"Chào buổi sáng nha chị."
"Chào buổi sáng, Nor."
Sáng sớm, tôi thức dậy cùng Misha và rồi cùng chào buổi sáng.
Misha muốn đánh thức tôi dậy, còn tôi thì lại muốn nhìn thấy vẻ mặt vô phòng bị của Misha đang ngủ , nên là chúng tôi đã luôn cạnh tranh trong việc dậy sớm.
"Mấy ngày nay trời trở lạnh rồi nhỉ?"
Misha nằm chung giường mỉm cười ôm tôi và giữ ấm bằng cơ thể quyến rũ của chị ấy.
"Chị vẫn muốn ngủ đó."
Misha âu yếm cái thằng vẫn còn là trẻ trâu (tôi đây) không chút thận trọng.
Nói thật nhé, tôi muốn được thư giãn trong vòng tay của chị ấy, nhưng có một lý do tại sao tôi không thể làm như vậy.
Tôi kéo Misha ra khỏi người với suy nghĩ tuyệt vọng và vội vã chuẩn bị đi đến khu vực tập luyện.
Nếu tôi đến muộn xíu thôi thì...
"Chào buổi sáng, trông cậu vẫn ngái ngủ và ngớ ngẩn như mọi khi đấy nhỉ".
"Chào buổi sáng. Ít ra thì phải gõ cửa hoặc nói gì đó trước khi chị mở cửa ra chứ."
"Kén chọn vừa thôi. Ta vào đây."
Saraswati bước vào phòng mà không chút do dự, và sẽ trêu tôi về việc là một đứa trẻ yếu đuối mỗi sáng.
Từ trận đấu đó tới giờ đã tròn một năm rồi, và Saraswati thường hay trêu tôi khi bắt cặp lần đầu tiên.
Dù hôm nay cũng không phải là trường hợp ngoại lệ.
Có Saraswati và Misha đi cùng, tôi đi đến khu vực tập luyện.
⚪️.
Mấy buổi huấn luyện trong phòng tập rất đa dạng.
Thể hình, võ thuật, luyện kỹ năng, cách chiến đấu với các loại vũ khí như kiếm và thương, và sau đó là các trận đấu.
Hôm nay chúng tôi dự định luyện kỹ năng.
Một năm đã trôi qua kể từ khi tôi đánh bại Lucy, và phong cách chiến đấu của tôi bây giờ thậm chí còn tốt hơn lúc đó nhiều.
Như vậy, điều quan trọng nhất đối với tôi là kỹ năng đó.
Tôi càng có nhiều động tác thì càng khó sử dụng thương có lẫn các đòn nhử, vì vậy trong năm qua, tôi đã tập trung vào việc nâng cao kỹ năng sử dụng thương và số lần di chuyển bản thân có thể thực hiện.
Ừ thì kể cả có làm mấy việc đó, tôi cũng không thể làm được gì nhiều khi mới sáu tuổi, nên tôi đã không trở thành nhân vật siêu vĩ đại bị chế ngự mà mình thường thấy trong anime và manga.
Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ thua một đứa trẻ tự mãn hơn tuổi một xíu mà Schneizel thỉnh thoảng đưa đến--xin lỗi, một ngôi sao mới đầy triển vọng, vì vậy tôi có thể dự đoán rằng sức mạnh của mình khá được đấy chứ
Trong năm qua, tôi đã thua hai đối thủ hơn tuổi mình.
Một người là Saraswati và người kia, tất nhiên là---.
------ "Norwin ơi, chơi thôi nào."
Lucy, chắc là vừa mới đến phòng tập luyện, giơ cao thanh kiếm của mình lên với đôi mắt sáng ngời.
Con bé ấy coi tôi là người duy nhất gần độ tuổi của mình có thể thi đấu với em ấy, và ẻm còn cố gắng đấu kiếm với tôi khi rảnh rỗi nữa.
"Được, quyết đấu đi chị."
Có rất nhiều điều tôi có thể học hỏi từ một thiên tài.
Tôi nhận lời đề nghị mà không chút do dự và vào tư thế của mình một cách dễ dàng.
"Chà, đó là những gì xảy ra hả?
Tôi bị đánh tơi tả và nằm gục trên mặt đất trong khu vực tập luyện.
Lý do tôi có thể giành chiến thắng lần đó là nhờ yếu tố đánh trúng lần đầu tiên trong đời, sự khó chịu của Lucy và quan trọng nhất là tuổi trẻ của Lucy.
Một năm đã trôi qua, Lucy, người đã trưởng thành và trở thành một kiếm sĩ mạnh mẽ hơn nhiều, không còn là đối thủ của tôi nữa.
"Này, có vẻ như cậu bị bón hành khá khủng khiếp đấy, nhóc con ạ."
"Đừng nghĩ rằng chauz có thể đơn thương độc mã đánh bại Lucy nhé."
"Ha-ha! Đành chịu thôi. Con bé đó chắc chắn sẽ mạnh hơn ta đấy."
Schneizel, người đã đến để kiểm tra, đang cười nhạo tôi đây.
Thật bất thường khi ông chú này xuất hiện vào sáng sớm như vậy.
Tại sao ông chú Schneizel hiếm khi về nhà trong những ngày này vì bận công việc, lại ở nhà vào buổi sáng nhỉ?
Lý do trở nên rõ ràng trong những lời tiếp theo ông ấy nói.
"Nhóc con này, tháng sau có đại hội võ thuật nhí đấy."