Edit: TH
"Bánh Brownie socola?" Trình Dịch vừa bóc vỏ nhựa bên trên bánh ngọt, vừa nghi hoặc hỏi: "Sao tao lại không biết mày thích ăn cái này nhỉ?"
Cố Vân Thanh nhìn anh một cái, đương nhiên không phải cô thích ăn nó. Nó là chiếc bánh giống bánh kem sinh nhật nhất ở trong cửa hàng tiện lợi của khu biệt thự này. Hơn nữa còn tốn mất đồng xu còn cô.
Bắt đầu từ buổi chiều đến bây giờ, cô còn chưa ăn cơm đâu đó.
Bánh kem được giữ rất hoàn hảo, gần như không bị dính vào cạnh hộp bánh nhựa. Ngay lúc Trình Dịch định mở nắp nhựa nhỏ, anh bỗng dừng tay, nhăn mày, "Bây giờ hai giờ rồi, tao để nó vào tủ lạnh cho mày, ngày mai mày lại ăn có được hay không?"
Đã trễ thế này còn ăn đồ ngọt, không tốt cho răng.
Cố Vân Thanh: "..."
Sen thật là chẳng hiểu ý gì cả.
Dừng một chút, cô đẩy túi nilon về phía Trình Dịch. Đây không phải lần đầu tiên cô làm chuyện này, Trình Dịch gần như trong chớp mắt hiểu ra ý của cô.
Miếng bánh kem này là cho anh... Khi nghĩ đến đây, ngón tay Trình Dịch cuộn lại.
Là trùng hợp ư?
Nhưng sự trùng hợp này thật sự quá tuyệt.
"Lục Lộ..." Trình Dịch khẽ nói, đầu cũng hơi cúi, lộ ra sợi tóc đen nhánh mềm mại, mất tự nhiên dán bên mang tai.
Không phải là... Lại cảm động sắp khóc đấy chứ?
Cô hoàn toàn không có ý định làm sen phát khóc đâu!
Trình Dịch đang muốn ngẩng đầu nói điều gì, nhưng không đợi động tác của anh, một cái đầu chó rõ to phóng đại trước mặt anh.
Trình Dịch: "..."
Góc độ quái dị thế này, sao nó làm được?
Nhìn vẻ mặt sen vẫn như thường, có điều biểu cảm có chút dịu dàng, Cố Vân Thanh yên tâm. Cô lộn một cái, rồi loạng choạng đứng dậy.
Nhẹ nhàng đặt chiếc bánh kem lên trên tủ đầu giường, Trình Dịch đưa Cố Vân Thanh vào phòng tắm rửa.
Lúc tắm, anh phát hiện trên người cô nhuốm đầy màu hoa cỏ dại. Còn cả nhiều vết thương nhỏ, có điều đã khô lại, rất khó bị phát hiện.
Trình Dịch thấy thế, động tác càng thêm nhẹ nhàng. Toàn bộ cả quá trình, anh đều cau chặt mày, làm Cố Vân Thanh không khỏi hoài nghi. Miệng vết thương này thật sự là ở trên người cô sao?
"Có đau không?" Trình Dịch khẽ hỏi.
Cố Vân Thanh lắc đuôi, "Gâu."
Không đau lắm.
Không phải là cô cậy mạnh, mà những vết thương đó quả thật rất nhỏ, căn bản không cảm thấy đau đớn.
Trình Dịch nhìn hai mắt chó Berger bình tĩnh, anh mới dần dần thả lỏng.
Trước tắm xong cho chó ta, sau đó anh cũng tắm, tất cả mất khoảng nửa giờ.
Sen lại xuống lầu.
Cố Vân Thanh nằm trên giường, hơi ngoáy cái đuôi. Trình Dịch vừa nãy sấy khô đầu bước ra từ phòng tắm, không biết nghĩ gì, xoa đầu cô rồi ra khỏi phòng.
Đợi khoảng mười phút, lúc Cố Vân Thanh sắp ngủ, cửa phòng mở ra. Ngay sau đó, cô ngửi thấy mùi thơm.
... Mùi thơm?!
Cố Vân Thanh xoay người một cái, rồi hai mắt sáng ngời nhìn về phía cái mâm mà Trình Dịch bưng trong tay, sau đó liên tục chảy nước miếng.
Là cơm rang.
Thấy chó ta trực tiếp bơ luôn mình, chỉ nhìn chằm chằm cái mâm trong tay anh. Trình Dịch bật cười và đặt chiếc mâm xuống mặt bàn, "Lục Lộ, ăn cơm thôi."
Lúc tắm, anh nghe thấy tiếng bụng cô réo liên hồi, không cần nghĩ cũng biết cô đang đói bụng.
Cố Vân Thanh sung sướng xuống giường và nhảy lên cái ghế dựa. Ngay sau đó, cô ghé sát vào bát cơm rang rồi hít hà.
