Trần thế diệt thì thả tĩnh thính, thiên tẫn cùng đồ đãi quân tư
—
Diêu Quang kéo Tống Đế Vương một đường chạy về Hồi Long điện, trở lại căn phòng đêm qua tá túc.
Vừa mới vào phòng, lại bị Tống Đế Vương giữ chặt.
Diêu Quang khó hiểu quay đầu lại, lại nghe y nói: “Diêu Quang, ngươi đừng nghe Long vương nói lung tung. Phải biết phương pháp song tu nhất định phải hai người tâm ý tương thông, nếu không không thể thi triển, huống chi nguyên thần thoát thể là cực kì mạo hiểm, hơi không cẩn thận, cả hai đôgng vẫn, rất nguy hiểm, không thể khinh thử.” Vừa nói, y vừa giẫy khỏi tay hắn, “Ta tuy là Quỷ Tiên, nhưng tốt xấu gì cũng là Diêm La điện chủ, hồn phách bị thương, sau này dùng nhiều tâm tư tu luyện, liền có thể khôi phục, ngươi không cần phải canh cánh trong lòng.”
“Thật sự?” Ánh mắt Diêu Quang trong suốt như ngọc bích.
Tống Đế Vương bị hắn như vậy nhìn, không khỏi có chút chột dạ, dời tầm mắt.
“Điều ta ghét nhất, chính là ngươi cứ giấu giếm mọi chuyện với ta.”
“Ta cũng không ý này.” Tống Đế Vương thở dài một tiếng, đưa tay qua giữ chặt Diêu Quang hiện giờ y không có thân thể, vì vậy cho dù kéo lại, kỳ thật cũng không có cảm giác gì, chính là động tác như thế, bất tri bất giác đã trở thành thói quen, “Ta không phải là cố lộng huyền hư, ta chỉ là…” Tống Đế Vương do dự một lát, vẫn là nói ra, “Không muốn ngươi mạo hiểm.”
“Ngươi......” Diêu Quang trừng y, “Hay là ở trong lòng ngươi, ta giống với đám tiên nhân chỉ cầu vạn năm an nhàn, chỉ cho phép ngươi mưu sự cho ta, cũng không cho ta thay ngươi bài ưu giải nạn?”
Tống Đế Vương nhất thời nghẹn lời, hạ mi rũ mắt, thở dài nói: “Không phải là không muốn, nhưng mà… Ngươi cũng biết, cái gọi là song tu, kỳ thật đó là chính là thuật mây mưa giao hợp?”
Đôi má Diêu Quang đỏ lên, nhưng cũng không ra vẻ không biết.
“Lẽ này đương nhiên ta biết.”
“Hay là ngươi đã quên?” Khóe miệng xẹt qua một mạt cười khổ, “Đây chính là nguyên nhân ta hồn phi phách tán… Ta… Vẫn nợ ngươi một câu xin lỗi.” Y ngẩng đầu, chăm chú nhìn Diêu Quang, “Nhưng mà, cho dù khi đó ta xác thực đã làm chuyện quá đáng, thế nhưng ta hoàn toàn không hề hối hận. Tất cả mọi chuyện, xuất phát từ tâm, tuyệt không có ý khinh nhục.”
Diêu Quang chấn động, hồi tưởng lại đêm hôm đó.
Khi đó bởi vì bị nhục nhã cùng phẫn nộ che mờ hai mắt, căn bản chưa từng chú ý tới Tống Đế Vương khi đó ôm tâm tình như thế nào...... Lấy hiểu biết của hắn đối với tên gia khỏa quỷ kế đa đoan này, y tuyệt đối không thể không rõ kết cục của kẻ đắc tội Phá Quân… Nhưng mà y lại không hề do dự đi làm, thậm chí vì áp chế lực lượng không thể khống chế của mình mà thi triển quỷ âm lực tới hồn phi phách tán… Cho tới bây giờ chưa từng có ai có thể như Tống Đế Vương, không tiếc hao tổn bản thân, vì hắn mà làm mọi việc, chỉ cầu hắn có thể vui vẻ thoải mái…
Bất tri bất giác, Tống Đế Vương vô thanh vô tức bày ra tầng tầng lớp lớp mạng lưới, mà hắn đã cũng trong từng chút bất tri bất giác, chặt chẽ rơi vào trong đó, tránh không ra, cũng không muốn tránh......
