"Là Cố Hinh Tuyết, ta đoán không sai, Cố Hinh Tuyết nhân lúc Thảo Diệp kết thúc việc phải đi qua nơi này, mục đích là dẫn dụ Thảo Diệp đến nơi hoang vu, từ đó xuống tay hạ sát." Ánh mắt Đại Nhi u ám đáng sợ. Nàng nhớ không lầm hôm nay Cố Hinh Tuyết cũng cùng Cố Liên Di đi ra ngoài. Mà bột lưu huỳnh đặc chế này hòa vào tốc độ gió cũng không thay đổi, biết Cố Hinh Tuyết tiếp xúc cấu kết với ai để bố trí. Nơi này có khí tức, nhất định là nàng không thể nghi ngờ, chỉ có nàng Thảo Diệp mới có thể muốn tra xem nàng muốn làm cái gì, mới có thể mắc câu.
"Ta chưa bao giờ ra tay đánh nữ nhân, xem ra muốn cực kỳ." Giọng nói Cung Bắc Thiếu bình tĩnh không thể tưởng tượng nổi, ánh mắt lạnh lùng nhìn vực sâu tiểu đạo.
"Lúc chúng ta tới, Cố Hinh Tuyết còn chưa trở về, nàng ta là loại nữ nhân nhìn đối thủ nhếch nhác ngã xuống mới có thể cảm thấy thỏa thích, đi." Đại Nhi hiển nhiên cũng đồng ý lời của Cung Bắc Thiếu, không có lời thừa thãi, tay phải chợt điểm mấy chỗ trên thân thể, tiếp theo uống vào một viên thuốc, không chút do dự đi về một phương hướng.
Cung Bắc Thiếu không chần chờ đi theo, lúc này Đại Nhi chắc sẽ không làm bừa, nếu không có niềm tin, tuyệt đối sẽ không làm như vậy, gọn gàng linh hoạt đi về hướng kia. Hiện tại hắn không muốn biết tại sao Đại Nhi khẳng định là ở chỗ đó như vậy, mặc kệ là tin tưởng Đại Nhi hay không có biện pháp khác, hắn chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất của mình, rút ngắn thời gian.
Cung Bắc Thiếu thật nhanh tiến lên nắm eo Đại Nhi, đi theo phương hướng nàng nói. Đi một khắc đồng hồ, không biết rẽ vào bao nhiêu con đường, rồi đến một ngã ba chợt dừng lại một chút.
"Nơi này có mùi máu tanh nồng đậm." Cung Bắc Thiếu nói, tại sao phải đi phương hướng ngược lại.
"Bên này." Đại Nhi kiên quyết khạc ra hai chữ, giọng nói kia đông lạnh không cho phản kháng.
Cung Bắc Thiếu vẫn lựa chọn tin tưởng Đại Nhi, bởi vì ở phương diện tìm người, mình là thật không có lành nghề bằng Đại Nhi. Phát hiện một chút chỗ không đúng, đại khái cách hơn nửa canh giờ, Đại Nhi cũng có thể ngửi được mùi bột lưu huỳnh, cái này nói rõ vấn đề, mặc dù dọc theo con đường này không có dừng lại quan sát, nhưng chỉ dựa vào Đại Nhi lâm nguy không loạn, gọn gàng linh hoạt chỉ ra lộ tuyến cũng không cho nghi ngờ.
Tiểu sư muội, tánh mạng của Thảo Diệp phó thác ở tại trên tay ngươi.
Cắn răng chạy như điên theo phương hướng Đại Nhi nói, tốc độ nhanh lên mấy phần.
"Không muốn hỏi chút gì sao?" Khóe miệng Đại Nhi trong lúc lơ đãng kéo ra một nụ cười thản nhiên. Người trong nhà vĩnh viễn không cần giải thích nhiều như vậy, chỉ cần tin tưởng như vậy đủ rồi.
"Tiểu sư muội đã nhận định thì sẽ không sai, Nhị Sư Huynh có cái gì không yên lòng. Đem tánh mạng giao vào trong tay tiểu sư muội, tự nhiên phải tin tưởng, Thảo Diệp cũng nghĩ như vậy thôi. Mặc dù hắn không nói ra, nhưng trong lòng rõ ràng nhất, tiểu sư muội là người có tâm tư tinh tế nhất trong đám người chúng ta, nếu ngay cả ngươi cũng không có phát giác, hắn cũng sẽ không kiên trì lâu như vậy, chính là bởi vì có chấp niệm, mới có thể kiên cường như thế."
