"Nàng không có chết?" Đại Nhi cau mày không rõ hắn muốn nói gì, có một muội muội thì như thế nào, chuyện này và chuyện kia có liên quan sao?
"Đúng vậy, không chỉ không chết, mà còn tới đến Bách Vương triều." Bách Phi Thần cũng không kiêng dè Đại Nhi, đi thẳng qua ngồi ở trên mép giường, trong bóng tối cặp mắt cười như không cười cực kỳ vui vẻ.
Bách Phi Thần vừa nói như thế, dĩ nhiên Đại Nhi đã hiểu rõ, Bách Vương triều tất nhiên có người ở sau lưng chỉ dẫn, nếu nói người nọ ở Nam Việt, tại sao có thể chỉ huy ở khoảng cách như vậy, thậm chí còn làm ra đối sách. Hơn nữa theo sự thận trọng của Hoàng đế Nam Việt, tất nhiên sẽ phái một người tuyệt đối sẽ không phản bội mình tới làm thay tất cả, nhưng không ngờ người kia lại là muội muội ruột cùng mẹ của mình.
Phải biết khi đó Hoàng đế Nam Việt mới mười ba tuổi? ! Chỉ là một trong số những hoàng tử, hắn có lòng tin mình có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế đến cỡ nào mới có tính toán như vậy, nghĩ như vậy, tâm tư của hắn thật quá đáng sợ! Người có tài trí như thế lại cam tâm khuất phục ở một nước, liên tưởng đến những chuyện xảy ra những ngày này, thật giống như hắn có thể làm ra đấy.
"Tâm tư thật thâm trầm." Đại Nhi không khỏi phát ra một tiếng cảm khái. Phải biết đã có kế hoạch bực này, tương lai trong vòng năm, tâm tư thật đúng là không phải ai cũng có thể theo kịp, cũng đáng khen ngợi.
"Đáng tiếc người thông minh như vậy thường thường không sống lâu." Bách Phi Thần hiển nhiên cũng rất đồng ý lời nói của Đại Nhi, làm một Thượng Vị Giả có loại tâm tư này, tuyệt đối chưa từng có ai. Trong giọng nói hơi có ý tiếc nuối.
"Thế nào? Bị bệnh gì không tiện nói ra, hay bị nhi tử và phi tử của mình hạ độc?" Tâm tư của Đại Nhi, Bách Phi Thần vĩnh viễn cũng đoán không ra, đầu óc xoay chuyển thật sự quá nhanh.
"Không phải, nghe nói dùng não quá độ làm cho thường xuyên đau đầu muốn nứt, sợ rằng không còn sống lâu nữa. Hắn có được xem là tự mình làm bậy thì không thể sống được hay không? Người thông minh, đầu óc phế cũng không phải là không thể nào." Bách Phi Thần nói lời này rất thê lương, nhưng cuối cùng có chút hả hê, dù sao địch quốc chết một đối thủ nhìn chằm chằm như vậy cũng không phải là một chuyện xấu.
"Cho nên nói người không nên quá thông minh, may mà ta tương đối đần." Đại Nhi trầm mặc một hồi gật đầu, rất tán thành lời nói của Bách Phi Thần. Chỉ là lời nói dối này có quá bình thường một chút hay không.
". . . . . ." Lừa gạt ai vậy, nàng thông minh người nào có thể so được. . . . . .
"Muốn biết công chúa Nam Việt lưu lạc đến Bách vương triều là ai không?" Bách Phi Thần thần bí cười cười, làm như đối với đáp án này rất mong đợi.
"Ta rất đần, đoán không ra." Đại Nhi hiển nhiên không có ý định dây dưa với hắn, vốn bị quấy rầy xem hiện trường trực tiếp, tâm tình cũng rất khó chịu, bây giờ còn tới kích thích nàng.
