Hồng Thiên Ca nheo mắt.
Nhìn Lạc Giai cầm kiếm trên tay, tóc không gió mà động, quần áo phất phới, lúc này giống như thanh lợi kiếm, vô cùng lăng lệ, ác liệt.
Hắn khẽ trầm giọng: “Cao thủ kiếm đạo.”
Sau đó hắn lại cười mỉm, trong giọng nói tràn đầy tự tin, miệt thị:
“So kiếm với ta, chuyện cười, đến đi”.
Lạc Giai thu người vào tư thế rút kiếm.
Lúc này hắn như hóa thanh kiếm khổng lồ bị thu vào bao.
Như con thú ẩn nấp săn mồi.
Chỉ cần động sẽ phát ra sát phạt đáng sợ.
Nhìn thấy cử động của Lạc Giai, Hồng Thiên Ca giơ kiếm tùy hứng, miệng nhếch lên.
Hắn đã biết địa cấp kiếm kỹ của cô gái kia chính là do tên này chỉ dạy.
Nhưng địa cấp kiếm kỹ thì sao, hắn cũng không sợ.
Lúc này khi tính thần ngưng thực, một luồng tinh khí từ trên đỉnh đầu Lạc Giai, phóng lên, tinh khí giống như kiếm, thuần chính, không gãy, Lạc Giai ra chiêu, thức Bạt Kiếm Thức chém đến Hồng Thiên Ca, kiếm quang mang theo kiếm khí mãnh liệt chém đến Hồng Thiên Ca.
Kiếm thế vô cùng nhanh, chuẩn.
Hồng Thiên ngoài mặt buông lỏng, nhưng lúc này ánh mắt hắn phát ra phong mang mãnh liệt, khuôn mặt cương nghị.
Hắn huy kiếm chém đến đầu kiếm của Lạc Giai.
Miệng hô:
“Bá thức.”
Kiếm quang của Lạc Giai chém đến hắn lúc này như bị cự lực ngăn cản.
Như chém vào ngọn núi không thể xuyên qua.
Cánh tay Lạc Giai lúc này tê rần.
Phong Linh trong tay của Lạc Giai có thể nói to hơn gấp , lần thanh kiếm nhỏ bé trong tay Hồng Thiên Ca nhưng lại không thể nghiền ép quá.
Về lực lượng hoàn toàn hạ phong.
Mất đi lợi thế Lạc Giai liền lùi lại giữ khoảng cách.
Hồng Thiên Ca không thừa thế truy kích, cười nói:
“Linh kiếm trong tay làm từ thần kim Orihancoh, đương nhiên không thể thua thứ làm từ tinh thiết trong tay ngươi.
Ta sẽ cho ngươi biết trong kiếm đạo ai mới là thiên tài.”
Hồng Thiên Ca lúc này xông đến, lại chiêu bá thức chém ra.
Đây cũng là địa cấp kiếm kỹ, chiêu kiếm này tinh túy nằm ở chữ “trọng”.
Khí nãy hắn chính là dùng “trọng” phá “khoái” của Lạc Giai.
Trong phút chốc dùng lực lượng tuyệt đối đè ép lên tốc độ xuất kiếm của Lạc Giai đây mới là kiếm đạo tinh túy.
Bá thức mang theo lực lượng khủng bố trảm xuống.
chiêu kiếm mang theo sát mang khủng bố, không khí như muốn bị xé rách theo kiếm.
chiêu kiếm đơn giản chỉ chữ cường, lực lượng mười phần.
Đối diện kiếm thức này, Lạc Giai không nhíu mày, bước tới bước đâm ra kiếm, kiếm thứ đâm kiếm thức.
Kiếm của người đều vô cùng nhanh, ở giữa như có điện quang hỏa thạch, mũi kiếm của chạm vào nhau, như có tia lửa xuất hiện, khuếch tán tứ phía.
Lúc này cổ tay của Lạc Giai rung lên, Phong Linh trên tay chợt chếch đi, mượn lực đạo của Hồng Thiên Ca, thay đổi quỹ tích của kiếm, đâm về phía lồng ngực của Hồng Thiên Ca.
Hồng Thiên Ca khuôn mặt chấn động, kiếm trong tay Lạc Giai lúc này bỗng chốc biến hóa vô cùng, quỹ dị không nắm được quỹ tích.
Giống như dùng nhu phá cương, dễ dàng mượn đi lực đạo của hắn.
Nhờ như vậy, tốc độ và lực lượng còn tăng lên.
Mũi kiếm sắp đâm đến người Hồng Thiên Ca, lúc này hắn khẽ lùi người, trong tích tắc kiếm trong tay hắn xoay tròn, thành vòng kiếm mạc phòng thủ đỡ lấy kiếm của Lạc Giai.
Sau đó lại tách ra.
Hắn lúc này nhìn chăm chú Lạc Giai.
Nếu như khi nãy hắn dùng “trọng” để phá “khoái” thì khi nãy Lạc Giai đáp lại dùng “yêu” để phá “trọng” của hắn.
Hắn cười lên tiếng sảng khoái:
“Thú vị, không ngờ ở đây, lại gặp được kẻ cũng đạt đến kiếm tâm thông minh.”
Lạc Giai cũng có chút trầm trọng, dù mới so chiêu nhưng Lạc Giai đã thấy tên đối diện sâu không thấy đáy.
Chữ “Thấu” của Lạc Giai thì luôn báo động kẻ trước mắt linh lực chắc chắn vượt qua ..
Nhưng trước mắt hắn sử dụng còn chưa đến . đã vô cùng khó đối phó.