“Ta đã nói không có vấn đề gì!! Ngươi đừng luôn chít chít méo mó ở đây dây dưa chuyện xưa!”
Diêu Quang không tranh luận với y thêm nữa, một tay lấy đẩy y ngã lên giường, quát ra lệnh: “Đừng nhúc nhích, nằm yên đó cho ta!!” Thấy y còn muốn cự tuyệt, liền trực tiếp hạ xuống một cái định thân chú, “Việc này do ta tác chủ! Ngươi đừng nói thêm gì nữa!”
Diêu Quang không hề để ý tới ánh mắt Tống Đế Vương muốn nói lại thôi, nhắm mắt lại, niệm động pháp quyết thả ra hồn nguyên, dung nhập vào bên trong hồn phách Tống Đế Vương.
Mặc dù Phá quân tinh lịch thế ngàn vạn năm, nhưng mà lấy nguyên thần thoát thể xâm nhập hồn phách người khác cũng là lần đầu.
Sau khi nhập hồn, chỉ cảm thấy bốn phía một mảnh sương mù huyễn tưởng, tựa thật mà hư, khi hắn bước ra khỏi sương mù, quan cảnh nhìn thấy lại rất tinh tường!
Trên cửu thiên vân tiêu, lê hoa hương tuyết hải!
Hắn đương nhiên sẽ không nhận thức sai, dù sao ngàn năm trước, chỉ cần Thiên Xu phụng mệnh hạ phàm cầm yêu hàng ma không ở Thiên cung, hắn sẽ ngồi trên cây tuyết lê hoa này, phát ngốc, nhìn về hướng Nam Thiên Môn, chờ đợi Thiên Xu đắc thắng trở về.
Hắn nhớ tới một ngày nào đó.
Một cái thư sinh hướng hắn hỏi đường, nếu không phải quỷ âm khí đầy người, xem bộ dáng kia, thật giống như một phàm nhân xâm nhập tiên cảnh......
“Ngươi không nên tới đây......”
Thanh âm từ phía sau truyền đến, dưới tàng cây một gốc lê hoa, bóng cây loang lổ phủ xuống bộ trường bào trắng của thư sinh.
Y nhìn đến tinh quân mình tưởng niệm đã lâu.
Nguyên thần ly thể, Diêu Quang không còn mang bộ dạng gầy teo kia nữa. Thiếu niên tinh quân da trắng như sữa, môi anh đào ướt át, nghê thường tuyết trắng theo gió tung bay, tóc mây đen óng phất phơ…
Trên chín tầng trời, lại có tiên nữ lệ dung nào có thể so sánh được với Phá Quân của y?
Thiếu niên tinh quân nghe thấy y nói chuyện, nhất thời buồn bực: “Sao ngươi cứ nói nhảm nhiều như vậy? Ta nói như thế nào liền như thế đấy!! Ngươi! Mau cởi sạch quần áo, tìm một chỗ nằm xuống cho ta!!”
Tống Đế Vương đương trường kinh ngạc, thật sự không nghĩ tới hắn cư nhiên như trực tiếp lớn mật như vậy, bất quá theo cái tai đỏ ửng của thiếu niên, có thể nhìn ra được hắn bất quá là cường ngạnh biểu hiện ra bộ dạng trấn định, kỳ thật đã sớm tim đập như sấm.
Thấy y không hề động đậy, Diêu Quang tiến lên hai bước, cũng không quản hắn nguyện ý hay là không muốn, đã dễ dàng đẩy người ngã xuống đất.
May mà này phiến lê hoa hải trải qua vạn niên tuế nguyệt, hàng năm hoa rơi như tuyết, trùng trùng điệp điệp, giống như trải trên mặt đất một lớp đệm cánh hoa thật dày trắng xóa, Tống Đế Vương ngã trên mặt đất, cũng không cảm thấy đau.
Thiếu niên xoay người áp đến trên người y, kéo y phục của y đang muốn dùng lực xé rách, lại bị Tống Đế Vương chặt chẽ đè lại: “Không thể như thế.”
Diêu Quang muốn hất tay y ra, lại bất đắc dĩ phát hiện tay y không hề thả lỏng như trước kia, trở nên dị thường hữu lực.
“Ta đã sai lầm một lần, không thể mắc thêm lỗi lầm lần nữa!”
