Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đưa Khương Tiểu Trinh đến chỗ có mái hiên che rồi, Hà Ngọc bèn xoay người rời đi.
Chiếc áo đồng phục của cậu bị mưa xối thành một mảng đậm màu, đầu và mặt cũng dính những giọng nước mưa li ti, hai lần đưa đón cô này đã khiến người cậu ướt đẫm cả.
Cậu với tay lên đỉnh đầu lau “xoạt xoạt” mấy cái, phủi đi được rất nhiều giọt nước to đậu trên đấy. Cậu phẩy đầu mấy lần, những sợi tóc mượt mà theo nếp biến thành đầu nhím xù xù.
Làm xong những việc này, cậu mở ô, rảo bước vào màn mưa nặng hạt.
Khương Tiểu Trinh nhìn theo bóng dáng Hà Ngọc cầm ô, bỗng nhiên cảm thấy: Hình như cậu ấy cũng không ghét mình như trong tưởng tượng của mình.
Nếu thật sự ghét bỏ mình, thì cậu ấy không cần tự thân đến đây xử lý chuyện của cô, không cần hỏi cô có phải bị bố làm tổn thương nên mới không muốn gặp mặt không, không cần chờ cô rồi lại bung ô đưa cô về.
Lần trước, cậu nói khinh thường cô, là vì coi cô là bạn bè, nên mới nói thẳng không kiêng dè, có thể nào là thế không?
“Hà Ngọc!”
Khương Tiểu Trinh cố lấy toàn bộ dũng khí, gọi cậu.
Cậu dừng bước chân, quay đầu lại.
Thế là cô lớn tiếng hỏi: “Chúng ta là bạn bè đúng không?”
Hà Ngọc nhìn Khương Tiểu Trinh, cô ta nhìn mình đăm đăm, trong mắt tràn ngập sự khao khát trực tiếp cháy bỏng.
Cậu lại nhìn thoáng qua đứa bạn cùng lớp của Khương Tiểu Trinh đang đứng cạnh cô.
Bạn nữ kia bừng bừng hứng thú đứng hóng hớt, ánh mắt đảo tới đảo lui giữa cậu và Khương Tiểu Trinh, ánh mắt cô bạn đó nhìn Khương Tiểu Trinh có sự hâm mộ không hề giấu giếm.
Mới đây thôi, cậu còn đang chìm đắm trong suy đoán “Khương Tiểu Trinh không gặp bố là vì thói hư vinh của cô ta”. Chỉ trong khoảnh khắc tiếp theo, cậu đã bị Khương Tiểu Trinh hỏi vấn đề này.
Hà Ngọc chỉ cảm thấy mình bị lợi dụng.
—— Bạn bè?
—— Đấy chẳng qua chỉ là một mối quan hệ để khoe khoang thôi, cô ta đã làm bẩn cái từ “bạn bè” này.
“Khương Tiểu Trinh……”
Giọng điệu của cậu lạnh đến độ có thể đóng băng người khác, cậu nói: “Cậu không chỉ xấu người mà còn xấu nết.”
Mưa rơi không ngừng, người không nhìn rõ tôi, tôi cũng không thấy rõ người.
Màn mưa mảnh như tấm lụa giữa hai người, chia họ thành hai thế giới.
Hà Ngọc bỏ lại Khương Tiểu Trinh đang kinh ngạc ra mặt.
Cậu phải đi, cô cũng không ở lại.
—— Ở lại mà làm chi? Mỗi người tự đi đường quang của mình, chẳng phải chính mày đã nghĩ thế sao.
Khương Tiểu Trinh cũng đi.
Cô trèo lên mấy bậc thang y như chạy nạn.
Bước chân lảo đảo khiến cô không thể thành công lên hết một tầng lầu, mà té ngã ngay tại nền xi-măng ướt nhẹp, làm trầy xát đầu gối.
Khương Tiểu Trinh hoảng hốt ngoái lại nhìn chỗ bị đau của mình, thì thấy chiếc váy công chúa mình đang mặc.
Trên tà váy, ren hoa đã bị bẩn.
Bên tai cô vang lên tiếng hô sợ hãi của bạn nữ sinh.
Tôn nghiêm mà cô đã cẩn thận giữ gìn, lọt qua lỗ hổng rất nhỏ này, thấm từng chút ra bên ngoài.
Nhưng trong chiếc túi trên váy cô, còn có tiền mà bố đưa cô.
