Mấy mươi ngày, Mai Cẩm Tú hầu như ở trong phòng suốt. Cơ thể bình thường vốn chẳng đến nỗi quá yếu ớt, chẳng hiểu sao khi mang bầu sức khoẻ lại giảm sút, chỉ cần ở ngoài gió một chút là cảm mạo ngay. Việc ăn uống cũng khó khăn, đêm đến ngủ cô cứ hay giật mình khiến Cao Phong phải sang phòng khác, để bà Viên ở bên cạnh sáng tối chăm nom. Bà nói mợ bị ốm nghén, phải chịu "bị hành" trong vài tháng. Bác sĩ cũng kê toa thuốc dưỡng thai, cô cả ngày nằm trên giường. Bà Viên cũng dùng đến trà gừng với vỏ quýt cho cô chữa nghén nữa.
Hôm nay trời đẹp, trong người cũng khá hơn một chút, Cẩm Tú muốn ra ngoài đi dạo. Đúng lúc thế nào vừa bước chân ra khỏi phòng, cô đã gặp ngay bà Hoàng. Chào mẹ chồng một tiếng xong cô liền nghe bà hỏi:
- Cô muốn đi đâu đấy?
- Dạ, ở mãi trong phòng con thấy buồn chán nên định ra ngoài cho khuây khoả.
Bà Hoàng quét mắt nhìn khắp người Cẩm Tú, tiếp theo nở nụ cười mỉa mai. Nghĩ loại con dâu này mặt dày vô sỉ, sau lưng chồng làm chuyện bại hoại mà vẫn ngang nhiên như chẳng có gì, còn nằm đây hưởng thụ cơm nước dâng tận miệng. Bà biết rõ cái thai ấy không phải của con trai mình, trong lòng giận lắm mà phải cố kiềm chế không một phát đánh chết cô! Lần trước chứng kiến Cao Phong giả vờ vui mừng khiến bà như muốn nhồi máu cơ tim. Bà Hoàng vẫn mắt nhắm mắt mở im lặng, nhưng không có nghĩa là chấp nhận cho qua.
- Cô mang bầu, đi một mình lỡ xảy ra chuyện thì làm sao? Con Mễ đâu, đi theo mợ Hai chăm nom, nhớ phải cẩn thận.
Cẩm Tú ngạc nhiên trước thái độ quan tâm từ mẹ chồng, nghĩ là bà đang lo cho cháu nội nên mới trở nên tốt bụng như vậy. Cô cảm ơn một tiếng rồi cùng con bé người làm tên Mễ rời đi, bản thân chẳng hề biết rằng ở phía sau ánh mắt người đàn bà tàn nhẫn kia đang dõi theo với vẻ độc địa. Mai Cẩm Tú ngây thơ hiền lành không thể ngờ được, mình đã bị rơi vào một kế hoạch độc ác.
Dương Thảo đang ngồi trong tiệm cà phê khang trang trên đường Tự Do vì có hẹn với Phó Văn Chính. Không phải do thương thầm nhớ trộm gì hắn mà chẳng qua vì cô muốn tìm hiểu một chuyện: lần trước ông Bộ bị nghi ngờ nhập bạch phiến vào thương cảng, cũng đoán ra là có kẻ cố ý hãm hại. Cô vẫn chưa biết đó là ai! Cha cô được thả về rồi nhưng không có nghĩa là không truy cứu nữa. Mà người duy nhất giúp cô điều tra chuyện này chỉ là trung uý Chính.
- Ngài đã có manh mối gì chưa?
Đối diện, Phó Văn Chính hạ tách cà phê xuống, chép miệng đầy khoan khoái.
- Những gì liên quan đến bạch phiến đều không dễ dàng tra ra. Chưa kể, nếu có ai đó cố ý dàn dựng thì càng cẩn trọng chẳng để lộ chút sơ hở.
- Vậy có nghĩa là ngài cũng chịu thua?
