Đế Cuồng

chương 2: trường sinh thể

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong giấc mộng, Minh chợt thấy người mình nhẹ bẫng sau đó bị hút vào trong một vòng xoáy màu xám trên trời.

Cùng bay theo với hắn là một miếng cổ ngọc vỡ màu đồng.

Miếng cổ ngọc này Minh vẫn còn nhớ rất rõ nó thuộc về lão Lý.

Rất nhiều lần lão đem ra khoe với hắn, nhưng bị hắn cho là hàng dỏm nên chê bai khinh bỉ.

- Đây là mơ sao?

Tay chân tê dại, đầu nặng trĩu, mọi cảm giác chân thật đến tuyệt đối, khiến Minh không phân biệt được rõ ràng.

Đến lúc hắn bị hút vào miệng của vòng xoáy trên trời thì từ đâu bỗng xuất hiện một con ngựa màu đen có sừng trên đầu lao tới.

Nó đỡ hắn lên lưng rồi chạy thẳng vào vùng không gian hỗn độn bên trong.

- Con mẹ nó, không lẽ mình đọc quá nhiều truyện tiên hiệp nên nằm mơ chân thật đến vậy.

Một người một ngưạ lao đi vùn vùn trong hỗn độn.

Không biết mất bao nhiêu lâu sau, mây mù dần tan đi, trước mắt Minh hiện ra một khoảng không vũ trụ rộng lớn, vô số các tinh cầu đang lơ lửng, thậm chí còn thấy được vài tinh cầu bị hủy diệt tạo thành hố đen hút tất cả mọi vật xung quanh vào trong.

- Giấc mơ thật quỷ quái!

Minh tự nhủ.

Bình thường đâu ai có thể cảm nhận rõ ràng mọi thứ trong giấc mơ như hắn bây giờ.

Độ chân thật còn được tăng lên khi trong vũ trụ bỗng xuất hiện một thanh tiên kiếm màu bạc lao vút tới chỗ hắn.

- Xâm nhập cấm địa nhân tộc, để mạng lại!

- Con bà nó, mơ mà cũng bị người ta đuổi giết nữa!

Con ngựa đen hắn cưỡi dường như cũng rất e dè thanh kiếm này, đột nhiên tăng tốc rất nhanh bỏ trốn.

Thanh tiên kiếm màu bạc đuổi sát phía sau, mỗi lần đâm tới trước đều khiến không gian xung quanh sụp đổ, vô số hố đen sinh ra.

Cuối cùng hắn cũng không tránh khỏi vận mệnh bị thanh kiếm này đâm thẳng một nhát vào lưng.

Rất may miếng cổ ngọc vỡ nát màu đồng đột nhiên bay ra từ trong cổ áo của hắn, chặn đứng một kiếm kinh thiên này.

- Hả?

Người thần bí đuổi giết hắn kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Con ngựa đen hí dài, mang theo Minh, tận dụng cơ hội nhảy vào một khoảng không hỗn độn khác rồi biến mất.

- ----------

- Đau đầu quá!

Cuối cùng trời cũng sáng, Minh dụi dụi mắt.

Cảm giác đầu nặng trĩu, toàn thân mỏi nhức mỏi vẫn chưa buông tha hắn.

- Trên lưng mình có đeo cái gì mà nặng vậy?

Đến lúc bắt đầu tỉnh táo trở lại, Minh mới phát hiện trên lưng mình đang đeo một cái "thùng gỗ" thật lớn.

- Bé Vi, cụ Lý ơi!

Hắn tiếng gọi mãi mà không có ai trả lời.

Rốt cuộc vất vả lắm hắn mới đứng lên được, nhưng khung cảnh xung quanh lại khiến hắn giật bắn mình.

- Đây là chỗ quỷ quái nào? Không phải tối qua mình ôm bé Vi ngủ ở nhà hoang à?

Minh kinh ngạc nhìn xung quanh.

