" Dương Thiếu, đau lưng.. " Hàn Như Tuyết mặt mày nhăn nhó kêu đau, rồi khẽ thả người xuống giường. Cái thứ cô nghĩ nghìn năm khó xảy ra, đã xảy ra nhưng bây giờ bên giờ hẳn là bất ngờ và cô cũng chẳng thể nào đối diện được với nó.
" Chỗ nào? " Dương Nhược Thiếu cau mày nhìn gương mặt nhăn nhó của cô, lạnh giọng hỏi.
Cô lắc đầu gạt tay anh ra " Em muốn nằm nghỉ? Được chứ?"
" Ăn trưa đã.." Anh khẽ đặt tay xoa đầu cô, rồi bước xuống giường đi ra khỏi căn phòng.
Không gian căn phòng bỗng chốc lặng đi, Hàn Như Tuyết đưa mắt nhìn căn phòng một lượt, rồi quay lại dựng gối lên dựa lưng vào. Thực sự lưng cô chẳng đau đến mức như ban nãy, nó đã đỡ nhưng cảm xúc chi phối khiến cô phải nó dối anh.
Liệu mối quan hệ mới giữa cô và anh sẽ tốt hơn? Hay sẽ dần dần trở nên xấu hơn? Cho đến lúc này, những suy nghĩ tiêu cực nhất luôn lởn vởn trong đầu cô, đó là sự lo lắng cho một mối quan hệ mới.
Mùi cháo nhanh chóng lan tỏa khắp căn biệt thự, dần dần cũng vào đến căn phòng này. Cái mùi mà khiến cô cảm thấy phát ốm, suốt cả một tuần phải ăn nó như việc hít thở không khí vậy.
Cuối cùng thì Dương Nhược Thiếu cũng xuất hiện, phía sau anh là người nữ hầu cùng với khay cháo bước vào.
Khi đó Hàn Như Tuyết chỉ nhận được cái ánh mắt lạnh lùng từ Dương Nhược Thiếu, khiến cô khựng lại vài giây điều chỉnh ánh nhìn mình lại.
Cô nữ hầu dựng chiếc bàn ăn nhỏ lên trên giường giúp cô, đặt khay cháo lên rồi cúi chào quay lưng bước ra ngoài.
Bát cháo vẫn còn nóng, nhưng lòng người đã lạnh. Hàn Như Tuyết chần chữ cầm chiếc thìa xúc miếng cháo nhỏ đưa lên miệng thổi qua. Gần một phút trôi qua, thìa cháo vẫn nguyên vẹn chưa vơi tí nào, cô vẫn im lặng ánh mắt trầm.
Cứ thế trôi qua hai, ba phút rồi hơn nữa cô khẽ hạ thìa cháo đã loãng xuống rồi nhìn bóng người chăm chú với tập tài liệu dày đống. Nghĩ sao, cô lại xúc thìa cháo lên định bỏ vào miệng nhưng bỗng khựng lại.
" Không ăn nữa, ngủ đi.." Dương Nhược Thiếu bỗng lên tiếng, cùng lúc đó anh bỏ sấp tài liệu trên tay xuống đi lại giường.
Anh bỏ chiếc bàn ăn nhỏ kia xuống dưới đất, rồi quay người lại phía tủ nhỏ gần dường dùng chiếc điều khiển từ xa đóng hai bên rèm lại. Vừa xong người ban nãy bước vào cúi chào rồi bê bàn ăn kia ra khỏi phòng.
Hàn Như Tuyết vẫn giữ nguyên một tư thế dựa lưng vào gối, ánh mắt trầm lặng chưa đầy sự lo âu nặng nề. Không lấy được thì ham muốn, lấy được rồi thì lại sợ hãi.. Cô sợ cảm giác bị bỏ rơi..
Căn phòng im lặng, chỉ có chút ánh sáng len lỏi qua chiếc rèm.
Chẳng suy nghĩ nữa, Hàn Như Tuyết đưa tay lên xoa nhẹ hai cực thái dương. Lúc này, cô mới nhận ra Dương Nhược Thiếu đang ngồi bên cạnh mình, anh thực sự rất im lặng cho đến khi ánh mắt cô chuyển qua anh vẫn là im lặng.
