Lúc rưỡi, rốt cuộc Khương Tiểu Trinh cũng xuất hiện.
Cô đi một mình dưới ánh đèn đường, xách một cái túi nilon nhỏ màu đen trong tay, mái tóc dài xõa tung, vẻ mặt mỏi mệt.
Hà Ngọc đứng ở cửa của tiệm “Nội thất Dung Mỹ”, liếc thấy bóng người từ xa, nhưng không nhận ra cô từ cái nhìn đầu tiên.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Khương Tiểu Trinh của thời thiếu nữ không mặc váy công chúa, không đeo kẹp tóc trên đầu. Nói thực, so với hình tượng thường ngày của cô, thì cô bây giờ trông thuận mắt hơn một chút.
Một đống màu đen vừa xấu vừa béo tầm thường chẳng có gì đặc biệt; còn hơn cái kiểu sặc sỡ đủ màu khoe khoang khoác lác, chướng mắt mà không tự biết kia.
Hà Ngọc chờ cô đi tới, trong lòng cậu có cả đống thứ muốn hỏi cô: Cậu đã đi đâu? Tại sao không mặc váy công chúa? Cậu xách gì trong tay thế? Trước kia bọn đòi nợ có làm cậu bị thương không? Cái chân bị trẹo vì ngã kia thế nào rồi?
Lúc Khương Tiểu Trinh thật sự đứng yên trước mặt cậu, Hà Ngọc hé miệng, chỉ hỏi được một câu.
“Cậu có khỏe không, Khương Tiểu Trinh?”
Cô gật gật đầu, cười qua loa với cậu.
“Đột nhiên tới tìm tôi, cậu muốn gì đây?”
“Không gì cả……”
Cậu không biết phải bắt đầu nói từ đâu bây giờ.
“Thấy cậu an toàn là tốt rồi, cậu mau gọi điện cho mẹ cậu đi, dì ấy đang tìm cậu khắp nơi đấy.”
Chỉ trong chớp mắt, Khương Tiểu Trinh đã đoán được nguyên nhân Hà Ngọc tới đây.
Cô nhìn thấy sự thương hại trong ánh mắt cậu.
Khương Tiểu Trinh gọi điện cho mẹ cô bằng máy bàn trong cửa hàng nội thất, hai người nói chuyện đơn giản đôi câu với nhau.
Hà Ngọc đứng cách đó một khoảng, nhìn Khương Tiểu Trinh.
Cô cầm ống nghe, vừa nói chuyện, vừa nôn nóng cắn môi mình.
“Con đây ạ, con ở nhà rồi, Hà Ngọc cũng ở đây.”
“Mẹ nói đi, sao lại thế này?”
“…… Mẹ vay tiền nhà họ?”
“Mẹ về đi, mẹ về rồi con nói chuyện với mẹ.”
Cúp điện thoại xong, Khương Tiểu Trinh đi đến cạnh Hà Ngọc.
Cô khoanh tay, thần sắc khuôn mặt lạnh nhạt, thái độ rõ ràng là muốn phân rõ giới hạn với cậu.
“Chờ mẹ tớ về, cậu lấy lại tiền đi.”
Hà Ngọc nhìn đôi môi trầy da của Khương Tiểu Trinh chằm chằm, kiên định lắc đầu.
“Không được, cậu phải đi học, mẹ con cậu còn phải sinh hoạt. Số tiền này mẹ con cậu cứ vay, để vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt cái đã.”
Cô hừ lạnh một tiếng, buồn cười nói: “Cửa ải khó khăn trước mắt? Hà Ngọc, cậu có biết nhà tôi nợ bao nhiêu tiền không? Còn dám cho chúng tôi vay tiền? Cậu đã thấy nhà tôi chưa, tôi dẫn cậu đi xem.”
Vừa nói, cô vừa kéo cổ tay cậu.
Hà Ngọc hất cô ra: “Không cần phải xem, tôi vừa đi từ đó ra.”