"Nhị Sư Huynh nói không sai, bởi vì chấp niệm, cho nên kiên cường." Giọng nói trong vắt của Đại Nhi theo tốc độ di chuyển mang theo kình phong xen lẫn một tia cảm xúc không rõ, ở bên tai Cung Bắc Thiếu vọng lại.
"Nhưng Thảo Diệp chấp niệm cũng không phải ta. Chỉ có không bỏ được chấp niệm, sinh mạng mới có thể không ngừng sinh sôi, hắn không bỏ được chỉ đối với ngươi."
Cung Bắc Thiếu không nói lời nào, bóng dáng không ngừng di động, cây cối nơi hoang vu bốn phía không ngừng lui về phía sau, đập vào mắt nhìn chỉ có bầu trời âm u, sau đó từng mảng màu xanh lá trôi qua.
"m, đối phương ít nhất còn có mười lăm người." Thấy vậy đối phương thật muốn Nhất Kích Tất Sát không để lại hậu hoạn. Mới vừa nói xong, đối phương liền tổn thất không dưới mười người, cường hãn như Thảo Diệp có thể chống đỡ đến hiện tại quả thật không đơn giản. Chỉ là cũng may, còn sống.
Ở ngoài m, Thảo Diệp bị vết thương chằng chịt làm chống cự cuối cùng, ngang lưng bị thương nghiêm trọng nhất, máu chảy không ngừng. Khắp người tất cả vết thương lớn nhỏ thấm ướt áo đen như mực, dính thật chặt vào trên người. Có kẻ địch cũng có của mình. Thân thể hơi run, giống như đứng thẳng cũng thành vấn đề, vẫn cố chấp không chịu ngã xuống. Trường kiếm trong tay vẫn ở phách lối kêu gào, một kiếm một kiếm chống cự, hút máu của kẻ địch.
Chung quanh, mười sát thủ áo đen cho dù trải qua nghiêm khắc huấn luyện, đối với sức sống ngoan cường của Thảo Diệp cũng không thể không kinh ngạc. Thương thế như vậy, rốt cuộc hắn làm thế nào chống được. Là phải ôm tâm tình như thế nào mới có thể bền bỉ như vậy, máu thấm ướt quanh thân chẳng lẽ là nước sao? Không nói vết thương, người bình thường bởi vì mất quá nhiều máu đã sớm chết rồi. Nhưng hắn vẫn đang chiến đấu? !
Lại là một đòn nghiêm trọng, kiếm của Thảo Diệp bị đối phương chọc mở, không khỏi quay ngược lại năm thước mới miễn cưỡng đứng lại, tay phải nắm kiếm, máu từng giọt từng giọt nhỏ xuống, trong hoàn cảnh tĩnh mật cực kỳ chói mắt.
"Ha ha ha, Thảo Diệp, còn không chịu buông tha, ta đã nói rồi sẽ không có người tới cứu ngươi, hôm nay ta xuất lực thật lớn, cao thủ đã hao tổn ở trong tay ngươi hơn mười người, ngươi nên thỏa mãn." Ở một bên vẫn thờ ơ lạnh nhạt, Cố Hinh Tuyết nở nụ cười liều lĩnh, theo ý nàng chỉ cần hành hạ người đứng cùng một phe với Đại Nhi, càng thêm sảng khoái.
Bây giờ là hắn, kế tiếp chính là các ngươi. Sẽ không để cho các ngươi đợi quá lâu, ha ha ha ha.
Thảo Diệp lạnh lùng nhìn Cố Hinh Tuyết, trong đôi mắt không mang theo một tia cảm xúc. Ngay sau đó lập tức di chuyển, đối với một kẻ có tâm lý biến thái không thể xem là nhân tài, ngay cả một ánh mắt nghiêm chỉnh cũng lười phải bố thí.
"Đoạn tứ chi." Thấy Thảo Diệp không hề di động, khinh miệt, Cố Hinh Tuyết hung hăng hạ lệnh, gương mặt đẹp như tiên nữ vặn vẹo lợi hại, bây giờ nhìn lại giống như quỷ nữ trong cổ mộ xuất hiện trong đêm tối, người xem thật muốn đạp cho mấy cước, trực tiếp cho đạp nát.
