Những lời này nhất thời làm cho tất cả mọi người có mặt, ngoại trừ Lãm Nguyệt cùng nhau quỳ xuống, rất sợ bị liên lụy. Chúng ngự y cũng từng người một câm như hến.
"Thần sợ hãi, bệnh tình của Hoàng thượng quả thật rất quái dị, trạng thái này giống như an nghỉ, có thể là dùng não quá độ mệt nhọc, cũng có thể là trúng độc, nhưng lại không tra ra được độc tố gì, chuyện này. . . . . ."
"Càn rỡ! Các ngươi khi ám vệ hoàng gia đều ngồi không sao? ! Nếu có người muốn hại Hoàng thượng vì sao chỉ là đưa đến hôn mê mà không phải trí mạng, đừng vì sự bất lực của các ngươi mà kiếm cớ, hôm qua Hoàng thượng còn rất tốt, hôm nay đã hôn mê bất tỉnh, mà các ngươi thân là ngự y hưởng bổng lộc triều đình, vào thời khắc mấu chốt lại không có chút tác dụng, ai gia nuôi các ngươi có ích lợi gì! Người đâu!"
"Thái hậu tha mạng! Thân thể Hoàng thượng thật sự không có biểu hiện gì, hẳn là gần đây áp lực quá lớn, chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt ít ngày nữa sẽ tỉnh lại." Trương Hạc Lâm sợ hãi nói, gia tộc của hắn đều làm nghề y, chưa từng gặp qua chuyện khó giải quyết bực này. Bệnh tình của Hoàng thượng quái dị, ngoại trừ đáp án này hắn thật sự không nghĩ đến cái khác.
"Ít ngày nữa là mấy ngày?" Những năm này Thái hậu che giấu thế lực ngày càng sâu, khí thế cường đại ép tới khiến bọn họ không thở nổi.
"Chuyện này. . . . . ." Trương Hạc Lâm run rẩy không thốt nên lời, mặc kệ là nói hay là không, hôm nay hắn cũng khó trốn tránh chuyện này.
"Kéo Trương Hạc Lâm ra ngoài đánh gậy, tước đoạt chức vụ thái y, trục xuất khỏi kinh thành trọn đời không cho hồi kinh."
Bọn thị vệ chần chờ, hoàng cung này vẫn do Hoàng thượng định đoạt? Nhưng Thái hậu ra lệnh. . . . . .
"Đều là người chết sao? ! Bây giờ lời nói của ai gia đều không đặt ở trong tai phải không? ! Liễu Yên." Thái hậu giận dữ, giọng nói lạnh lùng làm cho người ở đây đều nhịn không được run rẩy. Vị thái hậu này thật sự nổi giận, vì nhi tử của bà, bà không quan tâm một lần nữa trở thành người có thủ đoạn độc ác, hô gió gọi mây của ba năm trước đây.
Tiếng nói vừa dứt, những thị vệ mới vừa vẫn còn ở chần chờ do dự đã trở thành quỷ dưới đao, lúc ngã xuống mắt cũng không kịp nhắm lại. Hinh Tuyết hít vào một ngụm khí lạnh, hoàn hảo lúc ban đầu mình không có không biết tự lượng sức mình mà chọc giận Thái hậu, nếu không sợ rằng mình có chín cái mệnh cũng không đủ để bà giết.
"Dọn dẹp, những người khác còn muốn ai gia nói lần thứ hai sao? !"
"Vâng" lần này là Ngụy Trung Hiền nói, giống như một thái giám nháy mắt liền từ bên ngoài gọi tới mấy thị vệ thu dọn thi thể đi ra ngoài, người khác kéo Trương Hạc Lâm đi ra ngoài. Lúc này Trương Hạc Lâm ngay cả dũng khí thỉnh cầu cũng không có, chỉ sợ Thái hậu khó chịu sẽ trực tiếp đem hắn chém. Sau đó Ngụy Trung Hiền cũng đi theo thực hiện mệnh lệnh.
"Các ngươi, đi ra ngoài nói cho những đại thần kia! Nếu Thần nhi vì bọn lang băm các ngươi mà xảy ra chuyện không may, đừng trách ai gia lòng dạ độc ác!"
"Vâng, vâng, vâng . . Chúng thần cáo lui." Còn lại mấy người sợ không vội vàng lui ra ngoài, cho dù đối mặt với cơn phẫn nộ lớn như vậy cũng còn tốt hơn so với ở chỗ này chỉ cần sơ ý một chút sẽ mất mạng a.
"Mẫu hậu, ngài xin bớt giận, Hoàng Huynh không có việc gì." Lúc này gương mặt của Lãm Nguyệt cũng nặng nề, nhìn bộ dạng mẫu hậu thật sự rất tức giận rồi, nhưng không biết bà đang tức cái gì.
Lãm Nguyệt làm sao biết Trương Hạc Lâm nghiễm nhiên buộc chung sợi dây thừng cùng Hinh Tuyết, mặt kệ vì bất cứ lý do gì không trung thành với Hoàng thất thì cũng không giữ lại được, nghĩ đến vinh dự mấy đời vì nghề y của gia tộc hắn đều hủy ở trong tay của hắn.
"Các ngươi thật sự là một đám lang băm!"
Ngoài điện các đại thần nghe được một trận tức giận, lẽ ra tình huống như thế không nên truyền ra ngoài, chẳng lẽ mẫu hậu muốn đoạt quyền của Hoàng Huynh? Đáy lòng Lãm Nguyệt phập phồng bất định. Nàng cũng đã nghe Ngự Không nói những ngày gần đây Bách Phi Thần không quá bình thường, nếu cứ như vậy chắc chắn xảy ra chuyện lớn. Đây chính là kế sách của mẫu hậu và hoàng tẩu sao? Nhưng cho dù như vậy, có thể lừa gạt được bao lâu.
"Thái hậu, trọng thần Thân Vương, Tả Tướng, Hữu Tướng Lan đại nhân chờ ở Nội Các yết kiến." Giờ phút này có thể đi vào thông báo bảo đảm tánh mạng cũng chỉ có Ngụy Trung Hiền.
"Truyền." Là nên cho bọn họ vào rồi.
"Vâng"
"Chúng thần tham kiến thái hậu nương nương, tham kiến Hoàng thượng." Chỉ một câu này thôi, cũng có thể thấy được thành quả của Thái hậu mới vừa phát uy. Trước Thái hậu sau Hoàng thượng, xem ra lực uy hiếp năm đó của Thái hậu càng tăng chưa giảm.
"Tất cả đứng lên đi." Thái hậu lên tiếng, mọi người đều đứng dậy.
