Đế Hoàng Tôn

chương 6: tổ sơn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mặt trời lại hiện ra, ánh sáng lan tỏa khắp mọi ngóc ngách.

Dưới ánh mặt trời sáng rực, Tổ Sơn khắp nơi đều là vết nứt, đặc biệt đỉnh núi nơi đặt điện Kính Thiên là nghiêm trọng nhất, xuất hiện những cái khe rộng chừng m, như mạng nhện lan tràn đến bốn phương tám hướng.

Trong đó có một cái khe giống như một con Rết đang bò, mở rộng đến dưới gốc của cây đại thụ đã bật cả rễ lên, phần cành trên của cây đại thụ có một gã thanh niên đang bám chặt lấy.

Chờ đợi một hồi không thấy có thêm chấn động, gã thanh niên mới dám rời khỏi cây đại thụ.

Hạ thân xuống đất, nơi hắn đặt chân là phần cuối của một khe nứt khổng lồ, sau khi kéo dài đến gốc đại thụ thì chỉ rộng còn chưa đến một bàn tay.

Từ trong khe nứt bỗng một tia sáng lóe lên chiếu thẳng vào mắt, khiến gã thanh niên phải nheo mắt lại quay đầu đi.

- Gì vậy?

Hắn không phải là một kẻ gan bé, hơn nữa hơn hai mươi năm cuộc đời có gì mà hắn chưa trải qua, liền theo khe nứt tiến về phía trước. Càng xa điểm cuối chiều rộng khe nứt càng tăng, đến lúc độ rộng khe nứt chừng gần một mét, thì cảnh tượng bên dưới đã hiện ra rõ ràng trong tầm mắt.

Gã thanh niên há hốc mồm, ánh mắt tràn ngập kinh hãi.

Ở bên dưới khe nứt là một cỗ quan tài bằng đồng thau, chỉ nhìn qua thôi cũng dễ dàng nhận thấy nó đã tồn tại từ rất lâu rồi, mang đầy vể cố xưa.

Gia tăng tốc độ đi về phía trung tâm đỉnh núi, khe nứt đan vào chằng chịt, tạo ra khoảng trống cực lớn, xuất hiện thêm những cỗ quan tài khác, không ngừng tản mác ra ánh sáng lờ nhờ.

Ở bên dưới Nghĩa Lĩnh sơn, lại cất giấu một càn khôn khác?

Gã thanh niên lùi lại về phía sau, nhưng khi chấn hắn vừa nhấc lên thì đất dưới chân bỗng sụp xuống, khối đá lăn xuống dưới hố sâu phát ra tiếng gió " ù, ù", sau đó "Ầm" một tiếng nặng nề.

Cảm giác không hay ho nảy sinh, hắn lập tức lui lại đằng sau, nhưng đã chậm, cả khu vực đang đứng bỗng chốc sụp xuống, cả thân hình lăn lông lốc xuống bên dưới.

Ngay sau khi ngã xuống mặt đất, hắn rất nhanh co người lại ôm lấy đầu, đề phòng đất đá rơi trúng, nhưng rất may là không xảy ra sụp cục bộ.

Cơ thể đau đớn vì va chạm mạnh, xuất hiện rất nhiều vết bầm tím, nhưng gã thanh niên không mấy quan tâm, hắn cần tìm hiểu tình trạng trước mắt.

- Ô, đây là...

Hắn đang muốn đứng dậy, thì bỗng nhiên khựng lại, đưa tay gạt gạt bụi đá ở nơi mình rơi xuống. Không ngờ lại là nền đá bằng phẳng, nhưng thứ khiến hắn quan tâm đương nhiên không phải là chất liệu, mà là một bức hình được khắc trên nền đá.

Cổ xưa mà nhân văn, rõ ràng là hình ảnh cách điệu một loài chim cực kỳ quen thuộc.

Chậm rãi đứng dậy, chỉ thấy xung quanh nền đá được điêu khắc rất nhiều bức hình, hay nói đúng hơn, chúng đều là một phần của một bức hình rất lớn.

Đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy nơi này có rất nhiều đất đá rơi vãi, rõ ràng là mới từ đỉnh Tổ Sơn sụp xuống, nhưng vẫn dễ dàng nhận thấy đây là một không gian rộng lớn.

