Đế Đài Xuân

chương 14

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Năm Trọng Hi thứ mười lăm, ngày hai mươi bảy tháng Chạp, triều đình chính thức ban bố cáo, loạn thần Trầm Vinh đã bị bắt, giao cho Hình bộ tiến hành khám thẩm. Lại thêm dân gian xôn xao đồn đãi, chẳng mấy chốc mà tin này đã truyền khắp đại giang Nam Bắc.

Khi Dương Thù và Ứng Sùng Ưu biết chuyện, hai người đang ở một trấn nhỏ cách Xương Tiên quan không xa, nhìn theo Quý Phong đắc ý áp giải đoàn xe chở phạm nhân Bắc tiến hồi kinh.

Đám người Tôn Trung đứng trong cũi, thương thế đầy mình nhưng thần sắc vẫn trầm ổn như không, riêng người quan binh có tướng mạo rất giống Dương Thù lại không ở chung với bọn họ; có lẽ thượng cấp nghĩ hắn có thân phận đặc biệt, nên nhốt trong xe ngựa phía sau.

Trấn nhỏ, dân thưa, nay đã tụ tập hết ở hai bên đường xem náo nhiệt, chờ đoàn xe đi khuất mới dám nhỏ giọng bàn tán.

“Nghe nói lần này bắt giữ rất nhiều người…”

“Là tạo phản đó, chủ mưu chính là Đại Tướng quân, cha của Hoàng hậu nương nương đó nha!”

“Ai, tiếc là bị bắt được.”

“Khi nào vậy?”

“Không rõ. Nghe cháu ta nói, hai ngày trước ngoài cửa thành Lang Châu có dán cáo thị, nói cái gì mà chủ mưu sa lưới, lệnh các nơi truy lùng dư đảng gì đó… Dù sao cũng chẳng phải chuyện chúng ta cần lo lúc này, thuế năm nay còn chưa nộp, ấy mới là nguy a…”

“Phải rồi, vụ mùa này thu hoạch vốn không tồi, giờ lại trưng thu thêm ‘thuế Liêu Dương’ gì đó nữa, sống làm sao đây…”

“Ngươi cẩn thận, để Lý Chính nghe được thì đừng mong còn mạng!”

Dương Thù cùng Ứng Sùng Ưu, tự nãy giờ vẫn đứng sau lưng hai người nọ, liếc nhau đoạn chậm rãi lui ra sau hai bước, lách mình vào một ngõ tối, mắt thấy bốn phía không người mới bắt lấy tay nhau, chỉ thấy đôi lòng bàn tay đã lạnh giá.

“Thì ra TrầmTướng quân đã bị bắt…”

“Khó trách Mạnh Thích Thanh biết được tông tích của ngài, trực tiếp hạ lệnh cho Quý Phong đón đầu. Theo thần nghĩ, không phải Trầm Tướng quân vì bị dụng hình mà cung khai, nhất định ngài ấy bị tra hỏi lắt léo dẫn đến vô tình tiết lộ…” Ứng Sùng Ưu không kềm được toàn thân run rẩy. “Phụ thân… Phụ thân…”

“Ngươi đừng vội, Thái phó lo liệu đại cuộc bấy lâu, ắt đã phòng sẵn vài kế thoát thân. Hậu cung canh giữ nghiêm ngặt chúng ta cũng trốn ra được, lão nhân gia rồi sẽ bình yên thoát hiểm thôi.” Dương Thù choàng tay qua vai y, ôn nhu an ủi.

“Trầm Tướng quân… nhất định vừa bị bắt không lâu.” Ứng Sùng Ưu run giọng nói: “Mạnh Thích Thanh chỉ vì không muốn đả thảo kinh xà mới tạm thời không có dị động, lúc này nhận được tin báo của Quý Phong, nhất định cho rằng ngài đã nằm trong tay lão, chỉ e bước kế tiếp là đối phó phụ thân…”

“Chính vì vậy chúng ta càng phải mau chóng đến Bình Thành!” Dương Thù nghiến răng. “Chờ khi gặp được Ngụy Hầu, lập tức lấy danh nghĩa vương sư phát hịch khởi binh, chính thức khai chiến với Mạnh thị. Như vậy Mạnh Thích Thanh sẽ xem Thái phó là lợi thế, tạm thời không thương tổn đến tính mạng của ông ấy.”