“Vậy tại sao cậu còn muốn cho vay, mà còn cho vay nhiều như thế?” Khương Tiểu Trinh không hiểu.
“Cậu thương hại tôi ư? Mẹ tôi đã kể chuyện nhà tôi với mẹ con cậu rồi à?”
Cô ép sát từng bước một, dựa theo phỏng đoán của bản thân, đưa ra một kết luận chuẩn xác đến kinh người.
“Mẹ tôi có khóc không? Khóc lóc cầu xin các người ấy? Các người rất khó chối từ? Mẹ tôi có quỳ xuống van lạy các người không?”
Khương Tiểu Trinh biết rõ ràng, như thể cô cũng ở trong cảnh tượng ấy, như thể cô đã nhìn thấy cảnh tượng kia vô số lần.
Hà Ngọc lẳng lặng nhìn đôi mắt mất đi lý trí của cô một cách chăm chú, có ý muốn an ủi cô: “Khương Tiểu Trinh……”
Cô nâng tay lên, bắt cậu ngưng lại những lời muốn nói.
“Nếu cậu muốn giúp tôi, thì Hà Ngọc ạ, tôi không muốn đi học, cậu cầm tiền về đi, chốt lại là thế.”
Hà Ngọc không thể làm vậy được, vì tương lai của Khương Tiểu Trinh, cậu không thể làm thế; suy xét cho cha mẹ Khương Tiểu Trinh, cậu không có cách nào làm vậy.
Cậu thật sự muốn giúp đỡ Khương Tiểu Trinh qua đận này. Cậu có thể tưởng tượng được, nếu nghe thấy Khương Tiểu Trinh nói ra những lời như vậy, mẹ cô sẽ đau khổ đến mức nào. Cho nên cậu càng muốn khuyên nhủ Khương Tiểu Trinh nhận lấy số tiền này trước khi bà chủ nhà họ Khương về.
“Cậu biết mẹ cậu khó khăn lắm mới vay được số tiền này, vậy thì cậu càng không nên phụ lòng cha mẹ, nói ra những lời ngốc nghếch vô trách nhiệm như thế. Cậu thương họ, thì có cách tốt hơn để báo đáp họ, cậu có thể học hành tử tế như ước vọng của họ. Nếu vì lòng tự tôn của cậu mà cậu thấy khó nhận số tiền nhà tôi đưa…… Thì bây giờ tôi cũng nói thật tình với cậu luôn, Khương Tiểu Trinh, ai cũng có lúc hoạn nạn, chẳng cuộc đời ai là thuận buồm xuôi gió cả. Bây giờ cậu không phải xấu hổ, nhận tiền cũng không xấu hổ đâu.”
Khương Tiểu Trinh nghe bằng hết những lời cậu nói.
Cảm xúc của cô bình tĩnh lại, y như mong đợi của Hà Ngọc.
Khương Tiểu Trinh không nói gì thật lâu. Cậu chờ đợi cô khôi phục từ sự im lặng này, cho dù sau khi khôi phục rồi, cô sẽ phản kích, hay là tiếp thu, cậu đều đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
“Hà Ngọc……”
Khương Tiểu Trinh ngước mắt lên, nói với cậu bằng vẻ mặt mệt mỏi.
“Cậu tự cho là đã nhìn thấu tôi, lần nào cũng ra rả đạo lý, nhưng không phải lúc nào nó cũng có tác dụng được đâu.
“Tôi nghiêm túc đấy, đừng nói tôi mạnh miệng, hay là xốc nổi gì hết, tôi đã băn khoăn suy xét chán rồi. Xuất phát từ cá nhân tôi đây này, tôi không muốn đi học nữa, tôi không thể học được nữa, tôi không chịu nổi nữa rồi.”
Đúng vậy, Khương Tiểu Trinh đang nghiêm túc.