- Bên dưới Tổ sơn đây ư?

Ai nghĩ bên dưới Nghĩa Lĩnh sơn lại tồn tài một không gian như vậy?

Gã thanh niên nheo mắt, nhanh chóng bước về phía trung tâm.

Hoàn toàn là hai thế giới. Khu vực trung tâm hoàn toàn không có bất kỳ đất đá gạch vụn nào, chỉ có những cỗ quan tài đồng thau, sơ khai mà cổ lão.

Tổng cộng có tất cả cỗ đồng quan, được xếp thành một tổ hợp hình tròn rất lớn bán kính lên tới m, bắt đầu từ khu vực đồng quan tiếp vào giữa, hoàn toàn không có bất kỳ đất đá cự thạch nào.

Chiếc quan tài cổ xưa bằng đồng thau nằm ở bên cạnh, đồng thau ở trên bề mặt bị gỉ sét không ít, nhưng vẫn không cách nào che giấu những hình chạm khắc bằng đồng thau, hiện lên mờ nhạt, dường như mang theo khí thế của vương giả, có một số hình vẽ người đang làm ruộng.

Khoảng cách gần như vậy, thậm chí đưa tay ra thì có thể chạm vào, nhưng trong lòng gã thanh niên bỗng nảy sinh sự sợ hãi, nỗi sợ làm lạnh toát cả sống lưng. Cỗ đồng quan dường như toát ra một vẻ uy nghiêm như hồn tổ tiên hiện về.

- Vua Hùng có vị, nơi này lại có cỗ đồng quan, lẽ nào...

Trùng hợp như vậy, không thể không khiến người ta nảy sinh nghi vấn. Lẽ nào bên dưới Tổ Sơn lại chính là lăng mộ vua Hùng?

- Khoan đã!

Một tia chớp xẹt qua trong đầu, gã thanh niên nhìn về trung tâm của tổ hợp đồng quan.

Phải biết rằng, cấu trúc lăng mộ thời nào cũng vậy, vị trí trung, nơi trang trọng nhất của lăng mộ phải là nơi đặt quan tài của người đã mất. Vậy mà ở nơi này, cỗ đồng quan, hơn nữa rất có thể bên trong đặt thi thể vị Tổ của đất Việt, lại xếp thành hình tròn, như muốn bảo vệ thứ gì đó.

Đưa mắt nhìn về khu vực trung tâm, thế nhưng ngoài việc không có đất vụn loạn thạch thì trống rỗng không có thứ gì. Thế nhưng lại toát ra cảm giác kỳ diệu.

Chậm rãi bước chân về khu trung tâm của đồng quan, có điều chưa bước được vài bước, gã thanh niên dừng lại, ánh mắt nhanh chóng rơi xuống nền đá.

Bây giờ hắn mới để ý, trung tâm của không gian ngầm này, không phải là nền đá thông thường mà được khảm khối đá với màu khác nhau, tổ hợp thành hình dáng của một bông hoa cánh.

Không quá lớn, bán kính chỉ chừng m, thế nhưng lại toát ra một cảm giác huyền diệu khó tả, như câu thông với trời đất, càng nhìn lại càng thấy giống một tòa tế đàn.

Gã thanh niên tiến đến gần tòa tế đàn, trong đầu nhớ đến bản Ngọc phả Hùng Vương có tên gọi: "Hùng đồ thập bát diệp Thánh Vương Ngọc Phả cổ truyền”, trong đó ghi “Vua lập cửu trùng thiên điện trên đỉnh núi Nghĩa Lĩnh làm điện thờ Trời”.

Tòa tế đàn cổ xưa này, lẽ nào chính là nơi Vua Hùng thường tiến hành các nghi lễ tế trời đất, cầu cho mưa thuận gió hòa, mùa màng tươi tốt, nhân khang, vật thịnh...

“Lẽ nào cỗ đồng quan là để bảo vệ tòa tế đàn này?”

Gã thanh niên quét ánh mắt lần lượt nhìn cỗ đồng quan, cả cỗ đều hướng về tòa tế đàn, nhìn như là mười tám cánh của một ngôi sao cự đại.

Tòa tế đàn tản mác ra một cỗ khí tức mạc danh kỳ diệu, phảng phất tập trung toàn bộ tinh hoa đất trời.

