Để Anh Bước Vào Thế Giới Trong Em

chương 93: có duyên

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Tím

Beta: TH

Ở biệt thự Tinh Nguyệt Loan một đêm, sáng sớm hôm sau Cố Vân Thanh đã đưa Quýt đến nhà Trình Dịch.

Khoảng nửa tiếng sau, nhìn ngôi nhà quen thuộc, Cố Vân Thanh quay đầu lại nhìn con mèo vàng lười biếng.

Ôm Quýt lên, cô đi vòng qua vòng lại quanh nhà, sau đó đưa ngón tay chỉ căn phòng trên tầng hai, thì thầm vào tai mèo Quýt: "Chính lá chỗ đó".

"Bên cạnh giường có một cái tủ, mở ngăn cuối cùng sẽ thấy một hòn đá cột bằng sợi dây màu đỏ. Em chỉ cần lấy hòn đá đó ra cho chị là được."

Cố Vân Thanh sợ rằng Quýt không hiểu nên không ngừng khoa tay múa chân, nói một câu liên tục nhiều lần. Sau khi chắc chắn rằng nó đã hiểu, cô mới thở phào nhẹ nhõm rồi đặt nó xuống đất.

"Quýt, lần này nhờ cả vào em nhé." Cố Vân Thanh khoanh tay, ngồi xổm trên mặt đất, làm bộ đáng thương ngước nhìn mèo Quýt: "Nếu em có thể lấy được thứ đó, chị sẽ thưởng thêm cho em hai hộp cá ngừ. "

Vì cái lắc chân, Cố Vân Thanh tình nguyện đánh cược.

Mèo Quýt liếc nhìn Cố Vân Thanh, sau đó nằm nhoài bốn chân trên bãi cỏ: "Meow."

"... Thêm một giờ mát xa hàng ngày?" Cố Vân Thanh đoán.

Ngay lúc cô nói xong, mèo Quýt lập tức đứng lên, biểu cảm nghiêm túc trở lại, bắt đầu đi về phía biệt thự.

Mí mắt Cố Vân khẽ giật giật, trong lòng hét lên: "... Em đây là đang trả giá với chị đó hả?"

Vừa thương lượng một vài điều kiện xong, đến giờ phút quan trọng này, bỗng nhiên tăng giá, tại sao con mèo này không có chút lương tâm nào vậy?

Nếu Chủng Hân Dung ở đây chắc chắn sẽ cười nhạo con gái mình. Cứ dạy những thứ lung tung này cho mấy con chó mèo. Bây giờ thì hay rồi, báo ứng đến quá nhanh.

Nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác, Cố Vân Thanh chỉ có thể dựa vào Quýt. Mặc dù bây giờ nó lật lọng, cô chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.

"Được được được, một tiếng chịu chưa." Ai bảo cô cần nó giúp chứ.

Quýt hài lòng, rũ bỏ vẻ lười biếng trước đó, đôi mắt mở to, tỏ ra rất hăng hái.

Thấy nó đã sẵn sàng, Cố Vân Thanh hít một hơi thật sâu, bước đến trước cửa biệt thự, chậm rãi bấm chuông cửa.

Khoảng mười giây sau, giọng nói hơi có vẻ già nua vang lên.

"Đây là nhà họ Trình, xin hỏi cô tìm ai?"

Là bác Triệu.

Cũng đúng, vụ Trình Diên đã qua được một tháng rồi, kì nghỉ phép của bác Triệu cũng đã sớm kết thúc.

Không chần chờ, Cố Vân Thanh nói: "Cháu tới tìm Lục Lộ ạ."

Có lẽ nghe tiếng động ngoài hiên nhà, lại còn là giọng nói khác, lần này Trình Dịch đi ra.

"Bác Triệu?"

Không hiểu vì sao Cố Vân Thanh nghe thấy trong giọng nói có vẻ tiều tụy, như thể mấy ngày rồi ngủ không ngon.

"Tu chân" đã tạm ngưng quay, cũng không nghe thấy ba cô nói là đến khi nào thì nhận được thông báo mới, sao lại mệt mỏi như vậy?

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu Cố Vân Thanh, cũng chưa kịp nghĩ kĩ về nó, cửa biệt thự bỗng mở ra.

Nhìn gò má trắng trẻo cô gái trước mắt, Trình Dịch sững người một lúc: "Em..."

Tại sao cô lại đến đây, không phải là nói trong người không khỏe sao?

Nghĩ là Trình Dịch không nhận ra mình, Cố Vân Thanh thoải mái đưa tay ra, cười nói: "Anh Trình vẫn khỏe chứ ạ, em là Cố Vân Thanh."

Giọng nói lanh lảnh của cô gái bên tai, Trình Dịch vô thức đưa tay, thấp giọng nói: "... Tôi khỏe."