Hà Ngọc tin rằng, Khương Tiểu Trinh đang nói chuyện trước mặt cậu đây đã từng thật tâm thật tình suy nghĩ. Bởi vì, cậu chưa từng thấy vẻ mặt này của Khương Tiểu Trinh.
Cảm xúc rệu rã đè nặng lên đôi mắt cô, giọng điệu cô tràn ngập sự mệt mỏi đến độ không thở nổi.
Câu “Không chịu nổi nữa” kia là cô nói chính bản thân mình, không còn nghi ngờ gì nữa.
“Tại sao? Nếu có thể học hành, tại sao cậu lại không học?”
Chính như lời Khương Tiểu Trinh đã nói, Hà Ngọc tự cho là mình đã nhìn thấu cô.
Cô không đáp lại, vì thế cậu lại bắt đầu suy đoán.
“Nếu là vì chuyện bị bắt nạt trong trường, thì không phải cậu đang tính chuyển lớp sao? Cậu đang lo là chuyển sang lớp khác cũng sẽ gặp chuyện tương tự ư?”
Tình cờ làm sao, Từ Mỹ Nhân quay lại vào đúng thời khắc này.
“Bị bắt nạt trong trường? Chuyển lớp?” Bà giật mình hoảng loạn, nghi ngờ điều mình vừa nghe thấy: “Hà Ngọc, ý của cháu là, Tiểu Trân bị bắt nạt ở trên trường sao?”
Hà Ngọc cũng giật mình: Hóa ra Từ Mỹ Nhân lại hoàn toàn không biết gì về chuyện trên trường của Khương Tiểu Trinh.
Trong tưởng tượng của Khương Nguyên và Từ Mỹ Nhân, đời sống học đường của Khương Tiểu Trinh cực kỳ tốt đẹp.
Ở đó, con mình có thể kết bạn với những đứa trẻ có gia giáo, nhận được sự dạy dỗ tốt nhất cùng với những đứa trẻ ưu tú nhất của thành phố này; con bé đã giả dạng không chút tì vết, kẹp tóc lấp lánh, váy vóc xinh tươi; con bé luôn mập mạp đáng yêu hay cười, là hạt dẻ cười của mọi nhà; con bé là lớp phó lao động tận chức tận trách, tuần nào cũng giành được vinh quang cho lớp mình.
Đúng ra con bé phải là đứa con gái được quý mến nhất cả lớp, họ đúng ra đều phải như bà, thương yêu Khương Tiểu Trinh mới phải.
Để bảo vệ tất cả những điều đẹp đẽ này, họ không quản tiền tài, không quản vất vả. Nhưng không ngờ, bao công sức lao lực của họ vẫn không thể bảo vệ được công chúa nhỏ của họ, để con mình được vô tư lự lớn lên trong tháp ngà.
Tận mấy tháng sau khi Khương Tiểu Trinh bị cả trường bắt nạt, Từ Mỹ Nhân mới biết được chuyện này.
Không phải là vì người làm mẹ như bà không làm hết chức trách, mà là do Khương Tiểu Trinh đã giấu giếm quá giỏi, chẳng ai có thể tìm ra chút manh mối khổ sở nào từ cô.
“Tiểu Trân, đừng lo.”
Nghe được chuyện ở trường rồi, Từ Mỹ Nhân lau khô nước mắt.
“Chuyện không vui với bạn bè để bố mẹ xử lý cho, con cứ về trường học đi.”
“Xử lý?” Khương Tiểu Trinh đờ đẫn đặt câu hỏi.
“Ý mẹ là những món đồ ăn vặt mẹ nhét đầy cặp sách của con mỗi ngày, nằng nặc bắt con phải chia cho các bạn của con ư? Hay là bố mẹ muốn tìm giáo viên của con, tìm cấp trên, bảo họ đòi lại công bằng cho con? Bố mẹ muốn xử lý như thế nào? Quỳ xuống trước mặt đám bạn con, bắt chúng nó chơi với con sao?”
