[DBSK Fanfic] – Checkmate

chương 14

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Buổi đó tôi không nán lại nhà Siwon lâu lắm, chủ yếu là do hắn lải nhải làm tôi không chịu nổi. Siwon nhất mực cho rằng tính tự tung tự tác của tôi sẽ tự mua lấy cực khổ, không vượt qua nổi bản thân, hắn nói ngay cả hắn cũng nhìn ra được là Yunho có tình cảm với tôi, chỉ tại tôi tự bịt mắt cố tình không nhìn thấy, hắn nói nếu tôi cứ tiếp tục khăng khăng cố chấp, thế nào cũng có ngày hối hận.

“Nếu hạnh phúc đã ngay ở trước mắt, sao phải chọn hướng ngược lại mà đi?” Khi nói ra những lời này, mặt Siwon cô đơn chưa từng thấy, khiến cho tôi ý thức được những lời này có vẻ như là nói cho tôi nghe nhưng thực ra đang cho chính hắn nghe.

Cuối cùng, Siwon vẫn không thành công thuyết phục tôi từ bỏ ý niệm về phương thức tự hủy diệt.

“Tôi biết hiện tại có nói gì cũng không vào đầu cậu. Tôi hy vọng khi mọi chuyện còn có thể vãn hồi, cậu thử yên tĩnh lắng nghe tiếng lòng của mình xem, hỏi nó xem đến tột cùng cậu muốn điều gì nhất.”

Tôi muốn điều gì nhất?

Tôi ngẩng đầu, hứng lấy tuyết lạnh thưa thớt rơi trên mặt mình.

Lạnh quá.

Bởi vì nghĩ ngợi quá nhập tâm, tôi quên ngồi xe về. Tiết trời mùa đông lạnh giá, đường phố vắng tanh vắng ngắt. Quay đầu nhìn lại con đường mình vừa đi, tôi phát hiện đã đi khỏi nhà Siwon được một đoạn rất xa rồi, nếu thật sự định trở về mượn xe, chỉ e vừa chậm trễ vừa tốn thời gian hơn, thêm nữa cứ nghĩ đến vẻ mặt tiểu nhân chỉ có Siwon mới làm ra được ấy, tôi lập tức gác lại ý định mượn xe trong đầu.

Xem ra chỉ còn cách tự quốc bộ về nhà.

Tôi bấm tay nhẩm tính lộ trình, vẫn có thể về nhà trước khi trời tối, lòng tôi đầy tin tưởng. Nhân thể nói, trước khi trời trở tối ước chừng còn hai tiếng đồng hồ…

Tôi đội tuyết trên đường mà đi, mái tóc đã ướt đẫm, hai má lạnh đến mức làm cho tôi lỗi mất hết tri giác. Tôi vừa cố gắng đem mặt mình dúi trong áo khoác, vừa ảo tưởng sẽ có người đột nhiên xuất hiện làm bạn đường với tôi. Nhưng ngẩng đầu nhìn xung quanh lúc lâu, tôi lại phát hiện ra rằng khả năng đó nhỏ đến mức đáng thương. Tôi bắt đầu nhớ Yunho phát điên, nhớ cái ôm ấp ấm áp, nhớ cảm giác hơi thở ẩm nóng của hắn phả trên mặt mình. Tôi nhớ lại buổi tối kỳ diệu ngày đó, đêm mồng bảy tháng bảy, phép thuật mà người phụ nữ trong phiên chợ dạy cho tôi…

“Ha”

Tôi khẽ cười, chỉ tay lên trời nói, nếu lần này tôi đếm tới bảy mà Yunho hiện ra, tôi sẽ bỏ hết ân oán giữa chúng tôi và chung sống với hắn cả đời! Nghĩ vậy tôi liền nhắm mắt lại.

…một…

…hai…

…ba…

…bốn…

…năm…

…sáu…

Lúc đếm tới sáu, tôi không tự chủ được ngừng lại, tiếng vó ngựa nổi lên bên tai…

“Đứng đây làm gì?”

Âm thanh quen thuộc. Tôi từ từ nhắm mắt lại như trước, mí mắt run rẩy.

“Làm sao vậy? Mau lên đây.”

Tôi chẳng hề động đậy, mở mắt ra, thấy Yunho đang ngoắc tay về phía mình.

“Đi, về nhà.”