Thay đổi lòng người thực sự khó, với anh còn khó nữa thật khiến cô khó xử.
--
Phút trôi qua trong tĩnh lặng, Hàn Như Tuyết ngồi ngắm vẻ mặt lạnh đó. Thực sự nhiều khi anh có thể nói nhiều hơn bình thường, anh thường vậy đó. Khiến nhiều khi người ta ức chế vì tính cách đó, liệu có phải dì đã thúc dục anh đối xử tốt với cô.
" Dương Thiếu." Cô nhỏ giọng gọi anh.
" Sao? "
" Nếu em biến mất, anh có tìm em không? " Sau câu nói, cô gượng cười.
" Sẽ tìm."
" Anh có đang rung động không? "
".. " Anh im lặng không trả lời, khiến cô như bị bóp nghẹn lại.
" Nếu không, em buông nhé.." Một lần nữa cô gượng cười, cô biết có nhiều thứ níu kéo giống như một sợi giây chun sớm muộn cũng đứt.
" Có thể nếu em muốn.."
Vừa dứt lời Dương Nhược Thiếu luồn tay qua người Hàn Như Tuyết đỡ cô dậy , một tay kia khẽ đặt chiếc gối lại vị trí cũ rồi quay lại đặt cô nằm xuống. Sau đó, anh cũng nằm xuống rũ chiếc chăn mỏng đắp cho cô và ôm cô vào lòng.
" Ngủ đi." Anh lên tiếng nhìn người con gái vẫn mở đôi mắt nhìn mình.
" Anh sẽ bỏ em? " Cô lạnh giọng hỏi.
" Nếu vậy thì sao? "
" Thực sự đáng chết." Gương mặt lạnh đầy sự tức giận, nhưng sâu trong đôi mắt cô là sự lo lắng. Nếu anh cũng vậy thực sự cuộc sống thật nhàm chán.
" Thật đáng sợ, Tôi đã từng bỏ em sao? Ngủ đi." Dương Nhược Thiếu nhìn gương mặt Hàn Như Tuyết, anh không đánh giá gì chỉ nói rồi xoa đầu cô.
Nghe câu nói của anh, Hàn Như Tuyết có chút động lòng, cô nhắm lại đôi mắt lo lắng đó chìm vào giấc ngủ trong lòng anh.
--
Hơn giờ chiều, Hàn Như Tuyết tỉnh dậy dựa người vào thành giường đã được một hồi lâu. Khi cô tỉnh dậy, người đàn ông bên cạnh đã rời đi khiến cô thấy trống vắng.
Ngồi đây đã được một lúc, giờ này ở bệnh viện là cô đang phải tập khóa trị liệu ngồi không này cũng thật chán.
Đồng hồ vẫn tiếp tục chạy, cũng ngủ đã lâu Hàn Như Tuyết cũng thấy đói bụng. Hai tay cô chống xuống giường, khẽ nhấc người đi một cách chậm rãi. Đặt chân xuống giường, đeo chiếc dép bông hình chú chó con dễ thương nhường như được Dương Nhược Thiếu chuẩn bị sẵn.
Dồn hết sức lực vào đôi chân mình, Hàn Như Tuyết gồng thân hình gầy gò đứng lên. Sau đó cô đứng im trong vài giây, hít thở không khí một lúc cô đang cố giữ thăng bằng.
Bàn chân cũng đỡ đau hơn trước, chỉ là việc di chuyển chưa quen cho lắm nên những bước chân của cô khá bỡ ngỡ. Bàn chân phải rất bình thường, còn bên chân trái thì nó đau nhức đến khó chịu do lần đó vết thương giãn ra khá nhiều giờ vẫn còn những đường khâu.
Chiếc dép bông khá êm, khiến cô đi lại dễ hơn giờ cũng đã ra gần đến cửa.
Đến cửa, Hàn Như Tuyết dựa lưng vào tường co bàn chân trái lên xoa bóp một lúc rồi thả xuống.
" Chắc sắp đi lại bình thường rồi.." Giọng nói cô có chút vui mừng.
