Beta: TH
Cả ngày đều ở nhà quấn lấy Lý Tâm Di, Lý Tế Quang có gọi mấy cuộc nhưng Tâm Di đều từ chối không tiếp.
Cố Vân Thanh thấy vậy cũng chỉ có thể lắc đầu ngao ngán, chẳng thể giúp được gì.
Chuyện trong nhà người khác, không phải việc mà người ngoài như cô có thể tuỳ ý nói.
Đến chạng vạng khoảng sáu giờ tối, Lý Tâm Di ôm Cố Vân Thanh, một người một cáo cùng nhau đi vào phòng tắm.
Sau khi đi ra, Cố Vân Thanh không nén được, đưa tay sờ sờ cái mũi hơi ngứa.
Vóc dáng Lý Tâm Di thật sự rất đẹp. Nhất là ngực, to hơn cô nhiều...
"Nhìn gì đấy? Ánh mắt gian quá đó." Lý Tâm Di gõ đầu Cố Vân Thanh một cái.
Cố Vân Thanh mất tự nhiên hừ hừ một cái, sau đó ra vẻ đàng hoàng một cách lạ thường.
Đặt cáo ta lên đùi mình, Lý Tâm Di bắt đầu trang điểm từng chút cho bản thân.
Chốc lát sau, nhìn hai thỏi son trước mặt, cô lại xoắn xuýt, "Nên dùng cái nào đây nhỉ?"
Màu hồng đất đi.
Trong lòng Cố Vân Thanh thầm nói một câu.
Không biết có phải là do tâm linh tương thông hay không, cuối cùng Lý Tâm Di không chọn màu đỏ thẫm mà một màu hồng đất đơn giản nhưng thể hiện thần thái.
"Tiểu Bạch, đến đây đeo cái này lên rồi chúng ta lên đường thôi." Lý Tâm Di quơ quơ vòng cổ cho thú cưng ở trong tay.
Còn có chuông nữa, thế này thì còn cái gì xấu hổ hơn nữa không chứ?
Cố Vân Thanh liếm mũi rồi mặt dày đi đến.
Nâng cổ cáo nhỏ lên, cẩn thận đeo vòng cổ vào cho nó. Lấy tay lắc cái chuông một cái, chắc chắn chuông vẫn phát ra tiếng bình thường rồi Lý Tâm Di mới hài lòng.
"Hội trường nhiều người như vậy, cho nên em không được chạy loạn đâu nhé."
Cố Vân Thanh không có cơ hội, đưa chân lên gãi gãi cổ mình, nghe thấy tiếng chuông vang, vẻ mặt cô như thể trần đời không còn gì luyến tiếc nữa.
Sau khi xuống lầu, Lý Tâm Di thả Cố Vân Thanh vào trong xe, mình thì ngồi vào vị trí ghế lái.
Một giờ sau, Lý Tâm Di và Cố Vân Thanh đồng thời xuất hiện ở cửa hội trường.
"Đi thôi." Lý Tâm Di cúi đầu nhìn thú cưng nhỏ của mình.
Cố Vân Thanh nghe vậy, lắc cái đuôi to màu trắng như nhung của mình nối gót.
Vừa đến hậu trường đã có người nhận ra Lý Tâm Di tới, bước đến nói nhỏ vào tai cô mấy câu.
Đầu tiên Lý Tâm Di ngẩn ra, nhàn nhạt mở miệng tiếp lời nói: "Không ngờ ông ấy cũng đến."
"Đến thì cứ đến đi, sắp xếp cho ông ấy một chỗ ngồi dành cho khách quý. Những việc khác thì cứ như bình thường, theo chương trình ban đầu là được."
"À đúng rồi." Dường như vừa nghĩ ra điều gì đó, nhân viên phục vụ lại mở miệng nói, "Lần này có một minh tinh khá nổi đến, tên là Trình Dịch đó ạ."
