Đệ Đệ Của Ta Tráo Đổi Linh Hồn Với Thái Tử

chương 111: c111: chương 111

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Trĩ Nhi mất tích rồi ư?” Sở Ngọc Lang cảm giác ngực ngai ngái, trước mắt tối sầm.

Tư Mã Tĩnh gấp gáp nắm chặt tay nàng: “Nàng yên tâm, Cô bảo đảm sẽ che chở thằng bé quay về an toàn.”

“Điện hạ, nếu ta đi rồi, chàng có thể chăm sóc tốt cho thằng bé không?” Sở Ngọc Lang cảm thấy tim cứng đến hoảng. Nàng cầm ngược lại tay hắn: “Trên đời này, ta không còn quan tâm gì nữa, chỉ duy nhất có...”

Sao lại không còn quan tâm gì nữa? Chẳng lẽ, nàng chưa từng quan tâm đ ến hắn sao?

Tư Mã Tĩnh ôm chặt eo nàng, đến gần nàng hỏi: “Chẳng lẽ, nàng nhẫn tâm bỏ lại một mình Cô sao?”

Sở Ngọc Lang cụp mắt, đè nén cảm xúc dâng trào, rồi nhắm mắt lại: “Điện hạ, mau mau nghỉ ngơi đi.”

Một cảm giác bất lực dâng lên trong lòng Tư Mã Tĩnh, hắn tựa cằm lên đ ỉnh đầu nàng: “Ngủ đi.”

Giấc ngủ của Sở Ngọc Lang kéo dài rất lâu, đến mức Tư Mã Tĩnh hiếm khi rảnh rỗi muốn ở bên nàng cả ngày, nhưng đã quá trưa qua mà nàng vẫn chưa tỉnh lại.

Thẩm thái y tới chẩn mạch cho nàng, tình trạng vô cùng đáng báo động. Ông vẫn chưa nghiên cứu ra được thuốc, vậy mà cơ thể Thái tử phi đã yếu ớt quá rồi. Ông không biết có chế kịp thuốc hay không đây.

Nheo mắt nhìn sắc mặt sốt sắng đáng sợ của Điện hạ, Thẩm thái y thầm nghĩ nếu ông không cứu được, có thể ông sẽ phải chết theo.

“Điện hạ, cơ thể nương nương hơi suy yếu, ngủ lâu cũng là điều khó tránh khỏi.”

Sắc mặt Tư Mã Tĩnh rất xấu, hắn kéo tay Sở Ngọc Lang: “Cô chỉ muốn biết khi nào nàng tỉnh lại?”

Thái dương Thẩm thái y toát mồ hôi: “Cái này… Có thể lát nữa sẽ tỉnh lại, hoặc có lẽ phải chờ đến ngày mai, thần cũng không nói chính xác được.”

Tư Mã Tĩnh nhíu mày, nói: “Gần đây ông tạm thời ở lại Đông Cung đi, Cô sẽ chuẩn bị viện cho ông.”

Thẩm thái y quệt mồ hôi trên thái dương, vội vàng tuân lệnh.

**

Tư Mã Tĩnh hành động rất nhanh và đã tìm ra chỗ ẩn náu của Tư Mã Huân, nhưng sau khi tìm ra, hắn mới phát hiện Sở Trĩ đã tự trốn đi rồi.

Ban đêm, ngoài thành, tiếng chém giết vang vọng.

Thịnh vương Tư Mã Huân lấy lý do Thái tử đầu độc khống chế Hoàng đế và buộc hắn phải giao quyền giám quốc để tạo phản.

Nhưng hắn ta nhanh chóng bị trấn áp.

Nhận được tin, Hoàng đế tức tốc về kinh. Sở quý phi đã tự sát trong đêm. Và Tư Mã Huân quỳ trong phòng giam thiên lao sạch sẽ, trên người bị xiềng xích. Lúc này, sắc mặt u ám, hắn ta căm hận nhìn lão Hoàng đế đang đứng trước mặt mình.