"Thái hậu, Hoàng thượng. . . . . ." Lan đại nhân dẫn đầu hỏi lên, lời nói của thái y, bọn họ thật sự không thể tin được. Ngày hôm qua còn rất tốt, tại sao lại. . . . . . Ngủ mê không tỉnh rồi.
"Lan đại nhân, ai gia làm sao nguyện ý tin tưởng, đã phái người đi mời Cổ tiên sinh rồi, các vị chờ một chút. Ngụy Trung Hiền đi xem một chút đã tới chưa."
"Vâng"
"Thái hậu, nếu Cổ tiên sinh cũng không có biện pháp thì làm thế nào, Hoàng thượng dưới gối không con, vậy. . . . . ." Trần đại nhân lắp bắp nói.
"Trần đại nhân, xin chú ý lời nói của ngươi, Hoàng thượng còn chưa có chết đâu? !" Hôm nay cảm xúc của Thái hậu đặc biệt không ổn định, không biết là bởi vì Bách Phi Thần hôn mê hay duyên cớ gì khác.
"Thần thỉnh tội." Trần đại nhân tự biết nói sai lập tức quỳ xuống, hoàng thượng khoẻ mạnh, nói gì không có con cháu, đây không phải là muốn chết sao.
Triển Phong Hoa nhìn thấy cung nữ, thái giám quỳ đầy trong phòng, ngay cả Hinh Tuyết mà Hoàng thượng nâng ở lòng bàn tay hôm nay cũng yên lặng quỳ xuống, không khỏi thầm dễ chịu thay cho Đại Nhi. Hôm nay cho dù Thái hậu mượn cớ chấm dứt nàng cũng không người nào dám nói gì, nhưng biết Thái hậu sẽ không phức tạp, tuy nhiên để cho nàng chịu khổ một chút vẫn là có thể.
"Thái hậu, Cổ tiên sinh tới."
"Mời."
Ngụy Trung Hiền lui ra, Cổ Thiên Hồn không nhanh không chậm đi vào nội điện, ngược lại không có phản ứng gì đặc biệt, giống như thi lễ với Thái hậu liền ‘nghiêm túc’ kiểm tra cho Bách Phi Thần.
Hắn vốn không tình nguyện ra cửa, chỉ sợ mình vắng mặt Bách Tử Tà không tìm được hắn, nhưng người đến gọi nói rằng Đại Nhi đã nói, nếu không đi, không trả tiền phòng, tiền cơm cho hắn, để cho hắn đi rửa chén bồi bàn cho người ta. Vì vậy đồng chí Cổ Thiên Hồn ngây thơ của chúng ta liền vội vã tới, lúc ra cửa thiếu chút nữa vấp ngã, sau đó bi thương nghĩ mình vẫn không thể ra cửa, chỉ là dường như đã quá muộn.
Cổ Thiên Hồn nhíu mày rất sâu, sờ lên mạch bác Bách Phi Thần, bộ dáng như thế này khiến cho Thái hậu nhìn mà một phen bội phục, quá chuyên nghiệp, diễn trò quá chuyên nghiệp a. Không biết mới vừa rồi chính bà diễn cũng rất chuyên nghiệp không thể chuyên nghiệp hơn, trấn áp tất cả mọi người.
"Cổ tiên sinh, như thế nào?" Thái hậu khẩn trương hỏi, quả thật rất khẩn trương, bà đã tiếp xúc Cổ Thiên Hồn, đầu óc của người này a, bà cũng ngượng ngùng nói, chỉ sợ hắn cho nói hỏng.
"Hồi bẩm thái hậu, trước đó có phải tính tình của Hoàng thượng đột nhiên thay đổi nóng nảy khác thường hay không?" Cổ Thiên Hồn thận trọng hỏi.
"Ừm, là có chút nóng nảy." Thái hậu cũng không có nói tới chuyện mất trí nhớ, dù sao hiện tại quan trọng nhất vẫn là trước mắt, hơn nữa Đại Nhi cũng không có cách nào, có thể trông cậy vào hắn không?
"Đây cũng là do áp lực gây ra, dùng não quá độ đưa đến thần kinh đè nén. Chính là trong đầu vô số mạch đè ép lẫn nhau, lần này hôn mê sẽ phải kéo dài chừng mấy ngày, chẳng qua sau đó vẫn phải để Hoàng thượng nghỉ ngơi thật tốt, không quan tâm chuyện gì, nếu không bệnh tình trở lại, thần kinh xảy ra vấn đề cho dù là thần cũng không thể cứu." Cổ Thiên Hồn nói rất nghiêm trọng, mặc dù là bịa chuyện nhưng đối với vấn đề xuất hiện trong đầu như vậy có thể là vấn đề nhỏ sao?
"Chuyện này. . . . . ." Thái hậu có chút do dự, rũ mí mắt bắt đầu suy tư. "Cần bao lâu?"
"Nửa năm đi, thần cấp Hoàng thượng một chút dược liệu, mỗi ngày điều dưỡng thật tốt, chỉ cần không lặp lại, nửa năm sau bảo đảm không ngại."
"Như thế, làm phiền Cổ tiên sinh rồi. Tế Vũ, bồi Cổ tiên sinh đi ra ngoài."
"Vâng".
Một lúc lâu không có người nói chuyện, Thái hậu cũng không mở miệng trước, chuyện này vẫn là bọn họ nói chuyện mới được.
"Thái hậu, như thế triều đình làm thế nào? Nước không thể một ngày không có vua a." Lan đại nhân dẫn đầu mở miệng, cũng là chuyện tất cả mọi người muốn biết.
"Lan đại nhân, hôm nay Hoàng thượng như thế làm sao quan tâm đến đại sự triều đình, cho dù Hoàng thượng tỉnh lại cũng phải nghe Cổ tiên sinh an ổn điều dưỡng, nhi tử của ai gia không thể xem nhẹ hơn so với triều đình." Lời nói này của Thái hậu cũng là thật lòng, vinh hoa phú quý gì đó thì tính là gì, nếu không phải là sinh ở hoàng gia, ngược lại bà hi vọng nhi tử của mình không ở con đường làm quan.
"Thái hậu, vi thần không phải có ý này, Hoàng thượng bệnh nặng đương nhiên là phải điều dưỡng thật tốt nhưng triều đình cũng không thể không trông nom không để ý a, thần cả gan xin thái hậu nương nương nắm quyền."
Những lời này khiến cho Triển Phong Hoa nhìn Lan Thụy thêm mấy lần. Quả nhiên lúc đầu Hoàng hậu nương nương bỏ qua cho Lan phi là chính xác, bởi vì như vậy Lan Thụy trung thành, thời khắc mấu chốt có tác dụng không thể khinh thường.