Nhìn quầng thâm dưới mắt của anh, Cố Vân Thanh cũng tự thấy mình đã không đoán sai. Suy nghĩ một lúc, cô hỏi thẳng: "Anh Trình, tối qua anh ngủ không ngon sao, trông anh khá mệt mỏi."

Ánh nắng buổi sáng không quá chói chang, nhưng dường như làm hoa mắt người khác. Cô gái trước mặt nổi bật với làn da trắng trẻo, tựa như có thể hòa mình vào ánh nắng.

Né tránh ánh mắt của Cố Vân Thanh, Trình Dịch lắc đầu: "Không phải."

"Em vào trước đi."

Nghe thấy Trình Dịch mời, Cố Vân Thanh bèn nhấc chân bước vào. Lúc Trình Dịch định đóng cửa, cô nhanh chóng ngăn anh lại.

Nhìn gương mặt nghi ngờ của Trình Dịch, Cố Vân Thanh mỉm cười nói, "Còn một thứ nữa ở phía sau."

"Gì cơ...?" Trình Dịch còn chưa nói xong, anh trơ mắt nhìn một con mèo màu vàng nghênh ngang đi vào.

Thân hình của nó quá nhỏ, hoàn toàn nằm ngoài tầm nhìn của Trình Dịch nên anh mới không nhận ra.

"Đây là con mèo của em sao?" Trình Dịch mím môi.

Cố Vân Thanh nhanh chóng gật đầu: "Vâng."

"Quýt, đến đây chào hỏi nào."

Mèo làm sao hiểu tiếng người được?

Ngay lúc Trình Dịch định bật cười, anh lại nhìn thấy con mèo Quýt trước mặt nâng mí mắt, rồi kêu lên: "Meow."

Trình Dịch: "..."

Thời buổi này, càng ngày càng nhiều thể loại động vật thành tinh nhỉ.

Qúach Bác Viễn mang Lục Lộ ra thì thấy khóe môi ông chủ không kiềm được mà nhếch lên.

Trời mới biết, ông chủ đã không cười hơn nửa tháng nay. Không hiểu sao, anh lại quay về dáng vẻ lạnh lùng như trước khi Lục Lộ tới, lạnh đến mức có thể đóng băng người khác.

Thân là cấp dưới, muốn khuyên nhủ cũng phải đúng lúc. Nhưng mỗi lần đáp lại anh ta lại là biểu cảm khổ sở của ông chủ, như thể anh đã mất đi một thứ gì đó rất quan trọn. Khiến mọi người nhìn thấy cũng rầu rĩ trong lòng.

Rõ ràng mọi thứ vẫn như trước.

Ngay lúc Trình Dịch đang sững sờ, Cố Vân Thanh đã đi qua anh, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lục Lộ.

Tất nhiên, Lục Lộ cũng nhìn thấy cô.

Mở to mắt nhìn, Cố Vân Thanh hỏi: "Em có thể... sờ nó một chút được không?"

Quay đầu nhìn Berger vẫn không hề thay đổi sắc mặt, ánh mắt Trình Dịch hơi mờ đi, mím môi, anh nói: "Được chứ."

"Quýt, em không phải cũng muốn gặp Lục Lộ sao, đi cùng nhau chứ?" Cố Vân Thanh nhẹ nhàng lấy chân đụng con mèo Quýt.

Mèo Quýt ngáp một cái, nghĩ đến lời hứa của Cố Vân Thanh trước đó, giữ thể diện cho cô nên đi theo.

Cố Vân Thanh còn chưa đi được hai bước, Lục Lộ đã đi nhanh đến đó.

So với Trình dịch, nó có tình cảm sâu sắc với Cố Vân Thanh hơn. Mặc dù chỉ sống chung với nhau mấy ngày ngắn ngủi, nhưng nó đã vô tình thích cô.

Nhìn Berger hôm nay năng động một cách kỳ lạ, vẻ kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt Quách Bác Viễn.

Thừa dịp một người một mèo và một chó đang chào hỏi, Quách Bác Viễn bước đến bên canh ông chủ, nghi ngờ hỏi: "Hôm nay sao Lục Lộ tự nhiên chủ động vậy nhỉ? Mới vừa rồi ở trên lầu nó đã rất muốn xuống đây."

"Không biết." Trình Dịch lắc đầu, nói xong thì im lặng đi vào bếp.

Nửa tháng trước, sau khi mang con chó Berger này về, Trình Dịch đã nhận ra rằng đây không phải là chó của mình. Rõ ràng ngoại hình y hệt nhau, nhưng hành động lại không có chút tương tự nào.

