Đế Hồn Lạc

quyển 2 chương 14

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bắc minh hải để du ác thú, hải vực tranh hùng long dữ côn

(Ác thú bơi tới từ biển Bắc, rồng cùng côn tranh hùng hải vực)

Tướng quân uy vũ cương nghị, Thủy tộc truy phong trục lãng.

Thư sinh nhã nhặn đạm định, bên cạnh vạn quỷ tùy hành.

Trong lúc nhất thời, nháo đến trên Đông hải ba đào mãnh liệt giống như cụ phong quá cảnh, bầu trời u ám tựa như trời sụp đổ, đến mức cá vội lặn xuống đáy nước sâu, hải âu điên cuồng bay tìm nơi trốn tránh.

Thủy binh đem cùng quỷ quái si mi một đường tiến tới, thẳng đến khu vực ngoài Đông hải.

Ngoại hải mênh mông, đập vào mắt chỉ có khôn cùng sóng nước, tựa như không có điểm cuối.

“Nơi này đó là ngoại hải.”

Trượng Li giữ chặt cương long câu, xe ngựa cũng ngừng lại.

Dư Tĩnh nhìn trái nhìn phải, chung quanh yên tĩnh không tiếng động, trên trời không có tiếng hải âu đề minh, dưới nước chẳng có bóng ảnh cá bơi, liền hỏi: “Lúc trước chưa nghe qua Long vương đề cập là yêu quái gì, không biết thượng tướng quân có thể chỉ điểm một phần?”

Trượng Li ôm quyền: “Không phải mạt tướng không muốn nói rõ, mà là yêu quái đang tác loạn ở hải vực này rốt cuộc là loại yêu quái gì, chúng ta cũng không có gì rõ ràng.”

“Nga? Ngay cả tướng quân cũng không biết chân diện mục của yêu quái sao?”

Trượng Li gật đầu, thật không hề có nửa điểm xấu hổ, thành thật trả lời: “Yêu quái kia đến nơi nào, cả hải vực như gặp phải hải kiếp, bầy cá biến mất, vùng san hô bị san bằng, lại không còn sinh khẩu (còn sống). Ta từng thử dẫn quân đuổi theo, đáng tiếc đại quân vừa đến, yêu quái kia liền biến mất cái vô tung vô ảnh, thật là đáng giận!”

“Thì ra là thế.” Dư Tĩnh nghe vậy trầm ngâm một lúc, liền cười cười nói, “Này cũng đơn giản. Không có sinh khẩu, nói vậy vong hồn không ít!” Lại thấy y bấm đốt ngón tay thi pháp quyết, khẽ quát nói: “Quỷ chúng âm vực, nghe ta hiệu lệnh, không được trái lệnh. Nếu ai thấy yêu quái nơi ngoại hải, tốc tốc hiện thân báo lại!!”

Tiếng nói vừa dứt, mặt nước xung quanh dư giá mười trượng, từ đáy nước sâu vô thanh vô tức toát ra mấy trăm u hồn bán trong suốt, bọn họ đối với Dư Tĩnh khép na khép nép, vội vàng khấu bái hành lễ.

Dư Tĩnh liếc mắt nhìn bọn họ, hỏi: “Có ai từng gặp qua hải yêu mấy ngày gần đây hoành hành tàn sát bừa bãi tại ngoại hải?”

Trong đó có một quỷ hồn nhìn qua áo mũ chỉnh tề, tướng mạo coi như nhìn được nói: “Gặp qua, gặp qua. Yêu quái kia vừa đến, che khuất bầu trời!”

Những quỷ hồn khác liên tục gật đầu, phụ họa nói: “Lúc ấy yêu quái vừa đến, ta còn tưởng ban đêm, liền đi ra ngoài nhìn lên, ai ngờ nhìn đến đáy biển giống như tử vực, cá tôm cua mực đều bị cắn nuốt, ngay cả san hô nham thạch cũng bị san bằng thành từng phiến! Nếu tiểu nhân không phải quỷ hồn, chỉ sợ cũng không thể may mắn thoát khỏi......”

“Ngươi nhưng thật ra tốt hơn, xác chết sớm bị chôn ở ở chỗ sâu không bị lan đến, ta thì mất luôn bóng dáng!!”