Đó là món tiền ông đã phải làm thuê rất lâu, đi xe thật xa, mạo hiểm rất nhiều, để đưa cho cô.
Đây không phải là lúc nhận thua.
Nếu như bây giờ lẩn trốn, thì về sau đều phải trốn chạy.
Lớp vỏ mà cô xây dựng cho bản thân cho tới nay, sẽ sụp đổ.
Không thể sụp đổ được.
Khương Tiểu Trinh đứng lên.
Cô vỗ vỗ váy mình, nhẹ nhàng như thể phẩy đi tro bụi.
“Ghét quá, cứ mưa là trơn trượt.”
Khương Tiểu Trinh quay đầu lại, nhắc nhở bạn nữ sinh.
“Mày đi đường phải cẩn thận chút nhé.”
Nói đoạn, cô cũng không đợi người ta, sải ba bước thành hai chạy lên tầng .
Khương Tiểu Trinh thò đầu ra từ hành lang dài trên tầng hai, nhìn thấy tán ô của Hà Ngọc lần thứ hai.
Cậu đã đi rất xa, sắp biến mất ở chỗ ngoặt.
“Này!”
Cô lấy hơi từ đan điền, dùng chất giọng the thé nhất từ lúc sinh ra đến giờ, gào về hướng ấy.
“Không làm bạn với tớ là tổn thất của cậu, cậu cứ chờ mà hối hận đi.”
Cậu tiếp tục đi về phía trước, không biết có phải cậu không nghe thấy không.
Khương Tiểu Trinh dùng âm lượng lớn hơn nữa để quát.
“Hà Ngọc, cậu sẽ hối hận!”
……
Giọng của cô to đến mức nào ư?
Nếu phải miêu tả một cách cụ thể, thì sau khi cô gào lên, tất cả học sinh vẫn còn trong lớp chưa đi đâu ở tầng hai tầng ba của tòa nhà kia đều ngóng ra nhìn.
Lúc Khương Tiểu Trinh gào tướng lên như thế, là không lâu sau khi chuông vào học reo vang.
Tất cả các bạn đều đã ngồi vào lớp, còn giáo viên thì chưa tới.
Đang lúc lớp học yên tĩnh nhất ngoan ngoãn nhất để chờ giáo viên tới, mọi người nghe thấy tiếng gào của Khương Tiểu Trinh.
Hà Ngọc và Khương Tiểu Trinh, đều là nhân vật có tiếng tăm lẫy lừng trong trường.
Các bạn học cảm thán: “Trời ơi, chắc đấy là anh Hà Ngọc kia rồi”, lúc Hà Ngọc đi ngang qua.
Các bạn học cảm thán: “Trời ơi, chắc đấy là con Sadako kia nhỉ”, khi Khương Tiểu Trinh đi ngang qua.
Một người đẹp trai danh bất hư truyền, một kẻ xấu xí danh bất hư truyền.
Từ lúc tuổi, có lẽ Khương Tiểu Trinh đã hiểu rõ rằng, câu “Hà Ngọc cậu sẽ hối hận” là một đòn công kích không có hiệu quả đối với đối phương, mà chỉ là một kĩ năng bắn ngược tổn thương về mình.
Lần thứ nhất cô nói những lời này, cuộc đời đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi của cô lần đầu tiên gặp được địch thủ.
Lần thứ hai cô nói những lời này, trời giáng cứt chim rớt trúng vào cô.
Lần thứ ba cô nói những lời này, chúng khiến cô trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Những sự thật rõ như ban ngày mà ai cũng biết là: Khương Tiểu Trinh thẹn quá hóa giận nên nói lời tàn nhẫn; Hà Ngọc trực sao đỏ đã tận chức tận trách giúp đỡ bạn bè giữa cơn mưa to, vẫn ga lăng với đứa xấu gái như Khương Tiểu Trinh, cậu che ô cho cô ta, cả người mình thì ướt đẫm.
Trải qua rất nhiều kiểu tưởng tượng thêm mắm dặm muối, câu chuyện Khương Tiểu Trinh lấy oán trả ơn được bịa ra rất nhiều phiên bản khác nhau.
Chuyện này được đồn đãi càng lúc càng rộng rãi, thì cái từ “Khương Tiểu Trinh” này cũng dần trở thành một vũ khí sát thương được đám lớp trong trường truyền miệng nhau.
“Có phải mày thích Khương Tiểu Trinh không?” Dùng để chửi ai đấy có mắt nhìn kém.
“Mày mới thích Khương Tiểu Trinh, cả nhà mày đều thích Khương Tiểu Trinh” dùng để đáp lễ lại câu trên.
