Cơm chiều xong, trời lại trong xanh, Sở Ngọc Lang thay quần áo rồi cùng Tư Mã Tĩnh ra ngoài điện để giải sầu tiêu cơm.
Hành lang thủy tạ, đường lát đá xanh, đình đài lầu các tạo nên một cảnh sắc thật dễ chịu.
Đây là thời điểm hoa quế nở rộ trong năm và cách một quãng đường có thể nhìn thấy một cây hoa quế đang nở rộ.
Tuy hai người đang sánh bước bên nhau nhưng ánh nhìn của mỗi người không đặt vào khung cảnh. Mỗi người đều mang tâm tư riêng.
Sở Ngọc Lang thầm tính toán Sở gia chắc hẳn sắp vứt bỏ Thịnh vương, nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Tư Mã Tĩnh một mực nhìn Sở Ngọc Lang mà đôi mắt càng lúc càng sâu thẳm.
Nàng chưa biết gì cả và hắn cũng không thể cho nàng biết.
Cuối cùng, họ đến trước một cây ngô đồng to lớn. Những cành cây sum sê xoè ra che mát bầu trời, phía dưới có một cái bàn thờ.
“Nghe đồn cây ngô đồng này là thần thụ mấy ngàn năm, từng có thần điểu nghỉ lại đây đấy.”
Sở Ngọc Lang và Tư Mã Tĩnh đứng trước cây ngô đồng khổng lồ và cùng nhau ngắm cây to này.
Tư Mã Tĩnh hơi nheo mắt phượng, nói: “Lúc trước Cô không tin những thứ này, nhưng bây giờ Cô hy vọng nó này là thật.”
Sở Ngọc Lang mím môi cười khẽ: “Nếu Điện hạ đã nghĩ vậy, vậy nó nhất định là thật.”
Tư Mã Tĩnh nắm tay nàng đi đến trước hương án, lấy nhang rồi dùng lửa châm lên.
Cả hai mỗi người cầm ba cây nhang và thành kính cúi người bái lạy, sau đó hắn lấy nhang từ tay nàng rồi cắm vào bát hương.
Sở Ngọc Lang nghiêng đầu thấy hắn đang nhắm mắt lại dường như đang cầu nguyện điều gì.
Buổi chiều, hai người về điện và cùng ngồi trên ghế mềm bày bàn cờ.
Tư Mã Tĩnh đánh cờ rất tốt nên những lúc đánh cờ với Sở Ngọc Lang, hắn luôn cho nàng đi trước sáu quân.
Trong tình huống đó, ván cờ của hai người lúc nào cũng xen kẽ thắng thua.
Trường Dung bưng khay gỗ tử đàn khắc hoa, bên trên có đặt một chén thuốc và mứt hoa quả. Nàng ấy tiến lên nhìn thấy Thái tử và tiểu thư nhà mình đang cùng ngồi trên ghế mềm đánh cờ thì bước chân không khỏi run rẩy.
Nàng ấy bất giác nhớ tới cảnh tượng ở thiện phòng, bỗng thấy cái khay trên tay cực kỳ bỏng rát.
Dẫu đánh chết thì nàng ấy cũng không thể tin được Điện hạ đối xử tốt với tiểu như nhà mình như vậy mà lại đổi thuốc dưỡng thai thành phá thai. May thay, trước đó tiểu thư đã mua chuộc cung nữ của thiện phòng để nếu sau này có phát hiện điều gì không ổn sẽ lập tức báo tin cho nàng.
Nếu không phải hậu viện Đông Cung trống không chỉ có một nữ chủ tử là tiểu thư, nếu không phải thật sự nhìn thấy hoa hồng trong thuốc thì nàng ấy sẽ không bao giờ tin có chuyện hoang đường như thế.
Lòng nàng ấy lạnh buốt từng cơn khi nhìn thấy tiểu thư nhà mình, vẫn chưa biết chuyện gì, đang nói chuyện cười đùa với Thái tử.
