Qua ngày thứ ba là ngày hồi môn.
Thái Tử và Thái Tử Phi hồi môn không phải là việc nhỏ, sáng sớm Ngự Lâm Quân xếp hàng mở đường.
Cửa lớn Sở gia mở rộng, nơi nơi treo đầy lụa đỏ, lấy Sở Hùng cầm đầu dẫn theo một đám gia quyến sớm chờ ở ngoài cửa lớn.
Rất nhanh, một chiếc xe ngựa tinh xảo hoa lệ dừng ở trước cửa lớn Sở gia, có thái giám từ trên xe nhảy xuống, lấy ghế nhỏ mời các chủ tử xuống xe.
Tư Mã Tĩnh xuống xe trước, Sở Ngọc Lang đi theo ngay sau, giẫm lên kê chân xuống xe ngựa. Nhưng mà, có thể trên đường xóc nảy lâu, lúc Sở Ngọc Lang giẫm lên bậc kê chân mượn lực bước xuống thì trước mắt chợt tối sầm, suýt nữa ngã quỵ.
Cũng may Tư Mã Tĩnh vẫn luôn nhìn nàng, nhanh tay lẹ mắt đỡ người.
“Sao vẫn ngốc vậy chứ?”
Sở Ngọc Lang miễn cưỡng nở nụ cười: “Đa tạ điện hạ.”
Khác với lần trước cố ý té ngã, lần này nàng thật sự không thấy rõ ghế nhỏ.
“Cung nghênh Thái Tử điện hạ, Thái Tử Phi nương nương!”
Người ở cửa đều rối rít quỳ xuống, Sở Nam không bỏ qua vẻ lo lắng chợt lóe qua trong mắt Tư Mã Tĩnh khi nhìn nữ nhi của mình.
Ánh mắt này rất quen thuộc, năm đó ông ấy cũng nhìn Thôi thị như vậy.
Đó là ánh mắt một người nam nhân thật lòng thích một người, coi người đó như trân bảo.
Tất nhiên, chính cái tuổi trẻ và sự vô tri của ông đã đẩy người yêu thương vào đường cùng khiến nàng cảm thấy tuyệt vọng. Dù cho hy vọng Thái Tử sớm chết, nhưng mà ông ấy vẫn không muốn nhìn cảnh năm đó diễn ra trên người nữ nhi của mình.
Trên dưới cả nhà Sở gia ở cửa đều hạ bái hành lễ.
Nhìn trưởng bối đã từng cao cao tại thượng quỳ xuống bái mình, trên mặt Sở Ngọc Lang lại không nhìn ra nửa phần khiếp sợ hãi hùng.
Nàng thẳng lưng đứng bên cạnh Tư Mã Tĩnh, một thân hoa phục màu tím nhạt thêu hoa văn phượng bay tinh xảo, tôn quý điển nhã. Chỉ cần đứng ở nơi đó là có thể khiến người kinh sợ.
Tư Mã Tĩnh mi dài tóc đen, màu mắt đen nhánh, trên khuôn mặt thanh tú mang theo vẻ kiêu căng ngạo mạn. Hắn mặc một bộ trường bào tay áo rộng màu xanh lơ thêu rồng cưỡi mây, giơ tay nhấc chân hiện rõ hơi thở của kẻ bề trên.
“Miễn lễ đi.” Tư Mã Tĩnh không thích Sở gia, nhưng mà nơi này là địa phương Sở Ngọc Lang lớn lên từ nhỏ. Không tính ngày xưa lúc biến thành Sở Trĩ, hắn vẫn muốn đến nơi nàng lớn lên xem xét kỹ.
Hai người được mấy người Sở Hùng, Sở Nam cung kính đón vào, dạo qua một vòng vườn, đi lướt về. Người Sở gia, từ trước đến nay đều là kẻ thành tinh, một đám có kỹ thuật diễn tinh vi.
Dạo qua một vòng chiêu đãi một phen, Sở Hùng giữa Thái Tử lại uống trà nói chuyện phiếm, Sở Ngọc Lang thì bị Sở Nam gọi riêng đến thư phòng.