Tôi ngơ ngác nhìn hắn, “Cậu làm sao ở đây được? Vì sao lại ở đây?”

“Trùng hợp đi ngang qua đây, thấy một tên ngốc đang thẫn thờ đi dưới tuyết.” Yunho xấu xa nói, “nên muốn nhìn xem tên ngốc đó là ai.”

Tôi không đáp lời hắn, thứ đang nghẹn ở họng ngày càng làm tôi khó chịu. Tôi lên xe, ngồi vào bên người Yunho, ấm áp lập tức lan tỏa vào người. Những lời của Siwon lại vang vọng bên tai, “nếu hạnh phúc đã ngay ở trước mắt, sao phải chọn hướng ngược lại mà đi.”

Tôi dán mắt vào sườn mặt Yunho, ra sức nhắc nhở mình đây không phải là bến bờ hạnh phúc mà chỉ là một trong những trò đùa ác nghiệt của ông trời.

“Hôm nay lại đi gặp Choi Siwon à?”

Tôi lăng lăng gật đầu, tiếp tục đắm chìm trong thế giới của mình, bởi vậy tôi hoàn toàn không chú ý tới Yunho đang cầm khăn bông lau mái tóc ướt sũng nước của tôi, lúc ý thức được thì hắn cũng đã lau xong rồi.

“Sao không để hắn đưa về? Xe ngựa nhà họ Choi đem đi nhóm lò hết rồi sao?”

“Không, là tôi muốn đi một mình thôi.” Lắng nghe tiếng lòng mình, hỏi nó bản thân cậu mong muốn điều gì nhất.

“Đi một mình? Trong thời tiết thế này?” Yunho híp mắt lại quan sát tôi, hoài nghi sọ não của tôi vì đông lạnh mà hỏng mất.

“Đúng vậy, cảm giác rất mới mẻ.” Tôi trả lời, vẫn bất an như cũ.

Yunho nhìn tôi, yên ắng một hồi, bỗng nhiên hắn kéo tay tôi, nói:

“Đi.”

“Để làm gì?”

“Thì đi thử nghiệm cảm giác mới mẻ đó.”

Yunho nói, cười kéo tôi xuống xe. Tôi á khẩu thật lâu, rất muốn biết có kẻ bình thường nào lại coi chuyện người khác thuận miệng bịa bừa ra là thật không. Nhưng thấy Yunho hào hứng bật dù lên như vậy, tôi biết không phải hắn đang đùa giỡn với mình.

Tôi cùng Yunho sóng vai đi trên đường, xe ngựa chậm rãi lăn bánh theo sau. Không ai lên tiếng, hai người chúng tôi cứ lẳng lặng mà đi. Lời của Siwon nảy ra trong đầu tôi từng chữ từng chữ một, rồi lại từng chữ từng chữ một biến đi. Để không bị mấy lời đó làm điên đầu tôi quyết định phá vỡ không khí trầm mặc này.

“Sao cậu biết tôi tới nhà Siwon?”

“Người hầu nói.”

Người hầu? Nói như vậy Yunho đã về nhà? Vậy hiện tại còn định đi đâu? Hay là…

Trong đầu tôi đang có một đáp án sinh động và tôi cảm giác được nỗi kinh hoàng không thể kiềm chế bên trong mình.

“Cậu cố ý…”

Yunho ngừng lại, quay đầu nhìn tôi, cái miệng hắn cong lên cười như không hiểu nguyên do. Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, chẳng ngờ bản thân lại bắt đầu hồi hộp, có mỗi một câu ngắn ngủn mà lắp bắp bốn năm lần vẫn không nói ra được, khó khăn lắm tôi mới điều chỉnh được nhịp thở, vậy mà…

“Ắt xì!”

Yunho nhất định không thể nào dự đoán được thứ mình chờ đợi hồi lâu lại là một tiếng ắt xì, khuôn mặt đang tươi cười của hắn ngừng lại trong nháy mắt.

“… Không, tôi định nói… Ắt xì! Ắt xì!” Ắt xì! Ắt xì!

“Lạnh?” Yunho nhìn tôi, nhíu mày.

“Không sao… ắt xì! Ắt xì!”

“… Kim Jaejoong, không cứng đầu một lần thì chết à?!”

“Hứ, lắm điều! Bổn thiếu gia ta thích… việc…việc gì đến cậu?! Ắt xì!”