Văn Chính cười trừ không nói, những ý nghĩa đầy mưu tính đang kết nối lại với nhau trong đầu hắn. Kẻ hại ông Bộ ư, hắn biết rõ lắm! Tuy nhiên chẳng dại gì mà nói ra, hắn có một kế sách nho nhỏ thú vị khác muốn thực hiện.
- Trước đây ông Dương từng có hiềm khích với một thương nhân khá tiếng tăm.
- Ý của trung uý Chính là người đó hại cha tôi? - Dương Thảo dò hỏi.
- Sự việc chưa điều tra kỹ nên không thể khẳng định, nhưng cũng có thể là như vậy. Lý do vì sao? - Văn Chính nhích người lại gần hơn, giọng hạ thấp - Người này đang âm thầm buôn bán bạch phiến.
Dương Thảo bất ngờ, sau đó thì đảo mắt nghĩ ngợi. Quả nhiên, chuyện cha cô bị hãm hại có liên quan đến một đường dây vận chuyển bí mật. Điều đó chẳng lấy gì làm khó hiểu, để có thể bỏ một lượng bạch phiến vào thương cảng hòng đổ oan cho nhà họ Dương thì người ấy phải nắm trong tay thứ hàng cấm này. Cô rất muốn biết, vị thương nhân từng có hiềm khích với cha mình là ai?
- Ngài có biết tên của người thương nhân đó?
Tự dưng Văn Chính tiếp tục cười ẩn ý, chỉ e nói ra sẽ khiến Dương Thảo bối rối.
- Chính là Đào Văn Biện, một trong những quản lý của xưởng rượu nhà họ Đào.
- Họ Đào ư?
- Ông ấy là em ruột của bà Đào Thị Hoàng, tức mẹ của cậu Phong đấy thưa cô!
Tay trung uý này vừa dứt lời thì y như rằng, Dương Thảo lập tức ngồi sững ra. Làm sao không bất ngờ cho được khi vị thương nhân kia lại là cậu ruột của Cao Phong, và cái điều khiến cô sửng sốt nhất không gì khác ngoài thông tin ông ta đang âm thầm buôn bán bạch phiến. Liệu Cao Phong có biết cái chuyện kinh thiên động địa đang diễn ra bên họ ngoại của mình?
Quan sát biểu hiện có phần rối bời trên gương mặt kia, Văn Chính khẽ cười thầm. Hiển nhiên Dương Thảo phải hoang mang rồi, bởi cái kẻ bị nghi rằng đã cố ý vu oan giá hoạ cho ông Bộ lại có thể là Đào Văn Biện, cậu của Cao Phong. Hắn điều tra được, thời gian trước từng diễn ra cuộc tranh chấp gì đấy giữa Dương Bộ với Đào Văn Biện, cũng kể từ đấy ông chủ họ Đào này tỏ rõ thái độ với ông Bộ.
Thế là đã rõ mục đích của trung uý Chính là gì rồi! Hắn muốn chia rẽ tình cảm giữa Dương Thảo và Cao Phong! Bản thân hiểu rõ hơn ai hết, Đào Văn Biện không liên quan gì đến bạch phiến ở thương cảng nhưng hắn vẫn cố tình đề cập đến mối hiềm khích năm xưa cốt để buộc Dương Thảo phải nghi ngờ nhà họ Đào, từ đó đối với Cao Phong sẽ không còn như trước nữa...
Chiếc Chevrolet s dừng lại trong sân nhà, Cao Phong bước xuống với dáng vẻ hối hả bởi vừa nhận được tin Mai Cẩm Tú bị ngã dẫn đến sẩy thai!
Nhác thấy cậu Hai, bà Viên chạy đến đồng thời báo anh biết bằng giọng xót xa:
- Mợ bị sẩy thai rồi cậu ơi!
- Tại sao lại đến nông nỗi này?
- Đầu đuôi sự tình tôi chẳng rõ ra làm sao, chỉ biết sáng nay mợ đi dạo rồi bị trượt té và chảy máu dữ lắm! Gọi bác sĩ đến khám thì mới hay mợ bị sẩy thai rồi! Bác sĩ còn bảo sau này mợ sẽ khó có con...