Tống Đế Vương nhìn hắn, khoảng cách giữa bọn họ lúc này bất quá chỉ có nửa thước, trong đôi mắt thâm thúy chỉ có bóng dáng thiếu niên thanh lệ thoát tục. Giống như trong ánh mắt này, vẫn chưa từng tồn tại bất luận kẻ nào hay chuyện gì, cửu thiên thập địa, chỉ có Phá Quân Qiêu Quang đủ khả năng lưu lại bóng hình trong mắt điện chủ đệ tam điện.
“Lúc trước là ta quá mức tự cho là đúng. Trong lòng… thầm nghĩ chỉ có cách này mới có thể hái được tinh tử trên chín tầng trời. Lại xem nhẹ nếu ngươi không cam tâm tình nguyện, nếu ngươi không thể nào thích ta, làm như vậy kỳ thật chẳng hề có ý nghĩa.” Gương mặt đoan chính nho nhã cười ấm áp, không có nửa điểm tối tăm, chỉ có thoải mái, “Không nghĩ nhân duyên tế ngộ, có thể cùng ngươi kết bạn ở thế gian, sớm chiều tương đối, mới biết, vì sao phàm nhân lại cố chấp với lưỡng tình tương duyệt như thế...... Diêu Quang, ngươi có hiểu tâm tư của ta?” Y nắm lấy bả vai Diêu Quang, chậm rãi ngồi dậy, “Cho nên, trừ phi ngươi thật tình nguyện ý cùng ta hiểu nhau gần nhau, nếu không, ta tuyệt không miễn cưỡng ngươi làm bất cứ chuyện gì!”
“Ta… Ta không phải......” Diêu Quang có miệng khó nói, gương mặt như mỹ ngọc nghẹn đỏ thẫm. Cho dù hắn làm tinh quân mấy vạn năm, nhưng cũng chưa từng ở trước mặt Thiên Xu nói qua một lời nửa tiếng tư mộ liền biết hắn tuy rằng mặt ngoài xem ra hung hãn khủng bố, nhưng kỳ thật đối với chuyện tình yêu lại giống như tờ giấy trắng.
“Đừng bức chính mình, Diêu Quang, ngươi là tinh tử chốn cửu thiên, vốn nên vô ưu vô lự, không thể bị thế tục quản thúc. Ta không hy vọng bởi vì ta tồn tại mà khiến ngươi khó xử.” Tống Đế Vương nâng tay lên, kéo hắn vào lòng mình, “Xem đi, chúng ta một cái là tinh quân, một cái là Diêm La, tiên thọ như thiên tề, ngươi có thể chậm rãi suy nghĩ, ta có thể chậm rãi chờ, chỉ cần ngươi trước khi trần thế diệt, thiên cùng đồ, nghĩ muốn tốt lắm, nói cho ta biết, như vậy là đủ rồi.”
Gì là thiên hoang? Gì là địa lão?
Đó là tiên thọ dù dài, ngàn năm giống như nháy mắt, nhưng phải chờ tới khi thiên hoang địa lão,
đó là cái hẹn xa xôi đến bực nào?!
Y lại nguyện ý chờ, mà chờ đợi, bất quá là một câu trả lời đơn đơn giản giản.
Vị chúa tể của Hắc Thằng đại địa ngục, vốn không nên quỳ lụy như thế, nhưng mà bị tình ti nhìn không thấy quấn lấy, Diêm La vương đệ tam điện lại không bằng phàm nhân bình thường.
Phàm nhân sinh mệnh hữu hạn, vội vàng hơn mười năm, không chiếm được, sẽ học được cách buông tha, nhưng mà tiên nhân có tiên thọ dài đăng đẵng, trong khoảnh khắc động tình đồng nghĩa với vạn năm tương tư.
“Không cần.” Diêu Quang cảm thấy vị trí nơi trái tim giống như bị một bàn tay vô hình gắt gao bóp chặt, đau đến chẳng thể hô hấp, “Bây giờ ta liền nói cho ngươi ──” Hai tay hắn ôm lấy hai má Tống Đế Vương, hai mắt nhắm lại, hạ thấp đầu, hôn lên đôi môi Tống Đế Vương.
Nụ hôn của Phá Quân, một trong tam sát khiến người nghe tên đã sợ mất mật, có chút ngoan, có chút quyết tuyệt, càng nhiều chính là nghĩa vô phản cố.