“Có điều… ngài biết Quý Phong đã hạ lệnh phong tỏa cổng thành trong lúc hắn vắng mặt, không cho phép bất luận kẻ nào thông hành, ta làm cách nào đi Bình Thành? Hay là vòng qua Tể Châu?”

“Như vậy quá chậm.” Mục quang Dương Thù đanh lại. “Chúng ta vượt Vệ Lĩnh đi.”

“Vượt Vệ Lĩnh?” Ứng Sùng Ưu nhướng mày. “Trèo lên một sườn núi bị tuyết phủ kín nguy hiểm như thế nào, ngài có biết không?”

Dương Thù điềm nhiên cười. “Đúng vậy, tuy ta không biết rất nhiều việc, nhưng có việc này ta biết chắc, nhân lúc Mạnh Thích Thanh còn chưa ra tay với Thái phó, còn chưa phát hiện kẻ bị bắt không phải là ta, chúng ta phải vượt Vệ Lĩnh, đến Bình Thành!”

Ứng Sùng Ưu nhắm mắt cúi đầu, cắn răng tư lự.

Xét tình thế hiện giờ, đề nghị của Dương Thù kỳ thật cũng không có gì là lạ. Vòng qua Tể Châu phải đi xuyên qua gần ba mươi huyện trấn, hành trình tốn hết nửa tháng, trong khi nhiều nhất năm sáu ngày sau, đoàn xe áp giải phạm nhân của Quý Phong về tới kinh thành, Mạnh Thích Thanh liền phát hiện Hoàng đế không có trong đó. Lão Quốc sư này có cách chọn dùng quan phủ các cấp thẩm tra lùng bắt những lữ khách lạ mặt, vô cùng hữu hiệu và đáng ngại. Nếu không có người có thế lực che chở, dù có am hiểu thuật dịch dung đến đâu chỉ sợ cũng khó mà cùng Dương Thù thuận lợi tới được Bình Thành. Ngược lại, nếu có thể hoàn hảo vượt qua Vệ Lĩnh, thời gian rút ngắn được rất nhiều. Chuẩn bị một ngày, leo núi một ngày, từ Vệ Lĩnh đến Bình Thành cũng chỉ vỏn vẹn một ngày lộ trình, còn trước cả khi Quý Phong vào đến kinh sư, giành được thế thượng phong quý báu. Tuy nhiên, Vệ Lĩnh cũng có chỗ đáng sợ của nó; nếu chẳng may gặp phải cuồng phong hoặc tuyết lở, sức người nhỏ nhoi sao có thể chống chọi. Nói cách khác, Vệ Lĩnh là một canh bạc, được ăn cả ngã về không.

Ứng Sùng Ưu chậm rãi ngẩng đầu, dừng ở ánh mắt Dương Thù.

Lâm vào nghịch cảnh này, nhãn thần của thiếu niên vẫn không có mảy may một tia ảm đạm thất sắc, thoạt nhìn lại bừng bừng tự tin, có khí phách, cũng có cố chấp, dù phải dốc hết sức tàn cũng không bằng lòng đưa đầu chịu chém, hoàn toàn không giống như y mải lo trước lo sau, phân vân lưỡng lự.

Kỳ thật, dựa vào khả năng của cả hai, muốn qua được Vệ Lĩnh cũng không phải không thể, bất quá thứ đáng sợ chính là thời tiết quỷ dị khó lường kia.

Nhưng sự đời vốn chẳng có việc gì thập toàn thập mỹ, có đôi khi thứ thiếu sót chỉ là một chút dũng khí liều mình mà thôi.

“Được, chúng ta… vượt Vệ Lĩnh.” Ứng Sùng Ưu thở ra một hơi dài, chấn tỉnh lại tinh thần.

Một khi đã quyết định liều mình vượt qua núi tuyết thì việc chuẩn bị phải lập tức được tiến hành. Cũng may trong tay nải của hai người ngân lượng không thiếu, cho dù là ở trấn nhỏ hẻo lánh vẫn mua được áo da mũ da rất tốt, lại tìm được bao tay và giày da dê. Ứng Sùng Ưu còn xuất ra ba lượng bạc thuê tới một người thợ săn trẻ tuổi để dẫn đường.