"Chuyện này hiển nhiên không đoán được, nếu không phải ta muốn điều tra chỉ sợ cũng mò kim đáy biển thôi." Bách Phi Thần cũng không thèm để ý, vẫn không nóng không giận, thầm thì:
"Công chúa Nam Việt hiện tại là Cung chủ Thiên cung, nói cách khác chính là mẫu thân của Mộc Vân Thiên." Bách Phi Thần nhìn thấy sắc mặt của Đại Nhi không có biến hóa quá lớn, mới nói tiếp:
"Năm đó bà ta đi đến Bách vương triều cũng chỉ một thân một mình, có thể có thành tựu đến hôm nay không thể không nói là đáng kính nể. Không hổ là muội muội ruột thịt của Hoàng đế Nam Việt, ngược lại suy nghĩ không chút nào bại bởi ca ca của bà ta. Có thể một tay thành lập được thế lực lớn như vậy nói không kính nể đó là giả."
Bách Phi Thần nói cũng rất thành khẩn. Không có ý khinh miệt chút nào, không chỉ bởi vì thành tựu của nàng trong những năm này, mà còn nàng là mẫu thân Mộc Vân Thiên. Mặc kệ Mộc Vân Thiên đến gần bọn họ có mục đích gì, khẳng định hiện tại Mộc Vân Thiên tuyệt đối một lòng coi bọn hắn như bằng hữu, có lẽ bị mẫu thân của hắn làm cái gì, tính tình mới có thể như vậy, chỉ là khoảng thời gian này chung đụng sẽ không phai mờ, tồn tại chân thật bọn họ không thể phủ nhận trong lòng mình tán thành với Mộc Vân Thiên.
"Cố Hinh Tuyết cũng do bà ta đã sớm thiết kế, ban đầu là bà ta bắt đi Cố Hinh Tuyết, sau đó ném cho Hoàng thúc, lúc bắt đầu kế hoạch không lâu, rất khó tưởng tượng một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi làm được như thế nào, chỉ là đầu óc của bà ta như vậy cũng đơn giản. Cố Hinh Tuyết vốn vô tội nhất, đáng tiếc nàng ta ngàn vạn lần không nên làm nhiều chuyện sai có lỗi với nàng, chuyện này kết thúc thì cho nàng ta một cái kết. Loại người như thế giữ lại ta thật sự sợ có một ngày nàng ta chơi đùa mất cả Linh Lung Sơn Trang."
Bách Phi Thần cũng không phải nói đùa, thật sự vẫn có loại khả năng này. Loại người như Cố Hinh Tuyết trong lòng nghiễm nhiên trở nên biến thái. Nếu không tìm về phụ mẫu ruột của mình, không ở nhà sống qua ngày cho tốt còn trộn vào những chuyện này làm gì, không có Cố Hinh Tuyết, bọn họ làm sao hiểu rõ đường đi nước bước bố trí canh phòng và cơ quan bên trong Thần Binh thành như thế. Cho nên nói Cố Hinh Tuyết, nữ nhân này không thể lưu, quả thật chính là gieo họa.
"Làm sao ngươi tra được trên đầu Cung chủ Thiên cung?" Đại Nhi nghe một lúc lâu mới ý thức tới vấn đề này. Nhiều người như vậy không tra, cố tình tra bà ta, chuyện này có phải có chút rất trùng hợp hay không?
"Đây không phải là lúc nàng mới vừa gặp Mộc Vân Thiên bắt tay vào điều tra. Lẽ ra dựa vào thông minh của Cung chủ Thiên cung chắc sẽ không phạm loại sai lầm này, quá mạo hiểm. Chỉ là bà ta vẫn làm như vậy, nàng không cảm thấy kỳ quái sao?" Bách Phi Thần cười hắc hắc, cũng may hắn rất để ý chuyện này.