Trường Dung rảo bước tới, lúc đặt khay lên chiếc bàn nhỏ giữa ghế mềm, tay khẽ run lên suýt làm đổ chén thuốc. Nàng ấy vội vàng chữa cháy nói: “Nương nương phòng bếp đưa thuốc tới, ngài nhanh uống lúc còn nóng đi.”
Sở Ngọc Lang bưng bát lên nhưng hơi khựng lại một chốc. Nàng nhìn Trường Dung bằng ánh mắt dò hỏi.
Trường Dung đứng đó mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhưng không kìm được khẽ liếc nhìn qua Tư Mã Tĩnh. Tư Mã Tĩnh nhìn chén thuốc, mùi thuốc đắng trong chén tràn ngập trong không khí xộc vào mắt khiến hắn đau nhức.
Hắn siết chặt quân cờ trắng, quay mặt đi.
Sở Ngọc Lang lại cười nhạt nói với Trường Dung: “Bản cung hơi khó chịu, để đó đi, đỡ bản cung đi thay quần áo trước đã.”
Trường Dung vội vàng đáp vâng.
Tư Mã Tĩnh khẽ ngước lên nhìn nàng: “Đi nhanh về nhanh.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Sở Ngọc Lang tỏ vẻ ân cần, hỏi thăm: “Hình như sắc mặt Điện hạ không tốt lắm, có cần mời thái y đến khám thử không?”
Quay mặt đi, Tư Mã Tĩnh nặng nề đáp: “Cô không sao.”
“Điện hạ không sao thì tốt.” Sở Ngọc Lang mỉm cười, vịn tay Trường Dung ra ngoài.
Tư Mã Tĩnh nhìn bóng lưng rời đi của Sở Ngọc Lang, đột nhiên siết chặt quân cờ trắng trong tay. Mùi thuốc đắng chát còn lượn lờ tại chóp mũi, khiến hắn có xúc động muốn đổ chén thuốc đó đi.
Thế nhưng, mãi hồi lâu hắn vẫn không cử động.
Đứa bé này tới không đúng lúc, họ còn sẽ có hài tử khác.
Bên ngoài, Sở Ngọc Lang đứng dưới hiên lẳng lặng nhìn Trường Dung, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Nương nương!” Trường Dung bưng mặt, giọng khẽ run, trầm ngâm hồi lâu mới vén váy quỳ xuống.
“Những câu tiếp theo đây của nô tỳ câu nào cũng là thật, tuyệt không phải nói ngoa.”
Sở Ngọc Lang nhìn nàng ấy: “Có chuyện gì, ngươi nói thẳng đi.”
“Thái tử điện hạ... Đã cho bỏ hoa hồng vào chén thuốc của ngài.” Trường Dung chịu đựng ấm ức và sợ hãi kể lại toàn bộ mọi chuyện vừa xảy ra tại thiện phòng.
“Hoa hồng?”
Sở Ngọc Lang chững lại, im lặng. Nàng cứ nghĩ chắc hắn rất thích đứa bé này.
Xem ra, là nàng sai rồi.
Sở Ngọc Lang bình sinh luôn nhìn người cực chuẩn, duy chỉ có Tư Mã Tĩnh là nàng nhìn không rõ. Thành thân đã lâu, nàng những nghĩ mình đã nhìn thấu hắn và nàng cho rằng có lẽ hắn thích mình.
Trái lại không phải, là nàng nhìn lầm rồi.
Cách đó không xa, trên đầu cành, hai con hỉ thước đang líu ríu gọi nhau và vỗ cánh chơi đùa cùng nhau.
Sở Ngọc Lang thu lại ánh nhìn, quay sang Trường Dung nói: “Đi chuẩn bị máu đi.”
Chẳng phải hắn muốn thấy nàng sinh non sao, vậy nàng sẽ cho hắn thấy rõ.
Nói về đùa bỡn lòng người và chơi tâm kế thì cho tới bây giờ nàng chưa từng thua ai.
