Hà Ngọc và đứa bạn đi ra khỏi phòng vẽ tranh.
Lúc về nhà đi ngang qua sân thể dục lớn, cậu thấy Khương Tiểu Trinh đi phía trước mình, mỗi tay xách một túi rác. Chiếc váy công chúa vạn năm bất biến giúp cậu nhanh chóng nhận ra cô.
Khương Tiểu Trinh mập mạp hơn người thường, cái bóng ráng chiều đổ xuống cũng phải to hơn hai lần so với người khác. Có lẽ những thứ mà cô xách không nhẹ nên tốc độ đi của cô thong thả. Cái bóng màu đen hình thù kì dị dính chặt sau cô, tựa như một con yêu quái trên mặt đất.
Cậu nhìn bóng lưng cô chằm chằm, bạn của cậu cũng nhìn về phía cô, sau đó nhanh chóng nhận ra cô.
“Đấy có phải là cái con xấu gái ở nhà ăn hồi trước làm bọn mình thấy tởm không?”
Hà Ngọc liếc cậu ta một cái: “Mày nói chuyện khó nghe quá.”
Đứa bạn còn chưa đoán được sự lạnh lẽo trong mắt cậu đến từ đâu, Hà Ngọc đã chủ động đưa ra lời giải thích.
“Bạn ấy là người quen của tao.”
“Hở?” Đứa bạn kinh ngạc muốn rớt cả cằm, rồi lại nhìn đứa xấu gái kia lần nữa, không thể nào liên hệ hai người lại với nhau được.
Hà Ngọc nói: “Tao quen bạn ấy từ lúc tuổi.”
Cậu vẫy tay với đứa bạn, đi trước một bước.
“Tao đi giúp bạn ấy, mày tự về đi.”
Thằng bạn nghẹn lời, cậu ta thấy Hà Ngọc chạy tới, quả thật bắt đầu bắt chuyện với con bé xấu xí kia.
“Khương Minh Trân.”
Cô nghe được ba chữ này, run rẩy.
Cô quay đầu lại, thấy một cậu trai kháu khỉnh đeo balo đang chào hỏi cô.
“Khà…… Hà Ngọc.”
Khương Tiểu Trinh cười với cậu: “Chào cậu! Có duyên quá nhỉ, hôm qua mới biết tụi mình học chung trường, hôm nay đã gặp rồi.”
“Chào cậu,” Vừa nói, cậu vừa chạy tới cạnh cô, duỗi tay muốn lấy bao rác của cô: “Hôm nay cậu trực nhật à? Để tôi giúp cậu.”
“Tớ là lớp phó lao động, ngày nào tớ cũng phải vứt rác.”
Cô tránh tay cậu đi, nói: “Cậu không cần phải giúp đâu, túi không sạch, cậu sờ vào lại dơ.”
“Không sao.”
Hà Ngọc cầm luôn chiếc túi đựng rác, giải phóng trọng lượng trên tay cô.
Khương Tiểu Trinh cũng chẳng còn gì để nói, đành cảm ơn.
Hai người đi chung một đoạn đường.
“Hà Ngọc,” cô húng hắng giọng, đột nhiên nói: “Lần sau cậu mà thấy tớ trên trường, thì gọi tớ là Khương Tiểu Trinh được không? Tớ sửa lại tên rồi. Tiểu là Tiểu trong lớn nhỏ, Trinh là chữ Trinh trong Sadako ấy.”
“À, được thôi.”
Hà Ngọc biết chuyện cô đã đổi tên. Bấy giờ cậu mới phát hiện, ban nãy cậu gọi cô là Khương Minh Trân.
Nhưng cậu vẫn thấy quái lạ: “Tại sao cậu lại muốn sửa tên?”
“Thì…… có một số nguyên nhân thôi.”
Khương Tiểu Trinh nói rất mập mờ. Đúng lúc này họ đã đi tới góc để rách, cô muốn lấy lại túi rác lần nữa.
“Để tôi đi vào ném cho.”
Hà Ngọc sải chân, quẹo vào góc vứt rác thối hoắc.
“Cậu chờ tôi ở bồn rửa tay nhé.”
Cậu ném hết rác rưởi, hai người rửa xong tay.
Khương Tiểu Trinh nâng nâng mắt kính của mình, ngửa đầu, chăm chú nhìn bầu trời.
“Hoàng hôn đẹp quá.”