Những cách sử dụng như thế còn có: “Mày xứng đôi với Khương Tiểu Trinh lắm”, “Cả nhà mày đều là cặp đôi hoàn hảo cùng Khương Tiểu Trinh”; “Trông cái tướng ăn của mày, thì về sau chỉ lấy được Khương Tiểu Trinh thôi”; “Hôm nay trông mặt mày y như bị Khương Tiểu Trinh hôn ấy.”
Phản ứng của Khương Tiểu Trinh chính chủ với những lời này là thế nào?
Bản thân cô cũng dùng chúng vô cùng vui vẻ.
Ghế của một bạn nam chắn lối, cô bèn bảo cậu ta, “Mày không dọn ghế đi là tao ngồi lên đấy”, nam sinh kia lập tức cho ghế vào sát tận bên trong.
Buổi sáng tập thể dục, một đám người trước mặt chạy bền chắn hết đường, Khương Tiểu Trinh nói với họ: “Tụi mày còn không đi mau thì tao sẽ qua ôm tụi mày”, đường lập tức thông thoáng ngay.
Đứa làm trực nhật dây dưa dây cà cả ngày chưa xong việc, Khương Tiểu Trinh uy hiếp: “Mày không làm, thì đợi đứa khác làm xong, chỉ còn mỗi mày với tao thôi đấy”, tốc độ huơ chổi của đứa làm trực nhật liền nhanh đến độ có thể quét xuyên qua nền xi măng.
Khương Tiểu Trinh sử dụng vũ khí nhắm vào chính mình để lấy lại được sức uy hiếp đã mất từ lâu…… Nếu có thể dọa người ta chạy ở mọi nơi mọi chỗ, thì đấy cũng tính là một loại uy hiếp.
Mấy tuần sau khi tình hình lên men, Khương Tiểu Trinh thấy đứa bạn cùng bàn Tôn Cầm của mình đi ra khỏi văn phòng giáo viên với đôi mắt hoe đỏ.
Sau khi về lớp, Tôn Cầm không nói một lời, miệng dẩu lên rất cao.
“Mày làm sao thế?” Khương Tiểu Trinh nhẹ giọng hỏi con bé.
Tôn Cầm lừ mắt nhìn cô, hai tay chụm vào nhau, nằm ra bàn học bật khóc tu tu.
Khương Tiểu Trinh đoán thầm có lẽ ban nãy con bé làm gì đấy nên bị thầy mắng trong văn phòng, bèn luống cuống chân tay đưa khăn giấy trong túi mình cho con bé, hỏi nó bằng giọng thấp hơn, dịu dàng hơn.
“Gặp chuyện gì thế?”
Tôn Cầm chỉ lo khóc, không nhận tờ giấy của cô.
Khương Tiểu Trinh thấy con bé khóc nức nở quá, bèn vỗ vỗ vai nó ra chiều trấn an.
Ngay trong khoảnh khắc cô thực hiện động tác này, Tôn Cầm hét lên.
“Khương Tiểu Trinh, mày bị khùng à?”
Đám con gái ngày xưa hôm nào cũng chơi chung với cô đều vây lại, như thể không chịu được việc Tôn Cầm bị bắt nạt, bèn đứng ra bảo vệ con bé.
“Sao tự dưng mày lại chạm vào nó?”
Tụi con gái quây lại càng lúc càng đông, Khương Tiểu Trinh không sợ, có gì nói nấy: “Tao an ủi nó.”
“Mày đừng có giả vờ tốt bụng nữa!”
Một đứa con gái kéo Tôn Cầm tới, che con bé đằng sau mình: “Không phải tại mày thì nó khóc làm gì?”
Khương Tiểu Trinh không hiểu: “Liên quan quái gì tới tao?”
Tôn Cầm đứng ở hàng cuối vừa lau nước mắt, vừa thút tha thút thít nói: “Tao không muốn ngồi chung bàn với mày, đã xin mấy lần rồi, nhưng giáo viên không chịu đổi cho tao……”
Khương Tiểu Trinh lập tức kéo ghế dựa ra, đứng lên.
Đám người kia tưởng cô muốn xông tới đánh Tôn Cầm, vội vội vàng vàng che cho con bé đấy, lùi về đằng sau.
Khương Tiểu Trinh đi ra khỏi chỗ ngồi, đẩy lui bọn con gái ra, đi thẳng tới văn phòng giáo viên.