“Nhìn bộ dáng các ngươi không giống người sống trên núi, trèo núi tuyết rất nguy hiểm đó, các ngươi muốn đi thật a?” Tuy rằng rất muốn có được ba lượng bạc kia, nhưng đại ca dẫn đường bản tính chất phác vẫn nhiều lần nhắc nhở.

“Không còn cách nào khác, gia thúc ở Bình Thành gắng gượng không được bao lâu nữa, hai huynh đệ chúng ta đều chịu ơn dưỡng dục của ông ấy, sao có thể để ông ấy một mình cô quạnh chết nơi đất khách. Xương Tiên quan lần này đóng cửa, ai biết được khi nào mới mở ra lại? Chỉ còn cách vượt Vệ Lĩnh mà đi thôi.” Ứng Sùng Ưu cả giận than thở.

“Nói cũng phải, khó kiếm được người hiếu thuận như các ngươi. Nếu đã vậy, ngày mai trời vừa sáng ta liền khởi hành, nếu trễ hơn thì trước khi đêm xuống không hạ sơn được, lúc đó phiền to.”

“Hy vọng ngày mai trời quang nắng ráo.” Dương Thù nói.

“Ngày nắng cũng không hay đâu.” Thanh niên kia lắc đầu. “Ba ngày trước tuyết rơi liên tục, phía trên hãy còn rất mềm, nếu nắng lên tuyết tan, đường trơn còn khó đi hơn gấp bội, ngược lại sắc trời âm u thế mà tốt.”

“Núi này thường xuyên có tuyết lở không?” Ứng Sùng Ưu hỏi.

“Vệ Lĩnh kéo dài như vậy, còn phải xem vận số các ngươi thế nào nữa. Ta đương nhiên sẽ chọn triền núi an toàn cho các ngươi đi, bất quá việc này không thể bảo đảm, nếu bị vùi dưới tuyết thì chạy không khỏi tử lộ a.”

“Bắt đại ca mạo hiểm giúp chúng ta như vậy, thật ngại quá…”

“Gọi ta A Thích được rồi. Khách khí cái gì, phàm kẻ nào có hiếu tâm đều là người tốt, chứ như ta, bởi vì mải lo săn bắn, kết quả chưa đưa được cha ta lên đây cùng sống, lúc này nhớ tới thì thật rất khổ sở. Lão nhân gia đáng thương, đã bệnh thành như vậy, sao chịu được vất vả trong quan lao.”

“Quan lao?”

“Phải đó, đến kỳ hạn mà không nộp thuế sẽ bị giam vào quan lao để người nhà giao tiền chuộc thân. Ta muốn nhanh nhanh săn được hươu đem bán, nói không chừng còn có thể giữ được mệnh cho cha…” Nói xong, hốc mắt A Thích đã hoe đỏ.

Ứng Sùng Ưu cùng Dương Thù nhìn nhau, đồng loạt thở dài. Dọc đường đi bấy lâu, dù vô tình hay hữu ý, hai người cũng đã nghe qua vô số sự tình như thế này. Kẻ xưa nay chỉ biết chôn chân cao cao tại thượng tại chốn quan triều, nếu không tiếp xúc qua với những người dân bần hàn cùng cực thì không tài nào tưởng tượng được nỗi khốn khó nhường này.

“Chỉ còn hai canh giờ là về đêm, có lên trấn trên cũng không nghỉ ngơi được bao lâu, chi bằng ủy khuất hai vị thiếu gia tạm trú tại nhà ta được không?”

“Vậy cám ơn ngươi.”

“Kỳ thật ta cám ơn các ngươi mới phải. Nếu không có các ngươi thuê, ngày tuyết lớn thế này ta đi đâu săn để kiếm tiền nộp thuế chứ? Nộp không xong, nói không chừng đến ca ca ta cũng bỏ mạng trong quan lao thôi.”