Thư phòng của Sở Nam vẫn là dáng vẻ trước kia, Sở Trĩ ngoan ngoãn ngồi trước bàn luyện chữ. Hôm nay a tỷ hồi môn, cậu nhóc không nhào thẳng qua như ngày xưa nữa.
Sở Ngọc Lang tiến lên nhìn chữ cậu nhóc, cũng coi như thẳng thớm, tiến bộ rất lớn so với trước kia.
Kẻ sĩ ba ngày không gặp, lau mắt mà nhìn. Mới chỉ hai ngày không gặp, cậu nhóc đã trưởng thành hơn nhiều, Sở Ngọc Lang cảm xúc phức tạp xoa đầu cậu nhóc. Sở Trĩ ngẩng đầu nhìn nàng nói: “A tỷ, bọn họ nói Thái Tử đoạt tỷ đi rồi. Trĩ Nhi nhất định sẽ đọc sách cho tốt, tương lai cướp tỷ về.”
Sở Ngọc Lang cong môi cười cười: “Ngoan! Nếu là nhớ a tỷ thì sai Bạch Li đưa thư cho tỷ.”
Sở Trĩ rất ngoan ngoãn gật đầu.
*
Thăm Sở Trĩ xong thì phải chuyên tâm ứng phó Sở Nam.
Sở Nam phức tạp nhìn nữ nhi khiến ông ấy bớt lo này: “Mấy ngày nay con ở Đông Cung ổn chứ?”
Tuy rằng chỉ là một câu thăm hỏi bình thường, Sở Ngọc Lang lại chưa từng thả lỏng cảnh giác.
“Dĩ nhiên là tốt ạ.” Sở Ngọc Lang cúi đầu, sắc mặt ỉu xìu: “Hiện giờ thế cục triều đình biến hóa khó nói, phụ thân làm lụng vất vả, cũng phải chăm sóc bản thân cho tốt.”
Nhìn trên mặt nữ nhi không che giấu nổi vẻ mỏi mệt, rốt cuộc trong lòng Sở Nam cũng khơi dậy chút áy náy. Ông ấy thở dài một tiếng, vỗ vai Sở Ngọc Lang:
“Vi phụ biết con chịu thiệt thòi lớn, nhưng đây cũng là bất đắc dĩ. Tính cách Thái Tử kiêu căng, kiêu ngạo khinh người, không ai bì nổi, không phải một phu quân tốt.”
Không phải một phu quân tốt? Sở Ngọc Lang cụp mi. Nếu Thái Tử không phải Thái Tử thì cũng coi như xứng làm phu quân. Hắn tốt hơn nhiều nam nhân rất nhiều.
“Hai muội muội kia của con đã bị đưa về từ sáng sớm hôm qua, vi phụ nghĩ con cũng quá cô đơn ở trong Đông Cung. Không có người giúp đỡ, đi từng bước khó khăn.” Sở Nam trấn an nhìn nàng: “Nghe nói Thái Tử điện hạ không muốn nạp dắng thiếp, con cũng không thể thiếu người giúp đỡ. Vi phụ chọn hai người này cũng coi như dáng vẻ đứng đầu.” Vừa về đã xếp người vào bên cạnh nàng, làm ra dáng vẻ từ phụ. Nhưng đáng tiếc, cho dù ông ấy xếp người vào bên nàng thì đã sao chứ? Nàng biết ai là cơ sở ngầm, còn có thể để người đưa tin ra được chắc?
Nàng luôn làm theo tín điều “Có thể xúi giục thì xúi giục, nếu không giết luôn”.
Sở Ngọc Lang làm ra vẻ cảm động: “Tạ phụ thân quan tâm.”
Thấy nàng rất dứt khoát nhận lấy người, trong lòng Sở Nam thở dài nhẹ nhõm một hơi, chút cảnh giác vốn đặt trong lòng cũng biến mất.
Ông ấy vừa trách bản thân không tin tưởng nữ nhi vừa trách Quý phi nương nương trong cung đa nghi quá mức. Đứa con gái này trưởng thành dưới sự quan sát của ông ấy, trung thành và tận tâm với Sở gia, càng thương Trĩ Nhi đến tận xương tủy.
Nữ nhi như vậy, sao có thể phản bội Sở gia chứ?
Ở Sở gia không bao lâu, Sở Ngọc Lang dùng bữa rồi cùng về Đông Cung với Tư Mã Tĩnh.