Hà Ngọc nhìn sang theo giọng cô.
Những áng mây thưa thớt nhường đường cho mặt trời đang xuống núi, bầu trời phương xa vàng ruộm một màu.
Cô nói: “Đây là khoảng thời gian mà tớ thích nhất trong ngày.”
Hoàng hôn cũng bao lấy Khương Tiểu Trinh trong sắc màu vàng cam ấm áp, những chiếc kẹp tóc bằng nhựa trên tóc cô sáng lấp lánh dưới ráng chiều.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Hà Ngọc có một cảm giác quái dị: Cậu cảm thấy Khương Tiểu Trinh trước mặt mình hơi xa lạ.
Có lẽ là bởi vì, cô bình tĩnh.
Cô nhìn hoàng hôn chăm chú, mà cũng chỉ lặng nhìn chăm chú, trên mặt không có biểu cảm gì.
Điều ấy khiến cô trông rất giống một người bình thường. Nhưng cũng bởi vì giống người bình thường, nên lại không bình thường với Khương Tiểu Trinh.
Cô thu mắt về, hỏi Hà Ngọc: “Cậu chờ tớ một chút được không?”
“Sao thế?”
“Tớ về lớp lấy cặp sách,” Khương Tiểu Trinh cười với cậu: “Trả cho cậu cái gì đấy làm thù lao giúp việc.”
Ảo giác cô là người bình thường biến mất.
Những lời này của Khương Tiểu Trinh giống như một tiểu thư đang thưởng cho gã phu xa làm việc tốt. Giọng điệu của cô cũng thế, lập tức khiến tâm trạng người ta cảm thấy khó chịu.
Hà Ngọc từ chối món thù lao của cô thẳng thừng: “Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không cần.”
“Không được, cậu chờ tớ nhé.”
Cô gạt cậu đi, không chấp nhận lời từ chối. Cô chạy về khu giảng đường, lấy cặp sách lại.
Hà Ngọc đành phải chờ cô.
Không lâu sau, Khương Tiểu Trinh đeo cái cặp sách to xuất hiện ở sân thể dục.
Cô bỏ cặp sách lên mặt đất, kéo khóa kéo ra, rút ra một cái túi nilon to đùng. Vừa bỏ túi nilon ra thì cặp sách gần như trống không, trong đấy hầu như không có mấy quyển sách.
“Này, cậu chọn đi.”
Khương Tiểu Trinh căng túi ra cho cậu xem, bên trong toàn là mấy loại đồ ăn vặt.
Cô vô cùng hào phóng: “Cậu muốn ăn bao nhiêu thì cứ việc lấy.”
Dường như cậu lại quay về nhà trẻ mỗi thứ Sáu. Hồi còn thân thiết với cậu, lần nào cô cũng cho cậu chọn đồ ăn đầu tiên. Bao năm đã qua mà cách mua chuộc người khác của cô vẫn không thay đổi, Hà Ngọc đã không còn là thằng bé con phải khóc vì thèm đồ ăn vặt ngày xưa nữa rồi.
“Không cần.” Cậu từ chối lần thứ hai.
“Cậu không ăn thì cũng bị đứa khác ăn thôi, ngày mai tớ còn mang cái mới tới trường.” Khương Tiểu Trinh vừa nói, vừa cố đấm ăn xôi nhét một cái bánh lòng đỏ trứng vào lòng cậu.
Hà Ngọc không hiểu: “Tại sao?”
“Mẹ tớ sẽ mua cho tớ.” Cô lại nhét một túi phồng tôm vào.
Ngày nào cũng mua mấy cái này, chắc là phải tốn nhiều tiền lắm…… Cậu ngẫm nghĩ một lát, vẫn nuốt lời này xuống.
“Cậu mang về đi, để bố mẹ cậu ăn.”
Cậu thả lại phồng tôm và bánh lòng đỏ trứng vào túi nilon cho cô.
“Họ mua riêng để tớ mang đến chia cho các bạn đấy.”
Thấy thái độ của cậu kiên quyết, cứ đẩy đưa tiếp thì lại không hay, Khương Tiểu Trinh bỏ cuộc.
“Thôi được rồi, cậu không cần thì thôi, tớ tới Góc bạn gái tìm mấy đứa bạn đây.”
Hà Ngọc biết cửa hàng mà cô nói tới, lần trước cậu từng thấy cô và bọn con gái đi ra từ đấy.