“Ca ca ngươi cũng bị bắt giữ? Nhưng hiện tại đã là mùa đông, kỳ hạn thu thuế qua lâu rồi, sao vẫn còn tiếp tục?” Dương Thù kỳ quái hỏi.

“Thuế mới năm nay a, tại sao lại có thì dân chúng cũng không biết, nhưng quan gia đòi thu, chúng ta dám không nộp sao?”

“Có lẽ là ‘thuế Liêu Dương’ chúng ta nghe được ở trấn trên.” Ứng Sùng Ưu thở dài. “Nước ta đánh thua Bách Đồng quốc nên mới thu thuế để tiến cống thôi.”

“Đó không phải vì nước ta chiến bại, mà là vì Mạnh Thích Thanh!” Dương Thù giận dữ nói.

A Thích vừa nghe người này dám gọi thẳng tên của Quốc sư đương triều, lập tức hai mắt trợn tròn.

Ứng Sùng Ưu vội liếc mắt ra hiệu cho Dương Thù, lại quay sang trấn an A Thích. “Tính tình hắn xưa nay đã vậy, thật không xem ai ra gì.”

A Thích cười. “Không hề chi, khi không có ai ta cũng thường mắng hai ba câu, nhưng nếu có mặt quan gia thì ngàn vạn lần chớ nói những lời này, không thì đầu lìa khỏi cổ ngay đó.”

Dương Thù lúc này đã khống chế được cơn giận, cũng cười cười. Ứng Sùng Ưu sớm lấy thịt khô bánh mì các thứ ra, phiền A Thích nướng qua trên bếp, ba người dùng bữa xong thì lên giường đất nằm ngủ.

Sáng sớm hôm sau, A Thích bước ra ngoài nhìn sắc trời, cư nhiên thấy âm u lạnh lẽo, nhiệt độ không giảm mà cũng chẳng thấy thái dương đâu, mới thập phần vui mừng.

Dùng bữa sáng qua loa một hồi, Ứng Sùng Ưu bèn tỉ mỉ kiểm tra trang phục của Dương Thù, ngay đến vớ cũng phải xem qua, sau mới yên tâm cho hắn xuất môn.

“Đại thiếu gia thật là ra dáng ca ca đó, chăm nom đệ đệ chu đáo như vậy.” A Thích cười ha hả hai tiếng, đi đầu dẫn đường.

“Ngươi đi giữa!” Dương Thù lớn tiếng phản đối Sùng Ưu, khi đó đang chuẩn bị đi sau cùng. “Ngươi vẫn đang lo lắng cho… ây, lo lắng cho thúc phụ, tâm thần không yên, làm sao ta yên tâm để ngươi đi cuối được?”

“Ta…”

“Đừng bướng, không nghe lời ta sao?” Dương Thù nghiêm mặt, kéo Ứng Sùng Ưu về phía trước, một bộ cứng rắn tuyệt không thương lượng.

“Mau đi thôi, trước chính Ngọ ít nhất phải lên tới đỉnh mới được.” A Thích gọi lớn. Ứng Sùng Ưu rơi vào đường cùng, đành phải bước lên.

A Thích quả nhiên là lợi hại, rõ ràng là triền núi trắng xóa một màu, hắn lại có thể chuẩn xác tìm được con đường mòn quanh co khúc khuỷu, dẫn dắt hai người thuận lợi tiến lên. Vệ Lĩnh xưa nay vắng vẻ hoang vu, trừ bỏ thợ săn và tiều phu, cơ hồ không ai khác đặt chân đến, thế nên sơn đạo thập phần gập ghềnh khó đi, hơn nữa tuyết đọng băng đóng, trơn trượt không chịu nổi. Ba người đều không dám coi thường, toàn tâm chú ý đến từng bước chân.

Đi được chừng nửa canh giờ, bầu trời vốn âm trầm cư nhiên mây tản nắng lan, dương quang ùa xuống cây cao trĩu tuyết, trắng lòa lấp lánh đến nhức mắt.

“Đường đi khó khăn như vậy mà không ngờ hai vị thiếu gia vẫn không tụt lại phía sau, ta vốn nghĩ không biết đi được bao lâu thì phải thay phiên cõng các ngươi mà.” A Thích quay đầu lại tán thưởng.