Nghe xong mấy quỷ hồn nói, nhưng thật ra nghìn bài một điệu, đều là thấy không rõ lắm bộ dáng yêu quái, chỉ biết là yêu quái vừa đến, cả đáy biển liền không có một ngọn cỏ, phi thường lợi hại, nhưng rốt cuộc là yêu quái gì, lại không có kẻ nào nói rõ ra.

“Nghe ra yêu quái kia cũng có chút bản lĩnh.” Dư Tĩnh vẫy lui qủy hồn, một đám quỷ hồn nửa lơ lửng nửa chìm trên mặt biển làm cho người ta mao cốt tủng thiên, một đám ngoan ngoãn một lần nữa chìm vào đáy biển. Có một nữ oa nhi quỷ hồn sợ hãi lại gần, khiếp sợ nhìn Dư Tĩnh, nói: “Vừa rồi cháu thấy con yêu quái kia......”

Chỉ thấy Dư Tĩnh vươn tay bế đứa nhỏ ôm vào lòng, thân thể y là bảy phách chết, tiểu quỷ hồn ở trong lòng y ngược lại rất thoải mái, chẳng qua sợ đôi mắt Diêm La vương của y, không dám ngẩng đầu.

“Ngươi nhìn thấy ở đâu?”

“Ở dưới đáy biển cách nơi này ba trăm dặm...... Cha cùng nương đã đi trước một bước, hôm nay vốn sẽ có Hắc Bạch Vô Thường tới tìm cháu, chính là kia yêu quái vẫn ngủ ở đáy biển chắn lại thi thể cháu, quỷ soa không nhìn thấy, đi qua luôn...... Lão gia gia ở dưới đáy biển nói với cháu, bỏ lỡ luân hồi, sẽ phải đợi thêm ba trăm năm nữa......”

“Ngươi là hảo hài tử.” Dư Tĩnh kéo bàn tay nhỏ bé của nàng qua, lấy đầu ngón tay làm bút, nước biển thay mực, trên tay nàng viết xuống một chữ “Dư”, rồi mới nâng tay điểm lên giữa trán nàng, một ánh kim quang hiện lên, đứa nhỏ quỷ hồn dần dần trở nên càng thêm trong suốt, “Ta tiễn ngươi vào âm dương đạo, thấy quỷ soa, đưa chữ trên bàn tay cho chúng xem thì chúng sẽ hiểu được.”

Nữ oa nhi vui sướng nhướng mày: “Đa tạ Diêm La điện quân!”

Dư Tĩnh gật gật đầu, đột nhiên vung ống tay áo lên, quát khẽ: “Các ngươi cũng đi đi!” Chỉ thấy mây đen tụ lại, sinh ra một cơn lốc xoáy đen kịt, từ bên trong truyền ra tiếng âm hồn kêu khóc, âm phong theo bên trong thổi ra, quỷ mị trên biển thấy quỷ môn mở rộng, đều quỳ xuống hành lễ với Dư Tĩnh, lập tức nhất nhất hóa thành nhiều điểm lưu tinh bay vào trung tâm cơn lốc xoáy.

Đợi cái hồn phách cuối cùng biến mất vô hình, lốc xoáy cũng chợt thu lại, mây đen tụ mấy ngày qua cũng bị hấp thu vào, mây tan sương tán, ánh sáng lại trở về.

Trượng Li thấy Dư Tĩnh có thể dễ dàng mở ra quỷ môn, càng lệnh vạn quỷ quy hồn, không khỏi lần thứ hai sinh ra kính nể vị thư sinh nhìn qua yếu đuối không chịu nổi một trận gió này.

Ngược lại Diêu Quang ở một bên nhếch miệng, cười nhạt: “Ngươi đột nhiên tống vào nhiều quỷ hồn như vậy! Chẳng lẽ không sợ chèn nát Diêm Quân thần điện, quay đầu lại tìm ngươi tính toán sổ sách?”

Dư Tĩnh thoải mái tự tại: “Gần đây thế gian mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, nói vậy Diêm Quân cùng các điện Diêm La có thời gian dư dả nghỉ ngơi không ít, đáng tiếc ta đang ở thế gian, vô duyên hưởng thụ...... Kỳ thật mấy ngày nay ta có chút tưởng niệm chúng đồng nghiệp nơi âm phủ, cố đưa lên một phần hậu lễ, vừa lúc làm cho bọn họ đỡ phải nhàm chán.”