Đám sát thủ nghe lệnh, lập tức hành động, cùng nhau giơ vũ khí trong tay bổ về phía Thảo Diệp. Thảo Diệp cũng cười, rất sáng rỡ. Ta quả nhiên phải thất ước rồi.
"Ta thành toàn cho ngươi." Đại Nhi vừa dứt lời, mình liền xuất hiện ở bên cạnh Cố Hinh Tuyết, một đạo kình phong vung lên y phục của nàng đỏ rực, xa hoa.
Thái độ Cố Hinh Tuyết trong nháy mắt biến thành kinh ngạc, trợn to mắt nhìn Đại Nhi gần trong gang tấc. Không thể nào, tại sao nàng lại ở chỗ này? ! Chẳng lẽ là có người để lộ tin tức? ! Không.
Lúc quay đầu lại nhìn chiến trường có hơn mười mét, đám sát thủ bị ám khí gì đó ép nhảy ra xa xa.
Thảo Diệp nhìn Cung Bắc Thiếu bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh hắn, áo trắng như tuyết, nụ cười không giảm, thân thể nghiêng về phía trước thẳng tắp ngã xuống trên người Cung Bắc Thiếu. Tuyết y dính vào nhiều vòi máu, mỹ lệ không gì sánh được.
"Ta tới đưa ngươi về nhà." Cung Bắc Thiếu ôm Thảo Diệp, ghé vào lỗ tai hắn lẩm bẩm. Mủi chân điểm nhẹ, lấy tốc độ hoảng sợ nhảy ra mười mấy thước, đem Thảo Diệp đặt ở bên cạnh Đại Nhi, nhận lấy kiếm Thảo Diệp cầm thật chặt, từng bước từng bước bước vào chiến trường.
Cung Bắc Thiếu sinh ở Thần Binh Thành, có thể nói là đều tinh thông mọi kỹ năng, nhưng Cung gia hắn nổi danh nhất vẫn là kiếm pháp.
Lúc này, Cố Hinh Tuyết mới phản ứng được, chợt hướng Đại Nhi phát ra một chưởng hung mãnh, trong ánh mắt không che giấu được tàn nhẫn và hài lòng. Một chưởng gần như thế, nàng sẽ không tránh khỏi.
Đáng tiếc Cố Hinh Tuyết sai lầm rồi, Đại Nhi căn bản cũng chưa có đặt nàng ở trong mắt. Lúc một chưởng đó sắp dán lên y phục của Đại Nhi, Cố Hinh Tuyết bỗng nhiên có cảm giác ngực đau nhói, lan ra đến mỗi dây thần kinh, một chưởng kia cũng cứng rắn bị dội ngược. Một chưởng dụng hết toàn lực cắn trả sẽ không quá nhỏ, Cố Hinh Tuyết trực tiếp ngã xuống đất, phun ra một búng máu, còn có chút mảnh, vụn mảnh vụn, đây là nội tạng cũng bị vỡ nát.
"Khụ khụ khụ. . . Ngươi đã làm gì?. . . Khụ khụ. . . với ta!" Cố Hinh Tuyết che ngực nằm trên mặt đất, cũng không đứng nổi, ra tay với mình từ lúc nào? Rõ ràng chưa từng tiếp xúc qua. . . . . .
Không đúng, chẳng lẽ là khi đó? ! Chẳng lẽ khi đó nàng ý thức được ý đồ của mình? !
Cố Hinh Tuyết không thể tin nhìn Đại Nhi không nói một lời nào, thu dọn lại vết thương cho Thảo Diệp, không khỏi cảm thấy lạnh lẽo từ gót chân một đường lan tràn đến đỉnh đầu, đó là sợ hãi đến từ sâu trong tâm linh.
Làm sao có thể? ! Nhưng nàng nhớ không lầm. Ở hoàng cung bị vạch trần Khống Tâm cổ, chính xác lúc ấy Lâm Đại Nhi gần gũi tiếp xúc với mình lần đầu tiên, khi đó tay phải của nàng ghé vào lồng ngực của mình, mình còn cảm thấy một cỗ lạnh lẽo, vốn cho rằng bị tâm lý, nhưng hôm nay xem ra quả nhiên là trúng chiêu!