Lục Lộ của anh sẽ không màng đến hình tượng mà nằm dài trên sofa cho anh chải lông, sẽ mặt dày để cho bác Triệu gọt táo đút cho mình ăn, sẽ nghĩ đủ cách để cưỡi trên đầu trên cổ anh... nhưng bây giờ con chó Berger này lại sống kỷ luật bất thường. Không bao giờ làm những hành động như vậy, cũng không biết bao nhiêu người mơ có được thú cưng như vậy.

Nhưng mỗi lần anh nhìn nó lâu hơn một chút, trong lòng lại càng thêm khổ sở.

Anh như thể.

Tự đánh mất chó của mình.

Nghe tiếng nước sôi, Trình Dịch cúi đầu, thôi cười nhạo chính mình.

Bên kia.

Từ lúc Quách Bác Viễn quay đầu lại bắt đầu nói chuyện với bác Triệu, Trình Dịch thì vào nhà bếp. Cố Vân Thanh nhanh chóng giả vờ vuốt ve Lục Lộ, nhưng thực ra lại thì thầm bên tai nó.

"Lục Lộ, em giúp chị một việc được không..."

Con chó Berger bình tĩnh nhìn cô, có chút hoảng hốt.

"Em có thể giúp Quýt mở ngăn tủ được không?" Cố Vân Thanh gãi đầu.

Với dáng người của mèo Quýt, vẫn có chút khó khăn để mở ngăn kéo, hơn nữa cửa còn bị khóa, nó với cũng không tới.

Lục Lộ nhìn Cố Vân Thanh hồi lâu, rồi thút thít một tiếng, giống như đang trả lời.

Cố Vân Thanh nghe thấy vậy thì trước mắt bỗng sáng lên. Cảm thấy phấn khích, cô không ngừng ôm Lục Lộ hôn lấy hôn để.

"Lục Lộ, em thật tuyệt!"

Con mèo Quýt thấy hành động quái lạ của cô chủ mình thì liếc mắt.

Lời khen này hình như đã thuộc về nó một tiếng trước thì phải.

Lúc Trình Dịch đi ra ngoài, anh lại thấy cảnh Berger nhà mình đang bất đắc dĩ để cho cô gái kia giày vò.

Trong lúc nhất thời, tâm trạng Trình Dịch có hơi phức tạp, chính anh cũng không biết sự phức tạp đến từ đâu.

Đặt ly nước lên bàn, Trình Dịch chậm rãi nói: "Lại uống chút nước đi."

Ở góc mà không ai để ý đến, Cố Vân Thanh nháy mắt với con mèo và con chó, sau đó mới đi đến ghế sofa ngồi xuống. Lông mi khẽ chớp, cô nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh."

Cảm giác quái dị bỗng lóe lên trong tim Trình Dịch.

Mặc dù nhiều năm rồi chưa bị như vậy, nhưng đối với cô gái trước mặt, tính cách cũng không dịu dàng như vậy. Nhưng cũng có thể là vì không nhớ rõ anh, nên mới khách sáo như vậy.

Biết Trình Dịch tính tình lãnh đạm nhưng Cố Vân Thanh cũng không cảm thấy xấu hổ. Cô rụt rè vuốt một sợi tóc sang bên tai, rồi ngượng ngùng nói: "Nói thật thì em thấy anh có vẻ quen quen, hình như em có gặp anh trước đây."

Cách bắt chuyện này có vẻ hơi lỗi thời nhỉ.

Ánh mắt của ông chủ nhìn cô gái trước mặt, Quách Bác Viễn thầm rên rỉ trong lòng.

Vẻ ngoài ông chủ như vậy, thêm giá trị con người nữa thì việc có các cô gái nhỏ thích cũng là chuyện bình thường.

Không chỉ Quách Bác Viễn, mà ngay cả bác Triệu cũng có ý nghĩ tương tự.

Tuy nhiên Trình Dịch chưa bao giờ gần sắc đẹp, hai mươi bốn tuổi cũng chưa thấy bất kỳ đối tượng mập mờ nào bên cạnh, sợ rằng cô gái nhỏ này phải thất vọng rồi.

Tuy nhiên giây tiếp theo, Trình Dịch trả lời khiến hai người bị sốc.

Anh thực sự thừa nhận!

"Chúng ta đã gặp nhau trước đây, năm trước em đã cứu tôi."

Không ngờ người đàn ông trước mặt sẽ như vậy, lập tức, Cố Vân Thanh vẫn kịp phản ứng lại, tự nhéo mình một cái. Cơn đau khiến gò má cô ửng hồng: "Hóa ra là thật sao."

"Chúng ta đúng thật là có duyên nhỉ."

-

TH: Cố Vân Thanh action! Diễn đi cho bàn dân chiêm ngưỡng =)))))))

Truyện Chữ Hay