Tôi và Yunho chắc chắn là khắc tinh của nhau, bao giờ nói chuyện cãi lộn là chính, giây phút ấm áp vừa rồi chẳng qua chỉ là mộng.

“Nếu lạnh thì trở lên xe đi.”

Tôi không nói gì, cũng không lên xe, tôi muốn cùng hắn sóng vai bước đi như vậy, đi mãi.

“Không về xe… vậy xích lại đây một chút.” Yunho nói, đứng phía trước chờ tôi, chúng tôi chỉ cách nhau một bước chân.

Tôi ngẩn người, dựa vào hắn.

Khoảnh khắc đó, tôi rốt cuộc biết điều mình mong muốn nhất là thứ gì.

Chính tay Yunho từng đẩy tôi xuống địa ngục, tôi vốn nên hận hắn, nhưng cũng chính người đàn ông tàn nhẫn này đã thắp lên ngọn lửa hy vọng khi tôi bị dìm trong địa ngục tối tăm, dù cho ánh lửa đó có rất mong manh đi nữa, tôi vẫn cứ muốn lại gần, muốn được ấm áp… Tôi muốn Yunho sưởi ấm mình, cho dù đã trải qua bao nhiêu đau khổ, tôi vẫn muốn tới gần hắn, muốn được hắn ấp ủ trong lòng.

Tôi bật cười, Kim Jaejoong đúng là một tên ngốc không hơn không kém, mãi u mê không chịu tỉnh, không còn thuốc nào cứu chữa được nữa rồi. Tôi và Yunho đã có một cuộc trò chuyện vô ngôn ngữ, và cùng nhau in lại những dấu chân xiêu vẹo trên nền tuyết.

Rất nhiều năm sau, đoạn ký ức này vẫn luôn rõ nét, cứ như thể nó mới chỉ vừa xảy ra ngày hôm qua. Bao nhiêu lần, mỗi khi nhớ lại thời gian này, nội tâm của tôi vẫn luôn bình tĩnh như vậy. Chỉ tiếc rằng, lúc ấy, cái bình tĩnh ấy tới rất đột nhiên và cũng quá ngắn ngủi.

“Anh”

Tiếng gọi khàn khàn.

Junsu xuất hiện trước mặt chúng tôi, nụ cười không còn rực rỡ và khờ dại như trước, chỉ còn lại bất lực và chua xót vô tận. Junsu đã trở lại, không mang theo bất cứ thứ gì được gọi là hành lý tư trang.

Tôi và Yunho sững sờ tại chỗ, tôi nhìn Yunho theo bản năng, lại phát hiện hắn đã rời khỏi vị trí đang đứng từ lúc nào, tốc độ nhanh đến mức tôi chẳng kịp níu lại góc áo hắn. Yunho gọi tên Junsu, xúc động đến mức giọng nói cũng trở nên run rẩy. Người hắn chờ đợi đã lâu, người khiến cho hắn phải dốc toàn lực ra để chiếm lấy giờ đây đang đứng trước mặt hắn, hắn làm sao có thể bình tĩnh nổi đây?!

Thời gian dường như đang dừng lại, lúc Yunho ôm lấy Junsu là lúc có vô số hình ảnh hiện lên trước mặt tôi, đó là khuôn mặt tỉnh bơ của Yunho khi muốn tôi tới gần mình, Yunho cười xấu xa mắng tôi khờ khạo, Yunho dịu dàng dỗ dành tôi vào giấc ngủ, các hình ảnh lũ lượt hiện lên, rồi lại vỡ vụn ngay trước mắt, mà thứ cuối cùng còn lại chính là: Jung Yunho đang ôm lấy Junsu như ôm ấp tuyệt thế trân bảo trong lòng.

Đến cuối cùng, tôi vẫn chỉ là vật thế thân sao? Lời lẽ dịu dàng của cậu nói qua tôi là để cho Junsu nghe sao…

Tôi lạnh lùng nhìn chăm chăm vào hai người đang gắt gao ôm nhau trước mắt mình, Junsu rụt rè nhìn về phía tôi, như đứa trẻ mắc lỗi chờ chịu phạt.

Thì ra nó cũng thấy mình có lỗi với tôi cơ đấy, hiếm thấy làm sao.

