" Chưa nên, phải chăm sóc chị ấy thật tốt. Luật đời có qua có lại.." Cả người cô nơi đâu cũng là những vết hằn đỏ do những trận roi của Lý Khả Nhiên cô sao quên. Muốn quên lắm, muốn làm người tốt nhưng sống sao đây? Thật phải thỏa mãn mình bằng cách trả thù, chỉ có vậy thôi..
" Mau khỏe lại, còn lại Tôi trả cho em? " Dương Nhược Thiếu tỏ vẻ hài lòng chẳng cộng thêm sắc thái nào khác, sau đó khẽ xoa đầu Hàn Như Tuyết.
" Dương Thiếu? " Một lần nữa Hàn Như Tuyết lại lảnh tránh người đàn ông trước mắt, cô lại quay sang ngắm cảnh sắc thiên nhiên sơ xác của trời vào thu, cuối tháng .. Giọng nói cất lên cũng rất miễn cưỡng, dường như cô chẳng muốn nói chuyện này.
" Sao? " Anh trả lời rất nhanh, nhanh đến mức cô chưa chuẩn bị cho câu nói tiếp theo nên thời gian trôi qua vài phút,..
" Anh sẽ không cưới ai nữa chứ? " Có cho ai nghe thì cũng khó thấy câu hỏi của cô chứa đựng gì, buồn đau hay hạnh phúc. Người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, vậy thì ra cô che giấu mọi thứ bên trong thật kĩ, khiến người ta thật khó tìm hiểu.
" Nếu có thì em có muốn lên lễ đường làm nữ chính không? " Anh nở nụ cười, thật hiếm thấy, rồi nhẹ nhàng xoa đầu cô.
" Người ta có nói.. Lẽ đường dành cho những cặp tình nhân với tình yêu sâu đậm.. Rồi họ sẽ xây dựng một mái ấm. " Ánh mắt cô quay lại nhìn Dương Nhược Thiếu, đôi khi anh thật dễ làm người ta mềm lòng chỉ với những câu nói gói gọn trong vài từ.. " Nhưng lại có người nói.. Dù có yêu đến đậm sâu nhưng lễ đường lại chính là chiếc kéo cắt mòn mối tình đó cho đến khi hai người một phương.." Cô nói tiếp rồi sau đó nở nụ cười nhạt, cô sợ nếu có được như vậy liệu cô sẽ đi theo hướng nào cơ chứ?
"Năm tôi có hôn ước với một cô gái. Nhưng khi đó cô ấy rất bé chỉ mới lên . Năm tuổi, tôi đã lớn tôi có một cô bạn gái và hứa sẽ hủy hôn. Và người đó bỏ tôi, tôi phải cưới người con gái đó. Cho đến khi tôi tuổi, tôi đã nuôi hôn thê của mình cho đến nay. Em hiểu gì chưa.. ?" Dương Nhược Thiếu kể rất dài về một kí ức trong anh, lần đầu tiên anh nói dài như vậy với cô.
" Và cô gái đó là em? Cô gái tuổi đó là ai? " Cô tò mò hỏi về người con gái kia.
" Thật không nhớ nổi." Anh vờ đi như chẳng biết, rồi hướng mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài nơi cô có vẻ rất ưa thích. Thực sự thì một người lạnh nhạt như anh chẳng thể hiểu nổi cảnh sắc nhạt nhòa kia có gì hấp dẫn.
" Tại sao chứ? " Cô tò mò hỏi , làm gì có chuyện không nhớ tình cũ của mình được chứ nói dối anh cũng có kĩ thuật.
" Nỡ bị hình bóng em lấp não rồi.." Anh trả lời rất thản nhiên, gương mặt cũng có chút thay đổi về mặt cảm xúc trông thật vô liêm sỉ.
Hàn Như Tuyết bị câu nói của anh làm cho tức giận, thật hiếm khi anh như vậy nhưng thực sự tạo cho cô cái cảm giác lạ lẫm đến khó hiểu. Trước đây cũng có nhưng thực sự rất ít, nếu bình thường cô sẽ vả cho anh tỉnh dù biết sẽ bị lên thớt. Với cô bây giờ nhìn anh, gương mặt điển trai luôn là lạnh lùng, nghiêm nghị trước đây đã bị sự háo sắc lấy nửa.
" Cạch " Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Tô Kỳ Diễm một tay cầm điện thoại, một tay cầm cả túi sách và chiếc cặp lồng. Bây giờ vẻ quý phái của bà cũng bị mất một nửa do sự lôi thôi đó, lạ thay cả hai mẹ con đều bị sao. Bộ cô nằm bệnh có gì vui sao?
Tô Kỳ Diễm hôm nay còn dùng chân đóng cửa, trong khi tay vẫn cầm điện thoại với gương mặt vui mừng tiến đến ghế sofa bỏ túi xách xuống.
Bà quay người lại phía giường bệnh, rồi quay chiếc điện thoại đang mở phần mềm ghi âm.." Con trai, ta đã ghi âm. "
Tô Kỳ Diễm vừa nói xong, Dương Nhược Thiếu mặt mày đã đen sát khí lạnh lẽo trở lại. " Mẹ muốn gì? " Anh lạnh giọng nhìn người phụ nữ mang danh hiệu mẹ mình trước mặt.
Bước đến gần con trai hơn, bà vỗ vai anh rồi nở nụ cười hạnh phúc " Ta chỉ đùa thôi. Cứ lạnh lùng như vậy mẹ có trăm chiêu, nghìn kế con cũng mất con bé thôi."
" Con chào gì!" Hàn Như Tuyết im lặng một hồi, sau đó hai người kia cũng im lặng buộc cô phải lên tiếng mở tiếng nói.