Hai người cùng về tẩm cung của Tư Mã Tĩnh. Sau giờ ngọ mặt trời lên cao, bọn họ đi ngang qua hồ Bích Ba, cá chép gấm trong hồ bơi thành đàn cực kỳ đẹp.
Tư Mã Tĩnh lại đột nhiên dừng bước chân, xoay người nhìn Sở Ngọc Lang, trên mặt đều là vẻ kiêu căng:
“Cô có thứ này muốn cho nàng.”
Sở Ngọc Lang dịu dàng mỉm cười: “Không biết điện hạ muốn đưa vật gì?”
Hữu Hỉ đi theo sau trong tay còn ôm hộp cái tráp bằng gỗ đàn có khắc hoa, Tư Mã Tĩnh nhận lấy hộp đưa sang cho nàng.
Sau khi Sở Ngọc Lang nhận, ánh mắt hắn trói chặt trên khuôn mặt nàng, không bỏ lỡ chút xíu thay đổi nào trên mặt nàng.
Sở Ngọc Lang mở hộp, chỉ thấy trong đó có một ngọc bài nạm vàng, ở trên có khắc hai chữ “Đông Cung”, hai con rồng tạo hình tinh tế nằm phía trên ngọc bài.
Nàng hơi giật mình, ngọc bài này không phải...
Ngọc bài của Đông Cung, có thể điều động Đông Cung hết thảy.
Hắn cứ vậy mà yên tâm giao ngọc bài này cho nàng? Hắn thừa biết rằng, nàng họ Sở. Lúc trước Thịnh Vương cho nàng ngọc bài kia, vẫn là dưới tình huống gia tộc của nàng cùng trận doanh với hắn ta, qua nhiều năm vậy mới cho.
Mắt phượng của Tư Mã Tĩnh hơi tối xuống, chỉ nghĩ như này thì nàng nên hiểu rõ tâm ý của hắn chứ.
Chỉ tiếc, Sở Ngọc Lang chưa bao giờ tin tưởng những thứ đồ khó hiểu này.
Sở Ngọc Lang cầm ngọc bài, biểu cảm phức tạp. Trong chốc lát vậy mà không phân biệt ra Thái Tử là thật lòng muốn đưa nàng ngọc bài hay là muốn thử nàng.
“Điện hạ... Vật này, có quá quý trọng rồi không?” Sở Ngọc Lang vội đóng nắp lại.
“Chẳng qua chỉ là một tấm ngọc bài bỏ đi, cô có chuyện gì không cho nàng được?” Mắt phượng kia kiêu căng.
Đây đâu phải vấn đề cho hay không mà là vì sao hắn phải như thế? Bởi vì tin tưởng nàng nên tự tay đưa một thanh chủy thủ có thể đâm hắn bị thương cho nàng ư?
“Đa tạ điện hạ tín nhiệm.”
Cho dù trong lòng có bao nhiêu nghi hoặc thì trên mặt Sở Ngọc Lang vẫn làm ra vẻ trịnh trọng.
Tư Mã Tĩnh nhìn sắc mặt nàng, vừa lòng.
“Bên trong Đông Cung này, nàng không đừng gò bó quá. Nếu là muốn gặp ai, cứ việc gọi đến đây chơi với nàng.”
Nếu đã nói lời này thì cũng đúng lúc.
Nàng thật sự muốn gặp người.
Sở Ngọc Lang vốn còn đang hoài nghi đây có phải là bẫy rập của Tư Mã Tĩnh không, nhưng mà nàng thử mãi mà không có vấn đề.
Vì thế cứ làm liều, truyền lời đến Sở gia, để Bạch Li đến Đông Cung một chuyến.
Ngày đó hồi môn, nàng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Rất nhanh, Bạch Li đến Đông Cung, còn mang theo tin tức trong dự kiến.
Nửa tháng sau là đi săn mùa xuân, đến lúc đó bệ hạ sẽ dẫn theo các Hoàng tử và cả phi tần đến khu vực săn bắn.
Ám Vệ doanh Sở gia có người nhận được nhiệm vụ, muốn ám sát Thái Tử điện hạ.