Đối với những người mới đang hot gần đây, Lý Tâm Di cũng có nghe nói đến. Diễn xuất không tệ, tiền đồ rộng mở, tương lai sáng sủa.
Nhưng mà chung quy lại cũng là chuyện của mấy năm sau. Giờ Trình Dịch mới miễn cưỡng có thể tính là nghệ sĩ hạng hai. Nhưng là vì "Người lính" hot sôi trào nên mới vậy. Nghe nói hiện tại anh ta đang quay "Tu Chân". Đợi "Tu Chân" bắt đầu khởi chiếu thì vị rị hạng hai này mới coi như vững vàng.
Vì là một đạo diễn nữ, Lý Tâm Di cũng đã từng gặp rất nhiều diễn viên rồi. Đối với Trình Dịch mà nói, cô cũng không coi trọng quá. Dĩ nhiên hiện tại cô cũng không để ý ở bên chân mình có một chú cáo đang há mồm kinh ngạc.
Trình Dịch đến rồi? Tại sao anh ấy lại đến đây?
Vô số suy nghĩ trong đầu Cố Vân Thanh nhanh chóng vụt qua, ngay sau đó cô đưa ra một kết luận.
Đó chính là chắc chắn việc Trình Dịch đến đây có liên quan đến cô. Nói không chừng là đã phát hiện cô đang ở đây nên đặc biệt đến ngăn chặn cô.
Việc này không thể trách Cố Vân Thanh quá nhạy cảm được, chuyện này vốn dĩ thật sự quá trùng hợp rồi.
Cho dù là quỹ này thời mẹ Lý Tâm Di còn vững chắc, cô cũng không dám nhận định chắc chắn như vậy. Nhưng mà giờ, toàn bộ người trong hội trường này cũng chỉ lẻ tẻ có mấy người. Trình Dịch chạy từ xa vội tới đây, chẳng lẽ là đến tham gia náo nhiệt à?
Nghĩ đến Trình Dịch, tâm tình Cố Vân Thanh hết sức phức tạp. Dù bề ngoài thế nào, Trình Dịch cũng đã thực sự biến thành cựu culi hót phân của cô rồi...
Bên kia.
Trình Dịch mang theo Quýt và Lục Lộ đi vào hội trường, cảm nhận được bên tai nóng lên, sau đó hắt xì một cái.
Berger và mồn lèo dừng lại nhìn anh.
Bóp bóp sống mũi một cái, Trình Dịch bình tĩnh mở miệng, "Nhất định là Cố Vân Thanh nói xấu sau lưng mình rồi."
Vừa dứt lời đã thấy nhân viên phục vụ đi đến, "Chào ngài, ngài là ngài Trình có phải không ạ?"
Trình Dịch gật đầu, "Là tôi."
"Chúng tôi đã sắp xếp vị trí chỗ ngồi cho ngài, mời ngài đi theo tôi." Nhân viên làm việc cũng đã nhìn thấy Trình Dịch trên TV rồi. Mặc dù biết anh rất đẹp trai nhưng không ngờ người thật còn đẹp hơn thế.
Không hề có photoshop, cũng không có app chỉnh sửa nào, chân thật phơi bày ra trước mặt. Vẻ điển trai trẻ trung đến khó tin.
"Cảm ơn." Trình Dịch gật đầu.
Nói xong, anh dẫn Lục Lộ và Quýt đi vào. Lúc trước Cố Vân Thanh biến thành con Berger ở bên anh, anh chưa từng nghĩ đến chuyện mang dây dắt vào cho thú cưng.
Giờ thì rốt cuộc anh cũng đã biết được phải nuôi thú cưng như thế nào rồi. Mấu chốt quan trọng nhất là, hai đứa này chẳng có lấy đứa nào nghe anh.
Người chúng nó luôn gần gũi, bây giờ không biết đang tung tăng chơi vui vẻ ở bên ngoài như thế nào rồi. Nghĩ đến đây, lòng Trình Dịch chua chát.
