Đế Hậu Thiên Tài, Hoàng Đế Đứng Sang Bên

quyển 2 chương 7: đánh cuộc lừa bịp 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Aiz, ngươi nói xem Kim Vinh tiêu cục cũng có thể bị bưng hay không?" Một người nêu ra nghi vấn.

"Làm sao có thể, nói thế nào ở trên giang hồ Kim Vinh tiêu cục cũng được xem là thế lực lớn, đâu thể nói bưng là có thể bưng được."

"Vậy cũng không nhất định, không phải Liễu gia chỉ không tới một canh giờ liền xong đời sao."

"Hơn nữa, động đến Liễu gia giống như là triều đình. Ít ngày trước nghe nói hoàng đế đương triều Thần đế thối vị nhường lại cho đệ đệ ruột mình đã mất tích nhiều năm, vị Dương đế này thủ đoạn quả nhiên càng tàn nhẫn."

"Triều đình không dính vào chuyện giang hồ, là có người trình lên tất cả tội trạng của Liễu gia, lúc này triều đình mới ra tay, điều này cũng hợp tình hợp lý, không trái với quy củ giang hồ."

"Nói như vậy khẳng định Kim Vinh tiêu cục bị trả thù, cũng không biết người tiêu diệt Liễu gia có bao nhiêu khả năng."

"Hắc, không thể có một thế lực nói xuất thế ngang trời thì liền xuất thế ngang trời, Kim Vinh tiêu cục cũng coi là thế lực giang hồ uy tín lâu năm rồi, không phải dễ dàng rung chuyển như vậy."

"Ừm. . . . . . đúng thế."

". . . . . ."

"Động tác nhanh như vậy." Lời này Cung Bắc Thiếu tuyệt đối cố ý nói ra, còn giả bộ bộ dáng nói lỡ miệng cho ai xem.

"Nếu mọi người nói đến chuyện này, bổn điếm làm nhà cái như thế nào, tiền đánh cuộc một bồi mười, nếu ngày mai vinh tiêu cục còn tồn tại." Tiểu nhị kia luôn xuất hiện tương đối kịp thời.

"Thật sự một bồi mười?" Một người không quá tin tưởng hỏi lại.

"Tự nhiên, danh dự của Thiên Nhai Túc Quán bày ra đấy."

"Nếu như kết quả đánh cuộc nghiêng về một bên?"

"Dĩ nhiên là chúng ta bồi thường."

"Ta đặt cược Kim Vinh tiêu cục ngày mai vẫn còn." Tại chỗ cơ hồ đều nghĩ như vậy. Trên giang hồ Kim Vinh tiêu cục đứng vững trăm năm không ngã, làm sao trong một đêm liền bị bưng được.

"Tiểu Thất thu ngân lượng ký sổ, đợi ở đại sảnh này, ghi chép từng cái rõ ràng." Trong nụ cười kia hiển nhiên có bẫy rập thật rất lớn, mà những người này cũng không tự biết, từng người một nhảy vào.

"Tiểu thư, tỷ cảm thấy thế nào?" Dao Kỳ nhìn mọi người đặt cược náo nhiệt, trong lòng cũng không nhịn được muốn biết. Thông minh như tiểu thư, nhất định đoán ra.

"Đặt mười vạn lượng, đánh cuộc Kim Vinh tiêu cục bị tiêu diệt." Một cơ hội kiếm tiền tốt như vậy tại sao có thể bỏ qua. Nói thế nào nàng cũng là gian thương thời đại đời sau.

"Giúp ta đặt mười vạn, đánh cuộc Kim Vinh tiêu cục bị tiêu diệt." Cung Bắc Thiếu hiển nhiên thừa dịp cháy nhà hôi của.

"Vâng" Nói xong liền không kịp chờ muốn đi qua.

"Đợi chút." Tiểu Vũ nhìn Đại Nhi một chút, lại nhìn Cung Bắc Thiếu, lại nhìn Thảo Diệp và Dịch Phong không chút cử động, buồn bực suy nghĩ, dường như mình không có nhiều bạc, vì vậy đem mục tiêu khóa tại trên người nam tử mặc áo trắng, từ chỗ ngồi tụt xuống vội vã chạy tới, không biết nói gì, lúc trở lại trong tay cầm ngân phiếu hai mươi vạn, cười vô cùng vui vẻ.

"Dao tỷ tỷ, ta đặt hai mươi vạn, đánh cuộc Kim Vinh tiêu cục bị tiêu diệt."

Dịch Phong và Thảo Diệp yên lặng không nói, đối với tính tình của mọi người đã tương đối rõ ràng. Có náo nhiệt bọn họ cũng không thể không góp phần.

Dao Kỳ nắm chặt vạn lượng ngân phiếu trong tay buồn bực không thôi, tại sao đều là một đám tham tiền vậy, nhưng vẫn rất kinh nghiệm đi đến đặt cược, trong ánh mắt nhìn ngây ngốc của mọi người, Dao Kỳ thản nhiên đi ra khỏi vòng vây, ngồi vào vị trí cũ tiếp tục ăn cơm.

Đám người kia choáng váng. . . . . .

Thật sự choáng váng. . . . . .

Tổng tiêu cục của Kim Vinh tiêu cục ở Tùng Châu, nhưng mười mấy phân cục, phân bố không đều, bị tiêu diệt trong một đêm chỉ lừa gạt quỷ . . . . . .

Vì vậy ngày thứ hai, mọi người lòng như lửa đốt sớm đi tới Thiên Nhai Túc Quán chờ tin tức.