Đứng thẳng lên, lúc này hai chân cô như muốn nhũn ra khiến cô phải trượt người theo tường ngồi xuống. Cô chỉ mới nói vậy thôi mà, từ nãy giờ bàn chân trái cô tấy lên vì đau. Hơn bước nhỏ ra cửa, đó là tiến bộ rồi thực ra nó chỉ bằng khoảng bước chân khi cô bình thường.
Lưng vì trượt xuống cũng hơi nhức, thực sự cô thấy mình ngu ngốc và lại ngồi đó trầm tư một lúc.
" Cạch " Tiếng cửa mở ra, Dương Nhược Thiếu bước vào với bộ dạng mới tắm trên người chỉ khoác chiếc áo choàng màu tro. Đẩy chiếc cửa vào, anh dựa lưng vào cửa đôi mắt im lặng chăm chú nhìn người con gái đang ngồi ngước mắt nhìn mình.
" Đói chưa? " Cô vẫn im lặng nhìn anh, khiến anh phải mở lời.
" Rồi." Cô trả lời thêm cái gật đầu, khiến anh phải nở nụ cười nhạt rồi cúi xuống bế cô lên.
Hai người cùng nhau xuống dưới lầu, trong lúc đó Hàn Như Tuyết vẫn chăm chú nhìn bức ảnh người phụ nữ bị hành hạ kia. qua rồi cô vẫn muốn ngoái lại nhìn nhưng bước chân của anh nhanh khiến cô ngừng hành động đó lại.
Xuống phòng khách Dương Nhược Thiếu đặt Hàn Như Tuyết xuống ghế sofa, rồi anh ngồi xuống kế bên cô. Với lấy chiếc đầu khiển để trên bàn uống nước, cô bật ti vi lên.
[ Ngày - sẽ có một buổi đấu giá của Mạc gia, vật phẩm lần này chiếc vòng cổ với mặt đá Blue Garnet ]
Bản tin chỉ với vài lời nói, còn lại là giới thiệu về chiếc vòng cổ kia. Mặt dây chuyền là hình lục giác trên đó có ghi số nhưng qua ti vi nhìn không hề rõ.
" Em thích nó? " Dương Nhược Thiếu thấy Hàn Như Tuyết chăm chú xem sắc mặt cũng kém đi anh liền hỏi.
" Nó rất giống của mẹ em.." Cô vẫn chăm chú nhìn chiếc vòng cổ được chụp lại, được quay lại với nhiều khía cạnh, đôi mắt cũng phải nhăn lại để chăm chú nhìn nó.
" Thật sao? " Anh bất ngờ hỏi nhưng khi quay sang nhìn gương mặt phải chi là có chút buồn, có hận thù kia thì sự bất ngờ cũng tan biết.
" Đó là quà Ba tặng mẹ kỉ niệm ngày cưới.. Thiết kế đỏ chỉ có , mặt sau có ghi ngày cưới.. "
" Vậy mau khỏi chân, tôi đưa em đi.. " Anh xoa đầu cô, rồi bế bổng cô lên đi vào trong bếp.
Đặt Hàn Như Tuyết xuống ghế, Dương Nhược Thiếu ngồi ghế kế bên. Bàn ăn có khá nhiều món ngon, đặc biệt là được ăn cơm khiến Hàn Như Tuyết như được sống lại sau vài ngay. Cô liên tục gắp đồ ăn, cứ như anh bỏ đói cô.
".." Một khúc nhạc dương cầm vang lên, là chuông điện thoại của Dương Nhược Thiếu. Anh đặt đôi đũa trên tay xuống bát, nhanh chóng bắt máy.
" Lão đại, Tổng Gia công kích chúng ta. Bọn chúng không giữ đúng lời hứa.." Qua điện thoại Hàn Như Tuyết ngồi bên cạnh đang ăn cũng có thể nghe thấy, cô ngừng ăn quay sang phía Dương Thiếu.
Anh không nhìn cô đến một lần cũng không dặn dò gì, nhanh chóng chạy ra ngoài khiến cô sững sỡ ghẹn cả miếng cơm trong miệng.
PS: Lịch Mới Thứ Đăng Nhé