Thơm quá!
Thấy trên mặt chó ta đầy vẻ thoả mãn, đáy lòng Trình Dịch cũng không nén nổi vui vẻ. Anh lấy miếng bánh ngọt ở đầu giường để trước mặt, rồi lại lấy chiếc ly thuỷ tinh từ trong ngăn kéo, vào phòng tắm và rửa ly.
Ngoài cơm rang, sen còn mang một cái chai lên. Cố Vân Thanh dí sát vào xem, lập tức nhận ra đó là một chai rượu vang đỏ.
Ngày sinh nhật thứ , uống chút rượu cũng chẳng có gì lạ.
Lúc Cố Vân Thanh đang định không nhìn nữa, Trình Dịch rửa xong cái ly và đi ra.
Nhìn thấy chó ta hai mắt lập loè tò mò, Trình Dịch nhướng mày. Anh vừa nếm thử chút rượu vừa khui, vừa dặn: "Đây không phải là đồ mi uống được đâu."
... Cô không thích uống, cảm ơn.
Cố Vân Thanh liếc mắt nhìn Trình Dịch một cái, rồi ăn phần cơm rang thuộc về mình.
Rượu màu đỏ tím trút xuống cái ly trong suốt, mùi rượu thơm quấn lấy chóp mũi của Cố Vân Thanh.
Lúc làm chó điều này không hay, rõ ràng không thích, nhưng nó sẽ trở nên mỹ vị hơn dưới cái lôi cuốn của mùi vị.
Sau khi tỉnh rượu một lát, Trình Dịch vừa cầm chiếc nĩa trắng xắn lấy một miếng bánh kém đút vào miệng, vừa hơi nhấp ngụm rượu vang đỏ.
Thứ chỉ đáng đồng mà cứ như có cảm giác sen đang thưởng thức món tệ.
Cố Vân Thanh sợ phải để dành đồ ăn, cho nên ăn rất chậm.
Ngay sau đó, miếng bánh kem kia hoàn toàn nằm gọn trong bụng Trình Dịch. Anh không có gì để ăn, anh bèn dùng tay trái chống cằm, ngắm chó nhà mình ăn.
Cố Vân Thanh thấy vậy, dừng một chút, nhìn Trình Dịch một cái rõ lâu. Sau đó cô đẩy cái bát đi chỗ khác, chớp mắt đổi hướng thành tư thế đưa lưng về phía anh.
Trình Dịch dở khóc dở cười, "... Lục Lộ."
Cố Vân Thanh mắt điếc tai ngơ chẳng quan tâm sen đang gọi.
Như thế thoải mái hơn nhiều.
Khoảng năm phút sau, phía sau truyền đến giọng đàn ông không nhanh không chậm.
"Bây giờ tao đnag rất vui."
Hơn hai giờ sáng, bánh kem xuất hiện ở trước mặt anh, đây vẫn là lần đầu tiên.
"Thấy mày đưa, tao càng vui hơn."
Con chó này, luôn vào lúc anh không ngờ tới đem tới điều ngạc nhiên và mừng rỡ đến cho anh. Đưa cô về bên mình, đại khái là quyết định đúng đắn nhất mà anh làm trong cuộc đời.
"Lục Lộ, mày có phải thiên sứ trời cao ban xuống cho tao không?"
Vậy nên anh nhận được thiên sứ, là may mắn nhường nào.
Nhìn chó ta quay lưng về phía anh mà tai không ngừng run rẩy. Trình Dịch khẽ nở nụ cười, hầu kết cũng hơi lăn.
"Mày đang nghe mà, đúng không?"
Cố Vân Thanh đút miếng cơm rang cuối cùng vào miệng, sau đó thong thả quay đầu lại. Bên cạnh lại có người không ngừng lải nhải, cô đương nhiên là bị bắt phải nghe.
Nhưng mà... Sao sen bỗng trở nên khác thường thế nhỉ?
Đến khi thấy hai bên gò má đang đỏ ửng không dễ dàng phát hiện, Cố Vân Thanh bỗng chợt hiểu.
Anh say rồi!
Nhanh chóng đánh mắt nhìn chai rượu vang đỏ, Cố Vân Thanh phát hiện, lúc này rượu mới hết có một phần ba.
Thế nên, tửu lượng của cái tên này, rốt cuộc là kém cỡ nào.
Thấy chó nhà mình vẻ mặt trầm tư, Trình Dịch không nhịn được, im lặng không một tiếng động áp sát lại gần, sau đó anh nhỏ giọng hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"
Cố Vân Thanh giật khóe miệng, chẳng lẽ hiện giờ anh đã bắt đầu cảm thấy chó có thể nói à?
Giây tiếp theo, câu Trình Dịch thốt trúng phóc ý cô nghĩ.
