Thức ăn đã sẵn sàng, nhưng vì người nào đó đã làm rối loạn độ lửa trong bếp lò nên các món ăn trông có vẻ lộn xộn.
Thức ăn được mang lên, Tư Mã Tĩnh vẫy tay cho hạ nhân lui xuống.
Sở Ngọc Lang nhìn con tôm bự trên bàn, liếc qua Tư Mã Tĩnh, thấy hắn đang thận trọng nhìn mình như đang ám chỉ điều gì.
Sở Ngọc Lang khẽ chớp mắt, cúi đầu gắp một món, coi như không nhìn thấy.
Tư Mã Tĩnh hơi khựng lại, đưa tay gắp thức ăn cho nàng, là món rau nàng ưa thích.
“Tạ Bệ hạ.” Cử chỉ của Sở Ngọc Lang chậm rãi.
Tư Mã Tĩnh vẫn nhìn nàng với ánh mắt đầy mong đợi.
Rốt cuộc Sở Ngọc Lang không chịu đựng nổi cái nhìn mãnh liệt này, bèn gắp cho hắn một con tôm.
“Bệ hạ mau ăn đi, cẩn thận kẻo nguội.”
Cứ nhìn nàng chằm chằm không phải là thói quen tốt, không thể nuông chiều được.
“À...” Tư Mã Tĩnh cúi đầu bất mãn lột tôm, cố ý để dây mỡ ra tay.
Cuối cùng, Sở Ngọc Lang không ngồi yên được nữa, trán nổi gân xanh nhưng phải cố nhịn xuống. Trong lòng thầm nói: Hắn là Bệ hạ, hắn là Bệ hạ.
Để đũa xuống, Sở Ngọc Lang cầm khăn đi qua bên cạnh chấm nước rồi lau dầu mỡ trên đầu ngón tay hắn, sau đó gọn gàng dùng đũa bóc tôm cho hắn.
Tư Mã Tĩnh nhìn hành động “dịu dàng” của Sở Ngọc Lang, môi mỉm cười.
Hắn biết Lang Nhi quan tâm đ ến hắn.
Chốc lát sau, Sở Ngọc Lang gắp hết rau xanh trong đ ĩa vào bát của hắn, nói bằng giọng dịu dàng và quan tâm: “Bệ hạ ăn nhiều vào, chàng lớn thế rồi, không thể kén ăn giống Trĩ Nhi được. Món này cũng coi như thần thiếp tự mình làm nên Bệ hạ phải ăn hết đấy nhé.”
Mấy chữ cuối cùng được nhấn mạnh, ngầm pha thêm một chút ý đe doạ. Tư Mã Tĩnh: “...”
Tư Mã Tĩnh nhìn rau xanh trong chén, khó khăn đáp lời: “Lang Nhi cũng ăn đi.”
Trông thấy cuối cùng Tư Mã Tĩnh cũng ngừng lại, lúc này Sở Ngọc Lang mới hài lòng ăn đồ ăn trong bát mình.
Tư Mã Tĩnh chật vật ăn đồ trong bát, đắng .
Trong cung Phượng Tê, ánh nắng hoàng hôn chiếu qua khung cửa sổ khắc hoa rỗng, những tia sáng ấm áp chiếu vào bình Bát Bảo lưu ly cạnh cửa sổ. Hoa lan màu tím trong bình đang tao nhã vươn cành lá, một nhành chồi non đang lặng lẽ ngoi đầu lên.
Trong lư hương bằng đồng hình thú màu vàng, hương an thần làm dịu đi những dây thần kinh căng thẳng của người trong điện.
Buổi chiều, Hoàng hậu nương nương đột nhiên ngất xỉu, Bệ hạ vội vã trở về từ trên triều, chưa kịp thay long bào ra. Giờ phút này, người đứng đầu Thái y viện Trần thái y đang ngồi quỳ trên bệ để chân cạnh giường, bắt mạch cho nương nương qua tấm rèm màu vàng nhạt.
Hiện tại, Hoàng hậu nương nương đã tỉnh, nhưng vì căn bệnh trước đó nên tất cả mọi người đều cảnh giác và trong tư thế sẵn sàng, sợ bệnh dữ còn chưa khỏi hẳn.