"Thần cho rằng không thích hợp, Thái hậu đã lui về phía sau nếu lúc này cầm quyền khó tránh khỏi người có lòng chỉ trích, đến lúc đó cả nước náo động sẽ gây phiền toái." Tả Tướng nói rất đúng mực.
Ban đầu Lãm Nguyệt đoạt Ngự Không từ tay nữ nhi của hắn, hắn mất hết mặt mũi, trên quốc yến lần đó Bách Phi Thần phế nhiều người như vậy, thưởng nhiều người như vậy. Nhi tử của mình cũng không có ở trong đó, hắn đã sớm có nhị tâm đối với Bách Phi Thần, tự nhiên sẽ không để cho bọn họ được như ý.
Huống chi, hắn còn có lựa chọn khác.
"Trác Thừa Tướng, vậy theo theo ý của ngươi là để cho ai tới tạm thay mặt chính vụ tương đối thích hợp đây? Hoàng thượng cũng chỉ có một huynh đệ, Tiểu Vương Gia cả ngày không thấy bóng dáng đi nơi nào mà tìm, Ngọc công chúa ở Man Thành xa xăm, Lãm Nguyệt công chúa không
hiểu triều chính, ngoại trừ thái hậu nương nương, ngươi còn có người khác sao?” Lan Thụy nhìn một cái cũng đã biết Tả Tướng không bình thường.
“ Vinh vương gia là hoàng thúc của Hoàng Thượng, huynh đệ ruột của Tiên hoàng, lại là nam tử, nên thay mặt chấp chính.” Hắn không phải cất nhắc cho Thân vương, chủ yếu là hắn biết có chút chuyện bí ẩn ngay lúc trước, cho nên hắn muốn đánh cuộc một lần.
Năm đó Vinh vương gia tài hoa gồm nhiều mặt, cũng là có năng lực nắm giữ ngôi vị hoàng đế, nhưng hắn lại buông tha, trợ giúp tiên đế lấy ngôi hoàng đế, trở thành Thân vương hiện tại, nguyên nhân cũng rất ít người biết.
Trong lòng Vinh vương gia cũng đang thầm hận Hữu tướng lắm mồm. Nhưng trên mặt lại không có biểu lộ chút nào. Hắn đang tính cũng không phải là ngôi vị hòang đế.
“ Trác đại nhân nói đùa, Thái Hậu được trời ưu ái, lúc Hoàng thượng lên ngôi còn tấm bé, toàn lực trợ giúp không kém chút nào, Thái Hậu tạm thay mặt triều chính cũng sẽ không có người có ý kiến, còn như Trác đại nhân vừa mới nói, Thái Hậu tạm thay mặt triều chính chỉ đưa tới cả nước nháo loạn, vậy tại sao Trác đại nhân cho rằng Bổn vương tạm thay mặt triều chính cũng sẽ không đưa tới náo loạn, phải biết người có lòng truyền đi, đó chính là Bổn vương có ý đồ bất chính mưu triều soán vị, đến lúc đó khói lửa bốn bề ngươi đảm đương nổi sao?”
Vinh vương gia chưa từng có dã tâm, cái này Thái Hậu biết, hôm nay tình huống như thế ngược lại thật bị Đại Nhi nói trúng.
“ Hắn đối với ngôi vị hoàng đế không có dã tâm, sẽ hết sức bài xích để triều đình ủng hộ tiếng nói của hắn, dùng chuyện này để tiêu trừ băn khoăn đối với hắn, mẫu hậu có thể tạm thời an tâm.” Đây là nguyên thoại của Đại Nhi, nhưng không biết tạm thời là có ý gì. Thái hậu vẫn nghe ra Đại Nhi vẫn băn khoăn đối với Thân vương.
“ Chuyện này……” Tả tướng không nghĩ tới nói giúp cho Thân vương như vậy không biết điều còn trả đũa, nhất thời cũng là nói không ra lời.
“ Xin Thái hậu lấy đại cục làm trọng.” Trần đại nhân vẫn quỳ nói tiếp lời. Hắn quả thật trung thành, lại suy tính quá nhiều chuyện hắn không nên suy tính, luôn chọc cho nhiều người tức giận, ví như hoàng thượng tại sao không có con cháu? Hoàng thượng nên bổ túc Hậu cung……
Không trách được làm cho người vừa hận vừa yêu.
“ Xin Thái hậu lấy đại cục làm trọng.” Tất cả mọi người quỳ xuống mời Thái hậu thay mặt chấp chính.
Thái hậu liếc mắt nhìn Bách Phi Thần nằm trong số đó, trong lòng trầm mặc một chút, lúc này mới nhìn về phía những đại thần kia, đứng dậy vung tay áo bào, “ Truyền ý chỉ của ai gia, bệnh tình của Hoàng thượng không được tiết lộ ra ngoài, phong tỏa cả hoàng cung, bây giờ ai gia thay mặt chấp chính đến khi Hoàng thượng tỉnh lại khỏi hẳn, khâm thử.”
“ Chúng thần cẩn tuân ý chỉ của thái hậu nương nương, thái hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”
Giải quyết dứa khoát, chuyện cứ như vậy kết thúc. Sau đó Thái hậu hạ chỉ đưa Hoàng thượng đi Phượng Tê cung để cho Hoàng hậu nương nương tự mình chắm sóc, chúng thần càng không có dị nghị, lúc ấy ở trên Quốc yến, cơ trí của Hoàng hậu, bọn họ ai mà chưa từng thấy qua, cho tới khi Bách Phi Thần muốn phế hậu, nhiều lần đề xuất vẫn bị cản trở.
Vì vậy, Bách Phi Thần chính thức ở lại Phượng Tê cung.
Bách Phi Thần tỉnh lại lần nữa đã là giờ Hợi ngày đó, khi hắn tỉnh lại xoa đầu, đầu bị choáng váng rất lợi hại. Không rõ tình huống liếc mắt nhìn bốn phía, càng thêm mê mang.
Đây là tình huống thế nào? Ai muốn thành thân?
Nhìn hình ảnh hỉ khắp phòng, Bách Phi Thần mở mịt, đột nhiên cảm thấy bên trong thân thể giống như lửa cháy, từ bụng dưới phát ra bên ngoài, dần dần ức chế không được liền điên cuồng muốn đạp cửa, chợt phát hiện võ công của mình hoàn toàn biến mất, lúc này mới nghĩ đến đoán chừng mình bị gàì bẫy?
Chẳng lẽ là mẫu hậu nhất định bắt ta cưới Lâm Đại Nhi nên bỏ thuốc cho ta? Nghĩ như vậy Bách Phi Thần thật sợ hết hồn, tại sao hắn xác định như vậy? Rõ ràng Hinh Tuyết đã nói, Thái hậu buộc mình nhận Lâm Đại Nhi vào cung phong làm Hoàng hậu cũng không có bái đường. Lâm Đại Nhi càng nịnh mọt tìm mọi cách lấy lòng hắn, còn đôi với Hinh Tuyết thì làm thế nào, thế nào…Nhưng hiện tại đây là tình huống gì?