Thất vọng nhìn nhi tử này, Hoàng đế nói: “Trẫm sớm biết dã tâm con vô cùng lớn, chỉ thích nghĩ đến những thứ không thuộc về mình. Nhưng không ngờ con còn ngu xuẩn như vậy. Con cho rằng dựa vào chút binh lực ít ỏi của Trấn Vũ hầu sẽ đủ cho con đánh bại toàn bộ kinh thành sao?”

“Không thuộc về con? Chẳng lẽ vì đệ ấy là nhi tử do đích thân tiên Hoàng hậu sinh ra nên mọi thứ trong thiên hạ này đều là của đệ ấy sao?”

Tư Mã Huân ngẩng đầu nhìn phụ hoàng tốt của hắn ta bằng đôi mắt cô đơn và tàn độc: “Từ nhỏ đến lớn, vì đệ ấy là đích tử nên cái gì con cũng phải nhường đệ ấy. Từ một thanh kiếm gỗ cho đến Sở Ngọc Lang, những thứ đó vốn là của con! Tại sao con chỉ có thể trơ mắt nhìn những món đồ đó bị đoạt đi mà không thể giành lại chứ?”

Nếu Sở Ngọc Lang ở đây nghe được, tất nhiên sẽ mỉm cười nói rằng xưa nay nàng chưa từng thuộc về hắn ta, mà hắn ta quá lắm cũng chỉ là một con cờ nàng đùa nghịch trong tay mà thôi.

“Nếu thật sự là của con thì ai có thể cướp đoạt được chứ?”

Lão Hoàng đế hờ hững nhìn hắn ta: “Rõ ràng đó là những món đồ đó con không trân trọng. Lúc trước, con nghe theo mẫu phi ra vẻ biết điều nên đã đưa cho Thái tử tất cả những thứ nó muốn, muốn làm nổi bật lên tình huynh đệ hoà thuận thương yêu nhau như tay chân, đồng thời thể hiện sự rộng lượng của mình để nhấn mạnh sự tàn bạo, vô lý, bắt nạt huynh đệ và tính cách hống hách của Thái tử.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về

“Những việc con làm chỉ vì mưu đồ và muốn được yêu chiều thôi. Con tặng thanh kiếm gỗ không phải vì Thái tử dùng thân phận ép ngươi, mà ngươi muốn dùng kiếm gỗ kia đổi lấy thanh danh tốt cho mình, là chính con tự từ bỏ nó.”

Bị chỉ ra những suy nghĩ đen tối sâu trong lòng một cách chi tiết như vậy, Tư Mã Huân không khỏi cứng người.

“Còn nữ nhi Sở gia, nếu con thật sự thích con bé đến vậy thì lẽ ra đã đến cầu Thánh chỉ từ lâu rồi chứ không phải muốn dựa vào quan hệ thông gia để lôi kéo triều chính.” Lão Hoàng đế lạnh lùng nhìn hắn ta: “Bây giờ con tự đi hỏi cô nương Sở gia kia thử đi, nếu không được trẫm tứ hôn thì con bé sẽ bằng lòng lấy ngươi hay Tĩnh Nhi!”

Vấn đề này đã quá rõ ràng, cuộc đi săn mùa thu hôm ấy hắn ta đã biết lúc trước Sở Ngọc Lang chỉ thiên vị hắn thôi. Người đời ai chẳng nói Thái tử và Thái tử phi yêu thương sâu sắc, thế gian khó tìm chứ?

Không có lựa chọn nào khác cả.

Tư Mã Huân quỳ ngồi dưới đất, chẳng nói nổi một câu thành lời.

Hoàng đế nhìn hắn ta: “Trẫm không giết con, chỉ phế người thành thứ dân, lưu đày Nam Hoang.”

Ông nhìn lại nhi tử này một lần nữa rồi quay người ra khỏi thiên lao.

Kinh thành mưa to như trút nước, cọ rửa cổng thành đẫm máu.

Trời lại lạnh hơn.

Trong Đông Cung, Sở Ngọc Lang day thái dương nặng trĩu, ngồi dậy từ trên giường.

Lâm Bán Hạ đang ở bên cạnh dọn dẹp hòm thuốc, vừa rồi nàng ấy mới thi châm cho Sở Ngọc Lang. Thấy Sở Ngọc Lang tỉnh lại, nàng ấy lập tức hỏi hăm.