Trường Dung nhận lệnh lui xuống.
Sở Ngọc Lang đứng đó chờ giây lát, trông thấy Trường Dung chạy chậm tới, nàng mới cất máu đã chuẩn bị kỹ càng vào.
Chẳng bao lâu sau, nàng đã vào trong điện.
Tư Mã Tĩnh vẫn chờ ở đó, chén thuốc còn đặt tại chỗ cũ, tuy không nóng lắm nhưng vẫn đang bốc khói nghi ngút.
“Điện hạ ngồi một mình ở đây hồi lâu, không lén lút chuyển cờ chứ ạ?” Sở Ngọc Lang mím môi cười, vén váy ngồi xuống lại.
“Trong lòng nàng, Cô là người như thế à?” Tư Mã Tĩnh hất đầu, làm ra vẻ kiêu căng như thường ngày nhưng không nhìn bát thuốc bị Sở Ngọc Lang bưng lên.
Bàn tay giấu trong tay áo siết chặt quân cờ trắng.
Hắn không thúc giục Sở Ngọc Lang uống chén thuốc kia, còn Sở Ngọc Lang cũng không có hành động gì khác.
Qua một lúc lâu, Sở Ngọc Lang thấy chén thuốc kia sắp nguội, lúc này mới bưng lên.
Tư Mã Tĩnh lại nắm thật chặt quân cờ, bỗng cất tiếng nói: “Sắp nguội rồi, hay nàng gọi người mang đi hâm nóng lại đi?”
Sở Ngọc Lang lại đáp: “Ta mới đi không lâu, sao lại nguội nhanh vậy được.”
Nàng nhanh chóng uống chén thuốc kia vào, sau đó đặt lại chén thuốc lên bàn.
“Thuốc này đắng quá, hình như vị thuốc không giống bình thường cho lắm.” Chừng như Sở Ngọc Lang chỉ tuỳ ý nói vậy thôi, rồi đưa tay cầm mứt hoa quả bỏ vào miệng.
Vị ô mai nhanh chóng làm trôi đi vị đắng trong miệng, nhưng sao nàng cứ cảm thấy thuốc kia đắng hơn bình thường rất nhiều. Vị đắng trong miệng đã tan nhưng vị đắng trong lòng lại không thể nào nguôi ngoai.
Thuốc đã được Trường Dung đổi thành thuốc nàng hay uống nên sẽ không gây ảnh hưởng gì đến cơ thể nàng.
Dẫu vậy, Sở Ngọc Lang vẫn không thể xem nhẹ sự khó chịu trong lòng. Loại cảm giác khác thường trước nay chưa từng có ấy như một cái gai đang giày vò lòng nàng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Tuy nhiên dù nàng cảm thấy khó chịu đến đâu, nàng cũng không hề biểu hiện ra ngoài. Thay vào đó, nàng vẫn mỉm cười và bình tĩnh nói chuyện.
Nàng nói thuốc đắng, đúng vậy, trước khi thuốc đó vào miệng thì vị đắng đã xâm nhập vào lòng hắn rồi. Sao có thể không đắng chứ, đấy chính là hoa hồng mà.
Tư Mã Tĩnh nhìn dáng vẻ vô thức của nàng, chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ ngột ngạt, gần như không thở nổi.
Hắn muốn đi rót cho nàng chén trà, nhưng toàn thân cứng ngắc chỉ cảm thấy không tài nào cử động nổi.
“Điện hạ, đến lượt chàng.” Sở Ngọc Lang chống cằm, cười dịu dàng nhìn hắn.
Tư Mã Tĩnh nhìn bàn cờ, quân đen trắng đan xen vào nhau như chẳng có hàng có lối.
Đầu óc hỗn loạn, hắn tiện tay ném con cờ trong tay vào bát cờ rồi nói: “Không đi, không đi nữa.”