Tư Mã Tĩnh nôn nóng đứng cuối giường, đôi mày tuấn tú nhíu chặt, nhìn chằm chằm Trần viện thủ không thôi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Trần viện thủ này bắt mạch rất chậm nên hắn không tiện lên tiếng quấy rầy, nhưng hắn lại sốt ruột, thế là cứ chăm chăm nhìn vào sự thay đổi trên nét mặt của Trần viện thủ, không bỏ sót bất cứ điều gì.
Thương cho Trần viện thủ tuổi tác đã cao, trong ánh nhìn có thể thiêu chết người của Bệ hạ, ông càng thêm căng thẳng, sợ mình sẽ làm sai điều gì nên sắc mặt lúc thì nghiêm túc lúc thì thả lỏng.
Qua một hồi lâu, Trần viện thủ rút tay về, trên mặt chỉ còn lại vui mừng. Vội quay sang Bệ hạ, ông chúc mừng: “Chúc mừng Bệ hạ, chúc mừng Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương mang hỉ mạch.”
Hỉ mạch?
Tư Mã Tĩnh lập tức sửng sốt, hơi mất tự chủ tới gần ông một bước, cất giọng nghe như đang tha thiết muốn được chứng thực:
“Ngươi nói thật à?”
Trần thái y vội vàng đáp: “Việc này sao có thể sai được ạ, hoàn toàn chính xác, chỉ là bây giờ vẫn còn sớm nên trước đó khi bắt mạch bình an mới không chẩn đoán ra được. Sức khoẻ nương nương khá yếu, mấy ngày nay hơi thèm ngủ là chuyện bình thường, hôm nay đột nhiên ngất xỉu là vì cơ thể suy nhược, không phải là chuyện gì nghiêm trọng cả. Thần sẽ kê đơn điều trị cơ thể, cứ nghỉ ngơi thật nhiều là được rồi.”
Bên trong màn trướng, Sở Ngọc Lang đang tựa trên gối mềm, đã nghe rõ mồn một. Lúc sờ nhẹ lên bụng, nàng còn thấy hơi hoảng hốt.
Nàng có con rồi?
Nàng luôn cho rằng, với cơ thể suy nhược nhường này của mình, nàng sẽ không sống được bao lâu, nhưng không ngờ, mới đây mà bên trong cơ thể này đã lặng lẽ thai nghén ra một sinh mệnh nhỏ bé yếu ớt.
Bỗng nhiên, bên đầu giường có một bóng người phủ xuống. Một đôi bàn tay khớp xương rõ ràng duỗi ra nắm lấy tay nàng, cảm nhận hơi ấm từ bụng nàng qua lớp y phục.
Sở Ngọc Lang cảm giác được đôi tay kia hơi run rẩy. Nàng sững lại, ngước mắt nhìn lên mới thấy nét mặt thất thố của hắn, trong mắt phượng đen nhánh là những cảm xúc khó nói thành lời.
Môi mấp máy, hắn quay lại nhấc màn trướng lên: “Bây giờ sức khoẻ của nàng ấy có thể sinh con không?”
Giọng điệu gần như khẩn cầu một cách hèn mọn.
Sở Ngọc Lang cảm nhận được hắn đang sợ. Lúc trước, nhưng toan tính nhỏ nhặt tự cho là đúng của nàng đã làm tổn thương hắn đến thế rồi sao?
Lúc ấy, nàng thật sự cho rằng hắn muốn tính kế nàng, cho nên mới...
Lần đầu tiên trong đời, Sở Ngọc Lang cảm thấy trong lòng dâng lên một loại cảm xúc không thể giải thích được, là một cảm giác tội lỗi xen lẫn một chút gì đó rất khác. Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, đặt tay trái lên tay hắn, dùng hơi ấm của bàn tay để trấn an hắn.
Trần viện thủ nhanh chóng nói: “Bệ hạ yên tâm, có than thuốc thần kê cho thì nương nương nhất định có thể khoẻ mạnh và thuận lợi sinh ra tiểu Hoàng tử.”
Tư Mã Tĩnh nhẹ nhàng thở ra, hàng mi dài đen như mực cũng thả lỏng. Hắn dặn dò: “Trước khi đứa trẻ ra đời, ngươi không cần giữ chức ở Thái y viện nữa, chỉ cần chăm sóc cho Hoàng hậu là được.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Trần viện thủ lập tức lĩnh chỉ, nhận rồi mau chóng lui xuống.