"Là rất kỳ quái, nhìn bà ta an bài trong cung hẳn là có âm mưu, sau đó thay người, chuyện lần này xác thực có đủ kỳ quái." Đại Nhi gật đầu, cảm thấy nóng bức, nhanh chóng cỡi áo khoác, nhũn như con chi chi ngã xuống giường
"Chuyện này nhắc tới cũng đơn giản, chỉ là hoàn toàn bởi vì trong lòng tức giận bất bình mà thôi. Ca ca bà ta an ổn ngồi trên ngai vị hoàng đế đã độc ác ném mình ra bên ngoài lúc chỉ có mười tuổi, chịu khổ như thế nào, người bình thường có thể biết. Mình trù mưu nhiều năm còn phải đem tất cả thành quả hai tay dâng tặng cho cháu trai mình. Mặc cho người không oán hận, huống chi là công chúa của một nước tâm cao khí ngạo như thế.
Bà ta mạo hiểm đưa Mộc Vân Thiên tới bên cạnh nàng mục đích cũng chỉ vì nàng muốn chứng thật lời đồn đãi mà thôi: phải người Lâm gia được thiên hạ, Lâm gia này chính là nàng. Bà ta vốn tưởng rằng khoảng cách giữa nàng và ta rất lớn, có Mộc Vân Thiên tất nhiên sẽ ném ta sau ót, nên dùng phương pháp gì đó khiến cho Mộc Vân Thiên quyết một lòng đối với nàng. Thật ra bà ta làm tất cả không chê vào đâu được, sợ rằng nếu không phải ta tra ra chuyện kia cũng sẽ bị bà ta lừa dối vượt qua cửa ải." Bách Phi Thần nhắc tới kế hoạch của Cung chủ Thiên cung, trong giọng nói không khỏi có chút vị chua, thật sự vô cùng khó ngửi.
"Chuyện gì?" Đại Nhi tò mò, nàng cảm thấy dựa vào thông minh của Cung chủ Thiên cung, cho dù mạo hiểm cũng nhất định sẽ làm chuyện tiếp theo rất là bí ẩn, không có gì bất ngờ xảy ra tuyệt đối không phát hiện được.
"Ta điều tra Cung chủ Thiên cung, đồng thời thuận tiện tra xét Mộc Vân Thiên, trong lúc vô tình phát hiện Mộc Vân Thiên cũng là sát thủ xếp hạng đệ nhất trong bảng sát thủ, lần đó các người ở trong rừng phong gặp chuyện kia ta liền rất để ý, sau đó cẩn thận kiểm tra tất cả sự kiện có liên quan mạng người, mới tra xét ra.
Sau đó, hỏi Dịch Phong một vài vấn đề liên quan đến Mộc Vân Thiên, thế nhưng hắn lại nói trong vòng đồn đãi, tính tình của Mộc Vân Thiên cực kỳ bạo ngược tàn nhẫn, người bình thường không dám đắc tội, có một lần, khởi xướng tụ hội Liên Minh Sát Thủ mười năm một lần, người cùng nghề nói một câu không nên nói, trực tiếp bị phanh thây trong nháy mắt. Liên tưởng đến Mộc Vân Thiên bây giờ, cho nên ta cảm thấy có thể là một âm mưu, hơn nữa gây chuyện không tốt sẽ đào bới chuyện có liên quan đến Nam Việt, vì vậy phát hiện ra chuyện này."
Bách Phi Thần cũng không giấu giếm, nói ra tất cả chuyện điều tra được, chỉ là đối với chuyện gì đó chỉ là đối với từng chuyện có che giấu một chút, chỉ vì hắn thật sự không muốn Đại Nhi suy nghĩ lung tung.
"Tiểu Thiên và Thiên Ảnh có chuyện gì ?"
". . . . . ." Bách Phi Thần im lặng, nàng làm sao biết?
"Phu nhân, tại sao hỏi như thế?"
"Hừ! Ngươi có thể giấu ta, không nói ta cũng biết rõ, ta không thích YY, có cần đề phòng ta như vậy không, hơn nữa ta biết chuyện của Tiểu Thiên và Thiên Ảnh, ngươi không phải ít đi một tình địch sao, ngươi gạt ta là có ý gì?" Đại Nhi hừ một tiếng cũng có chút tức giận, mình không đáng tin. Hơn nữa, nói tới chuyện này, nàng liền nhớ hiện tại sư huynh mình đang làm chuyện cấm trẻ nhỏ, cho dù do mình tự tay thiết kế, thế nhưng không thể đi xem hiện trường trực tiếp mà hoàn toàn tức giận ghê gớm bởi vì người nam nhân trước mắt này, thật sự là con mẹ nó quá lừa bịp rồi.
