"Lão công, có tâm sự"
"Không có gì "
Nói vậy nhưng khóe miệng Dương Thần cũng cười nhẹ.
"Lão công,ngươi thay đổi rất nhiều"
"Thay đổi, ta thay đổi sao?"
Dương Thần nghi hoặc, thay đổi sao??, có lẽ vậy đi.
"Nàng cũng thay đổi rất nhiều, trước kia nàng suốt ngay khóc đâu"
"Đúng vậy, nhớ năm trước sao, hôm đấy"
năm trước.
Mạn Thiên Âm đầu đội một chiếc mũ, một thân quần áo ấm, tay cầm máy ảnh không ngừng quay chụp xung quanh. Khuôn mặt non nớt của thiếu nữ , không kém phần tinh xảo.
Ầm....
Một tiếng nổ vang, tuyết bụi mù mịt.
Dần dần khói bụi tản đi, để lại một cái rãnh.Bên trong là một thanh niên, đôi mắt ngắm nhiền, hiển nhiên đã không còn tỉnh táo, trên người quần áo đã rách nát, chằng chịt vết thương không ngừng chảy máu.
-"Uy, ngươi tỉnh đi, oa thật đẹp, ngươi không phải nữ chuyển giới chứ, há con ngươi màu tím", hắn không phải bị mù đi, nói Mạn Thiên Âm tay lại không ngừng dơ trước mắt quơ quơ vài đường.
"Đây là đâu"
"Đây là biệt thự nhà ta a, Ngươi từ trên núi ngã xuống sao, đừng sợ, ta nhưng đỗ đại học y, ta giúp ngươi băng bó rồi"
Mạn Thiên Âm có chút sợ, đây còn là người sao, nghĩ lại đỉnh núi trên đó có bao nhiêu cao, vậy mà không chết, hừ coi như ngươi mạng lớn gặp bổn tiểu thư.
Dương Thần không khỏi định đứng lên, lại thấy toàn thân cứng ngắc không thể cử động, đảo mắt xuống nhìn.
Dương Thần....
Giờ đây cơ thể ngoài khuôn mặt ra, cả người bọc vải trắng y hệt một cái xác ướp, đã vậy tay chân hoàn toàn bị trói chặt lại.
"Này, khi không ngươi đi leo núi làm gì đâu, đây nhưng toàn là tuyết có gì đâu mà nhìn, lại không mặc áo ấm"
"Ngươi băng bó cho ta sao"
Dương Thần có chút thất thần, hỏng... quần áo hoàn toàn bị thoát, vậy...
"Đúng a, ta trói ngươi, là bất đắc dĩ a, đừng hiểu lầm, ở đây có một mình ta, ta sợ ngươi dở thói lưu manh đâu".
"Quần áo ta, là ngươi cởi"
"Ta..."
Mạn Thiên Âm, mặt thoáng chốc đỏ bừng,
-Ta còn không phải sợ ngươi chết sao, ta nhưng cứu được, ngươi nhưng mắt ngươi bị mù ta cũng hết cách...
Tự an ủi mình: đúng đúng, cứu người quan trọng, mình nhưng là bất đắc dĩ.
"Không được, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi ta, sao ngươi leo núi vậy"
Dương Thần, thở nhẹ ra, đóng lại đôi mắt, hoàn toàn không quan tâm, Mạn Thiên Âm đang không ngừng bắn những câu hỏi lên người.
Không nhìn, hắn thậm chí không thèm liêc mắt mình, a đúng quên mất hắn nhưng bị mù, khó trách.
"Hừ, Chảnh cái gì, chả phải liền đẹp trai một chút sao, ta có một phòng thôi nghỉ ngơi cho tốt, ta liền ngủ phòng khách".
Dương Thần khẽ mở mắt có chút giật mình trong lòng ám đạo, Không phải giết xong rồi cướp đồ sao,chả lẽ gặp người tốt,...
Linh khí mỏng manh quá, xem ra mất vài tiếng nữa mới có thể đi lại, đến lúc đó xem ra khôi phục thương thế cũng dễ hơn.
Hôm sau.