Khương Tiểu Trinh sửa soạn cặp sách xong xuôi, cùng Hà Ngọc đi ra cổng trường.
Họ cách nhau một cánh tay, cũng không nói lời nào với nhau. Mới nãy lúc đổ rác không khí còn ổn thỏa, chỉ trong nháy mắt đã ngượng nghịu thế này.
Sự ăn ý duy nhất giữa hai người là họ đều nghĩ đến chuyện chào tạm biệt người kia càng sớm càng tốt, bước chân mỗi bước một nhanh thêm.
Cửa hàng Góc bạn gái sơn màu xanh dương nhạt bên ngoài ở ngay phố đối diện.
Hà Ngọc dừng lại, chào tạm biệt Khương Tiểu Trinh.
“Đi chơi vui nhé, hẹn gặp lại.”
Hình như ngoài cô ra, ai cũng cảm thấy cậu rất ôn hòa lịch thiệp dễ tính.
Nhưng nếu cậu ta thực sự dễ tính, Khương Tiểu Trinh nghĩ thầm, thì cô cũng chẳng đến nỗi đánh vô địch thế giới mà toàn bị cậu ta làm cho tức nổ đom đóm mắt.
Cô có thể cảm nhận được chút thanh cao kháng cự cô trong sự lịch thiệp của cậu. Cậu ta thật sự thanh cao, lùi lại đằng sau, vạch ra giới hạn, lại đứng trong khoảng cách riêng biệt ấy để nói với cô, cậu không cùng giống loài với tôi.
Từ nhỏ đã vậy rồi.
Khương Tiểu Trinh không nói chào tạm biệt. Cậu suy đoán là cậu không nhận đồ của cô theo ý cô nên cô thấy bất mãn với cậu.
Không nói thì thôi, Hà Ngọc định bỏ đi luôn.
Cô quay mặt đi, không nhịn được.
Khương Tiểu Trinh lẩm bẩm trong miệng, cô không biết cậu đã đi chưa, cậu có còn nghe không.
“Ban đầu, tớ cảm thấy cậu đã thay đổi rất nhiều so với thời còn bé. Hồi nhỏ mặt cậu tròn tròn, y như một cái bánh bao hấp bình thường vậy; lớn lên rồi, cậu đẹp như thế, mặt cậu có góc có cạnh, không còn tròn nữa. Gặp cậu hai lần, lần nào tớ cũng thấy cậu muốn nói lại thôi, hồi nhỏ cậu có thế đâu.
“Tớ còn nhớ rõ, tớ và cậu là bạn bè.”
Ngừng lại một chút, cô cười tự giễu.
“Giờ ngẫm lại, hình như cũng không phải, từ nhỏ đã không phải rồi.”
Khương Tiểu Trinh thở hắt ra một hơi.
“Thôi, cậu đi đi.”
“Tiêu tiền cha mẹ cậu vất vả kiếm ra không tốt đâu.” Cậu vẫn nói.
“Bạn bè không phải cứ tiêu tiền tặng quà là có thể mua được, cậu cũng nên lo lắng suy nghĩ cho cha mẹ cậu nhiều hơn. Ngày xưa nhà cậu có tiền, họ chiều cậu, cậu tiêu còn được, nhưng bây giờ thì sao? Để có thể học được ở cái trường này phải tốn bao nhiêu học phí, cậu có biết không? Tôi thấy cậu không hề quý trọng những ngày tháng được đến trường. Cậu đến cái trường này, tiêu tiền của bố mẹ đàn đúm bạn bè, đua đòi với chúng nó, để toàn mấy thứ chơi bời trong cặp, tan học rồi mà chẳng có tâm tư học hành. Những lời này đều là phỏng đoán phiến diện của tôi, nếu tôi nói sai, tôi sẵn sàng để cậu mắng, vui lòng nghe cậu làm sáng tỏ.”
Vào giờ phút này, vì thành kiến mà Hà Ngọc xả hết tất cả những dịu dàng và lịch sự kia ra, lời nói của cậu vừa tàn nhẫn vừa độc ác, sắc nhọn đâm chọc.
Gương mặt đẹp đẽ kia không còn chút ý cười, cậu khẽ hếch cằm, nói với cô.
“Nếu tôi chưa nói sai…… Thì nói thật, Khương Tiểu Trinh, tôi khinh thường cậu.”