Thấy nhân vật nổi cộm này tới cửa, toàn bộ giáo viên trong văn phòng đều đồng loạt hướng mắt ra trông.
Đây là đứa con gái xấu xí nổi danh khắp toàn trường. Cô ta vẫn mặc váy công chúa như trước, vẫn mập mạp xấu xí không đổi, và vẫn như mọi khi, mang giọng điệu vừa mở miệng đã khiến người ta tức điên.
“Báo cáo thầy,” Khương Tiểu Trinh gằn từng chữ: “Em không thích ngồi chung bàn với người khác.”
Chủ nhiệm lớp tháo kính xuống, xoa xoa huyệt Thái Dương: “Khương Tiểu Trinh, để em có bạn chung bàn, thầy đã phải nhọc lòng thế nào em có biết không? Em còn ở đây……”
“Vâng,” cô ngắt lời giáo viên: “Em không cần bạn cùng bàn. Trong giờ học các bạn ấy nói chuyện quấy rầy em, khiến em không thể tập trung học tập được. Em có yêu cầu rất cao, em muốn ngồi một mình.”
Sống lưng cô ưỡn thẳng tắp, cằm hếch cao cao, còn mang thái độ “Đương nhiên phải nghe em” khi thương lượng.
Khương Tiểu Trinh trông không giống như bị vứt bỏ, hoàn toàn không giống.
“Lớp mình sĩ số lẻ, thầy, em ngồi một mình thì có sao đâu ạ?”
“Thầy kệ em đấy.” Chủ nhiệm lớp phẩy phẩy tay, để cô tự mình quyết định.
“Cảm ơn thầy ạ.”
Khương Tiểu Trinh cúi đầu thật thấp, ra khỏi văn phòng.
Chuyện thứ nhất cô làm sau khi về lớp, là vênh váo tự đắc gác chân lên ghế, bắt Tôn Cầm thu dọn cặp sách, dọn ra khỏi chỗ cạnh cô.
“Đừng quên trả lại tao cái thước mà tao cho mày mượn.”
Tôn Cầm im lặng không nói câu nào, moi mãi trong ngăn kéo, cuối cùng moi được cái thước kẻ kia ra từ chỗ sâu nhất, ném cho cô.
Khương Tiểu Trinh mở khóa túi đựng bút của mình, bỏ thước kẻ cẩn thận vào.
“Kỳ cục.” Đám con gái lẩm bẩm lầm bầm chê cô.
Cũng chính là đám người này, từ khi khai giảng đến nay, Khương Tiểu Trinh đã dùng hết sức, tốn đủ loại thủ đoạn để được gia nhập vào. Giờ nghỉ trưa hôm nào họ cũng đi ăn cùng nhau, ngày ngày tan học thì đi tụ tập chung.
Thật ra chắc cũng từng có những thời khắc vui vẻ, cá nhân Khương Tiểu Trinh cảm thấy vậy.
Thi thoảng trò đùa của cô có thể chọc cho bọn con gái cười ha ha; đôi khi mấy đứa nó cũng rất hứng thú nghe cô nói chuyện; có lúc cô mang đồ ăn vặt tới vào đúng hôm mưa, bị bọn con gái đói bụng cướp cho bằng sạch, chúng nó vừa ăn vừa bảo: “Tiểu Trinh, may mà có mày.”
Cô cho rằng họ là bạn bè.
Mỗi ngày họ đều ở bên nhau cơ mà.
“Tụi mày cũng thế, trả đồ ăn vặt lại cho tao.” Khương Tiểu Trinh vươn tay với bọn con gái.
Mấy cô gái đều cạn lời ra mặt, cảm thấy nực cười vì lời nói của cô.
“Những món đồ ăn của mày lúc nào cũng để bao to, y như túi rác vậy, vả lại toàn là hàng rẻ tiền chỉ đáng mấy hào.”
“Đúng vậy, ai mà thèm ăn đồ của mày? Bao nhiêu lần mày cầu xin bọn tao ăn, bọn tao thèm vào mà ăn. Thi thoảng miễn cưỡng lắm mới ăn một tí thôi ha ha, là thương hại mày đó biết chưa?”
“Thế thì vẫn là ăn rồi.”
Khương Tiểu Trinh nhìn thẳng vào bọn con gái, đưa tay ra thêm chút nữa, duỗi đến ngay trước mặt bọn nó.
“Trả tao. Ăn rồi không ọe ra được, thì đổi thành tiền mà trả tao.”
[HẾT CHƯƠNG