Tình huống không rõ ràng, Bách Phi Thần thật sự tịch mịch khó nhịn, trong ngực cơ hồ bị thiêu đốt. Hắn tinh mắt nhìn thấy một bóng dáng trên giường liền không chút nghĩ ngợi nào nhào tới. Thật kỳ diệu, nhìn thấy gương mặt của Đại Nhi, trong lòng hắn có chút không cam lòng, nhất thời tỉnh táo trong nháy mắt bị dục hỏa bao phủ.
Đôi tay xé rách y phục hỉ trên người mình, xé rách đến một nửa liền không nhẫn nại được, muốn đi bới y phục của Đại Nhi, nhưng không ngờ đai lưng của nữ tử bị móng vuốt nào đó níu lại gắt gao, dáng vẻ không thấy muốn buông ra chút nào.
Bách Phi Thần của Chúng ta luống cuống.
Đôi tay nắm hỉ phục của Đại Nhi, vừa phát lực ‘Xoạt’ một tiếng, chất vải thật tốt cứ như vậy bị xé rách, đang lúc vui mừng xé được, Đại Nhi nằm trên giường thật sự không thể nhịn được nữa. Mẹ nó, người nào nghĩ ra chủ ý rối mù muốn tái hiện hoàn cảnh! Có bản lãnh ngươi tới đây a.
Nàng giống như hoàn toàn quên mất, cái chủ ý rối mù này chính là nàng tự mình nghĩ ra, mà Dao Kỳ có ý kiến để cho Bách Phi Thần nhớ lại chuyện khắc sâu trong trí nhớ khó quên nhất, cho nên diễn lại bi kịch đêm động phòng.
Chỉ thấy Đại Nhi chợt mở mắt, một quả đấm mềm mại lại tràn đầy lực lượng vung về phía Bách Phi Thần, không có gì bất ngờ xảy ra, Bách Phi Thần thét lên một tiếng ‘a’ bị đánh ngã xuống giường.
Tiếp theo Bách Phi Thần tung người một cái nhảy lên, cặp mắt đỏ bừng nhìn Đại Nhi, tức giận không kềm được mắng to: "Lâm Đại Nhi, ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết phải không, lại dám đánh trẫm! Đừng tưởng rằng mẫu hậu che chở cho ngươi thì ngươi có thể vô pháp vô thiên!"
Ừm, những lời này nói ra như lúc ấy không thiếu một chữ, Đại Nhi cảm thấy có hiệu quả.
Lúc Bách Phi Thần còn chưa có động tác, Đại Nhi đã phát động công kích, tự nhiên sẽ xuống tay không lưu tình, mình rất uất ức đấy.
"Lưu manh đáng chết, tên cặn bã, dám chiếm tiện nghi của tiểu nương! Tiểu Nương không đánh cho ngươi khắp nơi đề hồng, ngươi cũng không biết tại sao hoa nhi có màu hồng như vậy!"
"Chết tiệt! Lâm Đại Nhi. . . A. Ngươi lại dám. A. Ngươi chờ!"
"Tốt! Tiểu Nương sẽ chờ, ngươi kêu đi, kêu Tiểu Nương là Lâm Đại Nhi nữa, Tiểu Nương sẽ thiến ngươi!"
"Lâm Đại Nhi. A. . ."
"Đánh người phải đánh vào mặt, lời nói ác độc phải vạch trần, đây là ta sư phụ dạy, Hừ! Sắc lang, đánh chết ngươi!"
". . . . . . "
Bên trong đánh cho khí thế ngất trời, bên ngoài Dao Kỳ không nói được lời nào, thì ra đêm tân hôn của Hoàng thượng thật thảm như vậy sao, khó trách trong cung truyền ra lợi hại như vậy. Cuối cùng trong lòng lại cảm thán một câu: nương nương uy vũ.
"Đợi một chút. . . . . . Ngươi là ai?"
"Trẫm là Hoàng đế Bách vương triều!" Tất cả phát triển theo tình tiết vỡ kịch.
"Vậy ta là ai ?"
Nét mặt của Bách Phi Thần bây giờ và ngay lúc đó giống nhau như đúc. Hận cắn răng nghiến lợi.
"Hoàng hậu Bách vương triều, tôn nữ bảo bối của Thái hậu, nhi nữ của Lâm gia thủ phủ Bách vương triều! Đủ chưa? !"
"A." Đại Nhi giạng chân ở trên người hắn, đầy thâm ý nói: "Thì ra ngươi đều nhớ a."
"Nhớ cái gì?" Bách Phi Thần bị làm cho hồ đồ.
"Đêm tân hôn của Tiểu Nương và ngươi, ngươi mới vừa biểu hiện đấy, ngươi dám nói ngươi không nhớ?" Đại Nhi lạnh lùng trừng mắt, nét mặt kia giống như đang nói ngươi dám nói một câu không nhớ thử xem.
"Ta. . . . . ." Trong lòng Bách Phi Thần rối rắm. Tại sao mẫu hậu của hắn kỳ quái thế kia, tại sao nữ nhân trước mắt này kỳ quái thế kia. Chẳng lẽ mình thật quên mất cái gì? Nhưng rõ ràng không có a, trong trí nhớ của hắn thật không có thiếu sót cái gì, nếu như quên mất tại sao có thể quên đúng lúc như vậy? Cố tình quên về nàng?
Đại Nhi cau mày, chẳng lẽ không có hiệu quả? Vừa nghĩ như thế cho nên đối với phương pháp không ôm bất kỳ hy vọng gì, chỉ có tìm được người thi cổ mà thôi.
"Dao Dao."
"Vâng" Dao Kỳ đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy. . . . . . Làm cho người ta ngượng ngùng.
Đại Nhi quần áo xốc xếch giạng chân ở bên hông Bách Phi Thần cũng quần áo xốc xếch, lồng ngực to lớn của Bách Phi Thần loang lổ dấu vết màu hồng. . . . . . Khụ khụ, nếu như không chú ý sẽ không nhìn thấy dấu vết màu hồng này.
Rõ ràng cho thấy bị đấm đánh a.
"Thông báo cho ám vệ Triển gia giới nghiêm thật tốt, một con con ruồi cũng không cho phép bay ra ngoài, một con kiến cũng không thể dẫn dụ đến."
"Vâng" xoay người đi khỏi, nhân tiện đóng kín cửa lại.
Đại Nhi cười tà nhìn Bách Phi Thần dưới người. "Biết đêm tân hôn ngươi làm sao trôi qua không?"