Hắn lấy hết can đảm bước từng bước, đến sát bên cạnh tòa tế đàn. Năm khối cự thạch, mang năm màu sắc khác nhau: trắng, đen, đỏ, xanh, vàng, quan trọng là bề mặt chúng đều được khắc những cổ tự thần bí. Hắn đã được nghe về chữ cái Việt cổ thời Hồng Bàng, một loại chữ thần bí được gọi là hỏa tự bởi hình dáng vờn như ngọn lửa, và có thể khẳng định, những cổ tự trước mặt còn nguyên thủy hơn, đó là gần như là ký hiệu của thiên thư.

Nhìn tòa tế đàn trước mặt, một suy nghĩ chợt nảy sinh trong đầu, gã thanh niên đột ngột ngẩng đầu nhìn lên. Lúc này đang là buổi sáng, dựa vào hướng nắng có thể xác định được bốn phương. Lại nhìn về tòa tế đàn, mặt đá màu xanh trùng với hướng đông, màu trắng nằm ở phía tây, phía Nam là màu đỏ, và phía Bắc là màu đen.

- Bốn màu, bốn phương, đây không phải là Tứ tượng sao?

Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, ứng với bốn phương, đây là truyền thuyết rất nổi tiếng trong văn hóa tín ngưỡng phương Đông nói chung và văn hóa Việt cổ nói riêng.

Nếu vậy thì tảng cự thạch hoàng sắc ở giữa, hiển nhiên là tượng trưng cho con thánh thú thứ , Hoàng Kim Kỳ Lân.

Chưa hết, Ngũ sắc tế đàn, cũng có thể là tượng trưng cho ngũ hành: thanh mộc, bạch kim, xích hỏa, hắc thủy, hoàng thổ.

Tứ Tượng Quy, Ngũ Hành Biến, Vạn Vật Sinh.

- Càng nghĩ càng thấy quen vậy nhỉ?

Hắn đưa tay lên gãi đầu, cảm giác đặc biệt quen, rõ ràng là hắn mới đọc được đại thế này mới gần đây thôi.

Một tia linh quanh lóe lên trong đầu, gã thanh niên hai mắt trợn trừng, bởi hắn đã nhớ ra rồi. Tứ tượng Quy, Ngũ Hành Biến, Vạn Vật sinh, đây chẳng phải chính là địa thế của Tổ Sơn hay sao?

“Tổ Sơn tập trung tinh hoa trời đất. Lấy Tam Đảo bao bọc che chắn như thanh long thủ, với các dãy núi kế tiếp của Hoàng Liên Sơn vùng Yên Lập, Thanh Sơn là bạch hổ thủ. Trước mặt là vùng đồng bằng rộng lớn kéo dài của vùng tam giác châu thổ sông Hồng, đây là chu tước. Sau lưng nổi lên ngọn núi cao mét, đó là Tản Viên sơn làm Huyền Vũ hộ thiên.”

Trong đầu gã thanh niên bỗng nảy sinh một suy nghĩ hoang đường, lẽ nào bản thân Nghĩa Lĩnh sơn chính là một tòa siêu cấp tế đàn khổng lồ? Trong tế đàn có tế đàn, tập trung tinh hoa trời đất cả Bắc Bộ, có tế đàn lớn đến vậy sao?

- Không thể nào! Không thể có chuyện đó được!

Hắn lắc lắc đầu, xua tan ý nghĩ hoang đường của bản thân, lại đưa mắt quan sát tòa tế đàn trước mặt.

- Có lẽ Hùng vương quỳ ở trên tế đàn này để tế trời đây!

Không nén được tò mò, hắn thực sự muốn thử cảm giác tế trời thời cổ đại, liền nhếch miệng bước vào trong phạm vi tế đàn. Chỉ là nụ cười của hắn nhanh chóng đông cứng lại, bởi hắn lập tức nhận ra đây có lẽ là quyết định sai lầm nhất kể từ khi sinh ra.

Tòa ngũ sắc tế đàn nhất thời có những vầng sáng ngũ sắc phát ra, biến cố bất ngờ khiến gã thanh niên lập tức lùi lại. Chỉ là hai chân như là bị trói chặt như không thể thể di động một bước.

Tòa Tổ sơn vốn đã yên tĩnh, lại bắt đầu rung chuyển...

Truyện Chữ Hay