Đến chỗ ngồi, Trình Dịch nhìn vài chữ to "Ghế khách quý" gần đó, gọi nhân viên phục vụ đang chuẩn bị rời đi lại, "... Tối hôm nay các anh có diễn thuyết về bảo vệ cáo Bắc Cực, vậy con cáo Bắc Cực kia đang ở phía sau cánh gà phải không?"
Nhớ đến ánh mắt cùng với thần thái ấy, trong lòng Trình Dịch hơi nôn nóng.
Không biết vị minh tinh trước mặt tại sao lại hỏi như vậy, nhân viên phục vụ suy nghĩ một chút, rồi nói: "Con cáo Bắc Cực kia bị bệnh rồi cho nên tối hôm nay không thể đưa ra diễn thuyết được."
Bị bệnh?
Nghe hai từ này, trái tim Trình Dịch đập dồn dập liên hồi, vội hỏi, "Bệnh gì?"
Vừa hỏi vừa thoáng qua mấy suy nghĩ.
Sao cô lại bị bệnh cơ chứ...
Nhân viên phục vụ nghe vậy bối rối cười gượng, "Tôi không phải là người phụ trách việc đằng sau cánh gà cho nên cũng không biết rõ cho lắm."
Người này thật đúng là kỳ lạ, chẳng lẽ anh ta đến đây là vì một con cáo à?
Nhớ đến ngày hôm qua mình từ trong vườn bách thú trở về, cả người toàn mùi của mấy con cáo, nhân viên phục vụ không khỏi lăc đầu.
Có động vật, không chỉ mỗi đáng yêu là được thôi đâu.
Sau khi nhân viên phục vụ hoàn thành nhiệm vụ tiếp khách rời đi. Trình Dịch ngồi một mình tại chỗ rất lâu mà vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh.
Nếu cứ bắt anh ngồi ở đây đợi, nhất định anh sẽ nhấp nhỏm như ngồi trên đống lửa.
Thầm cười khổ, Trình Dịch kéo Lục Lộ và bé Quýt đi về hướng cánh gà. Hy vọng anh có thể nghe ngóng được một chút tin tức, như việc Cố Vân Thanh hiện tại đang ở đâu cũng đủ rồi.
...
"Tiểu Bạch, chị đi xử lý một chút việc, em ngoan ngoãn ở yên đây nha." Lý Tâm Di nghe thấy có người gọi mình, vội vội vàng vàng dặn dò một tiếng rồi quay đi, để Cố Vân Thanh ở lại phòng hoá trang.
Nhìn thấy cửa phòng đóng lại, Cố Văn Thanh vẫy vẫy đuôi.
Không lâu sau đó, cô nghe thấy tiếng sột soạt, tựa như có thứ gì đó đang gặm cắn vậy.
... Ở đây còn có chuột sao?
Trong lòng vừa nảy sinh suy nghĩ này, Cố Vân Thanh nhanh nhẹn nhảy vọt lên bàn. Ngay sau đó, cô lại thả lỏng tinh thần.
Coi như là chuột, giờ cô là cáo cơ mà, chẳng lẽ còn phải sợ nó sao?
Lần nữa nhảy xuống, Cố Vân Thanh rón rén đi đến gần chỗ phát ra tiếng động đó. Một lát sau, cô tìm thấy một tấm vải màu đen đang che một cái lồng ở trong góc phòng lại.
Suy nghĩ một chút, Cố Vân Thanh vén một góc của miếng vải đen lên, ngay lúc đó, từ trong bóng tối xuất hiện hai con mắt như đèn pha, doạ cô sợ hết hồn.
Quả nhiên, lòng hiếu kỳ sẽ hại chết mèo.
Cảm giác được sự uy hiếp, con mèo trong lồng bắt đầu tỏ ra hung hãn, mặt bặm trợn nhìn cáo nhỏ trước mặt.