"Sao. . . Làm sao trôi qua ?" Bách Phi Thần không biết tại sao đầu lưỡi đánh nhau, hỏa dục bị Đại Nhi làm cho giật mình tiêu tán không ít, nhưng gương mặt vẫn ửng hồng, vô cùng mê người.
Đại Nhi không nói, đôi mắt đào hoa quyến rũ nhìn chằm chằm ánh mắt của Bách Phi Thần, bày tay nhỏ bé đưa về phía sau tìm kiếm.
Giờ phút này trong lòng Bách Phi Thần có một chút lo lắng, hơn nữa quả thật khẩn trương, vô cùng khát vọng, không biết là tác dụng của mị dược hay tác dụng trong lòng của mình.
Chỉ nghe ‘soạt’ một tiếng, đai lưng đỏ thẫm trên người Đại Nhi bị đứt ra khó hiểu, nhìn Bách Phi Thần hơi hất mày, sau đó lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đem hai tay hai chân của Bách Phi Thần trói lại với nhau, sau đó chậm rãi bước xuống giường, tiện tay khẽ ném xuống dưới sàn giường, lần này có khác chính là không có nhét chặt miệng.
"Lâm Đại Nhi, ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết!" Bách Phi Thần sửng sốt mới vừa phục hồi lại tinh thần, nhưng lúc này đã nằm ở dưới sàn giường rồi.
"Ta không phải Lâm Đại Nhi." Đại Nhi nằm ở trên giường lạnh lùng nói.
". . . . . ." Tại sao nàng có thể khẳng khái nói dối như vậy? Trước đó mình tìm đến nàng, nàng đã nói nàng không phải, nói Lâm Đại Nhi chết rồi, đáng hận hơn chính là mình cũng ngơ ngác tin như vậy. Như thế là sỉ nhục trong đời của Bách Phi Thần, đem biển hoa lật cho mấy lần cũng không có tìm được cái gọi là ‘thi thể’, nhưng không hề tức giận. Dường như còn ôm nàng trở về trong nhà ngủ. . . . . .
Bây giờ suy nghĩ một chút, trong lòng Bách Phi Thần muốn chết cũng đều có. Ngày đó đè nén tức giận muốn đi tìm nàng báo thù, nhưng nàng không có ở đây, hôm nay vốn là sau khi hồi triều còn muốn đi, không ngờ đến nửa đường liền ngất xỉu.
Lời nói mới vừa rồi rõ ràng không có suy nghĩ mà nói thẳng ra, mặc dù cảm thấy thuận miệng nhưng không nghĩ ra. Chẳng lẽ mình thật mất trí nhớ? Bách Phi Thần vẫn không thể tin được. Ngoại trừ chuyện có liên quan đến Lâm Đại Nhi, tất cả hắn đều nhớ, làm sao mất trí nhớ?
Một đêm này Đại Nhi ngủ rất sảng khoái, một đêm này quả thật chính là cơn ác mộng của Bách Phi Thần!
Bị hạ mị dược còn chưa tính, bị trói chặt tay chân còn chưa tính, ghê tởm hơn là hai thứ này có thể đừng đặt chung với nhau hay không.
Chuyện này không thể nghi ngờ, để lại bóng ma ở trong trái tim nhỏ bé của Bách Phi Thần. Vì vậy, Bách Phi Thần âm thầm thề, đời này ai dám bỏ thuốc cho hắn nữa, mặc kệ là thuốc gì, hắn nhất định sẽ làm cho người kia nếm thử một chút cực hình bị hạ mị dược cả đêm không an giấc.
Vì vậy, từ đây về sau cuộc sống của từng thủ hạ của hắn rất bi thảm. Dĩ nhiên, những người kia bị Bách Phi Thần ghét bỏ.
Ngày này, Đại Nhi dậy thật sớm. Sau khi thức dậy kéo Bách Phi Thần bị nhét dưới gầm giường đặt vào trên giường, sau đó rửa mặt xong, đi thẳng ra ngôi Tiểu Trúc trong biển hoa của mình.
Nơi này không thể không nói, đất trong biển hoa cũng bị Bách Phi Thần đào một lần, năm sau nhất định hoa đào nở thật rực rỡ. Chân của Đại Nhi đạp đất mềm, chẳng biết tại sao trong lòng nghĩ đến bộ dáng hôm đó của Bách Phi Thần cảm thấy vô cùng đáng yêu. Nhưng vẫn không có tiêu tán tâm tư muốn hành hạ Bách Phi Thần.
Vì vậy, hăng hái tiến về phía ngôi Tiểu Trúc.
Giờ Tỵ, đây là lần đầu tiên Bách Phi Thần rời giường trễ nhất từ trước tới nay, từ trong thâm tâm cảm thấy cảm giác ngủ nướng thật sự rất tốt.
Nhưng khi hắn tỉnh lại, rửa mặt xong chuẩn bị dùng bữa, nhìn vài cái chén đen thùi bay ra mùi không biết có phải là thuốc đông y hay không, thiếu chút nữa nôn ra ngoài tại chỗ. Cái này để cho người ta uống sao?
"Uống xong cho ngươi ăn cơm." Đại Nhi dụ dỗ nói.
"Không uống." Thái độ Bách Phi Thần tương đối kiên quyết.
"Không uống tối hôm nay lại hạ cho ngươi mị dược." Đại Nhi hung ác uy hiếp.
"Không uống." Trong hàm răng nặn ra hai chữ.
"Thật không uống?" Đại Nhi nhăn mày.
"Không uống." Bách Phi Thần nhìn dáng vẻ rối rắm của Đại Nhi, trong lòng vui vẻ.
"Dao Kỳ, đi băm một đầu ngón tay của Hinh Tuyết cô nương." Đại Nhi tà ác cười.
"Ngươi!" Bách Phi Thần tức giận, không biết tức giận Đại Nhi muốn thương tổn Hinh Tuyết hay tức Đại Nhi cho rằng lấy Hinh Tuyết có thể uy hiếp hắn.
"Như thế nào." Khóe mắt Đại Nhi lộ ra lạnh lùng. Nhìn Bách Phi Thần chột dạ một lúc lâu.
Được rồi, hắn biết nàng là vì tốt cho hắn, hi vọng hắn khôi phục trí nhớ. Nhưng nàng không thể khách khí một chút sao? Tại sao đối với nàng, mình không có hung ác? Nếu là người khác, sớm đã bị chém thành vài đoạn.
"Ta uống." Bách Phi Thần kiêu ngạo cắn răng nghiến lợi, cầm lên một cái chén không biết là thứ gì, hạ quyết tâm nhắm mắt trực tiếp đổ vào miệng.