" Chào cục cưng, nằm đó ta lấy cháo cho." Tô Kỳ Diễm khẽ xoa đầu cô, ánh mắt bà buồn đi sau khi nhìn thân xác nhỏ bé chi chít những vết đỏ dài.
--
Giờ cũng đã gần trưa, trời có chút hửng nắng phải nhìn qua lớp kính kĩ chút xíu mới nhận ra. Từ câu nói của Tô Kỳ Diễm, Dương Nhược Thiếu không lên tiếng ánh mắt anh lạnh lẽo trầm đi hướng ra nhìn cảnh sắc bên ngoài. Lúc này, trong anh cảm thấy trống rỗng khi suy nghĩ về điều mẹ mình nói,thì anh cũng cảm nhận được phần nào cảnh sắc kia thật hợp với tâm trạng. Thực sự ngắm nó thấy lòng thoải mái hơn, cũng giống như vơi đi được bao tâm sự.
" Ting.." Tiếng chuông điện thoại báo có tin nhắn của Dương Nhược Thiếu vang lên, gạt bỏ những thứ suy nghĩ dở dang anh nhanh chóng xem tin nhắn. Vài giây lướt qua dòng tin nhắn trong điện thoại anh nhanh chóng đứng dậy, bước ra phía cửa nhưng có gì đó thúc dục anh đứng lại.
Cùng với đó là một lời nhắn nhủ." Tôi sẽ về sớm, nhớ uống thuốc rồi đi ngủ." Sau câu nói có chút quan tâm, nhưng sự lạnh nhạt bẩm sinh lấp đi khiến cô cố tin vào điều đó rồi mỉm cười nhìn bóng lưng anh khuất đi.
" Con no rồi." Cánh cửa đóng lại, Tô Kỳ Diễm cũng bón cho Hàn Như Tuyết thêm miếng cháo nữa nhưng nhanh chóng bị cô lắc đầu từ chối.
" Con mới ăn được nửa bát. Cố chút nữa." Nhìn vẻ mặt xanh xao của cô, bà coi cô như con gái sao có thể không lo được chứ?
" Dì à, con no rồi. Con ngủ xong dậy ăn tiếp được không?" Cô vẫn từ chối, thực sự cô không ăn được nữa cơ thể rất mỏi chỉ muốn ngủ. Hay thay là cảm xúc chi phối cả con tim và nó yếu dần chăng?
" Đợi ta lấy thuốc đã.." Nói xong bà quay lại chiếc tủ nhỏ phía sau lấy nước và thuốc đưa cho cô. Vì cú chạm đất khiến tay cô cử động không được khỏe như trước nên cô chỉ cầm được nửa cốc nước, rồi lấy thuốc từ tay bà.
Tô Kỳ Diễm nhìn đôi mắt buồn không chút che dấu của Hàn Như Tuyết, bà hiểu vì bà từng yêu một người với tính cách như anh. Bà không nói gì thêm, chỉ khẽ nhấc chiếc gối dựa lưng xuống rồi giúp đỡ cô nằm xuống. Sau đó, bà bước đến kéo rèm cửa sổ lại, rồi quay về chỗ xoa đầu để giúp cô dễ chìm vào giấc ngủ.
" Cảm ơn Dì " Cô khẽ nở nụ cười nhìn người phụ nữ đang xoa đầu chờ mình ngủ.
" Con không ngủ, ta chẳng xoa đầu cho nữa đâu.." Tô Kỳ Diễm véo mũi cô một cách nhẹ nhàng như một người mẹ ruột, rồi nhắm mắt mình lại như muốn nói con nên ngủ một chút.
Hàn Như Tuyết mỉm cười, rồi khẽ nhắm mắt vì rất mệt mỏi nên cô chìm vào giấc ngủ rất nhanh..
--
Hơn giờ chiều,..
Ánh sáng chiếu vào, nó không chói lắm nhưng mà cũng đủ làm cho Hàn Như Tuyết phải nheo mắt tỉnh giấc. Sao vài giây cố mở mắt, nơi đầu tiên cô nhìn là cửa sổ nơi làm cô tỉnh giấc, chính xác là anh là người kéo rèm ra, Dương Nhược Thiếu.
" Em tỉnh rồi.." Câu nói của anh vẫn rất lạnh nhạt như thường, nhưng được cái để cho người ta cảm nhận được sự quan tâm hơn chút.
" Ừ, anh về rồi."
Dương Nhược Thiếu chưa trả lời, anh bước về giường bệnh rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. " Muốn ăn hoa quả không? " Khẽ đặt tay lên trán cô, nhiệt độ vẫn bình thường khiến anh cảm thấy yên tâm hơn.
" Muốn.." Cô trả lời ngắn gọn nhìn đĩa hoa quả trên chiếc tủ nhỏ.
" Muốn ăn gì? " Anh cũng quay lại nhìn đĩa hoa quả bao nhiêu màu sắc kia chẳng biết chọn gì, đành hỏi cô.
" Nho."
" Được." Nói xong anh lấy chùm nhỏ, rồi đút cô từng quả.
Ăn được hơn quả, Hàn Như Tuyết lắc đầu không ăn nữa. Dương Nhược Thiếu cũng bỏ chùm nho lại vị trí cũ rồi im lặng luôn.
" Dương Thiếu? " Cô nhìn anh một hồi lâu, nhưng anh vẫn chẳng một động tĩnh nào nên cô lại phải lên tiếng.
" Có chuyện gì? " Anh lạnh nhạt trả lời.
" Em muốn ra ngoài." Cô vừa nói chưa dứt lời thì bị anh chặn họng " Không được."