Trà hương miểu miểu lục trúc thú, Diêm La điện hậu tịnh thất u]
—-
Tin tưởng vô luận tiếp qua ngàn năm vạn năm, y cũng sẽ không quên một màn đã chứng kiến nơi tiền điện.
Trong lúc Thiên đế phân phó tiên đồng phụng chỉ tuyên triệu, ngợi khen bách tiên, thiếu niên phụng chỉ hạ phàm phục yêu bước trên điện, trên sa y tuyết trắng vấy màu đỏ tươi chói mắt, giống như một bức bát mặc (vẩy mực – một cách vẽ tranh thủy mặc) tiên diễm, đôi má quang hoạt cũng nhiễm vài giọt ửng đỏ, khiến dung nhan tuấn lệ kia thêm vài phần yêu mị bất khả tư nghị.
Trên tay hắn xách theo một đầu điểu cự đại có sáu mắt, nói vậy đây chính là chân thân Toan Dữ, dưới đầu điểu là cái cổ dài như thân rắn bị sinh sinh xé đôi, vẫn còn nhỏ máu.
Chúng tiên đều né tránh, không dám tới gần Phá Quân tinh giống như trở về từ luyện ngục.
Sau khi được Thiên đế ban thưởng, Diêm Vương cùng một chúng Diêm La Vương quay về địa phủ.
Vốn nói ít nhất ngàn năm không thể tái kiến, lại không thể tưởng được thiếu niên kia thế nhưng tự mình tìm tới cửa.
Cũng chẳng thể trách khi đó Tống Đế Vương nhìn đến Phá Quân tinh theo chân tiểu quỷ bước vào, thần sắc kinh hỉ khó có thể ức chế.
Đương nhiên, đó cũng chỉ là biến hóa trong nháy mắt, rất nhanh liền bị nhã nhặn bình tĩnh ngày thường che dấu.
Buông bút son, phân phó quỷ soa tạm thời dời đình thẩm ác quỷ xuống, Tống Đế Vương thản nhiên đứng dậy đi xuống án thai, hướng thiếu niên chắp tay thi lễ: “Không biết tinh quân giá lâm, tiểu thần không có từ xa tiếp đón, mong tinh quân thứ tội.”
Thiếu niên một thân y sức trắng thuần không khác ngày đó, nhưng thiếu vết máu loang lỗ nhiếp nhân, nên cũng thiếu đi vài phần yêu mị không nên có kia.
Tống Đế Vương nhìn thần sắc hắn, giống như hơi mất tinh thần, chắc là ở Thiên cung bị gây khó dễ, nếu không tinh mang nơi Cửu thiên cần gì không ngại ngàn dặm chạy tới hoàng tuyền địa phủ này?
Nhưng y vẫn chưa nóng lòng truy vấn, chỉ quay đầu phân phó quỷ dịch vài câu, rồi xoay lại, cười nói: “Nơi này vốn là chỗ hình thẩm ác quỷ, âm khí quá nặng, kính mời tinh quân dời bước đến hậu đường, tiểu thần đã phân phó chuẩn bị trà thơm, hy vọng tinh quân đừng ghét bỏ.”
Thiếu niên gật đầu, cũng không nói gì, liền theo y đi vào nội đường.
So với tiền điện âm trầm khủng bố treo đầy thiết liên xếp đặt hình trượng, nội đường lại giống như một tiểu bồng lai, tuy rằng không lớn, nhưng cũng rất khác biệt. Trên bàn bát tiên đặt một bộ trà cụ bằng sứ men xanh, miệng ấm có hơi nước lãng đãng bay lên, hương trà thoang thoảng khắp phòng. Nội đường không có bài trí quý trọng tinh xảo, trên tường treo một bức tranh chữ, bút phong sắc bén, lối viết thảo ẩn chứa bảy phân tiêu sái ba phần cuồng vọng. Góc tường có một thư trác làm bằng thủy trúc, trên bàn bày văn phòng tứ bảo, một đốt trúc sắc xanh trong dùng làm bình hoa, tùy tính cắm vào mấy cành trúc tươi, mặc dù không có nửa điểm hoa mỹ, lại hơn vài phần tịnh thất không u.
“Tinh quân mời ngồi.”
Tống Đế Vương mời thiếu niên ngồi xuống, tự mình vì hắn châm một chén trà thơm.
Thiếu niên không lòng dạ nào thưởng trà, nhận lấy liền uống cạn.