Nơi đây trông giống một hang động thì đúng hơn, thậm chí trước mặt hắn còn có ba xác người đang nằm ngổn ngang, trên cơ thể đã bắt đầu bốc mùi hôi thối.

- Có án mạng!

Minh sợ hãi lui lại mấy bước, thiếu điều té bật ngửa.

Cái "thùng gỗ" đụng vào vách hang động kêu lên một tiếng cộp rõ to.

Hắn vội vã tháo nó xuống, nhưng cảnh tượng trước mắt làm hắn một lần nữa chết lặng.

Nào phải thùng gỗ gì, rõ ràng đây là một chiếc quan tài to đùng.

- Con mẹ nó, rõ ràng vẫn còn đang trong giấc mơ!

Minh vội vã nằm xuống đất nhắm nghiền mắt, miệng liên tục tụng niệm tên hiệu của mấy vị đại năng tiên hiệp trong truyện mà hắn từng đọc:

- Nam Mô Bạch Phát Đại Thiên Tôn!

- Nam Mô Diệp Phàm Thiên Đế!

- Nam Mô Bạch Tiểu Thuần Đại Tiên!

- Nam Mô Mạnh Hạo Yêu Tôn!

Hắn cứ luôn miệng tụng niệm một hồi, mục đích để bản thân mệt mà thiếp đi, nhưng trải qua mấy tiếng đồng hồ vẫn vô dụng.

Đây không phải mơ, hoàn toàn là hiện thực.

- Con mẹ nó chứ, không lẽ ta xuyên không rồi sao?

- Độc Cô Minh...!

Đột nhiên trong quan tài vang lên tiếng rên rỉ của một cô gái nào đó.

Mặc dù Minh tự nhận là không sợ trời không sợ đất, nhưng ma quỷ thì hắn vẫn rất sợ.

Không cần nghĩ nhiều, hắn lập tức co giò chạy một mạch ra khỏi hang động.

Từng tia sáng mặt trời xuyên qua những tán lá cây rậm rạp chiếu rọi trên mặt hắn.

Hoá ra thật sự không phải mơ!

Hắn đã xuyên không tới một thế giới kỳ dị nào đó rồi!

- Độc Cô Minh? Chẳng lẽ ta nhập vào thân xác của người có tên này sao? Nhưng mà sao không giống trong truyện, đáng lẽ ta phải được dung hợp ký ức rồi chiếm được truyền thừa nào đó chứ?

Chạy trong khu rừng rậm một lúc lâu, rốt cuộc Minh cũng bắt gặp một đám người ăn mặc theo phong cách cổ trang đang tản ra tìm kiếm gì đó.

- Mấy anh đẹp trai, cho tớ hỏi cái này xíu!

Minh giơ tay vẫy vẫy, hy vọng từ đám người này sẽ nắm bắt được chút thông tin gì đó.

Đám người kia nghe được giọng Minh, đồng loạt nhìn về phía hắn.

Thời gian như dừng lại ở một giây này.

- Con mẹ nó, có gì đó sai sai! Sao ánh mắt tụi nó nhìn mình y hệt đám thằng Phong vậy?

Quả nhiên, sau một hồi sững sờ, đám người đồng loạt thét lớn lao tới chỗ hắn.

- Giết chết hắn!

- Tiểu tử ngươi dám bắt cóc tiểu thư Lưu gia chúng ta, đúng là chán sống rồi!

- Mau đứng lại!

Minh giờ phút này khóc không ra nước mắt, vắt giò lên cổ cắm đầu chạy.

Rõ ràng là đã xuyên không rồi mà vẫn không trốn khỏi số phận bị người ta đuổi giết.

Cả đám người rượt đuổi nhau mấy canh giờ liền.

Rốt cuộc bản lĩnh chạy trốn của Minh trong những tháng ngày ở khu ổ chuột đã được phát huy hết.