Đại Nhi tốt bụng đưa cho hắn một viên mơ nhai giảm đắng, đáy lòng Bách Phi Thần hả hê nhận lấy, nhưng sau đó Đại Nhi nói một câu làm cho hắn gần như muốn phun ra thứ mới vừa uống vào.
Đại Nhi nhìn vẻ mặt hả hê đang nhai mơ, thúc giục: "Ăn nhanh lên, còn ba chén nữa đấy."
Bách Phi Thần rất muốn mắng chửi mẹ nó.
Vì vậy, cuộc sống khổ ép Bách Phi Thần uống thuốc thí nghiệm bắt đầu.
Mười ngày sau, Thái hậu sai người đến Phượng Tê cung gọi Đại Nhi. Trước khi Đại Nhi xuất môn giao phó ám vệ Triển gia và ám vệ hoàng gia, nếu Bách Phi Thần như bước ra Phượng Tê cung nửa bước, sẽ để cho bọn họ đồng loạt xếp đội ở trong phòng OOXX, còn làm chuyện kia ba ngày ba đêm.... Vì vậy mọi người nhìn trời thề thốt nói nhất định, nhất định trông chừng Bách Phi Thần thật tốt, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không để đi khỏi nửa bước, Đại Nhi mới cùng Dao Kỳ đi khỏi.
"Nương nương, những thứ thuốc kia rõ ràng không có hiệu quả, tại sao còn phải buộc Hoàng thượng uống?" Dao Kỳ bi ai cho Bách Phi Thần.
"Ai nói không có hiệu quả?" Đại Nhi nhíu mày nhưng không có quay đầu lại, vẫn bước đi không nhanh không chậm.
". . . . . ." Dao Kỳ im lặng, thật sự cái này không có hiệu quả a, uống nhiều như vậy cũng không thấy Hoàng thượng có chuyển biến tốt. Còn phải ngâm thuốc tắm, hiện tại đến gần Hoàng thượng trong vòng ba bước mùi thuốc nồng nặc cũng có thể xông chết con muỗi.
"Bách độc bất xâm, vạn trùng không nhiễu, đây không phải là chỗ tốt sao?"
"Vâng . . Là tốt . . . . . . Nhưng
trong người Hoàng thượng không phải là cổ độc sao?” Là chỗ tốt, chỉ là phải trả giá cao.
Đại Nhi không nói, chân mày khẽ nhíu lại không thể nhận ra.
Nàng biết, không chỉ là cổ độc, mà còn là cổ độc không giải được.
Nhưng nàng làm sao có thể nhìn hắn như vậy mà không làm gì?
Hiện tại ngoại trừ chờ tin tức nàng còn có thể làm gì? Sư phụ nói khống chế loại cổ này tiêu hao nội lực rất lớn, nếu quả thật là người kia, như vậy hắn cũng sắp xuất hiện rồi, dù sao bản thân hắn cũng có bệnh không tiện nói ra. Muốn mạng sống, chỉ có thể đi tìm Cổ Thiên Hồn.
Tính đi tính lại ngày Nhị Sư Huynh cũng sắp trở lại, Đại Sư Huynh…… cũng đi, Cẩn cũng đi, tóm lại không có việc gì. Ít nhất dược cổ trong thân thể Cẩn không có bất kỳ chuyển biến lạ.
Bên trong ngự thư phòng, mọi người đến đông đủ, lúc Đại Nhi bước vào đã nhìn thẳng thấy Ngụy Trung Hiền từ bên trong đi ra ngoài.
“Mẫu hậu, rất nghiêm trọng sao?” Hiển nhiên Đại Nhi đã đoán được. Bọn người Triển hồ ly gật đầu một cái xem như chào hỏi.
“Đúng vậy.” Sắc mặt của Thái hậu rất nặng nề, nói.
“Trước đó kinh thành còn có thể áp chế lời đồn đãi, nhưng mười ngày nay các loại tin tức cũng lan truyền ra ngoài, cho dù là thật cũng tốt, giả cũng tốt, hôm nay Hoàng thượng đúng là không lâm triều chính, khó tránh khỏi tất cả các thế lực rục rịch ngóc đầu dậy. Hai nước bên kia cho dù không có tin tức, cũng là tin tức tốt nhất. Bên Phù Diêu, trong hoàng cung không ngừng đấu đá, không để ý tới chúng ta cũng là phải, về phần Nam Việt rất khó nói, mặc dù Nam Việt cũng không ngừng sóng gió nhưng thế cục căn bản đã ổn định. Vì đề phòng bên kia đột nhiên ra tay, Văn Nhân lão gia đã bí mật đi bằng đường sông Tang.”
Triển Phong Hoa giải thích, những điều này cũng hoàn toàn nằm trong dự liệu, nhưng khó tránh khỏi có chút quá nhanh. Chỉ mười ngày tin tức kinh thành đã bị các thế lực lớn nắm trong tay, vẫn không thể xem thường lực lượng bọn họ ở kinh thành a.
“Những thế lực khác cũng không cần lo lắng, trận nội loạn lần này cũng không có ai nghĩ đến, cho dù bây giờ bọn họ bắt đầu chuẩn bị cũng không kịp. Không có trang bị quân sự vật tư, bọn họ cũng không còn gì.” Đại Nhi tỉnh táo phân tích.
“Nói thì như vậy nhưng đương kim có năng lực khởi xướng binh biến cũng không phải là không có ai, hơn nữa bọn họ cần chính là loạn, trong loạn mới có thể cầu sinh tồn, khó đảm bảo rằng lần này bọn họ sẽ không gây hỗn loạn.” Vân Ẩn rất có kiến giải nói.
“Thái hậu, vi thần đã viết thư cho gia gia, ông sẽ không khinh cử vọng động.” Gương mặt Minh Lạc nặng nề, hắn sẽ không để cho gia gia hắn gánh lấy tội danh bất trung bất nghĩa.
“Vân Ẩn nói như vậy chắc hẳn đã có tin tức rồi, Minh Quốc Công đã có động tác.” Không phải câu hỏi mà là khẳng định, Thái hậu cơ trí cũng không thể sơ suất.
“Làm sao lại như vậy? Rõ ràng thần……” Minh Lạc buồn rầu, có thật phải gặp nhau bằng binh đao sao?
Tại sao Minh Quốc Công làm như thế so với hắn ai cũng rõ ràng, cha của mình thân nhiễm trọng tật lúc ấy đúng lúc vượt qua tiên đế băng hà mình không thể trở về muốn gặp, chính là lần, khơi dậy Minh Quốc Công tâm trong tất cả bất mãn. Hắn hận, hắn rõ ràng không có lòng phản loạn vì sao phải như thế phòng hắn? Làm hại không phải gia đình đoàn tụ. Hắn hôm nay đã già, làm phản có ích lợi gì? Không có, nhưng hắn chính là nuốt không trôi khẩu khí kia. Vì Minh Lạc không có ở đây đi đường lui của hắn, hắn dứt khoát kiên quyết bước lên điều này không đường về.