Đều là động vật hoang dã như nhau, có được đưa về vườn bách thú đi chăng nữa thì đến hiện tại, tính cách hoang dã trên người cũng không giảm bớt đi bao nhiêu. Trong nháy mắt, con mèo kia đã bày ra tư thế chuẩn bị công kích cô.
Cố Vân Thanh không cam tâm yếu thế, bắt chước nó, cong lưng lên, gầm gừ về hướng con mèo hung hãn.
... Đợi chút, âm thanh này của mình hình như không đúng lắm.
Cố Vân Thanh trợn to mắt, sao cô lại quên mất mình không phải chó mà là một con cáo đã bị cắt hết móng vuốt. Về cơ bản là không hề có tí lực công kích nào cơ chứ.
Cáo Bắc Cực chỉ nặng có tám cân, nếu là mèo thì cũng tầm hơn hai mươi cân. Hình dáng cơ thể thôi cũng đã chênh lệch gấp ba lần rồi, cho dù cô có linh hồn của con người cũng không thắng được!
Huống chi, loại mèo có nanh sắc bén này tính công kích rất mạnh. Khi nó nóng nảy có thể cắn chết rồi ăn thịt cả một con dê, cô có thể đánh lại được mới nhiệm màu đấy.
Bình thường Cố Vân Thanh dùng thân xác động vật nào thì sẽ dùng sức chiến đấu của con vật đó luôn, còn muốn phát huy hơn thế thì cô làm không được.
Nhìn miếng vải đã bị cắn một lỗ lớn, chỉ chút nữa thôi là con mèo đã có thể chui ra khỏi cái lồng rồi. Cố Vân Thanh nuốt nước bọt, mắt nhìn chằm chằm nó, lùi dần từng bước một về phía sau.
Lúc này, tiếng gặm cắn trong lồng ngày càng lớn hơn, ánh mắt âm u của con mèo cũng bắt đầu chuyển động không ngừng, gắt gao nhìn Cố Vân Thanh.
Một chút cũng không dám đứng lại, Cố Vân Thanh dùng hết toàn bộ sức lực cuối cùng, mở cửa phòng hoá trang. Bất chấp mũi bị trầy da, Cố Vân Thanh liều mạng chạy ra ngoài. Nhưng mà cũng vì như vậy, chuông trên cổ cô phát ra âm thanh càng thêm lanh lảnh.
"Ring ring", "ring ring".
Bây giờ không kịp tháo chuông xuống rồi... cô cảm tiếng bước chân sau lưng mình không ngừng tiến đến. Động tác của Cố Vân Thanh càng nhanh hơn, tốc độ của cáo đến mức cực hạn.
Xong rồi, tình cảnh này đã cận kề cái chết rồi còn bị cái vòng cổ này hại thêm nữa sao?
Sớm biết sẽ có chuyện như vậy thì có đánh chết cô cũng không đeo cái thứ này đâu!
Đến khúc ngoặt ở góc hành lang, Cố Vân Thanh khống chế hết sức, rất sợ vì quán tính mà người bị văng ra. Một giây kế tiếp, cô nhìn thấy hai hình bóng quen thuộc.
"Gâu gâu gâu gâu gâu!" Lục Lộ, Quýt, cứu mạng!
Há to miệng, thiếu chút nữa Cố Vân Thanh đã mừng đến chảy nước mắt. Chưa kịp suy tính giờ Lục Lộ rốt cuộc có nhận ra mình hay không, cô đã ôm lấy bắp đùi lớn của chú chó ở trước mặt, linh hoạt nhảy lên người nó.
"Gâu gâu." Boss ơi, cứu sen.
Cố Vân Thanh rưng rưng nước mắt nhìn con chó trước mặt, hoàn toàn không để mắt đến Trình Dịch ở sau lưng.
-
Lần này thì đúng là boss Lục cứu sen Cố thật rồi. =)))))