Mới là lạ!

Diêu Quang oán thầm.

Hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng đến tình huống dưới địa phủ, tự dưng chen tới mười vạn quỷ mị, phỏng chừng Diêm La điện nhồi đầy quỷ hồn trừ bỏ Tống Đế Vương ra, chín vị Diêm La vương khác mỗi người đều hận không thể giống Quan Âm Bồ Tát biến ra ngàn tay ngàn mắt, đáng tiếc đạo hạnh không đủ, cũng chỉ có thể ở dưới mười tám tầng địa ngục ngửa đầu lên gào thét......”Tống Đế Vương, ngươi không phải người!!”

Nghĩ đến đây không khỏi cười khúc khích, được rồi, Tống Đế Vương gia khỏa này thật sự đủ nham hiểm, làm đồng bào với y thật sự là không may mắn. Chẳng qua, như vậy so với đám thần tiên ra vẻ đạo mạo, luôn mồm thay trời hành đạo, có việc liền đóng cửa không ra kia tốt hơn gấp trăm lần!

Lúc này Dư Tĩnh quay đầu đi, đang cùng Trượng Li thương lượng, nghe thấy nơi yêu quái thường lui tới, liền ra roi thúc ngực tức khắc tiến đến vùng ngoại hải cách đây ba trăm hải lý, Trượng Li nhận thấy phương pháp Dư Tĩnh hô quỷ gọi hồn thật lợi hại, tuy rằng vẫn có chút cảnh giác, nhưng nhiều ít cũng là tín nhiệm đề nghị của y, liền tức khắc điều động nhân mã, thúc dục long câu dư giá tiến về nơi quỷ hồn nhắc đến.

Đợi bọn họ đi đến vùng biển cách đó ba trăm hải lý, nơi đây có hòn đảo nhỏ, mặt biển gió êm sóng lặng, lại không thấy bóng dáng yêu quái.

Trượng Li ra lệnh tôm binh Thủy tộc đi trước dò xét, qua một trận, thám báo hồi báo, phạm vi trăm dặm không tôm không cá, xem ra đã bị yêu quái tàn sát, nhưng thủy chung không hề phát hiện tăm hơi yêu quái.

Vị thượng tướng quân này cho dù có nhẫn nại hơn nữa, lần này cũng không khỏi nắm cổ tay: “Yêu quái đáng giận! Lại để nó đào tẩu!!”

Diêu Quang vẫn chưa từng tỏ vẻ gì bỗng nhiên đứng dậy, yên lặng nhìn hòn đảo to lớn kia.

“Yêu quái còn ở nơi này.”

“Cái gì?!” Trượng Li chấn động, ngẩng đầu quan sát khắp nơi, nhưng mà hải vực phụ cận trừ bỏ tiếng sóng biển, thật sự là cái gì cũng không có.

“Ngươi chính là Đông hải thủy tướng, hẳn biết ngoại hải có bao nhiêu đảo.”

Trượng Li mặc dù không rõ ý hắn, nhưng cũng gật đầu đáp: “Tất nhiên là biết được.”

“Ta đây hỏi ngươi, trên biển Đông hải, trừ Bồng Lai, Phương Hồ, Doanh Châu ra, ta lại không biết còn có một hải đảo lớn như thế này. Hay là đại dư hoặc là viên kiệu theo cực bắc ngược dòng trôi trở về?” (đại dư, viên kiệu: hẳn là băng trôi)

Trượng Li bừng tỉnh đại ngộ, lập tức tỉ mỉ đánh giá hòn đảo này, liền nói ngay: “Lời tiên quân nói không sai, đảo này không phải là thứ thủy vực Đông hải ta nên có!” Hắn ra lệnh một tiếng, mười vạn dân Thủy tộc lúc này lập tức bao vây hòn đảo.

Dư Tĩnh cúi đầu nhỏ giọng hỏi Diêu Quâng: “Là yêu quái gì thế?”

Diêu Quang liếc mắt nhìn y, chẳng lẽ nghĩ hắn hàng yêu năm trăm năm đều là mò mẫn vô ích sao? Trò ảo thuật nho nhỏ này, còn không thể gạt được ánh mắt hắn.

“Là Côn.” (Cá voi.)