"Chuyện này, vi phu muốn tốt cho nàng." Nàng nha, nếu không nhịn được bỏ thuốc người ta cũng không được, hơn nữa, có Cung Bắc Thiếu và Ôn Ngọc, hai người đó YY cho nàng còn chưa đủ sao, ta có thể biến mất một chút hay không.
"Tra ra mục đích của những người đó không?" Đại Nhi duỗi lưng một cái, trực tiếp nghiêng người trên giường, nằm tư thế tương đối thoải mái. Không để ý tới Bách Phi Thần da mặt thật dầy nói dối.
"Ừm, dường như đang tìm cơ quan đại trận của Thần Binh Thành." Quả nhiên cùng giống như dự đoán, mục đích của bọn họ là Thần Binh Thành. Được Thần Binh Thành thì đồng nghĩa với ở lãnh thổ của tam quốc mở ra một khoảng cách, vị trí chiến lược này cũng vô cùng trọng yếu.
"Ừm, người trong võ lâm bị khống chế bao nhiêu." Đại Nhi lật người vẫn cảm thấy nóng, may mắn cũng có thể mở y phục ra một chút, trong phòng thật sự quá ngột ngạt.
"Trước mắt chú ý người có tiếp xúc mật thiết, lật không nổi sóng lớn, chỉ là Thiên Ảnh sợ rằng người bình thường trông nom không nổi, vẫn phải làm phiền Tam Sư Huynh rồi, sợ hắn là mấu chốt chuyện này." Bách Phi Thần nhìn ban đêm rất tốt, vốn bầu không khí rất quỷ dị, hắn cũng có chút rung động, Đại Nhi lại mặc thoáng như vậy thật sự đủ giày vò. Tiện tay kéo chăn đắp lên cho nàng.
"Ừm, Tam Sư Huynh cũng là ứng cử tốt nhất, đáng tiếc người ta đang lễ tân hôn." Đại Nhi không khỏi lắc đầu một cái, nếu biết Tam Sư Huynh gấp như vậy nàng đã sớm xuống tay. Chỉ là nàng làm sao nhớ rõ, nàng giống như cho Tam Sư Huynh nhà nàng nếm qua thuốc giải, không biết hôm nay thuốc có tác dụng. . . . . .
Nếu Tam Sư Huynh ra tay tất nhiên sẽ không để cho con mồi chạy mất, bi kịch của Triển hồ ly đã có thể đoán được. Nghĩ đến chỗ này Đại Nhi cảm thấy vui vẻ, Triển hồ ly có ngày hôm nay thật sự là con mẹ nó quá sảng khoái !
Nghe nói như thế, Bách Phi Thần thầm nghĩ quả nhiên tối hôm nay có hành động, không khỏi may mắn hoàn hảo mình trở về kịp lúc.
"Mệt mỏi rồi, ngủ." Đại Nhi có chút bất mãn lật người, trực tiếp ném cho Bách Phi Thần một cái ót, nhắm mắt lại bắt đầu thôi miên mình.
Bách Phi Thần không khẩn trương, cởi giày, thuận thế nằm ở bên cạnh Đại Nhi. "Phu nhân, cho một chút chăn. Lưng vi phu không tốt, loại thời tiết này ngủ trên sàn nhà sẽ mất ngủ."
"Lăn xuống đi, bản tiểu thư ngại chen." Đại Nhi không quay đầu lại, giọng nói mềm nhũn. Xem ra là thật mệt mỏi thật đấy.
Bách Phi Thần cười có chút vô lại, vươn tay nắm được cái chăn giữa giường trực tiếp trùm lên trên người mình, sau đó hai mắt nhắm lại cũng đã ngủ an ổn.