“Nào có, ngươi nếu nhanh chân một chút thì chúng ta liền không theo kịp.” Ứng Sùng Ưu dừng lại, ngoái đầu xem Dương Thù.

Lần đầu tiên phải tự mình đi một quãng đường xa đến vậy, biểu hiện của vị Hoàng đế trẻ coi như không tồi, tuy rằng có thở hổn hển một chút nhưng cước bộ vẫn ổn định như cũ. Phù Sơn tâm pháp sở trường về điều lý khí tức, Dương Thù tuy rằng chỉ theo Ứng Sùng Ưu tu tập hai năm nhưng đã có chút thành tựu, đối với khống chế tiết tấu hô hấp, so với người thường vượt trội hơn mấy lần.

Bất quá ngẩng đầu nhìn lên, tự nãy giờ vẫn chưa leo được một phần năm quãng đường, hơn nữa càng lên cao sẽ càng gian nan, đến lúc đó cho dù có võ công cũng còn phải xem thể lực có duy trì nổi hay không.

Chỉ hy vọng đến cuối cùng, sẽ không thật sự phải phiền người ta cõng mình thôi.

“Sao lại ngẩn ra đó? Không đi nổi nữa ư? Muốn ta cõng cho không?” Dương Thù đưa tay lau mồ hôi trên trán, ngước lên cười nói.

“Ngươi cẩn thận nhìn dưới chân đó, sơn thế nơi này rất hiểm trở.” Ứng Sùng Ưu ôn nhu dặn dò một câu.

“Huynh đệ các ngươi quả tương thân tương ái nha.” A Thích ở phía trước lớn tiếng cười. “Nếu muốn nghỉ tạm, nhớ cho ta biết.”

Mải miết thêm một hồi lâu, Ứng Sùng Ưu cảm thấy trước ngực đã dần dần bị mồ hôi thấm đẫm, tim đập càng lúc càng nhanh, hơi thở vốn tận lực áp chế đã bắt đầu rối loạn, không thể không há miệng thở dốc, thậm chí ngay cả hai chân cũng tưởng như nặng gấp đôi so với khi xuất phát, gặp chỗ đặc biệt dốc đứng phải dùng cả hai tay bám víu mới lên nổi.

“Chúng ta dừng chân một lúc.” A Thích vừa tìm được một khoảnh đất tương đối bằng phẳng. “Phía trước có một quãng dài cực kỳ khó đi, không nghỉ ngơi hồi sức sẽ không vượt qua nổi đâu.”

“Được…” Ứng Sùng Ưu điều tức lại hơi thở, lấy tay áo phủi tuyết trên một tảng đá gần đó, đoạn ấn Dương Thù ngồi xuống, rút ra một cái khăn cẩn thận lau mồ hôi cho hắn.

“Ngươi đừng chăm nom ta nữa!” Dương Thù không hiểu sao lại thở dốc chừng như rất tức giận, lập tức đứng dậy đẩy Ứng Sùng Ưu ngồi lên tảng đá. “Sau này không được giữa đường quay đầu lại trông chừng ta, mỗi lần đều khiến ta sợ đến hồn phi phách tán, sợ ngươi trượt chân ngã xuống! Rõ ràng là ta mạnh hơn ngươi, còn bất an cái gì?”

“Thân mình ngươi tuy cường kiện, nhưng trước kia chưa từng trải qua vất vả thế này… Không nên ỷ mạnh mà cố sức.”

Dương Thù mỉm cười: “Khi ngươi dạy ta ‘thiên tương hàng đại nhâm dữ tư nhân dã’ thì đã nói gì? Hiện giờ ta chính là ‘động tâm nhẫn tính, tăng ích kỳ sở bất năng’, ngươi lại cứ khăng khăng lo lắng là thế nào.”

A Thích ở cạnh đó nhìn, tuy rằng mấy câu uyển ngôn nhã ngữ này hắn nghe không hiểu nhưng đại khái cũng biết hai người đang nói gì, không khỏi mở miệng cười to, vẫn lặp lại một câu: “Huynh đệ các ngươi… Ha hả… quả đúng tương thân tương ái a."

.

>Chú thích

Truyện Chữ Hay