Giống hệt như câu “Tớ vĩnh viễn sẽ không kết hôn với cậu” mười mấy năm trước, giọng điệu trong câu nói cuối cùng của Hà Ngọc thật ra lại khiến cô cảm thấy vô cùng thân thuộc.
“Đúng rồi đúng rồi, cậu nói đúng lắm đấy.”
Khương Tiểu Trinh rung đùi đắc ý, nói chuyện ra vẻ nghịch ngợm, mặt cũng chun lại thành mặt xấu, cực kỳ khoa trương.
“Tớ không hề quý trọng những ngày tháng đi học, tớ vốn dĩ đã không muốn đi học rồi. Tớ chỉ muốn đàn đúm bạn bè, chơi bời với tụi nó, thứ mà đời tớ theo đuổi chính là được vui vẻ mỗi ngày. Tất cả những gì cậu hiểu đều đúng, ha ha ha.
“Nhưng mà đua đòi thì…… ý cậu là việc tặng đồ cho chúng nó ư? Đấy là do mẹ muốn tớ mang, tớ cũng bất đắc dĩ lắm, phát mãi mà không hết. Hay là cậu nói tới lần gặp nhau ở nhà ăn, cậu nghe thấy tớ nói chuyện?”
Hà Ngọc không phủ nhận, Khương Tiểu Trinh bèn tiếp tục nói.
“Cậu thấy bây giờ nhà tớ nghèo thế này, nhưng hồi xưa đúng là nhà tớ khá giả thật, tất cả những lời tớ nói đều là nói thật.”
Bạn chê cười người khác là có cái lý của bạn, nhưng người khác cũng luôn luôn có logic mà họ tự cho là đúng.
Chẳng có cách nào phân rõ được logic của ai là đúng hay sai, tất cả chúng ta đều là người bình thường, chẳng có ai trong đây là thượng đế cả.
Chỉ có thể nói rằng, con người khác nhau, người không chung hướng khó chung đường, chi bằng tự đi con đường quang của mình thì hơn.
So với Hà Ngọc đang căng thẳng thì Khương Tiểu Trinh cởi mở hơn nhiều, cô vỗ vỗ vai cậu, mặt tươi cười niềm nở.
“Khinh thường thì cứ khinh thường đi.”
Cô nói: “Tôi có thế nào vốn dĩ cũng chẳng liên quan gì đến cậu.”
Lần này thì phải đi thật rồi.
Khương Tiểu Trinh chào tạm biệt cậu, đi qua đường mà không thèm ngoái đầu lại.
Tường ngoài màu xanh lam pastel của cửa hàng rất hợp rơ với chiếc váy công chúa màu lam nhạt của cô.
Cậu nhìn theo dáng cô rời đi.
Khương Tiểu Trinh vui vẻ đi lên bậc thang, lớp ren hoa nhỏ điểm xuyết trên tà váy đong đưa theo mỗi bước chân cô. Cô kéo cánh cửa cửa hàng ra, chuông gió trên cửa đong đưa. Vỏ sò, hạt trai, lông chim, chạm vào nhau rung vang những tiếng leng ka leng keng.
Trông cô quả thật rất vui vẻ.
Sống vui trong hiện tại hay lùi vui lại để khổ trước sướng sau, là sự lựa chọn của mỗi người.
Cô ta nói đúng, chẳng liên quan gì đến cậu cả.
Hà Ngọc không nhìn thêm nữa, cậu nới lỏng bả vai, đi về hướng ngược lại.
Ở trong của hàng Góc bạn gái, Khương Tiểu Trinh lại nhận được sự rào đón bất ngờ.
“Trời ơi, Tiểu Trinh! Mày quen anh Hà Ngọc khóa trên à?”
Mấy đứa “bạn” của cô vây chặt lấy cô, mới nãy qua cửa kính, bọn nó đều thấy Khương Tiểu Trinh đang nói chuyện với Hà Ngọc.
“Đúng vậy.” Khương Tiểu Trinh thừa nhận rất thoải mái.
“A a a, thật đấy hả?” Các thiếu nữ hưng phấn giậm chân, sốt sắng muốn moi thêm nhiều thông tin hơn từ cô: “Quen nhau thế nào đấy?”
Lời nói của cô tựa như một que diêm, châm lên dục vọng bà tám đang ngo ngoe rục rịch của tụi nó.
Khương Tiểu Trinh thành thật nói: “Quen nhau từ nhỏ.”
[HẾT CHƯƠNG ]