Tống Đế Vương cười nói: “Ngày đó từ biệt ở Thiên cung, thủy chung chưa kịp đáp tạ hậu ân của tinh quân, tiểu thần luôn ghi nhớ, hôm nay may mắn được tinh quân giá lâm hàn xá, xin không cần cùng tiểu thần khách khí!”
Thiếu niên hơi nhíu mày, nói: “Bất quá là nhấc tay mà thôi.”
“Tích thủy chi ân, dũng tuyền dĩ báo!” Vẻ mặt Tống Đế Vương phi thường nghiêm túc, “Khi đó nếu không có cái nhấc tay của tinh quân, thiên vực rộng lớn, tiểu thần có thể đi vòng quanh mấy trăm năm mới có thể tìm được Thiên điện!” ( Nhận ơn người phải báo đáp gấp ngàn lần)
“A… Sao có thể vậy được?” Thiếu niên cuối cùng nở nụ cười, đuôi mắt hẹp dài hơi hơi nhếch lên, mục quang lưu động hết sức mê người, “Thiên vực mặc dù rộng lớn, nhưng nơi nơi đều có thần tiên, tùy tiện bắt một cái lại hỏi không phải được rồi sao?”
Trên gương mặt thư sinh đoan chính lộ ra biểu tình hoang mang: “Tiểu thần đã đi rất lâu cũng không hề gặp được một vị thần tiên nào.”
Thiếu niên suy nghĩ một lúc, đột nhiên hỏi: “Vậy ngươi có ngẩng đầu lên nhìn không?”
“Ngẩng đầu? Vậy thì chưa từng.”
“Là thế đó!” Thiếu niên chỉa chỉa bầu trời, “Thần tiên đều thích bay qua bay lại trên trời, nào có giống như ngươi vùi đầu đi bộ, cũng không nhìn lên trên một chút.”
Tống Đế Vương lập tức bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách!”
Thiếu niên không khỏi nhớ tới ngày ấy ở trên cây hóng mát, trùng hợp thấy một thư sinh thế gian bình bình thường thường dường như là bước nhầm vào tiên cảnh, ở dưới rừng lê hoa vòng qua vòng lại. Đứng ở dưới tàng cây nhìn chung quanh, rõ ràng lạc đường lại không thấy nửa phần kinh hoàng luống cuống, làm hắn muốn đùa y một chút.
Nghĩ đến đây, tâm tình không khỏi vui vẻ lên, thái độ vẫn luôn buộc chặt cũng buông lỏng không ít, liền lấy tay đỡ má, khuỷu tay tựa trên bàn, nửa nằm nửa ngồi nghiêng đầu liếc qua thanh quả trà thơm trên bàn, rất bất mãn khịt mũi: “Không phải nói báo đáp dũng tuyền sao? Ngay cả điểm tâm cũng không có, tính lấy nước trà xanh đối phó bản quân à?”
Tống Đế Vương quả nhiên hoảng sợ đứng dậy, liên tục thở dài: “Là tiểu thần chậm trễ! Tinh quân đợi một chút, tiểu thần sẽ lập tức cho quỷ soa mang điểm tâm lên.”
“Điểm tâm địa phủ? Sẽ không phải là bánh bao thịt người đi?”
Tống Đế Vương xua tay lắc đầu, giải thích: “Tiểu thần là Diêm La địa phủ, cũng không phải hắc sơn lão yêu…Sao lại lấy thịt người làm thức ăn?”
“Vậy còn không mau sai người đưa lên? Bản quân cảm thấy đói bụng.”
“Phải phải, tiểu thần tự mình đi lấy!”
Tống Đế Vương đi ra ngoài một trận, trở về trong tay đã có thêm một thực lam (giỏ đựng thức ăn), mở thực lam, đem điểm tâm bên trong nhất nhất bày ra, cũng không phải mỹ thực tinh xảo gì, chỉ là bánh ngọt có thể tìm thấy khắp mọi nơi trên chốn nhân gian, nhìn qua cũng có chút thô ráp. Tống Đế Vương tự mình vì hắn bày chén đũa, thiếu niên xem ở phân thượng y ân cần, cũng biết nghe lời ăn mấy miếng.
“Di?”
Tuy rằng bề ngoài mộc mạc bình thường, nhưng cũng tương đối ngon miệng.