Hắn chạy đông chạy tây, dùng đủ mọi thủ đoạn, cuối cùng thành công trở về hang động kia.

Khi đã bình tĩnh trở lại, hắn tức giận đi tới giở nắp quan tài ra.

Đúng như hắn dự đoán, bên trong chính là tiểu thư Lưu gia trong miệng đám người kia.

Đối diện với ánh mắt sắc lạnh của Minh, cô nàng chỉ thoáng ngạc nhiên đôi chút:

- Ngươi như biến thành một con người khác vậy.

Đám người của gia tộc ta đuổi tới nơi rồi hay sao?

- Mau nói rõ cho ta biết mọi việc là như thế nào! Cô có thân phận gì?

Minh lạnh lùng nói.

Điều hắn cần làm nhất bây giờ là tra rõ mọi việc.

Đám người Lưu gia kia đã vây kín khu rừng, sớm muộn cũng sẽ tìm tới được nơi này.

Cô gái cau mày:

- Ngươi thật sự là Dược thể kia sao? Dược thể làm sao bỗng nhiên có trí tuệ như vậy được?

- Dược thể? Cô nói ta sao?

Trí nhớ của của Minh thoáng hiện lên về những câu chuyện tiên hiệp mà cụ Lý hay kể.

Thế gian có rất nhiều loại thể chất kỳ quái.

Có loại thích hợp tu đạo, điển hình là Đạo thể, Cửu Diệu thể.

Cũng có loại thiên về sức mạnh hoang dã thuần túy như Thánh thể, Bá thể.

Thậm chí có những thể chất sinh ra đã được ông trời ưu ái, ban cho sức mạnh điều khiển nguyên tố của trời đất như Phong thể, Lôi thể, Ngũ Hành thể...!

Dược thể trong lời nói của cô gái kia không nằm trong số những thể chất thích hợp với tu đạo.

Nhưng bù lại nó tạo cho chủ nhân một sinh cơ hùng hậu, vết thương dù nặng đến đâu cũng sẽ phục hồi cực kỳ nhanh chóng.

Thậm chí, một số Dược thể khi đã luyện thành máu tím còn có thể tái sinh từ một giọt máu hay một cọng tóc dù thân thể đã tan nát.

Thời thái cổ, Dược thể được gọi là Trường Sinh thể.

Có lời đồn rằng bí mật bất tử trường sinh đều nằm trong thể chất này.

Nhưng sau mấy trăm ngàn năm chẳng ai thu hoạch được gì.

Trường Sinh thể ngoài sinh cơ và khả năng phục hồi nghịch thiên thì rất kém trong việc tu luyện.

Có lẽ vì được ông trời ưu ái về tuổi thọ và sinh cơ nên chủ nhân của Trường Sinh thể sẽ bị tướt đoạt đi trí tuệ.

Cả đời định sẵn sẽ sống trong mơ hồ, dùng ngôn ngữ thế giới hiện đại để miêu tả thì đó chính là căn bệnh thiểu năng.

Minh nghĩ đến đây sắc mặt liền tái hẳn:

- Cô định hút sinh cơ của ta để chữa trị cho bản thân hay sao?

- Hừ, sứ mạng của Dược thể sinh ra vốn dĩ để thành toàn cho người khác.

Công pháp ta luyện là Cửu Chuyển Thiên Công, nay đã tới đệ tam chuyển, phải chịu một lần tử kiếp, một khi vượt qua thì ta chính là cường giả Tiên Thai cảnh, chấn nhiếp thế hệ trẻ Nam Hoang hiện nay.

Ngươi còn không chịu quỳ xuống nghe ta sai bảo?

Cô gái cười nhạt, thần thái cao ngạo đến cực điểm, giống như sống chết của Minh đều nằm trong tay cô ta vậy.

- Hừ, tưởng ông đây sợ chắc.

Cô chỉ biết ngồi đó khua môi múa mép, chắc chắn là vì bản thân đã tạm thời mất hết tu vi nên muốn phô trương hù doạ ta.