Thiếu niên nhắm chặt mắt lại, khẩn trương đến hơi hơi run rẩy, cho nên, hắn không có biện pháp thấy, đôi môi bị hắn ấn chặt, khóe miệng chậm rãi, nhẹ nhàng, dường như không có dấu vết vẽ lên một độ cong quỷ dị…
Một bàn tay chậm rãi chạm vào eo thiếu niên, nghê thường đơn bạc, thiên y nhẹ như chẳng có gì, hoàn toàn có thể cảm giác được làn da nơi thắt lưng nhỏ gầy mà mềm dẻo, mà da thịt dưới lớp y phục, nói vậy càng thêm tinh tế.
Nhưng mà bàn tay kia cũng không nóng vội, chỉ nhẹ nhàng an ủi, cao thấp dao động, cách một tầng sa mỏng, da thịt cùng ma thịt ma xát mang theo một tia rung động.
Thiếu niên không biết gì về tình dục, trên lưng cũng thật mẫn cảm, chỉ là đụng vào như vậy đã khiến hắn run rẩy không thôi, khẩn trương tới đôi môi mím chặt như vỏ trai cũng khẽ tràn ra một tiếng ngâm thấp. Nụ cười trên khóe môi Tống Đế Vương càng thêm sâu sắc, đầu lưỡi linh hoạt tách ra đôi môi lộ ra sơ hở, lướt qua hàm răng, bắt được chiếc lưỡi kinh hãi bên trong, khiêu khích nó cùng nhau khiêu vũ, mang theo một chút cường ngạnh, rồi lại không mất ôn nhu, giống như đối phương tùy thời đều có thể đẩy y ra cự tuyệt nụ hôn này.
Tự do lớn nhất, trong nhiều thời điểm sẽ tạo thành do dự cho người thừa nhận, trong khoảnh khắc hoang mang nghi hoặc, đủ để cho đối phương thừa cơ tiến tới.
Bạc thường bất tri bất giác đã bị rút đi, hiện ra thân thể mịn như ngưng chi, trắng như bạch ngọc thượng đẳng, mái tóc mây dài như thác nước rối tung trên lưng, che khuất bàn tay đang tuần tra bên dưới. Bàn tay không an phận mở ra, dời ra phía trước, ma chỉ điểm nhẹ hai khỏa thù du anh sắc trước ngực thiếu niên, tinh tế vân vê.
Cho dù tam giới to lớn, chỉ sợ cũng chưa từng có người dám can đảm đối đãi vị ác sát tinh quân này như thế, thiếu niên chống đỡ không được anh ra tiếng đến, nhưng mà kia một chút tiếng động kia đều bị đôi môi nam nhân gắt gao phong bế môi hắn nuốt đi. Thần thiệt giao triền, thanh âm tiên dịch dính dấp giữa lê hoa tuyết hải im ắng vang vọng bên tai, hơn nữa động tác không quen thuộc, thiếu niên cơ hồ không thở nổi.
Cuối cùng Tống Đế Vương buông hắn ra, thiếu niên bởi vì không quen sự sự đối đãi này mà trở nên thở dốc không ngớt, đôi môi bị chà đạp đến sưng đỏ hơi hơi mở ra làm chiếc lưỡi bên trong như ẩn như hiện. Tiên dịch thấm ướt khóe môi, điểm nhiễm tuyển hồng, thiếu niên có dung nhan tuyệt lệ lúc này tăng thêm vài phần tình hoặc chưa bao giờ từng lộ ra trước người khác.
Ánh mắt nam tử càng thêm thâm thúy, nhiệt lưu dưới bụng bắt đầu khởi động, song chưởng căng thẳng, kéo thiếu niên vào trong lòng, không đợi hắn thở dốc thêm nữa, lần thứ hai hôn lên bờ môi hồng kia......
—
Lảm nhảm: Hôm nay rằm /, muốn đi leo núi ghê gớm ; ^ ; về đau nhức tay chân ngày cũng vẫn hớn. Nhưng năm nay thật bó tay, buổi trưa hôm qua còn tung tăng chạy nhảy, ngủ một giấc chiều dậy liền bị cảm, đầu váng mắt hoa thở không nổi… đi núi thì đi được rồi, nhưng khi về chắc chắn có người khiêng về, chuyển thẳng vào bv =_=
Mà nói lại, dường như lâu rồi cũng không đi dã ngoại…
Thật muốn đi quá lăn qua lăn lại