"Sao mày lại không trả lời tao?" Giọng điệu của anh vậy mà lại đầy hoang mang.
"Gâu gâu gâu." Tui đã thử nghiệm rồi, đây là vấn đề kết cấu sinh lý, chó không thể nói tiếng người.
Cố Vân Thanh không nhịn được, mở miệng.
Nghe được tiếng chó kêu quen thuộc, Trình Dịch hơi tỉnh táo lại trong phút chốc, rồi anh thẳng lưng. Thấy bát cơm rang bị chó ta ăn sạch bong, anh xoa thái dương, hỏi: "Ngon không?"
Cố Vân Thanh nhìn sen trong khoảng thời gian ngắn đã khôi phục vẻ bình thường, cô há miệng thở dốc, "... Gâu."
... Ngon.
Thấy chó ta không nén nổi ngơ ngác, Trình Dịch lại nhìn ly rượu trong tay. Bỗng chợt trong đầu anh nảy ra một suy nghĩ.
Sau khoảng một phút đồng hồ, Trình Dịch cong môi, thình lình hỏi, "Lục Lộ, mày coi trọng tao đúng không?"
"Gâu gâu gâu gâu." Đương nhiên, dù gì anh cũng là culi hót phân của tôi kia mà.
Cố Vân Thanh nghiêng đầu nhìn anh, không hiểu sao anh lại hỏi vấn đề này.
Trình Dịch duỗi tay xoa đầu chó nhà mình, sau đó thở dài nói: "Tao còn không biết mùi uống say là thế nào."
Từ năm mười tám tuổi đến tận bây giờ, suốt năm trôi qua. Lúc tiếp xúc với cồn, anh luôn biết kiềm chế.
Bởi vì sẽ không có ai quan tâm đến anh, cũng sẽ không có một ai vì anh mà lo lắng. Nhưng bây giờ không giống thế, anh còn con Berger này.
"Mày tặng tao một món quà sinh nhật được không?" Trình Dịch xoa nắn cái tai của chó nhà mình, sau đó buông ra lúc cô cảm thấy không thoải mái.
Chờ đã, từ từ, anh muốn làm gì?
Cố Vân Thanh không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn Trình Dịch uống một hơi cạn sạch rượu vang trong cái ly đế cao.
... Tiêu rồi.
Trình Dịch vẫn còn có chừng mực, sau đó anh rót thêm một ly nữa uống rồi lập tức thôi. Lúc này, lượng rượu trong chai khó khăn lắm mới vơi một nửa mà thôi.
Nhưng tửu lượng của Trình Dịch thật là chẳng ra gì.
"Lục Lộ, mày bắt đầu lắc lư kìa." Anh đỏ mặt, nghiêm túc nói.
Cố Vân Thanh: "..."
Cô còn đang ngồi yên đây, sao có thể hoảng được. Thôi quên đi, coi như chơi với kẻ ngốc.
Dù sao cũng là sinh nhật anh.
Cố Vân Thanh đứng dậy nhìn cửa sổ, ừm, khóa lại.
Rồi cô đóng cửa phòng lại và bình tĩnh nhìn Trình Dịch.
Được rồi, còn ba mươi phòng để anh chơi thoả thích. Dù ra sao thì anh cũng náo lật trời được.
Hơn mười phút sau, cồn bắt đầu đã phát huy tác dụng. Cố Vân Thanh nhìn thấy Trình Dịch đầu tiên là ngốc nghếch nhìn mình, sau đó... Lại bắt đầu cười ngây ngô.
... Ai có thể nói cho cô biết, đây là hành động gì không?
Bây giờ bỏ mặc sen lại rồi chạy còn kịp chăng?
Rất nhanh, thực tế đã nói cho Cố Vân Thanh biết, không còn kịp rồi.
Trình Dịch tiến lên hai ba bước, sau đó đôi tay chụp lấy hai chân trước của chó ta, anh nghiêm túc nói: "Lục Lộ, em không cần sợ anh."
"Gâu?" Sao tui lại phải sợ anh?
Cố Vân Thanh có chút khó hiểu.
Cảm giác cô đang đáp lại, Trình Dịch lại mở miệng thêm lần nữa, "Anh sẽ không nói cho người khác đâu. Vậy nên, em biến hình đi."
Cố Vân Thanh nghe xong, không kiềm được trợn mắt trắng dã.
Nhận ra cô khinh bỉ, Trình Dịch lập tức mím môi thành một đường thẳng, "Quách Bác Viễn bảo em sẽ làm thế."
Vậy đánh chết Quách Bác Viễn đi, anh ta nói bậy gạt người.
-
Uống rượu say à hê hê ಸ_ಸ lại là tui, chơi trò nhá hàng đêm khuya =))))
Bạn có thấy truyện cute hemmm ˘◡˘ thấy thì vote với cmt đi chứ để tui đợi quài à ヽ (`Д")ノ