Cao Phong nhắm mắt, kìm lại một âm thanh thở dài nặng nề. Tiếp theo bà Viên bảo anh mau vào phòng an ủi vợ. Bước vào phòng, anh trông cảnh Cẩm Tú ngồi yên trên giường, đôi mắt thẫn thờ vô hồn hướng ra ngoài cửa sổ nơi những cành cây trơ trụi đang lay động. Khuôn mặt xinh đẹp giờ đây trắng bệch hoàn toàn chẳng còn sức sống, thân thể mảnh mai mềm oặt trong bộ váy ngủ rộng thùng thình. Trông cô như người mất hồn. Chậm rãi tiến đến bên giường, Cao Phong nhìn Cẩm Tú, nước mắt bám trên da mặt vừa được hong khô.
- Em đừng quá đau lòng, đây là sự cố không ai muốn...
Nãy giờ Cẩm Tú chẳng khác gì khúc gỗ yên lặng, vậy mà tia nhìn bất chợt cử động rồi trở nên linh hoạt, mau chóng hướng vào chàng trai đang đứng cạnh bên:
- Sự cố? Không phải...! Chính mẹ cậu đã gây ra chuyện này!
- Em nói gì vậy?
- Dù không thông minh nhưng em chẳng đến nỗi ngu si mà không biết, lúc bước trên cầu thang thì em cảm nhận rõ ràng ở sau lưng có kẻ đẩy mình! Khi ấy ngoài em ra còn lại chính là con bé Mễ, người hầu đi theo mẹ cậu!
- Chuyện này phải tìm hiểu kỹ càng.
- Từ khi em lấy cậu, bà ấy không hề nhìn em một chút nào, đã vậy còn tỏ ra xét nét đủ điều. Thế mà sáng nay nghe em nói ra vườn đi dạo, bà liền ân cần quan tâm còn bảo con Mễ đi theo chăm sóc! Rõ ràng là sắp đặt từ trước! Cái ngày chờ cậu từ Đà Lạt trở về, ngồi trong đại sảnh bà ấy hỏi em một câu: "Có thật đây là con của Cao Phong?", điều đó chứng tỏ bà đã sớm phát hiện ra sự thật rồi...
Lắng nghe một tràng lập luận đầy bất nhẫn của Cẩm Tú, Cao Phong yên lặng, trong lòng xuất hiện vô vàn nghi vấn. Liệu những gì cô nói là đúng? Mẹ anh có thể phát hiện ra đứa con trong bụng nàng dâu là của người khác? Và có đúng chính bà đã cố ý sai con bé Mễ đi theo Cẩm Tú hòng đẩy cô ngã để bị sẩy thai? Cao Phong chẳng còn đủ kiên nhẫn để ở đây suy đoán nữa, liền lập tức rời khỏi phòng.
Bà Hoàng không lấy gì làm khó hiểu trước việc con trai đến gặp mình với vẻ suy tư khác lạ, bản thân biết nó trở về nhà sau khi hay tin Mai Cẩm Tú ngã sẩy thai. Và hẳn bà cũng đoán ra phần nào cô con dâu hiểu biết ấy đã nghi ngờ mẹ chồng dàn dựng toàn bộ chuyện này.
- Cẩm Tú bị sẩy thai, xem ra mẹ cũng không hề lo lắng gì! - Cao Phong mở đầu bằng một câu mang đầy hàm ý sâu xa.
- Con có nghe câu: "Con mẹ, mẹ xót, xót chi con dâu" chưa? Đã gọi bác sĩ đến khám, kẻ hầu người hạ đang chăm nom, còn cần đến sự quan tâm của mẹ làm gì?
Trước thái độ lãnh đạm đến khó tin đó, Cao Phong không do dự mà hỏi thẳng:
- Lý nào đúng như những gì Mai Cẩm Tú nói, là mẹ khiến cô ấy sẩy thai?
- Cẩm Tú bảo với con như thế à?
- Cô ấy nói rõ ràng là bị con bé Mễ đẩy sau lưng, nó theo hầu mẹ thì lý do gì lại dám cả gan hãm hại mợ Hai?