Minh nói xong trực tiếp tiến lại gần chỗ cô ta.

- Ngươi muốn làm gì?

Cô gái có dự cảm không ổn, sau đó một tiếng xoẹt vang lên, một vạt áo trước ngực cô bị Minh xé rách toạt.

Dù đã đưa tay ngăn cản nhưng vẫn bị Minh gạt ra, quả nhiên không hề có sức phản kháng.

- Ngươi dám mạo phạm Lưu Tích Quân ta, tương lai ta phục hồi tu vi sẽ giết chết ngươi!

Lưu Tích Quân giận tím mặt khi thấy Minh nhìn chằm chằm vào khoảng da thịt trắng hồng chỗ ngực mình.

- Chà, đẹp thật! Ta làm vậy là để nói cho cô biết, thằng Minh này không sợ bị doạ đâu.

Bây giờ ta đã bị đám người gia tộc cô bao vây đuổi giết, có lẽ không sống được quá hôm nay.

Vậy tại sao không thử chút hương vị của một mỹ nhân như cô.

- Hạ lưu, đê tiện, vô sỉ! Ngươi dám làm càn nữa ta giết chết ngươi! Người Lưu gia đâu tới đây cứu ta!

Lưu Tích Quân thét lớn.

Nào ngờ Minh không hề dừng lại mà còn xé luôn y phục phía dưới của Lưu Tích Quân khiến cô ta trần như nhộng.

Sau đó còn làm bộ đứng dậy tháo dây thắt lưng khiến cô ta sợ chết khiếp.

- Ta đã nói ghét nhất bị đe doạ! Đằng nào cũng chết, cứ để đám người kia tới xem ta vùi hoa dập liễu như thế nào!

- Dừng lại, ta thua rồi! Ta xin ngươi, ngươi nói gì ta cũng nghe!

Lưu Tích Quân rơm rớm nước mắt, nhỏ giọng nói.

Minh cười lạnh, nhưng vẫn cởi áo ra.

Có điều hắn không làm chuyện bậy bạ mà ném thẳng lên người Lưu Tích Quân, giúp cô ta che lại thân thể đầy dụ hoặc.

- Chà, để ta đoán xem nhé! Cô ở đây lâu vậy mà vẫn không dám hét lên kêu cứu.

Đến vừa nãy khi bị bức ép mới miễn cưỡng la lên.

Rõ ràng cô sợ bị đám người Lưu gia tìm được mình.

Cửu Chuyển Thiên Công theo lời cô nói rất lợi hại, có lẽ trong gia tộc cô có nhiều thiên tài khác không hy vọng cô luyện nó thành công đâu!

Lưu Tích Quân sững sờ.

Nếu không phải từ hôm qua đến nay đều ở chung một chỗ với Minh thì cô sẽ còn nghĩ hắn là một người khác hoàn toàn.

- Hay là bị ai đoạt xá? Không giống lắm, người bị đoạt xá trên cơ thể giai đoạn đầu thường sẽ xuất hiện gân máu vì giữa thân thể và linh hồn chưa tương thích với nhau.

Nay hắn đã cởi trần ra mà trên người vẫn không xuất hiện dấu vết gì.

Minh cười lạnh:

- Ta không phải thằng ngu, vậy nên đừng kiếm chuyện lừa ta.

Thêm vào đó, cô cần hút sinh lực của ta để sống tiếp, nếu ta chết cô cũng đừng hòng vượt qua đệ tam chuyển.

- Được ngươi thắng! Ngươi muốn biết chuyện gì?

Lưu Tích Quân bình tĩnh nói.

Minh hỏi:

- Bây giờ phải làm sao mới trốn được? Ta không tin cô không có thủ đoạn gì.

Vừa nãy cô bị ta bức mới phải hét lên, rõ ràng có thủ đoạn gì đó để chống cự lại đám người kia.

Truyện Chữ Hay