Từ Mỹ Nhân á khẩu không trả lời được.
“Mẹ, hôm nay con đi tìm việc làm.”
Cô xách chiếc túi nilon nhỏ màu đen rơi trên mặt đất, mở ra, lấy đồ bên trong ra.
Thuốc bôi vết thương, và chút tiền còm.
“Tuổi con là đi làm thuê hợp pháp được rồi, không đi học cũng làm thuê được. Con đã đến rất nhiều cửa hàng rồi, vất vả lắm mới tìm được một tiệm cắt tóc, họ đang tuyển người gội đầu. Con gội đầu cả tối, cảm thấy mình học rất nhanh. Tối nay có ít thời gian, không kiếm được nhiều tiền, nhưng nếu con đi làm thuê cố định, thì sẽ nhận được nhiều lương hơn.”
Từ Mỹ Nhân nắm lấy bàn tay lạnh như băng của con gái, liên tục xem xét, yên lặng rơi lệ.
Khương Tiểu Trinh lau nước mắt giúp mẹ. Cô nói từng câu từng chữ, rất thong thả, rất dịu dàng, mà lại rất kiên định.
“Mẹ bôi thuốc đi, vết thương còn chưa khỏi mà. Rồi sau đấy, mẹ con mình ra ngoài ăn gì mẹ nhé. Tiền của Hà Ngọc thì trả lại cho nhà cậu ấy. Sau này, con và mẹ, còn cả bố nữa, chúng ta nỗ lực làm thuê, trả nợ. Cả nhà mình cùng cố gắng, đến bao giờ chúng ta không còn nợ tiền người ta nữa, cả nhà mình lại sum vầy.”
Cô ôm lấy mẹ, lấy số tiền mà họ đã vay của nhà Hà Ngọc ra khỏi túi áo khoác của mẹ mình.
Từ Mỹ Nhân không phản kháng.
Trên đường tới đây, Từ Mỹ Nhân đã từng nói với Hà Ngọc, đây không phải là lần đầu con gái bà vùng vằng không chịu đi học.
Hà Ngọc chưa biết được nguyên nhân mà Khương Minh Trân lúc nhỏ không muốn đi học. Nhưng chẳng mấy mà cậu đã biết, lần đó Khương Minh Trân không chịu đi học, cuối cùng cha mẹ cô đã thuyết phục cô như thế nào.
“Bốp.”
Từ Mỹ Nhân tự tát một cái thật mạnh vào mặt mình.
Hà Ngọc và Khương Tiểu Trinh còn chưa kịp phản ứng, bà lại tự tát mình thêm một cái nữa.
Hai má bà lập tức đỏ lên, bà dùng hết sức lực, chẳng hề chớp mắt lấy một lần.
“Tại mẹ!
“Mẹ khiến Tiểu Trân chịu khổ, Tiểu Trân nhà mình không nên chịu khổ thế này.
“Tại mẹ!”
Khương Tiểu Trinh run lên.
“Mẹ, mẹ đừng làm vậy mà, con van mẹ.”
Những lời gian nan trước đấy, cô nói vô cùng kiên định; nhưng bây giờ chỉ là mấy từ đơn giản mà môi cô lại run lên, giọng lạc cả đi.
Từ Mỹ Nhân tiếp tục tự tát mình, lẩm bẩm trong miệng: “Tiểu Trân nhà mình, phải gội đầu cho người ta, không được đi học, bị người ta bắt nạt, đều là do mẹ, do mẹ không có bản lĩnh.”
“Không phải đâu……”
Khương Tiểu Trinh bắt đầu nghẹn ngào.
“Dì bình tĩnh lại đi.”
Hà Ngọc tiến lên kéo hai tay Từ Mỹ Nhân lại, không để bà tiếp tục hành hạ bản thân nữa.