"Uy thương thế ngươi còn chưa tốt, không đúng, ta hình như chưa tháo dây trói...mà quan trọng hơn sao ngươi tháo hết băng vải ra muốn nhiễm trùng sao"
- Vết vết thương của ngươi...
"Ân khỏi không sai biết lắm, đa tạ"
Dương Thần cũng không mở mắt chỉ lẳng lặng ngồi đấy như suy nghĩ.
Mạn Thiên Âm như nhìn quái vật đồng dạng, trên tay bát cháo như muốn rơi ra.
"Ăn đi, ta thấy hết thức ăn sẵn nên đã tự tay vào bếp".
-Ta không đói.
Mắt hắn chắc không nhìn được, hết cách:
"Há miệng ra"
Dương Thần thực không đói,đến cách giới hiện tại sớm đã không cần ăn, nhưng nhìn đôi phương mất công chuẩn bị cho mình Dương Thần vẫn cảm động há miệng ra cho đối phương đút cháo.
Ăn xong Dương Thần mới mở miệng.
-Ngươi tên gì.
Đây là lần đầu tiên Dương Thần mở miệng bắt chuyện đầu tiên, từ lúc bắt đầu tu luyện đến giờ.
" Ta tên Mạn Thiên Âm còn ngươi"
"Dương Thần" nhẹ nhàng đạm bạc một câu.
"Sao ngươi lại thành ra thế này, còn thiếu núi sao, mà lên đây để ngã"
Dương Thần trầm mặc.
"Hừ không muốn nói thì thôi".
Mạn Thiên Âm giận đùng đùng bỏ đi tắm. Sớm muốn quay về chuẩn bị nhập học,lại vướng phải thạch đầu này.
Dương Thần ngồi trong phòng bắt đầu lấy linh thạch, tu vi bị phong ấn, bắt buộc phải phá vỡ mới hấp thu được,nên bắt buộc phải dùng biện pháp "ăn" cách này có hơi đau họng dù sao cũng chả ngon lành gì.
Cạch, cửa phòng mở ra.
Mạn Thiên Âm quấn một chiếc khăn tắm, đầu tóc ướt thỉnh thoảng còn vài giọt đóng trên sợi tóc.
Đẹp...lồng ngực Dương Thần có chút đập nhanh, đấy là Dương Thần lần đầu tiên nhìn thẳng vào một người con gái,
Lấy lại tinh thần:
"Ngươi... ngươi làm cái gì,"
"Tắm a... nhưng quên mất quần áo còn ở trong phòng đâu"
"Ta, nhưng là nam nhân"
" Tốt a dù sao ngươi cũng không nhìn thấy"
Không nhìn thấy? chả nhẽ người ở vi diện này thoải mái vậy sao.
thay quần áo xong cả quá trình Dương Thần nhìn cũng liền không chớp mắt, bao nhiêu năm nay Dương Thần chỉ chuyên tâm vào tu luyện cũng không có gần nữ sắc, phải nói là ít giao tiếp với người khác.
"Cô nương, ở đây liền thoải mái không phân biệt nam nữ sao?
"Cái gì mà không phân biệt, thấy ngươi mù, cũng đâu có nhìn thấy gì"
"Ta mù?? không có"
Dương Thần lắc lắc đầu.
"Rồi ngươi nằm nghỉ đi, Cái... cái gì ngươi không bị mù, A..... Hỗn đản, ngươi lừa ta"
Cô nàng này bị ngốc sao,
"Ta lừa cô nương??"
" Cô nương cái đầu ngươi, ngươi không mù sao lại không tự ăn, ngươi không mù sao liền không thèm nhìn ta, còn nữa mắt ngươi sao lại màu tím",đã vậy ta còn thay đồ trực tiếp cho hắn nhìn...
Mạn Thiên Âm, như biến thành một đầu quái vật khuôn mặt vặn vẹo, ôm đầu khóc, đường đường là một cô gái, còn rất xinh đẹp có được không, vậy mà vậy mà...
Dương Thần lại gần định dỗ dành, nhưng quên mất mình chưa bao giờ dỗ dành con gái bao giờ a, đừng nói con gái trẻ con cũng chưa từng đã được chưa..
"Cô nương... bớt thương tâm a..."