Bắc Minh có ngư, kỳ danh vi Côn. Tích thiên khí mông hồng, phát sinh tư thủy, toại phân thiên địa, triệu lập Càn Khôn, khởi đầu sinh Bàn Cổ, khi chết hóa thân, hơi thở thành gió mây, tiếng thành sấm sét, mắt trái thành mặt trời, mắt phải thành trăng sáng, mỡ thành giang hải, lông thành cỏ cây, răng xương thành kim thạch, tinh hoa thành châu ngọc, mồ hôi chảy thành sông ngòi, thân chi thành trùng, nhân phong sở cảm, hóa thành Lê manh. Máu huyết với tây lục hóa Tranh Nanh, ở bắc hải hóa cự ngư. Côn to lớn, không biết đến mấy ngàn dặm. Khi tĩnh giống như đảo trên biển, khi động thì phiên giang đảo hải, lấy cá làm thức ăn, một nuốt một hấp, trăm dặm không còn cá tôm. (Tranh Nanh: ai có đọc Dụ Đồng chắc biết về Tranh Nanh. Theo như trên thì Thiên địa linh khi sinh ra Bàn Cổ, sau Bàn Cổ chết sinh ra Côn, Tranh.)

Nếu đúng là Côn yêu tác quái, kia chẳng trách vì sao nơi tứ ngược, cá tôm không sống, đáy biển bị san bằng.

Quả nhiên, sau khi binh tôm tướng cua bao vây hòn đảo kia, mặt đảo bắt đầu kịch liệt chấn động, nó vừa động như thế, cả mặt biển đều nhấc lên sóng to mãnh liệt. Thủy quân sớm đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, đều ổn định trận tuyến, phất tinh kỳ lớn tiếng reo hò

Lại nghe trong nước phát ra một tiếng thú loại oanh minh, đảo bắt đầu trồi lên, lại thấy bộ phận lộ ra trên mặt biển chấn động làm đất bùn đá vụn rớt xuống, nước nước biển như dòng thác thuận theo thân đảo ào ào đổ xuống, ẩn bên dưới cư nhiên là một tầng vảy cá màu xanh đen bóng loáng kiên hậu (kiên cố, dày), hòn đảo cực đại nguyên chính là thân mình yêu quái!

Côn không hổ là thượng cổ cự thú, hình thể này, đủ để cho một đám binh tôm tướng cua quăng vũ khí chạy trối chết, nhưng Đông hải Long quân có danh xưng là quân kỷ nghiêm minh, mười vạn thủy quân dưới trướng Trượng Li lại còn là đại biểu trong đó, vì vậy mặc dù đối mặt thượng cổ ác thú, nhưng lại không có người nào lui về sau nửa bước. Diêu Quang thấy thế, không khỏi ngầm bội phục, trong mắt hiện lên một tia ly quang, chi quân đội Đông hải này, xem ra quả thật có năng lực chống lại Thiên quân

Trượng Li đối mặt với yêu vật lớn hơn trên mấy trăm lần này, vẫn chưa lộ ra thần sắc kinh hoàng, đứng ổn trên đỉnh ngọn sóng lớn, quát: “Bản tướng phụng lệnh Đông hải Long vương, trấn thủ thủy vực Đông hải, phàm Thủy tộc loại có tâm hưng yêu tác quái, thương tổn sinh linh, tất phải trục trừ! Ngươi cũng là Thủy tộc, vì sao phải tứ ngược Đông hải, đại diệt đồng tông?!”

Đại ngư to lớn nhìn không tới đầu đuôi, bỗng nhiên nứt ra một khe cái thật lớn, từ bên trong phát ra tiếng cười thấp trầm, oanh minh điếc tai: “Buồn cười.. Ngô (ta, danh xưng cổ) vốn là Côn tộc, bằng cái gì phải nghe đám lân trùng nói nhăng nói cuội?!”