“Nương nương, ngài cảm thấy thế nào rồi?”

Môi Sở Ngọc Lang trắng bệch, nàng hỏi: “Ta mới gặp ác mộng, đã tìm được Trĩ Nhi chưa?”

Lâm Bán Hạ vội nói: “Đêm qua Thịnh vương tạo phản đã bị bắt lại, tiểu công tử đã trốn thoát trước khi người của Thái tử điện hạ tìm tới, hiện tại đang tìm kiếm, tin chắc sẽ nhanh chóng tìm được ạ.”

Lâm Bán Hạ thấy Sở Ngọc Lang vẫn luôn nhíu mày, lập tức vội vàng cười nói: “Tổ phụ đã tìm được đơn thuốc trị liệu cho nương nương, nhưng trước đây chưa ai từng dùng qua toa thuốc này. Tổ phụ cải tiến lại phương thuốc một chút, hiện nay đang tìm dược nô thí nghiệm, tin rằng không tới nửa tháng nhất định có thể nghiên cứu ra được thuốc ạ.”

Sở Ngọc Lang nhìn nàng ấy hồi lâu rồi khẽ mấp máy môi: “Đa tạ Thẩm thái y.”

Nếu được sống thì ai mà không muốn sống chứ.

Lúc chiều, Tư Mã Tĩnh vội vàng chạy về, Hữu Hỉ theo sau còn dẫn theo một đứa trẻ, vội vã tới cung Kiêm Gia.

“Lang Nhi!” Tư Mã Tĩnh vén rèm châu đi vào phòng, thấy Sở Ngọc Lang ăn mặc chỉnh tề, đang ngồi ở bàn trang điểm thoa phấn lên gương mặt tái nhợt của mình.

Sau khi nhìn thấy Tư Mã Tĩnh về, Sở Ngọc Lang nhanh chóng để hộp phấn xuống, đứng lên và cười hỏi: “Sao Điện hạ lại về rồi ạ?”

Nhìn gương mặt mới chỉ trang điểm được một nửa của nàng, Tư Mã Tĩnh cảm thấy đau nhói. Khẽ khàng như kim châm! Nửa gương mặt hồng hào nhưng nửa còn lại thì tái nhợt, hoá ra cơ thể nàng đã yếu tới mức này rồi sao?

Hắn cố mỉm miệng cười: “Nàng xem là ai đến này?”

“A tỷ!”

Giọng nói quen thuộc.

Sở Ngọc Lang hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua, thấy Trĩ Nhi vui mừng hân hoan chạy đến bên nàng. Sở Ngọc Lang nghĩ thằng bé sẽ nhào vào lòng nàng như trước nên vô thức mở rộng vòng tay.

Nhưng nàng lại thấy đứa trẻ trước mắt chững chạc đứng trước mặt nàng, hành một đại lễ chính thức: “Tham kiến Thái tử phi nương nương.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về

“Trĩ Nhi đang làm gì vậy, mau mau.” Sở Ngọc Lang muốn kéo cậu lên, nhưng Tư Mã Tĩnh đã đi qua xách nhẹ cổ áo thằng bé lên.

Sở Trĩ chỉnh lại vạt áo, nói: “A tỷ, bây giờ Trĩ Nhi đã là người lớn, không thể giống ngày xưa nữa.”

Sở Ngọc Lang nhìn cậu, lấy khăn che miệng, trong mắt có thứ gì đó lấp lánh. Nàng mỉm cười, xoa đầu cậu như lúc trước: “Tốt, trưởng thành là tốt.”

Sở Trĩ không tránh, chỉ nhìn sắc mặt nàng nói: “A tỷ khí sắc không tốt lắm, tỷ bị bệnh ạ, đã mời thái y chưa?”

Sở Ngọc Lang khẽ gật đầu, cười đáp: “Gần đây A tỷ bị lạnh, cảm lạnh nhẹ, uống thuốc sẽ khỏi.”

Sở Trĩ điều chỉnh lại sắc mặt, nhìn sang Tư Mã Tĩnh, làm động tác vái lạy: “Sức khoẻ A tỷ không tốt lắm, làm phiền Điện hạ chăm sóc nhiều hơn.”

