Và nhiều năm sau đó...
Căn nhà đồ sộ với màu xanh tinh tế, gió quỵ luỵ cuốn theo những cánh đào phớt hồng, mỏng tang, như thì thầm rồi mặc kệ chúng rơi xuống, lăn tăn trên mặt nước, gợn nhẹ, thật khẽ..
Sáng, nắng ùa vào nhà, lấp lánh trên những ô cửa kính, vang vọng cùng giọng nói của người con trai:
- Vợ, sáng rồi, mau dậy!!!
- Vợ, em mau dậy cho anh, mau dậy..
Bóng dáng hắn, cao lớn đầy trưởng thành, dấu ấn thời gian khiến hắn thêm trững trạc, chàng trai năm nào khiến bao cô gái si mê theo đuổi ấy thế mà hiện đang mè nheo gọi vợ. Cứ ngỡ rằng mối tình hắn ôm ấp năm thời cấp ba sẽ nát, sẽ vỡ, nhưng không, hắn ôm trọn nó,dành tình yêu cho cô gái tên Nguyễn Hoàng Ngọc Băng.
Hắn vì nó, bất chấp tất cả..
Hắn vì nó, tự tay gỡ bỏ tấm mặt lạ lạnh lùng nhàm chán..
Hắn vì nó mà thay, mà đổi, vì nó mà cười..
Nó lạnh lùng, it́ nói,không sao hắn sẽ nói thay cả phần của nó.
Nó không nhớ hắn, không sao, hắn nhớ và hắn yêu nó là đủ.
Chỉ cần nó luôn nhớ rằng:“ Hắn luôn ở bên nó, quan tâm nó, chỉ cần nó ngoảnh mặt lại, hắn sẽ mỉm cười dang tay đón nó.”
Thoáng chốc, cô gái trên giường cựa mình, mái tóc nâu rối xù, đôi mắt xanh lơ nhập nhèm, cất giọng làu bàu:“ Lâm, anh thật ồn ào.”
Nhưng đâu ai biết rằng, trên môi nó, nhấp nhoáng nụ cười.
Cảm ơn anh.. chàng trai mang tên Hoàng Tùng Lâm.. cám ơn vì đã ở bên em..
Ngoài trời, gió vẫn mơn man thổi trên vòm trời xanh...