Có người hầu hạ ăn uống, thiếu niên chậm rãi giãn mi tâm vẫn gắt gao nhíu chặt.
Tống Đế Vương ngồi một bên, lẳng lặng nhìn hắn thưởng thức trà bánh, lúc ăn đến một cái bánh bao rau hẹ thịt băm, hiển nhiên là không thích mùi hẹ núi bên trong, liền bẻ bánh bao ra làm hai nửa, dùng đũa từng chút từng chút lấy ra phần hẹ núi trong nhân bánh, lấy ra sạch sẽ mới vừa rồi vừa lòng một ngụm ăn hết.
Không thể tưởng được sát tinh Phá Quân khiến chúng tiên kinh hãi cư nhiên còn có một mặt trẻ con như thế, Tống Đế Vương giấu đi một tia mềm mại trong mắt.
Trong lòng nghi vấn dần dần sinh ra, y không nhớ mình từng mời hắn, hay là trên trời có chuyện gì xảy ra, khiến thiếu niên kiêu ngạo này chỗ nào cũng không đi, phải từ Cửu tiêu chui vào mười tám tầng Địa phủ?
Đối mắt dài xẹt qua lãnh ý, Tống Đế Vương hữu ý vô ý nói: “Ngày ấy trên dao trì, tinh quân đại phóng dị thải, không đến nửa ngày đã chém được đầu yêu quái đắc thắng trở về, pháp lực mạnh như vậy thật là khiến tiểu thần bái phục. Tinh quân được Thiên quân trọng dụng, thật sự rất đáng mừng!”
Thiếu niên ngừng đũa, bánh bao sớm đã nuốt vào bụng giống như nghẹn ở yết hầu, không thể phun ra được nửa câu.
Sau một lúc lâu, mới nói: “Đúng vậy, Thiên quân đã hạ chỉ, để bản quân tạm thời giữu chức vụ của Thiên Xu, đại thiên tuần thú, trừ ma diệt yêu.” (Đại thiên tuần thú – thay mặt trời tuần tra)
Tống Đế Vương thấy hắn sắc mặt tái nhợt, ánh mắt luôn tràn đầy thần thái phi dương giờ lại ảm đạm thất sắc, trong lòng thế nhưng lại sinh ra đau đớn. Thiên Xu trong miệng hắn, đúng là tên của Tham Lang tinh quân.
“Tinh quân… hay là có điều gì khó nói?”
“Hắn sinh khí….” Thiếu niên cúi đầu, trong thanh âm mang theo ủy khuất.
“Hắn?” Tống Đế Vương nhíu mày, thử hỏi, “Chẳng lẽ là… Tham Lang tinh quân? Hắn không muốn ngươi được Thiên quân ủy nhiệm hạ phàm hàng yêu sao?”
Một tiếng Tham Lang tựa như siết chặt cổ họng thiếu niên, khiến hắn nói không ra lời, rất lâu sau mới phi thường cứng ngắt gật gật đầu.
“Chẳng lẽ nói Tham Lang tinh quân đố kị ngươi đoạt công lao của hắn?”
“Nói hươu nói vượn!!” Thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu, một tay đập xuống bàn, chén bát “lách cách” lập tức vỡ nát, đỏ mắt hung tợn trừng Tống Đế Vương, “Nếu ta còn nghe ngươi nói bất cứ lời nào không tốt về Thiên Xu, nhất định ta sẽ phá nát cái điện tử này của ngươi!!”
Mắt dài hiện lên lệ quang, nhưng rất nhanh liễm đi.”Tinh quân bớt giận.” Đối mặt với Phá Quân tinh có thể biến dao trì thành tro tàn, thái độ Tống Đế Vương lại khác thường, chưa từng lộ ra nửa điểm khiếp nhược kinh sợ, thản nhiên nói, “Tiểu thần bất quá chỉ là luận sự, tinh quân cần gì chú ý. Tiểu thần chính là thấy kỳ quái, vì sao Tham Lang tinh quân phải ba lần bốn lượt ngăn trở ngươi vì Thiên quân cống hiến?”
Thiếu niên im lặng, sâu kín nói: “Hắn là… hắn là sợ ta không khống chế được pháp lực của mình… Thiên Xu hắn...... luôn lo lắng ta sẽ nhất thời không khống chế được, tạo ra ác nghiệt không thể nghịch chuyển, cho nên hắn luôn luôn không cho ta một mình đến hạ giới hành tẩu.”