Trượng Li nghe thấy những lời này, không khỏi nổi giận: “Long vốn là đứng đầu Thủy tộc. Thủy tộc thiên hạ, vốn là có chinh, nghệ, vị, diêu.. vô số chủng loại, đều thuộc Long vương sở hạt, bọn Côn ngư các ngươi, há có ngoại lệ!” (Các loại cá ngừ, cá tầm, cá trích…. vân vâm…)

Cự côn vẫy vẫy hai kì, một cột nước trên thân nó bắn thẳng lên trời, giọng điệu nổi lên ác tính: “Côn cự với Long, mấy vạn năm trước đã cai trị Thủy tộc! Thế nhưng không lường được Long tộc giảo hoạt, chiếm đi địa vị của chúng ta, đẩy chúng ta đến vùng biển Bắc Minh lạnh khủng khiếp không có lấy một giọt mưa! Đại dương Bắc Minh sâu thẳm tối mịt mù, không ngày nào không rét lạnh, thức ăn lại thiếu, khiến Côn tộc ta cơ hồ bị diệt sạch! Mối hận khắc cốt, sao có thể quên?!”

“Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, Hiên Viên hoàng đế đánh bại Xi Vưu vốn là chuyện thiên cổ bất biến!”

“Hiện giờ nói gì cũng vô dụng! Long tộc đã chiếm lấy Đông hải phì nhiêu mấy vạn năm, hiện giờ cũng nên đổi chủ!!”

“Làm càn!!”

Mắt thấy bên kia náo nhiệt phi thường, Diêu Quang quay đầu, xem xét người bên cạnh, thấy Dư Tĩnh dù bận vẫn thong dong, giống như việc này chẳng có nửa điểm quan hệ đến y, ngồi trên mã xa tùy sóng biển bập bềnh, thoải mái tự tại như ngồi thuyền hoa xem cuộc vui.

Cuối cùng Diêu Quang nhịn không được: “Này! Yêu quái tìm được rồi, không phải ngươi cũng nên tỏ vẻ chút gì sao?” Cho dù không tính lao ra đánh nhau, ít nhất cũng phải có đạo đức một chút, tỏ vẻ thành ý đi?

Dư Tĩnh ngáp một cái: “Không cần gấp. Khiêu chiến là việc tốn sức, nếu Trượng Li tướng quân nguyện ý làm thay, cớ sao lại không làm?”

“Ngươi thật biết mượn cơ hội lười biếng!” Diêu Quang trở mình xem thường.

Dư Tĩnh không cho rằng hắn ngang ngược, cười ha ha: “Ta thấy yêu quái kia mới tay tổ thừa nước đục thả câu, hẳn là ngó thấy Tỏa Yêu Tháp bị phá, yêu tà tác loạn, từ biển Bắc Minh chạy trở về, quấy rối khắp nơi, tính toán đuổi Long tộc ra khỏi hải vực, tự mình làm đại vương.” Vừa nói vừa tiếc hận lắc đầu, “Cũng dám đánh chủ ý lên cái lão Long kia, thật sự là không biết sống chết, chả trách suýt nữa diệt tộc. Loại cá này đại khái chính là thân hình phát triển, óc lại như trái nho.”

“Ngươi thì biết gì? Không hiểu mà giả vờ hiểu. Óc nó có nhỏ hay không, phải bổ đầu nó ra xem xem mới biết được.”

Đoạn đối thoại của hai người hiển nhiên đều có ác ý phỉ báng cả hai bên khiêu chiến, bình thường mà nói, âm lượng có thấp bao nhiêu liền áp xuống thấp thế ấy, tận lực không để cho người ta nghe được, bất quá hai vị này hiển nhiên không có đem điều thường thức này để trong lòng, nói lên cái kia là vang dội, độ vang cũng đủ làm cho mọi người xung quanh cùng đương sự nghe đến nhất thanh nhị sở.

Trượng Li cũng coi như tính tình hảo, hơn nữa ngại thân phận, trừ bỏ mặt xanh mét ra cũng không có tức khắc phát tác, nhưng cái cự Côn đầu quá nhỏ, tính tình quá lớn lúc này trở mình hất sóng dựng lên, trên cái đầy to đùng giống như nham thạch mở bung ra rất nhiều con mắt to bằng cái bát lớn, đại khái có hơn trăm con mắt đi, ánh mắt đen bóng ào ào chuyển động nhìn thẳng vào hai người kia.

“Thật to gan, chỉ là hai cái phàm nhân, dám nói phát ngôn bừa bãi!!”

Dư Tĩnh thản nhiên cười: “Nguyên lai không chỉ óc nhỏ, con cá này xem ra ngốc ở biển Bắc Minh lâu lắm, đều bị lạnh đến váng đầu.”

—-

Phong Y: cười lăn thật sự là giết người không đền mạng mà ~~~~

Truyện Chữ Hay