”. truyện đam mỹ
Cô cười đến mức không dừng lại nổi, cô tự làm mặt xấu với gương, tự giễu cợt sự xấu xí của mình.
Hà Ngọc nhìn Khương Tiểu Trinh, muốn đánh giá khách quan dung mạo của cô.
Ở nơi gần trong gang tấc, cô cười cong cả mắt, cười khoe cả hàm răng, cười ha hả như tiếng gà gáy.
Đây mới là Khương Tiểu Trinh chứ. Nụ cười của cô xán lạn cách mấy, sinh động lạ thường, gương mặt sáng bừng dịu dàng.
“Cậu, không xấu đâu……” Anh lẩm bẩm nói.
Có khối Khương Tiểu Trinh mới tin anh.
“Đừng an ủi tớ nữa,” cô vỗ vỗ vai anh, vui vẻ nói giỡn với anh: “Bác sĩ ạ, tôi biết anh đã cố gắng hết sức rồi.”
Cuối cùng, Khương Tiểu Trinh không tẩy trang lần thứ hai, mà mang nguyên gương mặt này vào khuôn viên trường đại học của cô.
Mọi người ở trong học viện nghệ thuật dường như đều đẹp hơn người bình thường.
Còn Khương Tiểu Trinh thì không hề bị hào quang của các trai xinh gái đẹp che lấp.
Trong đám người, cô là kẻ xấu đến độ nổi bật nhất.
Cho dù mỹ nữ xinh lung linh thế nào, ánh mắt đầu tiên của mọi người cũng chỉ nhìn thấy cô.
[HẾT CHƯƠNG ]