Các đường dây truyền ra tin tức khiến cho mọi người kinh hoảng cảm thán không thôi, trước mắt ngoại trừ Tô Viễn ở gần Thần Binh Thành còn chưa có tin tức, tất cả phân cục của Kim Vinh tiêu cục cơ hồ bị tiêu diệt rồi, ngay cả đại bản doanh ở Tùng Châu cũng không có một người nào may mắn thoát khỏi.

Mọi người đã hoàn toàn không quan tâm chuyện ngày hôm qua mình quăng vào bao nhiêu tiền tài, mà đang chấn kinh vì tin tức này, diệt là diệt, nhưng cũng không biết là ai làm, thậm chí một chút manh mối cũng không để lại, gọn gàng, giống như toàn bộ đều là sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng là dạng tổ chức như thế nào có tài năng bồi dưỡng được sát thủ xuất sắc như thế, hơn nữa nhiều không kể xiết.

"Tin tức tới rồi." Một người chạy vào đầu đầy mồ hôi.

"Như thế nào? !"

"Tô. . . Tô. . . . . ." Bắt đầu thở phào một hơi, cũng không nói rõ được câu nào.

"Ngươi nói mau đi!"

"Ta nói thay hắn . . . . . . phân cục ở Tô Viễn hoàn toàn bị tiêu diệt." Giọng nói của tiểu nhị ngày hôm qua, mặt mũi cũng cực kỳ thanh tú, có một chút khác biệt với hôm qua.

"Ngươi là ai? !" Tin tức này đủ để giang hồ khiếp sợ, trong miệng của một người không biết tên nói ra, dù thế nào cũng thiếu độ tin cậy.

"Tại hạ họ Tô tên Diệc." Tô Diệc vẫn cười, nhưng mang theo chút lạnh lùng.

"Tô Diệc? !" Mặc dù người nọ lỗ mãng cũng không ngu, cái tên Tô Diệc này ở chỗ này sợ rằng không ai không biết không người không hiểu.

"Chính là tại hạ." Tô Diệc cũng không quản phản ứng của bọn họ, đứng lẳng lặng ở một nơi.

"Ha ha, mấy trăm lượng bạc biết trước tin tức Kim Vinh tiêu cục bị tiêu diệt cũng không thua thiệt, còn nhận thức được thần long thấy đầu không thấy đuôi quán chủ Tùng Châu xem như đã chiếm tiện nghi, tại hạ cáo từ." Một người trong đó ngẩng đầu lên, những người khác cũng cảm thấy chờ đợi không còn có ý nghĩa, bạc không thể lấy lại, còn tham cái gì. Chỉ là nói cũng phải, biết được diện mạo từ nay về sau cũng tránh đắc tội, nếu không bất tri bất giác đắc tội có chín cái mệnh cũng không đủ cho người khác chém.

Trừ những người ăn cơm, từng người một cũng cáo từ đi làm chuyện của mình.

Nghe được nội viện có động tĩnh, lúc này Tô Diệc mới xoay người lại nhìn về phía người tới.

"Vị tiểu thư này, đây là tiền đánh cuộc của ngươi, tổng cộng bốn trăm vạn lượng." Tô Diệc đưa cho Dao Kỳ bốn tờ ngân phiếu mệnh giá trăm vạn, nụ cười không giảm nhưng Dao Kỳ không nhận.

"Xem như cho các ngươi phí vất vả." Đại Nhi nói sai liền bước đi ra ngoài.

"Đa tạ phu nhân." Tô Diệc không khách khí nhận lấy, thuận tiện nói một tiếng cám ơn.

Ngược lại đối với câu ‘phu nhân’ kia, Đại Nhi không quá quan tâm, chỉ là Cung Bắc Thiếu, Dao Kỳ, Tiểu Vũ nhịn không được liền bật cười. Lão bản này cũng quá đáng yêu phải không, hắn không sợ Đại Nhi sẽ giết hắn?

Ăn cơm tại chỗ, từng người hận không được móc lỗ tai nghe lại chuyện mới vừa nghe một lần nữa, đôi mắt nhìn Đại Nhi cũng trợn lồi ra. Nét mặt kia gọi là rung động.

Sau đó bày ra bộ dáng thì ra là như vậy, đúng rồi đúng rồi, không phải người một nhà làm sao tiện tay đưa cho người bốn trăm vạn. Quả nhiên có mờ ám. Chỉ là câu phu nhân kia, chính nói là phu nhân của Môn chủ Tử Tà Môn rồi. . . . . .

Đại Nhi nghe được tiếng cười hả hê của ba người kia cùng với Thảo Diệp nín nghẹn sắp bị nội thương và ánh mắt nghi ngờ của Dịch Phong khiến cho Đại Nhi không nhịn được muốn bộc phát.

Câu ‘cám ơn phu nhân’ nghe vào trong tai mọi người rõ ràng là nói ‘phu nhân nói rất đúng, đều là người một nhà, lúc nào cần thì tới lấy’.

"Bản tiểu thư năm chưa xuất giá, không biết Tô lão bản nói câu kia là có ý gì?" Đại Nhi xoay người nhíu mày.

Vốn muốn đem bốn trăm vạn vạch rõ giới hạn, lại bị một câu ‘phu nhân’ của tiểu tử này làm cho càng tô càng đen. Uổng công ngày hôm qua mình còn khen hắn.

"Phu nhân, Môn chủ nói hắn biết sai rồi, ngài tha thứ cho hắn đi." Giọng nói Tô Viễn rất chân thành, âm thanh ai oán khiến mọi người trong nháy mắt tin tưởng ngay.

"Tô lão bản, tội vu khống rất nặng." Đại Nhi cảm thấy phải sửa trị hắn một chút, quá ghê tởm.

Truyện Chữ Hay