Bà Hoàng thoáng im lặng, chỉ không biết có nên ngay lúc này mà ba mặt một lời nói rõ với Cao Phong không, tiếp theo lại nghe con trai lên tiếng:
- Để con gọi con bé Mễ lên đây tra hỏi rõ ràng!
- Được rồi, mọi chuyện đúng như Mai Cẩm Tú đã nói với con đấy.
Cao Phong dường như không tin vào lời thừa nhận từ mẹ mình, kinh ngạc hỏi:
- Sao mẹ có thể độc ác đến thế?
- Độc ác? Hừ, mẹ còn chưa lôi Mai Cẩm Tú ra hỏi tội là may lắm rồi! - Ánh mắt bà Hoàng bấy giờ mới lộ vẻ giận dữ - Con nhỏ đó nghĩ có thể qua mắt được mẹ ư? Rõ ràng là ăn nằm với kẻ khác có chửa mà dám đường hoàng nói rằng đấy là cháu của mẹ! Cứ tưởng nó hiểu biết lễ nghĩa, nào ngờ lại vô liêm sỉ đến vậy!
- Làm sao mẹ biết đứa bé đó không phải con của con?
- Đừng quên mẹ con cũng là đàn bà, mang thai sinh đẻ đều trải qua hết rồi! Mai Cẩm Tú có thai một tháng, thế con có nhớ lúc ấy con đang ở đâu không? Con đang công tác ở dưới Tiền Giang, bảy ngày sau mới về nhà! Mẹ cũng đã hỏi vệ sĩ ở biệt thự Vòm Bạc, có một ngày cô ta đã bỏ đi đâu đó, qua hôm sau mới trở về!
Lần này thì Cao Phong chẳng còn gì để nói nữa, bản thân không ngờ sự thật bại lộ là do vấn đề về thời gian mang thai của Cẩm Tú! Mẹ anh là đàn bà, dĩ nhiên dễ dàng phát hiện ra những điều như vậy. Rất nhanh, anh nghe bà lên tiếng rành rọt:
- Cao Phong, rốt cuộc thì con đang nghĩ cái gì trong đầu vậy? Biết rõ Mai Cẩm Tú có thai với người khác thế mà vẫn im lặng cho qua, con muốn mẹ tức chết à?
Cao Phong không thể nói đó là con của Cao Đình, nếu vậy bà sẽ phát hiện ra anh và Cẩm Tú chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, và rằng anh đang ngấm ngầm thực hiện kế hoạch riêng. Cái việc bà ra tay giết đi một đứa trẻ còn trong trứng nước khiến anh thấy rùng mình. Sự tàn ác này đã vượt ngoài suy nghĩ của anh.
- Đây là chuyện riêng của vợ chồng con.
- Được, xem như con bị bỏ bùa mê thuốc lú rồi mới si mê Mai Cẩm Tú đến dường này! Mẹ sẽ tạm thời cho qua cái chuyện bại hoại đó, về mà nhắc nhở con vợ yêu của con nên biết giữ thân giữ phận nếu không thì đừng hòng ở nhà họ Cao nữa!
Câu nói phẫn nộ của bà Hoàng không chỉ mỗi Cao Phong nghe mà còn có cả Mai Cẩm Tú! Cô đứng bên ngoài cửa phòng và lắng nghe toàn bộ cuộc đối thoại của hai người họ. Vào lúc chính tai nghe thấy người đàn bà đó thừa nhận việc đã hại mình sẩy thai, trong lòng cô gái vốn hiền lành nhu mì này bỗng chốc xuất hiện một cơn cuồng nộ dữ dội, nếu đem so sánh nó với những cơn bão biển ngoài kia thì có lẽ khủng khiếp hơn nhiều. Đấy là nỗi đau của người mẹ vừa bị mất đi đứa con! Tiếp theo cô lẳng lặng trở về phòng, dường như có điều gì đấy đã khác đi...
--------------------------------------------------------------------------------------
Nguồn: facebook.com/anhtho.vat