Bạch Li cung kính đứng ở trong đại điện. Trước mặt nàng ấy là một chiếc rèm châu, phía sau bức rèm lại là cảnh đẹp quốc sắc sinh hương.
Sở Ngọc Lang ngồi trên trường kỷ, thở dài nhìn ngón tay mới sơn móng tay.
Màu này mới chế tạo ra, đỏ nhàn nhạt lan ra đầu ngón tay. Thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp.
“Trường Dung, ngươi nói xem Thịnh Vương ám sát nhiều lần như vậy, có lần nào thành công không?” Nhưng mà hắn ta lại rất cố chấp, bám riết không tha sai người đi chịu chết.
Trường Dung không nói gì, trong lòng lại nói có lẽ Thái Tử điện hạ thật sự có chân long hộ thể. Thịnh Vương điện hạ còn lăn lộn cái gì, chung quy là không có mệnh đấy.
Sở Ngọc Lang mở miệng khẽ hỏi: “Có những ai nhận nhiệm vụ?”
Bạch Li nhanh chóng nói: “Dẫn đầu là Am Nhất, còn lại đều là không biết tên, khoảng hơn hai mươi người.”
Trường Dung lo lắng nói: “Tiểu thư định làm thế nào?”
Nếu Sở gia ra tay, chưa chắc Thái Tử không tra ra. Đến lúc đó ngăn cách giữa Sở gia và Thái Tử càng sâu, sợ sẽ sinh hiềm khích với tiểu thư.
Tiểu thư mưu đồ quá lớn, Sở gia và Đông Cung thế như nước lửa. Nếu muốn quy hai bên về cùng trận doanh, thật sự là quá khó khăn.
Sở Ngọc Lang lại không cho là đúng.
“Lần này không phải là một cơ hội tốt à?” Đầu ngón tay Sở Ngọc Lang vê chung trà, nhẹ nhàng xoay chuyển, hờ hững mở miệng: “Để Am Nhất sắp xếp người động thủ thì báo cụ thể thời gian vị trí cho ta, còn lại không cần hắn nhọc lòng.”
Trường Dung không biết tiểu thư định làm gì. Trên thực tế, cho dù theo tiểu thư mười mấy năm, nàng cũng hiếm khi đoán được tiểu thư mưu tính gì.
Bạch Li cũng không biết rốt cuộc tiểu thư muốn làm gì, nhưng nàng biết tiểu thư sẽ không muốn để Thái Tử chết.
Nàng lĩnh mệnh, do dự một chút vẫn mở miệng nói: “Nếu lần này nhiệm vụ thất bại, Am Nhất chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.”
Sở Ngọc Lang tất nhiên cũng biết điều đó. Những người năm ngoái được cử đi ám sát Thái Tử, không phải bị thị vệ Đông Cung giết thì thành công chạy thoát rồi bị Sở Nam hạ lệnh xử tử.
Đây là vì ám vệ đập nồi dìm thuyền, tình huống như vậy rất ít có đào binh.
Sở Ngọc Lang cụp mi, nói: “Nếu có thể giữ lại tính mạng của hắn, bổn cung tất nhiên sẽ không để hắn chết.”
Mấy năm nay Am Nhất nhìn như làm ám vệ do Sở Nam là chủ nhưng sớm đã nghe lệnh Sở Ngọc Lang.
Sở Ngọc Lang cũng không muốn lòng người rét lạnh, nếu có thể cứu thì dĩ nhiên sẽ cứu.
Nàng khẽ thở dài một tiếng nhìn lùm cây cành lá tốt tươi ngoài cửa sổ, sức sống bừng bừng như vậy.
“Phụ thân à, thật đáng tiếc. Nữ nhi biết ngài muốn tốt cho Sở gia. Nhưng mà ngài muốn bảo vệ là Sở gia của Thịnh Vương, mà nữ nhi muốn bảo vệ lại là Sở gia của Trĩ Nhi.”
“Nếu ý kiến đã không đồng nhất, vậy chỉ có thể dựa vào bản lĩnh mỗi bên thôi.”
Mục đích của Sở Ngọc Lang rất rõ ràng Sở gia và Thái Tử cần phải đứng ở cùng một trận doanh. Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/de-de-cua-ta-trao-doi-linh-hon-voi-thai-tu/chuong-82