Hắn mân mê góc áo, hoảng hốt, giống như cảm giác được nam nhân cao lớn kia đang an vị bên người, bóng lưng lãnh ngạnh lại dày rộng, nghiêm túc căn dặn những lời không hợp tình người. Nhưng hắn vẫn luôn hiểu, Thiên Xu lấy thân đấu khôi tôn sư, đáp ứng tất cả nhiệm vụ Thiên đế giao cho, mỗi khi hạ giới trảm yêu trừ ma, để mang một thân nhiễm đầy huyết tinh sát khí trở về, khiến bách tiên đều không dám đến gần, mà những tinh quân khác, lại chỉ cần tuân theo thiên đạo tuần hoàn, làm tốt chức trách của bản thân.
Vẫn luôn nghĩ đến, tinh mang vĩnh viễn huyền diệu, nam nhân đó có thể dùng vai gánh trời mà không có nửa phần dao động, nhưng một hồi ác chiến cùng nghịch long, lại khiến người đó nguyên thần đều tổn hại, thậm chí ngôi sao bản mạng cũng ảm đạm, cũng không biết phải tu luyện bao nhiêu năm mới có thể khôi phục lại. Hắn như thế nào có thể bó tay đứng một bên, trơ mắt nhìn người đó miễn cưỡng mở ra đôi cánh bị thương đến tả tơi, tiếp tục bảo hộ bọn họ không bị gió lạnh thổi vào?
Một hồi sự cố trên dao trì, hắn cố ý triển lộ thực lực, chấn nhiếp bách tiên, làm cho đám gia khỏa thông thái rởm kia biết, trong thất nguyên tinh quân, đáng sợ nhất không phải Tham Lang, cũng không phải Vũ Khúc, mà là hắn khỏa sát tinh chủ háo ── Phá Quân!!
Quả nhiên, Thiên quân ủy thác trọng trách, hắn vui mừng trở về báo tin, lại đổi lấy Thiên Xu giận tím mặt.
Hắn không cam lòng......
Hắn chỉ nghĩ muốn đối tốt với người đó, cho dù là một trĩ điểu nho nhỏ, cũng sẽ có tâm tình muốn bảo hộ loài chim dữ, vì sao người đó không hiểu?
Bị người đó mắng, trong lòng có oan khó nói, mỹ cảnh Thiên vực trong mắt hắn lại chói lóa vô cùng. Không có nơi để đi, bỗng nhiên nhớ tới bạch diện thư sinh hoàn toàn không giống Diêm La vương địa phủ kia, người kia tựa hồ cũng không sợ hãi Ác Diệu hàng đầu này, ngược lại mấy lần dán lên ngốc nghếch xum xoe, nhớ tới, liền cảm thấy buồn cười.
Trong lúc hoảng hốt đó, lần đầu không nghe theo lời dặn dò của Thiên Xu, một mình hàng lạc phàm gian, thậm chí vào thẳng âm ty.
Hắn cũng không phải muốn có ai đó tới cho hắn lời khuyên giải an ủi, chính là… muốn có một ai đó có thể nghe hắn giải bày mà không xem đó như trò đùa, cũng không phải quấy rối, chính là......
“Muốn chiếu cố hắn...... Thiên Xu hắn hiện tại ngay cả đứng lên cũng rất miễn cưỡng, há có thể đánh nhau với đám yêu ma âm hiểm giả dối đó. Thiên quân đã hạ chỉ, cho dù hắn có phản đối thế nào cũng là vô dụng.” Thiếu niên hồng hồng đôi mắt, quật cường siết chặt nắm tay, “Hắn muốn giận thì cứ giận, chung quy vẫn tốt hơn để ta trơ mắt nhìn thấy hắn cố chấp gắng gượng chống đỡ rồi bị yêu ma gây thương tích.”
Thiếu niên chỉ lo tưởng niệm Tham Lang tinh quân bầu trời, lại chưa từng chú ý tới Tống Đế Vương bên cạnh yên lặng nghe hắn tự nói. Không tiếng động, nam tử lặng yên vẫn lặng yên như trước, nhìn qua giống như một văn nhân nhã nhặn vô hại giỏi về lắng nghe người khác, nhưng đôi mắt dài bán đã có chút đăm chiêu, dường như đó là biểu tượng của thư sinh, che dấu suy nghĩ không muốn người biết.