Chỉ có thể chiến không thể lui, Lạc Giai lại tấn công, Lăng Vân bộ bước đến, chiêu Đâm kiếm thức, quỹ dị đâm tới.
Hồng Thiên Ca lúc này nghiêm túc, kẻ trước mắt không thể chủ quan lơ là, hắn cười nhạt:
“Nói về khoái, không phải chỉ có mình ngươi có địa cấp thân pháp, Truy Phong bộ.”
Thân pháp hắn lúc này nhanh không kém gì Lạc Giai, kiếm trong tay hắn giơ lên, miệng khẽ quát:
“Phong thức.”
Lúc này xung quanh người Hồng Thiên Ca như có gió nổi lên, phong động kiếm lên, kiếm này xuất ra nhanh đến cực điểm, đây là chiêu “Khoái” kiếm.
Kiếm mang phóng ra mang theo luồng gió cực mạnh.
Kiếm động phong theo.
Kiếm kỹ của hắn nhanh đến đáng sợ, khóa chặt tiên cơ biến đổi trong từng “yêu” kiếm của Lạc Giai, từng bước ép sát, gắt gao áp chế kiếm của Lạc Giai.
Kiếm tâm thông minh, dùng “khoái” phá “yêu”.
Thế kiếm nhanh chóng làm chủ cục diện.
Lạc Giai nheo mắt, nhanh chóng biến chiêu.
Phong Linh giơ lên đỉnh đầu.
Tinh thần như lợi kiếm phóng ra.
Súc thế kiếm trảm xuống, “Trảm kiếm thức”.
Kiếm quang mạnh như muốn chém đứt cả mặt đất, trong không khí vang lên tiếng ken két.
Một kiếm là “Trọng” kiếm, là xử xuất dĩ “trọng” phá “khoái”.
Khoái kiếm của Hồng Thiên Ca ngay lập tức bị đánh tan.
Nhưng Hồng Thiên Ca tiên cơ mất không lùi.
Tay lại quơ kiếm, lần này hắn xuất ra là “Ảnh thức”.
Kiếm quang vô tung, vô ảnh, yêu biến vô cùng.
Giống như chiêu của Lạc Giai.
chiêu kiếm của Hồng Thiên Ca cũng như vậy, mỗi chiêu đều là tinh túy trong từng chữ “Khoái”, “Trọng”, “Yêu”.
Lần này hắn sử xuất chính là “Yêu” kiếm muốn phá giải “Trọng” kiếm của Lạc Giai.
“Yêu” kiếm dễ dàng tán đi lực lượng “trọng” kiếm.
Đúng lúc Hồng Thiên Ca nghĩ Lạc Giai sẽ tiếp tục sử dụng “Khoái” kiếm phá “Yêu” kiếm.
Thì Lạc Giai lại giơ kiếm lên đỉnh đầu.
Hồng Thiên Ca cười nhạo, tên này bị ngớ ngẩn sao, lại muốn dùng “Trọng” đối phó “Yêu” của hắn.
Nhưng chuyện sao đó làm Hồng Thiên Ca liền bỡ ngỡ.
Hắn khẽ hừ: “Bị lừa rồi.”
Lạc Giai lúc này tinh khí thần như toàn bộ tập trung vào thanh kiếm.
Trên tay hắn lúc này có bạch khí xuất hiện, bàn tay như biến thành vuốt rồng, trên vuốt có lân giáp màu bạc xuất hiện vô cùng đẹp mắt.
Tay hắn lúc này hạ xuống, thiên địa như tĩnh lặng lại.
kiếm này tĩnh lặng lại phát đến sát phạt đến tận cùng như muốn chém tận thiên địa.
Đơn kiếm thức của hắn.
Nói về xuất ý bất kỳ, dí khoái thì là Bạt kiếm thức, nói về yêu dị khó nắm bắt thì là Đâm kiếm thức.
Nhưng về công sát mạnh nhất, chính là Trảm kiếm thức.
thức này khi nãy hắn vừa sử dụng chỉ là hoa chiêu.
Chân chính chiêu thức này, không phải chỉ là “Trọng”.
Mà chính là kết hợp cả “Khoái” “Trọng” “Yêu”.
Vừa nhanh, vừa mạnh, vừa làm cho đối thủ không có đường tránh né.
Kết hợp với “Lân biến” của hắn, chiêu thức này đã vượt qua phạm trù địa cấp kiếm kỹ thông thường, chạm đến Thiên cấp kiếm kỹ.
Hắn làm cho đối thủ lơi lỏng, cốt chỉ để súc thế cho chiêu này.
Kiếm quang lăng lệ chém xuống.
Trong chốc lát làm người khác có ảo giác như Hồng Thiên Ca sắp bị trảm ra làm .
Chợt lúc này Hồng Thiên Ca bỗng nổi lên nụ cười quỷ dị.
Quần áo trên người hắn bỗng không gió mà động.
Trong cơ thể hắn như có gì đó vô hình phát ra, lấy hắn làm trung tâm.
Như nắm chắc chiến thắng trong tay, chợt “Trảm kiếm thức” của Lạc Giai bị sụp đổ ngay tức khắc.
Cơ thể bị đánh văng mạnh về phía sau.
Lạc Giai trụ vững người, cánh tay cầm kiếm lúc này đau buốt tê rần, cẳng tay có máu phun ra.
Lần so chiêu vừa rồi, Lạc Giai lại bại.
Hắn nhăn mặt nhìn về phía Hồng Thiên Ca..