Jung Yunho hiện tại đang đắm chìm trong vui sướng tìm lại được người yêu đã mất của mình, nên sớm quên đằng sau lưng hắn còn có tôi, còn một người mà lúc trước hắn từng muốn đứng ra che mưa chắn gió.

Trong mắt hắn, Junsu là tất cả, Junsu trở về là sự kiện trọng đại nhất thế giới, vì thế hắn khẩn cấp triệu tập già trẻ lớn bé nhà họ Kim. Mọi người theo tôn ti trật tự dàn hàng hai bên chào đón nó, chỉ thiếu có mỗi nghi lễ tặng hoa là không làm mà thôi. Tôi đi đằng sau Yunho và Junsu, giống kẻ xa lạ chẳng may lọt vào cảnh vui vẻ của người ta. Junsu vừa mới bước vào cửa, mọi người đã như ong vỡ tổ ùa ra chào đón nó, cầm tay nắm chân nó hai mắt ngấn lệ. Ngay sau đó là một đống những lời ghê tởm thốt ra khiến cho người nào nghe xong cũng đau cả răng.

Tôi im lìm ngồi một góc, thờ ơ quan sát hết thảy, yên lặng giống như người ngoài cuộc. Nhớ hồi đó, có kẻ nào đứng trong căn phòng này mà không phỉ nhổ Junsu trốn theo trai giống như phỉ nhổ một con chuột qua đường, thậm chí có kẻ còn giơ tay lên trời thề độc đoạn tuyệt quan hệ với nó?! Mà giờ phút này, những người này, toàn bộ sáng mắt lên như gặp Chúa cứu thế, toàn bộ thi nhau ton hót nịnh bợ nó! Chẳng lẽ bọn họ thật sự nghĩ rằng một Kim Junsu nhỏ nhoi như nó có thể cứu mình ra khỏi cảnh sống cực khổ lầm than này sao?! Và bọn họ có thể khôi phục lại địa vị làm mưa làm gió của mình trong Kim gia và thậm chí là ở Thượng Hải trong quá khứ?!

Thật sự là những kẻ ngây thơ đến mức ngu muội!

Junsu trở về, không có ai vui mừng từ đáy lòng hơn bác gái và bác dượng, bọn họ ôm Junsu vừa khóc vừa cười, lúc thì trách cứ không ngừng, lúc thì bảo “về nhà là tốt rồi”, làm tôi xem cũng thấy đau lòng. Nếu đổi lại là tôi, chẳng biết có cái vinh hạnh được người ta lo lắng như thế không. Không hiểu sao tôi bỗng nhiên rất hoài niệm cậu thiếu niên mà tôi đã tình cờ gặp được trong đời, người đã vì tôi mà không màng tới tính mạng, người tôi suýt nữa đã lựa chọn quên đi.

Khoảnh khắc đó, dường như tôi lại ngửi được mùi hương thơm ngát và lạnh thấu xương của hoa trong phòng.

Sau bữa tối, khi các diễn viên đã hoàn thành xong lời kịch của mình trên bàn ăn, tất cả nhìn về phía Junsu và Yunho một cách trông mong, chuẩn bị nghe tuyên ngôn cứu thế của Junsu cùng với lệnh đặc xá của Yunho. Thế nhưng nhân vật trung tâm – Kim Junsu khi mở miệng – câu đầu tiên lại không phải là “Tôi có tội,” mà là…“Xin hãy cứu lấy Yoochun”.

Tình thế tiến triển quá đột ngột, cả phòng lâm vào u ám giống như rơi xuống mười tám tầng địa ngục, chỉ có Yunho là mặt không đổi sắc – không rõ suy tính điều gì. Sau đó, trong không gian nặng nề lại phát ra một tiếng rất nhỏ “phù phù”, thanh âm không lớn, nhưng tuyệt đối làm mọi người chú ý. Tất cả quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh đó – tôi. Tôi cười một cách yêu nghiệt, mang theo chút châm chọc, sung sướng như tiểu nhân đắc chí.

“Jaejoong, ta biết Junsu trở về cháu thật cao hứng, nhưng bây giờ là lúc cháu nên cười sao?!” Chú tư không hài lòng, giơ cái địa vị cha chú ra dạy tôi.