Trường Dung và Tô Chỉ biết Bệ hạ và nương nương chắc hẳn có chuyện muốn nói, bèn đè nén hưng phấn trong lòng, biết điều dẫn những người đang hầu ở nội điện lui ra.
Trong tẩm điện chỉ còn lại hai người. Sở Ngọc Lang tựa vào gối, thấy Tư Mã Tĩnh vẫn đang mặc long bào màu xanh nhạt, trên ống tay áo thêu chỉ vàng là hoa văn chín con rồng đang uốn lượn trông vô cùng bắt mắt.
Không còn cảm giác kiêu ngạo thuở thiếu niên, lúc này Tư Mã Tĩnh đang ngồi bên giường. Sở Ngọc Lang nhìn gương mặt đẹp đẽ và tuấn tú của hắn, nét mặt vẫn mang vẻ cao ngạo như lần đầu gặp gỡ, nhưng sự cao ngạo hiện tại chỉ giới hạn ở những người hầu. Kể từ sau chuyện đó, hắn luôn thận trọng trước mặt nàng, như thể tất cả lòng kiêu hãnh của hắn đã bị bẻ gãy sạch trong sự việc đó rồi.
Cuối cùng, thiên chi kiêu tử cũng bị nàng kéo xuống thần đàn.
Sở Ngọc Lang cười nhìn hắn: “Bệ hạ, sao chưa thay y phục mà đã đến rồi.”
Tư Mã Tĩnh nắm lấy tay nàng: “Nàng không sao là tốt rồi.”
Trời sinh tính hắn cao ngạo nên luôn xấu hổ khi bày tỏ những cảm xúc của mình. Dù không ngông nghênh trước mặt Sở Ngọc Lang nhưng hắn vẫn luôn cố gắng muốn bảo vệ phẩm giá đã rớt tận đáy của mình.
Chẳng hạn như tháng trước Sở Ngọc Lang thêu một cái hầu bao cho Sở Trĩ, Tư Mã Tĩnh không thể tỏ ra là mình đang ghen với một đứa bé, thế là hắn kiêu căng ám chỉ muốn đổi hầu bao trước mặt nàng. Sở Ngọc Lang buồn cười đồng ý, vậy mà hắn còn cố ra vẻ miễn cưỡng lắm.
Lúc này, rõ ràng hắn đang lo lắng cho Sở Ngọc Lang nhưng lại không chịu thể hiện trước mặt nàng, chỉ tự phụ nói: “Long bào hôm nay rất vừa người nên lát nữa ta mới thay.”
Sở Ngọc Lang nhìn ra được những lời chưa nói của hắn, bèn khẽ nhướng đuôi mày, trong đôi mắt đen huyền chứa đựng ý cười. Đang định nói thêm, nàng bất ngờ ho lên.
Tiếp đó, một chén trà nóng được đưa tới trước mặt nàng, Tư Mã Tĩnh cau mày: “Trần viện thủ kia mới nói nàng không có gì đáng ngại, sao lại ho chứ.”
“Chỉ vì vội muốn nói chuyện nên bị sặc thôi.” Sở Ngọc Lang vuốt v e bụng dưới, hỏi: “Điện hạ muốn có con trai hay con gái?”
“Đều là con của trẫm, khác chỗ nào?” Tư Mã Tĩnh chưa nói hết lời.
Lúc trước, khi còn ở Sở gia, Sở Ngọc Lang là đích trưởng nữ, bên trên không có huynh trưởng, chỉ có một đệ đệ lúc nào cũng khiến nàng nhọc lòng. Lắm khi hắn nghĩ nếu trên nàng có một huynh trưởng, ắt hẳn nàng sẽ không sống vất vả như vậy rồi.
Thái tử tất nhiên phải do Lang Nhi sinh ra, nếu đã vậy, hắn hy vọng Thái tử sẽ ra đời trước, để khi hai đứa bé ở cùng nhau thì Công chúa không phải bận lòng chăm sóc Thái tử.
Nhưng Tư Mã Tĩnh sẽ không nói cho Sở Ngọc Lang biết những chuyện này.