Tư Mã Tĩnh liếc xéo cậu: “Thái tử phi của Cô, đương nhiên Cô sẽ chăm sóc, làm phiền cái gì.”

Sở Ngọc Lang không khỏi mỉm cười, lâu lắm rồi đây là lần duy nhất nàng thật sự vui vẻ đến vậy. Tuy chỉ trang điểm nửa bên mặt nhưng trông nàng xinh đẹp vô ngần, tựa như nhánh đào hồng và đào đỏ Tịnh Đế nở cạnh nhau.

Thấy Sở Ngọc Lang cười, Tư Mã Tĩnh cũng bất giác mỉm cười.

Ba người cùng nhau ăn trưa. Sở Ngọc Lang đã ăn rồi nhưng vẫn ngồi cùng hai người ăn thêm một ít.

Tô Chỉ đứng hầu hạ một bên, vui vẻ múc thêm canh cho tiểu thư nhà mình. Đã lâu nương nương không ăn ngon vậy rồi, thậm chí trưa hôm nay ăn trưa nàng cũng chỉ vội vàng gắp hai đũa rồi thả xuống.

Nửa tháng sau…

Hoàng đế hạ chỉ truyền ngôi cho Thái tử Tư Mã Tĩnh, rồi mang theo cung nhân trùng điệp ngự giá rời khỏi kinh thành.

Tân đế Tư Mã Tĩnh trong trang phục mũ miện Đế vương, nắm tay Sở Ngọc Lang, đang mặc phượng bào Hoàng hậu lộng lẫy, từng bước một leo lên điện Minh Chính, tiếp nhận lễ bái của quần thần.

Cung Phượng Nghi. Nhóm cung nhân hối hả ra vào, dọn dẹp và sắp xếp lại cung Phượng Nghi thêm lần nữa.

Cung Ngọc Thanh là tẩm cung của Đế vương, sau khi tu sửa bố trí lại, Tư Mã Tĩnh đã cho người chuyển mọi thứ từ cung Kiêm Gia tới nơi này.

Cung nhân đều kinh ngạc, sao lại có chuyện vậy được. Từ xưa đến nay chưa từng có Hoàng hậu nào ở chung tẩm cung, đương nhiên Tư Mã Tĩnh không phải người bình thường, ngày thường Hoàng đế cũng không rảnh nên hậu cung cũng chỉ có một mình Hoàng hậu.

Tất cả mọi người nói Sở gia đúng là kẻ chơi cờ xảo quyệt, rõ ràng đứng bên phe Thịnh vương nhưng lại âm thầm gả nữ nhi cho Thái tử. Kết quả, bây giờ Thịnh vương tạo phản nhưng Sở gia hoàn toàn không bị ảnh hưởng, vả lại tân đế còn độc sủng Sở hoàng hậu. E là Sở gia muốn lên trời rồi.

Sở quốc công và Sở Nam lại im thin thít cúi đầu làm người. Những chuyện họ làm trước kia tuy đã qua nhưng họ không dám làm càn quá mức, kẻo tân đế lật lại nợ cũ.

Trong khi Sở gia vui mừng thì người tức giận chính là Ngu gia. Lúc đầu, họ mới là nhà ngoại của Thái tử, vậy mà bây giờ Thái tử đăng cơ thì Ngu gia họ lại như người vô hình, còn kẻ thù chính trị ngày xưa lại được hả hê.

Đây là cái lý gì thế? Thậm chí lão thái gia Ngu gia muốn nắm cổ áo Tư Mã Tĩnh hỏi: Không phải lúc trước chúng ta đã bàn bạc sẽ lật đổ Sở gia à, hiện tại ngươi đứng về phe họ là sao?

Tiếc lắm thay, cho dù ông thật sự đến hỏi thì Tư Mã Tĩnh cũng chỉ có thể tiếc nuối nói với ông rằng: Quả thật Ngu gia là nhà ngoại trẫm, nhưng Sở gia là nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu trẫm, là nhà ngoại của nhi tử trẫm, hình như gần với Sở gia hơn.

Truyện Chữ Hay