Mẹ ôi! Mặt mũi tôi thế này làm sao mà bảo là cao hứng được?! Lão già chết tiệt có mắt không tròng này! Thường ngày lão vẫn hay ỷ thế Kim gia mà ra ngoài hết rượu chè lại lừa gạt con gái nhà người ta. Ngày trước nể mặt ông già tôi mới gọi lão một tiếng “chú”, mắt nhắm mắt mở bỏ qua, dù sao trong nhà họ Kim đâu đâu cũng có bọn sâu mọt như lão, có thêm hay bớt một tên cũng không nhiều không ít đi bao nhiêu. Nhưng lão giả nhân giả nghĩa với tôi làm cái gì?! Tôi còn không rõ cái loại lão là thế nào?!

“Cười cái gì?! Ha, hỏi đúng điểm quan trọng đó! Cười cái gì à…”

Tôi nói, ánh mắt điểm qua tất cả những người đang ngồi ở đây, “Đương nhiên là cười kẻ đáng cười.”

Không khí vốn đang dạt dào xúc động nhanh chóng đông lại, tất cả tái mặt đi. Tôi hừ lạnh, trừng mắt nhìn Junsu.

“Kim Junsu, cậu về đây làm gì?” Không phải nói sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa sao, Junsu…Nhưng vì sao cậu lại trở về?

“Anh, em có lỗi, em…”

“Ít nói nhảm! Tôi hy sinh tính mạng thân gia không phải để đổi lấy một câu giải thích này của cậu!”

Junsu ah, sao cứ nhất thiết phải chọn đúng lúc này trở về?!

Junsu không giải thích, mắt dán xuống nền nhà, cắn nhẹ môi hệt như đứa trẻ chịu oan ức. Chỉ cần trông thấy bộ dạng này của nó, tất cả sẽ bắt đầu mềm lòng, không đành trách cứ thêm bất cứ một điều gì, chỉ vì muốn nhìn lại khuôn mặt tươi cười hồn nhiên của nó. Cùng lúc đó, kẻ hại nó mất đi vẻ tươi cười sẽ trở thành đối tượng bị mọi người chỉ trích, đại ác nhân không thể tha thứ.

“Nơi này là nhà của Junsu, cửa nhà vĩnh viễn mở vì cậu ấy, cậu ấy sao lại không thể trở về?” Yunho nãy giờ vẫn luôn im lặng rốt cuộc đã lên tiếng, kẻ vừa rồi vẫn còn ân cần hỏi han tôi, giờ phút này đã chau mày gườm gườm tôi. Cuối cùng tôi cũng hiểu, dù Junsu có cự tuyệt Yunho bao nhiêu lần thì hắn cũng sẽ luôn bao dung thương yêu nó, bởi vì hắn yêu Junsu. Chỉ có tình yêu mới có thể khiến cho một người bao dung với một người vô điều kiện.

“Còn nữa.” Yunho ngừng một chút, tiếp tục nói, “Jaejoong, lần này Junsu có thể bình an trở về, không phải anh là người nên cảm thấy may mắn nhất sao? Nếu có gì không may xảy ra cho cậu ấy, anh cảm thấy mình còn mặt mũi sống tiếp sao?”

Đúng vậy, Junsu là do chính tay tôi giao cho Yoochun. Nếu Yoochun vì hận thù mà báo oán, người đứng chịu nguy hiểm nhất chắc chắn là Junsu. Hiện giờ nó đã về đây bình an vô sự, đủ tay đủ chân, kẻ làm anh như tôi quả thật nên cảm thấy may mắn.

Cho nên, những kẻ sống trên đời tốt nhất là nên biết tự hiểu mình. Mà tôi lại là người hay tự cho là đúng. Yunho mới cho tôi ít thuốc nhuộm, tôi đã tính mở phường nhuộm vải. Tưởng rằng chỉ cần một thời gian là tôi có thể thay thế được Junsu, tưởng rằng bản thân rốt cuộc cũng có vị trí rong lòng Yunho, tưởng rằng dù trong tương lai có ngày Junsu trở lại, Yunho cũng sẽ không đối xử với tôi tuyệt tình như vậy. Mà hết thảy những chuyện này xảy ra chẳng qua là vì năng lực tự biết mình của tôi rất kém. Tôi không thèm đáp lời hắn, ánh mắt chuyển ra thế giới tuyết trắng bên ngoài cửa sổ.

Mùa đông này đúng là vừa dài vừa lạnh.

Truyện Chữ Hay