"Thương cái đầu ngươi, tránh xa ta đồ biến thái, trả sự trong sạch cho ta, ta còn chưa có gả đi huhu."
Thấy Mạn Thiên Âm khóc Dương Thần có chút không đành lòng.
-Cô nương xem vậy là hòa rồi, Cô thay y phục cho ta cũng đã nhìn hết, lần này không ai nợ ai.
Thoáng cái mặt Mạn Thiên Âm có chút đỏ bất quá Dương Thần cũng không có nhìn thấy.
"Ta cứu ngươi, là tình thế ép buộc, không thay chả nhẽ để mặc ngươi mặc y phục bẩn còn rách rưới,ta.. ta nhưng là nữ nhi, lại tiếp tục vùi đầu xuống đầu gối càng sâu khóc..."
"Khác nhau sao???"
Dương Thần có chút khỏ hiểu hỏi.
im lặng...
"Ta bồi cô nương linh thạch thế nào" nói lại xòe bàn tay vài viên cực phẩm linh thạch
im lặng.
(có chút bất ngờ không biết Dương Thần lấy đâu ra mấy viên đá đẹp đó, ta mới không cần mấy viên phá thạch đầu đấy, dám chiếm bổn tiểu thư tiện nghi)
"Thế này, ta cho cô một món nợ ân tình, sau này cần trực tiếp, ta quyết không chối từ"
im lặng.
(Ai cần nhân tình ngươi chứ, ngươi còn nợ ta ân cứu mạng đây)
Cắn răng, Dương Thần gãi gãi đầu:
"Ta, chịu trách nhiệm, được..được sao..."
nói xong Dương Thần mặt mo cũng biến thành hồng...Để người khác biết được chắc chắn sẽ mắt trừng ra rụng xuống đất, lại không ngừng hô to cho cả thiên hạ biết, mọi người ra xem đầu đá thổ lộ với người khác này.
Không còn im lặng như trước nữa Mạn Thiên Âm ngẩng đầu lên
"Ngươi muốn chịu trách nhiệm như nào?"
"Cô nương, nguyện cưới ta chứ..."
---------Trở về thực tại -------
Mạn Thiên Âm bật cười.
" Lão công lần đó ngươi hỏi đòi cưới ta, lúc đó mặt ngươi rất buồn cười, gì mà cô nương chứ haha..."
Dương Thần nhẹ nhàng cười nghĩ lại thực sự đúng thật buồn cười... lúc đó còn chưa biết bản thân ở đâu, còn xưng hô cô nương nữa.
"Lần đó ta rất vui, tuy bị chiếm tiện nghi nhưng khi nghe lão công ngươi đòi cưới ta, không biết tại sao ta lại cảm thấy hạnh phúc, có lẽ là lúc đó ta dễ lừa đi".
"Hối hận sao??"
"Không hối hận, mãi mãi không".
Mạn Thiên Âm ôm Dương Thần không muốn rời tay đồng dạng.
Dương Thần nữ nhân thầm thương trộm nhớ có rất nhiều, bất quá giao tiếp nói chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay, Cười lại càng không, Mạn Thiên Âm là người đầu tiên Dương Thần có cảm giác gần gũi muốn nói chuyện ngay từ lần đầu gặp.
"Ba ba, mụ mụ sao người làm gì đâu,tiểu Tuyết nhưng không thấy gì hết..."
"Ách" họ nhẹ một tiếng Mạn Thiên Âm lườm tiểu Tuyết.
" Đi ngủ sớm đi, mai còn đến nhà trẻ nữa "
" Đúng vậy, tiểu Tuyết tu luyện chăm chỉ tốt, tuy nhiên vẫn phải chơi nhiều một chút, con vẫn còn nhỏ không nên ép mình quá"
" Con ngủ, ba ba mụ mụ, ngủ ngon,giá như mình có một muội muội hoặc đệ đệ bế đâu"
Câu cuối tiểu Tuyết cố ý nói to lên rồi chạy tót về phòng, miệng mang theo nụ cười bán manh.
"Lão Công, đáp ứng tiểu Tuyết sao", mặt Mạn Thiên Âm không khỏi đỏ bừng lên lại phi nhanh về phòng...
Dương Thần....