Minh Lạc có thể trách ông ta sao?
“Minh Lạc, Bổn cung giao cho ngươi nhiệm vụ, không hoàn thành cũng không cần sống trở về.” Đại Nhi suy tư hồi lâu mới mở miệng.
“Minh Lạc lấy đầu người bảo đảm không thành công thì không thành nhân.” Rõ ràng rơi không nói lời vô ích.
“Ngươi cũng không hỏi Bổn cung muốn ngươi làm gì sao?” Trong mắt Đại Nhi nở nụ cười. Ý vị không rõ.
“Minh Lạc được Hoàng thượng coi trọng ủy thác trách nhiệm nặng nề, mặc kệ là nhiệm vụ gì, Minh Lạc đến chết không rời.” Hắn đã nghĩ xong, nếu quả thật phải động đao kiếm với Minh Quốc Công, trung hiếu không thể song toàn, vậy chỉ có thể đoạn tuyệt thôi. Hắn sẽ chết rất an tường. Đây chính là nói nhắm mắt như không thấy.
“Hay cho đến chết không rời, Bổn cung muốn ngươi bây giờ lên đường ngăn lại Minh Quốc Công, dĩ nhiên có thể khuyên can là tốt nhất, ngươi là tôn tử duy nhất của hắn, ngươi phải hiểu.” Đại Nhi nói lời kinh người. Đây là muốn thả hổ về rừng sao? Thả Minh Lạc trở về Minh Quốc Công sẽ không có cố kỵ, đến lúc đó không đánh là không thể.
“Thần, tuân chỉ!” Minh Lạc buồn bã, hắn nhất định sẽ nói cùng Minh Quốc Công. Nhất định.
Xoay người, phía sau hắn chính là giang sơn họ Bách, nếu người nào xâm phạm, phải bước qua thi thể của hắn.
"Nương nương, hành động lần này quá mức mạo hiểm." Triển Phong Hoa nói ra suy nghĩ trong lòng của mọi người.
"Lần này Minh Quốc Công làm phản chỉ vì để cho Minh Lạc sau này không đi con đường của hắn, không thể đoàn tụ mà thôi. Nói trắng ra đúng là vì Minh Lạc, nếu Minh Lạc biểu lộ rõ ràng tâm tư đứng về phía họ Bách, trận đánh cuộc này chắc thắng." Đại Nhi xem thường.
"Nương nương không sợ nhận thức người không rõ?" Tô Lăng lại đưa ra một đòn.
"Nếu ngươi là Bổn cung, ngươi nhìn lầm Vân Ẩn hay Triển hồ ly?"
". . . . . ." Hôm nay Nội Các đại thần không có một người, cứ gọi mấy người bọn họ, đây chính là đáp án.
Nàng tin tưởng Minh Lạc giống như tin tưởng bọn họ.
"Đại Nhi, chuyện này làm quả thật có chút nguy hiểm, nhưng hiện tại cũng thích hợp nhất. Trong lòng Minh Quốc Công oán trách, cũng chỉ có thể để cho người trong nhà bọn họ giải trừ." Thái hậu thở dài, hiển nhiên cũng cảm thấy có lỗi với một nhà Minh Quốc Công.
Người ta vì Bách vương triều ngựa chiến cả đời, cuối cùng rơi vào cảnh máu mủ chia lìa, có ai không hận?
Thấy mọi người vẫn rối rắm chuyện này, Đại Nhi lại nói: "Việc cấp bách là tránh khỏi nội loạn trong triều, Triển hồ ly, Ngự Không, các ngươi điều động tất cả ám vệ, phàm là thế lực trong Bách vương triều có thể lật lên một chút bọt sóng vào lúc này đều phải giám thị, không có người đủ trông nom thì lấy chỗ Văn Nhân."
"Vâng"
"Văn Nhân, đừng giữ vẻ mặt chết, làm như thế gian đều thiếu nợ ngươi. Minh Lạc không có ở đây, ngươi đi tạm thay chức vị của Minh Lạc, trong ngoài kinh thành đều phải dựa vào ngươi. Tô Lăng, ngươi làm trợ thủ cho Văn Nhân, cẩn thận giúp hắn nhìn một chút, cũng xem như ngươi chân chính học tập chấp chưởng binh quyền trước."
"Vâng" Tô Lăng vui vẻ chịu đựng, vẻ mặt của Văn Nhân cũng đen một trận. Đây là nhớ lại quốc yến lần trước bị hãm hại tìm trâm phượng cả đêm a, tư vị kia thật lòng không dễ chịu.
"Nhớ kỹ, Bổn cung nói là bất luận kẻ nào. Trong cung cũng không cần lo lắng, chuyện này trong tầm tay." Sau khi cho lui mấy người, Đại Nhi mới thở dài một hơi.
"Mẫu hậu, chắc tin tức đã đến nơi Ngọc công chúa rồi, chờ sau khi Ngọc công chúa đến, triều đình phải dựa vào hai người các ngươi, tận lực giữ vững. Không bao lâu nữa, tất cả sẽ lộ chân tướng rồi."
"Ừm, Ngọc nhi đang trên đường đến, có nàng cũng rất tốt. Năm đó thủ đoạn của Ngọc nhi không kém ta." Thái hậu cười cười, đã lâu không gặp Ngọc nhi rồi, còn có chút nhớ đấy.
"Đúng vậy a, ta còn nghe nói nếu không phải bởi vì Ngọc công chúa là một nữ nhi thì ngôi vị hoàng đế không đến lượt Bách Phi Thần." Đại Nhi cười nói đùa.
"Không làm cũng không phải là chuyện xấu, ngươi xem Luyến U cả ngày thoải mái, vẫn làm Vương Gia nhàn tản đấy." Thái hậu cũng rất cảm thán. Nếu không phải ban đầu Luyến U không để tâm đến vương vị, làm sao Bách Phi Thần có thể dễ dàng lên ngôi như vậy, nhắc tới cũng kỳ quái, thế hệ Bách Phi Thần tương đối an ổn, ít nhất ngôi vị hoàng đế không có ai tranh đoạt, giữa huynh đệ cũng hòa thuận khác thường.
"Đúng vậy a, làm Hoàng đế có gì tốt." Đại Nhi thở dài nói, nhưng suy nghĩ lại một chút nếu như Bách Phi Thần không làm Hoàng đế, bọn họ cũng sẽ không gặp nhau, dù sao nàng nhất định phải gả cho nam nhân tôn quý nhất trong thiên hạ.
