Quỳnh hơi tránh sang một bên rồi mới nhận chiếc điện thoại. Cô cúi đầu vờ sắp xếp lại đồ trong túi để giấu hai gò má thoáng đỏ. Đức cũng đã nhận ra không khí gượng gạo khác thường giữa hai người. Vẫn cầm nguyên điện thoại, anh chàng bắt đầu đổi sang giọng đọc nghiêm trọng của những phóng sự điều tra trong chương trình thời sự h:
- Chúng tôi đang có mặt tại khu vực thang thoát hiểm của toà nhà Sufis cùng với hai đương sự trong vụ án quấy rối nơi công sở. Hiện chưa rõ ai là nạn nhân, ai là thủ phạm.
Lần này, khả năng pha trò của Đức được đánh giá cao hơn hẳn. Một trong hai “đương sự” cau có giơ tay định gạt “thiết bị ghi hình” xuống. Đức xoay người né, cười ha ha:
- Yên tâm, em không cho lên server báo mình đâu.
- Chỉ cho lên Youtube thôi chứ gì? – Đăng rụt vai hất tay Đức ra, trừng mắt.
Đến đoạn này thì “đương sự” còn lại không thể không có phản ứng. Dù biết đây chỉ là đùa và mọi chuyện vẫn đang trong tầm kiểm soát, cô vẫn kéo Đức lùi lại, kín đáo bày ra mấy động tác can ngăn. Tâm tình của ai đó đang rất âm u tù mù, có lẽ cứ tránh đi là hơn.
- Trăm phần trăm là lão Đăng thích em.
Nghe xong lời tường thuật không mấy đầy đủ của Quỳnh, Đức bưng cốc hoa quả đẫy sữa đặc và cốt dừa, vừa sục thìa vào dầm vừa hạ một kết luận xanh rờn. Quỳnh thở dài, không có gì để phản bác. Nếu vừa rồi Đức không sốt ruột trở vào tìm cô, chẳng biết diễn biến tiếp theo của cuộc nói chuyện riêng kia sẽ là gì nữa!
- Ý em thế nào? – Đức nhìn cô không chớp trong lúc vẫn tăng đều đều tốc độ tiêu thụ hoa quả dầm.
Quỳnh lắc đầu, tập trung hoàn toàn vào những vụn đá bào trong bát.
- Hơ hơ, lắc nghĩa là sao? Là chê lão kia không đẹp trai bằng anh hay là không chịu nói cho anh?
- Là em ăn phải miếng mãng cầu đông đá, đang buốt răng! – Quỳnh cười cười, tìm cách lảng đi, cô không muốn biến bữa ăn vặt thành một buổi tâm sự lâm li giữa hai người bạn khác giới chỉ mới quen biết hơn một tháng.
- Kể ra anh thấy ông Đăng này ổn phết. Tuy xấu hơn anh một tí, hâm hơn anh một tí, nhưng tính tình được, không chơi bời lăng nhăng….
- Lăng nhăng như anh hả?
- Không chớp thời cơ chửi xéo thế nhá! – Đức đá đá vào chân ghế của Quỳnh – Trong cơ quan mình hơi bị nhiều gái thích lão kia đấy.
- Vâng.
- Em cũng biết, đúng không? Madame Butterfly ấy.
- Madame Butterfly? – Quỳnh hơi ngẩn người nhưng ngay lập tức luận ra – Là chị Điệp đúng không ạ?
- Còn ai trồng khoai đất này! Nghe Tây nó đồn là hồi đi học, bà này bóc tem ông Đăng á… Nhưng mà em yên tâm, phi công giải nghệ rồi, không ham lái máy bay nữa đâu.
Quỳnh chậm chạp nhai nuốt món hoa quả dầm ngọt buốt và nghiền ngẫm cách dùng từ có phần… lá cải của Đức. Một lát, dường như đã xử lý xong cả hai thứ, cô ngẩng lên, hỏi một câu chẳng đâu vào đâu:
- Trong các bảo bối của Doraemon, anh thích cái gì nhất?
- Anh thích cái túi của nó nhất, chỉ cần có túi là có đủ các bảo bối, ha ha. – Đức không mất nhiều thời gian để gọi nụ cười ra, nhưng thái độ là lạ của Quỳnh khiến anh đột nhiên cảnh giác, anh lại đá đá vào chân ghế – Nhưng sao tự nhiên em hỏi câu này?
- Nhiều lúc em ước có máy thời gian.
- Để biết kết quả xổ số ngày mai rồi đánh đề à?
- Không, em muốn quay về quá khứ, sửa chữa sai lầm.
- Anh mà làm thế, chắc anh kiệt sức chết trước khi sửa xong, vì nhiều việc quá.
- Em thì chỉ có một việc thôi.
- Việc gì? – Đức buột miệng, nhưng ngay lập tức giơ tay lên gõ đầu – Xin lỗi, anh hỏi hơi ngu.
- Không sao ạ – Quỳnh lẩm bẩm, cô nhìn bát đá bào đang dần tan thành nước, lại buột miệng hỏi thêm một câu chẳng đâu vào đâu – Anh thấy em có đáng ghét không?
- Không.
- Cảm ơn.
- Anh nói thật đấy. Em tự tin lên. Em cũng thích lão Đăng, đúng không?
Quỳnh mỉm cười yếu ớt, không gật, không lắc. Đức vẫn tiếp tục vai trò điều tra xét hỏi:
- Nếu không phải thích lão kia, chẳng lẽ em thích anh?