Nàng nói câu nói kia, Cố Hinh Tuyết vẫn nhớ: "Thì ra Hinh Tuyết cô nương vẫn có tâm, không trách được luôn miệng nói quan tâm, chỉ là quan tâm của Hinh Tuyết cô nương không khỏi quá thấp."
Tâm tư của nàng sâu như thế, từ khi đó đã phát hiện không đúng, đã động tay động chân trên người mình, vậy có phải nói, mình làm tất cả mọi chuyện đều ở trong lòng bàn tay của nàng hay không? Kế hoạch này nàng cũng biết rất rõ ràng?
Không, cho dù có biết rõ cái gì cũng không cách nào ngăn cản, Thần Binh Thành đắm chìm cũng chỉ là vấn đề thời gian, cho dù trong tay nhiều cao thủ hơn nữa cũng không sợ, cho dù Lâm Đại Nhi ngươi y thuật cao siêu đến đâu, không có Ngũ Tinh Diệp trong truyền thuyết cũng bó tay hết cách, đến lúc đó chính là ngày chết của ngươi, đám người các ngươi đều phải chết!
Kiếm thuật của Cung Bắc Thiếu hiển nhiên là được Cung Tuyệt Thành chân truyền, kiếm pháp sắc bén lại kín kẽ, trong công có thủ. Nhưng cho dù như thế, đối mặt hơn mười người vây công vẫn có chút cố hết sức, lúc nảy lên đường lãng phí nhiều thể lực. Chỉ là Cung Bắc Thiếu cũng không phải theo khuôn phép của người bình thường, nắm lấy cơ hội, tay trái phát ra ám khí chính là một kích trí mạng, điều này làm cho mười mấy người mơ hồ cảm thấy lần này mình xuất sư bất lợi, nhưng đối với bọn sát thủ được huấn luyện hàng năm mà nói, không thành công thì thành nhân chính là tín điều của bọn họ, chưa từng lui bước, dĩ nhiên Cung Bắc Thiếu tuyệt đối cũng không cho phép bọn họ chạy trốn.
Làm cho Thảo Diệp mà hắn cũng không nỡ đánh không nỡ mắng, bị thương như vậy, còn muốn sống sót đi khỏi này.
Đại Nhi mở áo khoác màu đen của Thảo Diệp dính đầy máu tươi, nhất thời trên mặt lại càng âm trầm, trong lòng nảy sinh ác độc, từ trong lòng móc ra hơn mười bình nhỏ, bắt đầu tỉ mỉ dọn dẹp vết thương. Bị đâm, đồng thời ngã xuống đất, thần kinh toàn thân Cố Hinh Tuyết cũng đau đớn, giống như bị roi sắt quất vào trái tim, sau đó chỗ đau lan tràn tới toàn thân, đau tận xương cốt, để cho nàng không nhịn được rên rỉ. Khuôn mặt đẹp như thiên tiên, gân tím tím xanh xanh nổi lên, nhìn từng mạch máu phơi bày ở ngoài da cũng trướng lên, dường như muốn nứt da thịt đi ra ngoài.
"Ta sẽ không để cho ngươi chết, ta muốn khắc hai chữ đê tiện trên mặt ngươi sống thật tốt, đoạn gân cốt, đút độc dược bán vào thanh lâu tam đẳng để cho ngươi sống không bằng chết, vui vẻ hàng đêm cũng là ta tỉ mỉ nghiên cứu ra tới, không ngờ dùng đầu tiên ở trên người của ngươi. Công dụng của nó, ngươi nhất định sẽ thích, thấy nam nhân ngươi sẽ không nhịn được đi đến gần cầu hoan, mặc kệ người nọ khó coi thế nào, chỉ cần là nam nhân. Cho dù trong lòng dùng sức reo hò không muốn, không muốn, nhưng thân thể vẫn không dừng lại, giống như sói tru muốn người khác coi trọng ngươi trên giường. Chỉ cần một ngày không làm, toàn thân sẽ khổ sở như kim đâm, nửa canh giờ một lần, sau đó hàng đêm vui vẻ, dược hiệu sẽ càng thêm rõ rệt. Làm một kỹ nữ hạ tiện ngay cả kỹ nữ xấu xí cũng không bằng. Tạm thời xưng là nữ nhân, hầu hạ nam nhân hạ đẳng nhất thế gian, tư vị này hẳn không tệ, Cố đại tiểu thư."