Chỉ là họa phúc khôn lường
Chỉ là họa phúc khôn lường a.
…..
Đại Nhi và Dao Kỳ chưa bước vào Phượng tê cung đã nghe bên trong truyền ra tiếng đánh nhau. Đại Nhi vẫn chậm rãi đi tới phía trước, Dao Kỳ ở phía sau muốn đi nhanh chóng không được, đã bao lâu nàng không có ra tay với người khác rồi? Dường như từ khi bị phái tới đây, thật sự là…. Ngứa tay a.
“Nương nương, nơi bọn họ tranh đấu dường như là ở biển hoa?” Dao Kỳ nói một câu này quả nhiên là có tác dụng.
“Đi coi chừng, người nào làm gãy cành hoa phải để lại một chút huyết, cho dù là bằng hữu.”
“Vâng”
Một mệnh lệnh này hậu quả là khi Đại Nhi không nhanh không chậm bước vào biển hoa thì tay Dao Kỳ cầm một chủy thủ đang xuyên tới xuyên lui trong một đám người áo đen, đến mức vết máu loang lổ. Hơi có chút không thắng lại được. Mà đám người áo đen nếu không phải ám vệ Lâm gia thì chính là ám vệ hoàng gia, ở một bên xem nào nhiệt ngoại trừ Bách Phi Thần còn có Cung Bắc Thiếu và một nam tử gọi là Thảo Diệp bị phái đi ra ngoài làm việc đã lâu.
Lúc Đại Nhi đi vào Dao Kỳ đã thu dao, bộ đáng vừa lòng đứng ở sau lưng Đại Nhi, hoàn toàn không thấy ánh mắt khó tin và khiếp sợ của mọi người.
Đại Nhi nhìn cành cây rơi xuống đầy đất, nhìn lại vết thương không sâu không cạn trên cánh tay mỗi người một chút. Đôi mày thanh tú nhăn lại bắt đầu tuyên bố: “Mấy người các ngươi, đi Kính Sự Phòng, không có lệnh của Bổn cung, không cho đi khỏi Kính Sự Phòng nửa bước.”
Từng ám vệ bị thương không hiểu, chuyện này là thế nào? Mình lùng bắt sinh vật ngoại lai không rõ, bị Dao Kỳ đã thương còn chưa tính, tại sao còn phải bị phạt?
“Làm gãy cành đào, nương nương không trực tiếp thiến đã không tệ, còn đứng ngây đó làm gì?” Dao Kỳ ra tay cứu mạng a, đám ngu xuẩn kia, nếu không đi sẽ có thể không cần ở Kính Sự Phòng mấy ngày nữa, đoán chừng tự mình sẽ phải nếm thử thủ nghệ cũa Kim sư phụ rồi.
Ở một bên, Thảo Diệp không thể không cảm thán, mới vừa Cung Bắc Thiếu quyết định sáng suốt, cho dù bị đánh cũng không thể đụng trúng cành cây…..
Không do dự nữa, biến mất không nhìn thấy bóng dáng, Dao Kỳ nói như vậy, đó là tuyệt đối nghiêm trọng a.
Cành cây này có quan trọng như vậy không? Đáp án đương nhiên là có. Cũng không nhìn ai.
Vẻ mặt Bách Phi Thần giận dỗi hừ một tiếng, nhất định nhắm mắt dưỡng thần.
Đại Nhi không nhìn hắn, ngồi ở trên băng đá, mở miệng hỏi khiến Cung Bắc Thiếu hộc máu. Chỉ nghe Đại Nhi không vui nói: “Tại sao đi lâu vậy?”
Cung Bắc Thiếu không nói gì, từ kinh thành đến Vân Dã hai mươi ngày qua lại còn nói lâu? Hắn chạy chết bao nhiêu con ngựa nàng biết không? Nếu không phải vì không yên lòng nàng ở chỗ này, cộng thêm lời đồn đãi bên ngoài, ta phải nóng lòng như vậy sao?
Một bên Thảo Diệp nhìn vẻ mặt Cung Bắc Thiếu im lặng, trong lòng vô cùng thoải mái, nói ngươi nghe nha, nóng lòng như vậy còn không phải bị ghét bỏ sao.
“Vân Dã và Tử tà Môn quan hệ thế nào? Hay là Vinh Vương gia?”
Biết Đại Nhi hỏi chính sự, Cung Bắc Thiếu cũng không hồ đồ nói:
“Không có quan hệ gì, chỉ là thiếu một nhân tình mà thôi, mượn mấy con Phù Vân và mấy người.” Ngược lại lần này trở về đã giảm bớt gặp phải những chuyện khác, cũng là vì suy nghĩ cho Thảo Diệp, bằng không dựa vào tính khí Đại Nhi, nếu biết lần này bắt được gian tế lớn, nói không chừng muốn vơ vét một chút tài sản đấy.
“À!” Như thế thuận tiện, nếu có Vân Dã ùng hộ, chuyện này thực sự là rất lớn, mặc dù thực lực của Tử Tà Môn không tệ nhưng dù sau cũng là thế lực mới, Đại Nhi giở một vài thủ đoạn có thể để cho bọn họ tự lo không xong, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là Tử Tà Môn thật sự có tác động, trước mắt vẫn không có nhìn ra rốt cuộc bọn họ có mục đích gì, chỉ có thể xác định thân phận của người kia mói có thể tính toán.
Người kia hẳn là hao tổn a.
“Các ngươi ở chỗ này ở vài ngày, Dao Dao, dẫn bọn hắn đi xem phòng, đừng đi nhằm đấy.”
“Tiểu sư muội, lúc nãy bọn ta không có làm gãy cành cây của muội, tại sao phải ở chỗ này làm tay chân cho ngươi?” Cung Băc Thiếu lập tức oán tarch, chớ đi nhằm phòng… mặc dù ta chỉ sợ thiên hạ không loạn, nhưng xưa nay nhân phẩm vẫn không tệ.
“Chẳng lẽ chuyện không phải bởi vì người mà có?” Đại Nhi nhíu mày, nếu như ngươi còn muốn lôi chuyện cũ, Tiểu Nương theo đến cùng.
“Được, ta nhận được không.” Nói xong vẻ mặt ai oán mang Diệp Thảo đi khỏi, trước khi đi còn cố ý nhìn sang Bách Phi Thần đang giả vờ ngủ say, lưu lại một câu: “Lòng dạ của sư muội thât độc ác.” Rồi chạy mất.
Đại Nhi nhìn vẻ mặt ngay ngô của Bách Phi Thần nằm ngủ trên ghế dựa một bên, đứng dậy cũng nằm ở trên ghế dựa đối diện nhắm mắt dưỡng thần.
Nếu vĩnh viễn như thế thì tốt biết bao.