Chứng kiến bộ dạng ruột gan rối bời của Tư Mã Tĩnh, trong lòng Sở Ngọc Lang dâng lên khoái cảm không dễ dàng nhận thấy. Nàng nhoẻn cười, quyết định lại mồi thêm chút lửa: “Điện hạ nghĩ mình không thắng được nên mới không đi tiếp ạ? Chàng không cần phải gian lận mà, có gì to tát đâu... Ta nhường Điện hạ một quân là được.”
Ngón tay ngọc thon nhỏ cầm một quân cờ đen lên nhường một con đường.
Tư Mã Tĩnh khựng lại, vẫn ngồi xuống. . harry potter fanfic
Bình sinh hắn chưa bao giờ có lúc nhu nhược, nhưng nhìn nụ cười của Sở Ngọc Lang thì hắn lại sợ, rất sợ.
Hắn muốn tạm thời lánh đi, nhưng hắn không đành lòng, hắn không muốn để nàng ở đây một mình. Nếu không, lát nữa khi nàng đau hẳn nàng sẽ sợ hãi lắm.
“Điện hạ, phu quân ~” Sở Ngọc Lang chống cằm cười nhìn hắn.
Ngày xưa hắn từng yêu thích biết bao khi nàng gọi hắn như vậy thì bây giờ hắn lại sợ hãi nhường ấy khi nghe thấy cách xưng hô này.
Tư Mã Tĩnh lại vê quân cờ trắng rồi tuỳ ý đặt xuống một vị trí, vừa nói: “Cô cần nàng nhường à?”
“Không cần thì tốt, vậy thiếp sẽ không nhường nữa, chỉ mong lát nữa Điện hạ đừng thua thảm quá là được.”
Sở Ngọc Lang tươi cười nói, đang định đặt quân cờ đen xuống thì đột nhiên biến sắc, con cờ trong tay rơi xuống chạm vào quân cờ khác làm nhiễu loạn ván cờ.
Tư Mã Tĩnh căng thẳng vội đứng lên, trông thấy Sở Ngọc Lang đau đớn ôm bụng ngã nhoài ra ghế mềm.
“Nương nương!” Trường Dung giật mình, lập tức vây lại.
Vẻ mặt đau đớn, Sở Ngọc Lang giữ chặt ống tay áo Trường Dung nhưng lại nhìn sang Tư Mã Tĩnh: “Điện điện hạ..., ta đau quá, đau quá…”
Gân xanh trên thái dương Tư Mã Tĩnh giật nảy, rõ là muốn cho người truyền thái y nhưng hắn lại cảm thấy không nói được lời nào.
Cuối cùng, hắn mới vung tay hất đổ bát cờ, lạnh lùng quát: “Còn không mau đi truyền thái y!”
Cung nữ bên dưới sớm đã hốt hoảng hành lễ ra ngoài.
“Chảy máu, chảy máu rồi...”
Sở Ngọc Lang ôm bụng dưới, rên rỉ đau đớn, kêu lên tê tâm liệt phế: “Con của ta... Nhanh cứu con đi...”
Tư Mã Tĩnh đứng đó mà thần kinh căng thẳng. Cố kìm nén nỗi đau trong lòng, hắn nhanh chóng bước tới bế Sở Ngọc Lang lên.
Dưới thân, trên đệm toàn là máu.
Trong phút chốc, Tư Mã Tĩnh cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút cạn. Ôm Sở Ngọc Lang, hắn khẽ run lên: “Lang Nhi... Chúng ta sẽ lại có hài tử khác...”
Mắt Sở Ngọc Lang đỏ hoe, nàng mím chặt môi nhìn hắn cất giọng khản đặc: “Không không, hài tử khác nhưng không phải nó nữa...”
Tư Mã Tĩnh ôm ghì nàng vào lòng thật chặt.
Sở Ngọc Lang cảm nhận được toàn thân hắn đang run rẩy, nhưng mặt đang vùi trong lồng ngực hắn lại hiện rõ sự lạnh lùng.