Y là đệ tam điện Diêm La vương, tất nhiên là xem hết tình đời nhân gian, nhìn thấu tình oán yêu hận, như thế nào nghe không ra thiếu niên kia đối với Tham Lang tinh quân, tuyệt đối không chỉ có nhu mạt hữu ái với đồng tông, mà là loại tình cảm tư mộ sâu đậm khó nói nên lời. Cơ hồ cùng lúc đó, y cười khổ phát hiện, không biết bắt đầu từ khi nào, chính mình đối với khỏa sát tinh có thể hủy diệt cả Địa phủ này, cũng ôm tâm tư khác.
Nhưng Tống Đế Vương vẫn bình thản cười, thần sắc an nhiên hoàn toàn không đổi, y đưa tay qua, nhẹ nhàng khoát lên đầu tay nắm chặt của thiếu niên, đụng chạm rất tự nhiên, không làm cho người ta cảm thấy nửa điểm khác thường.
Lại nghe y hòa nhã nói: “Tinh quân đừng vội. Vừa mới nghe lời tinh quân nói, tiểu thần cả gan tự phỏng đoán, kỳ thật những chuyện Tham Lang tinh quân làm có lẽ chính là vì suy nghĩ cho tinh quân. Chẳng qua cách làm có phần bá đạo, không dễ được người tiếp nhận.”
Thiếu niên liếc mắt nhìn y: “Đó là đương nhiên, Thiên Xu tinh mệnh mang sát, có lý nào lại yếu đuối ôn nhu?”
Mặc dù bị Tham Lang tinh quân trách mắng, nhưng thiếu niên vẫn một mực giữ gìn, tuy Tống Đế Vương trong lòng không vui, nhưng trên mặt lại thủy chung chưa từng biểu hiện ra ngoài.
Thiếu niên cùng y thổ lộ một phen, những tích tụ trong lòng nhẹ dần, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều, lúc này mới cúi đầu nhìn những mảnh sứ men xanh vỡ vụn, nước trà đổ ướt mặt đất, không khỏi xấu hổ. Đối phương hảo tâm khoản đãi, chính mình lại phát cáu, còn lật bàn đập chén......
“Này...... ta không phải cố ý.” Hắn nghĩ muốn thi pháp bổ cứu, lại phát hiện những gì mình biết chỉ là những loại pháp thuật phá hủy, lực phá hoại có đủ mười phần, nhưng hồi phục nguyên dạng này nó lại rất gian nan.
Tống Đế Vương lắc đầu cười nói: “Tinh quân không cần lưu tâm, có thể giúp cho hai vị tinh quân cởi bỏ hiểu lầm, một bộ trà khí cũng không đáng tiếc.”
Thiếu niên ở thiên giới luôn bị coi là sát tinh, hầu như không có ai từng ôn ngôn đối đãi qua. Cho dù là đấu khôi Tham Lang tinh quân hắn để tâm nhất, cũng chưa bao giờ nói qua nửa câu mềm nhẹ. Hiện giờ nam tử trước mặt này không chỉ thật sự nghiêm túc nghe hắn kêu ca, không hề lộ ra nửa điểm không kiên nhẫn, càng bao dung hắn tùy hứng làm bậy, đập hư đồ đạc cũng không có nửa câu trách cứ.
Bạch diện thư sinh này nhìn qua nhã nhặn vô hại, cũng không có nửa điểm trong trẻo nhưng cao ngạo lạnh lùng thần tiên nên có, làm cho thiếu niên không khỏi đối với y nảy sinh ý muốn thân cận.
“Kỳ thật ngươi có thể gọi tên bản quân.”
Tống Đế Vương đang đứng đứng dậy đi đến cạnh cửa, tính gọi quỷ soa đến thu thập mặt đất táng loạn, bỗng nhiên nghe được lời thiếu niên nói, không khỏi hơi khựng lại, chậm rãi, khóe miệng ngược sáng lại nhếch lên một độ cong quỷ dị.
Sau đó, y xoay người lại, nghi hoặc hỏi: “Tiểu thần ngu dốt, không hiểu ý tinh quân là gì?”
Thiếu niên kiêu căng nâng cằm, bộ dáng như đang ban ân: “Tên của bản quân là Diêu Quang, nghe rõ rồi chứ?!”
—–
P/S: thực sự mình thấy Tống Đế Vương cực kì cực kì phúc hắc:)) phúc hắc ẩn càng khó lường hơn là bộc lộ rõ ràng:))