Đầu gối Từ Mỹ Nhân nhũn ra, bà quỳ sụp xuống, dập đầu với Khương Tiểu Trinh: “Mẹ xin lỗi con, mẹ xin lỗi con nhiều.”
Vết thương trên trán rách ra, Hà Ngọc có kéo cũng không kéo nổi. Cậu nghe thấy tiếng hét của Khương Tiểu Trinh.
Cô sụp xuống, lao tới cản mẹ mình, tóc tai rối bời, nước mắt nước mũi giàn giụa. Tay cô dính máu của mẹ cô.
“Con đi học……”
Giọng cô khản đi, mỗi chữ đều vỡ vụn.
“Đi học, đi học, con sai rồi…… mẹ dừng lại đi.”
Từ Mỹ Nhân không dừng lại, tay chân bà bị giữ chặt.
Nhưng bà cứ khóc mãi, khóc hoài, xin lỗi Khương Tiểu Trinh.
“Mẹ ơi, con sẽ đi học. Con sẽ đi lấy cặp sách, con sẽ mặc váy công chúa, con còn có kẹp tóc nữa, kẹp tóc đầy cả một ngăn tủ. Con thật sự rất vui vẻ, ngày nào con cũng vui lắm. Mẹ, mẹ đừng khóc, mẹ không có lỗi, mẹ thật sự không có lỗi, con hạnh phúc lắm.”
Vậy là lỗi của ai?
Khương Minh Trân, hòn ngọc quý trên tay của nhà họ Khương, món trân bảo vô giá.
Rõ ràng họ đã cho mày tất cả những thứ tốt nhất, vậy sai ở đâu? Sai từ lúc nào?
Cha mẹ đang trong vũng bùn, còn cố sức nhấc tay lên, muốn mày thoát khỏi nơi lầy lội này.
Khi ấy, mẹ đổ bệnh, ho khan hơn nửa tháng, không có tiền mua thuốc, lại có tiền mua cho mày một chiếc váy công chúa trắng muốt đẹp đẽ vào sinh nhật của mày.
Khi ấy, mày đi ngang qua tiệm cơm Tây, vô tình nhìn lướt qua. Cha mẹ kéo mày vào, gọi một phần bò bít tết. Mày nói một mình mày ăn không hết, muốn chia cho họ, nhưng thế nào họ cũng không chịu, bắt mày phải ăn. Mày ăn không hết, họ tình nguyện để thừa. Sau khi về đến nhà, hai người lớn chia nhau ăn một chiếc bánh bao.
Khi ấy, họ chỉ mua một con cua lớn về, dành phần cho mày. Họ bóc vỏ cho mày, chấm tương cho mày, chẳng chút thèm thuồng nào.
Vẫn là khi ấy, cha mẹ không chịu cho mày theo, mày vụng trộm chuồn ra ngoài, thấy họ từ bỏ tự tôn quỳ trên mặt đất, chắp tay trước ngực, lì lợm la liếm vay tiền nhà người.
Hoặc là không lâu trước đây, mày thấy mẹ của mày bị người ta ẩu đả, mẹ nắm thật chặt lấy tiền, không chịu buông tay, như tình nguyện mình bị đánh chết, chỉ để giữ lấy phí sinh hoạt cho mày.
Đến tột cùng, là tại ai, tại đâu, từ khi nào, đã khiến mày sai lầm đến mức này.
Có những lúc Khương Tiểu Trinh chăm chú nhìn bản thân mình trong gương.
Trang điểm đẹp xinh, cũng không che nổi khuôn mặt xấu xí; người ngợm béo mập, gánh trên vai thể diện mà chẳng ai đoái hoài.
Cô là đứa con gái được thương yêu nhất, do cha mẹ nuôi dưỡng bằng biết bao máu và nước mắt.
Cô là hy vọng của họ, là số mệnh của họ.
Khương Tiểu Trinh chẳng thể trách ai.
Cô không có tư cách gì để không vui, không có tư cách gì mà oán giận.