"Em muốn đi đâu không?" Anh khẽ lên tiếng.
" Biển, một bãi biển hẻo lánh "
" Tôi đưa em đi "
" Anh hứa đó." Cô khẽ mỉm cười, nhưng khóe mi lại đọng lại giọt lệ mặn.. Sắp có hôn lễ..
Chiếc xe lăn, được đẩy đi hết hành lang với không khí nặng nề, gió thu ngày càng mạnh hơn dường như sắp có bão. Thực sự nó thật giống với tâm trạng của cô, đau thương như muốn bức phá tất cả, còn nó đang cố bức phá tấm cửa kính.
Dương Nhược Thiếu dừng lại, anh không đẩy nữa bởi bất chợt tiếng chuông điện thoại reo lên.
" Về nhà ngay cho tao.." Người bên đầu dây quát lớn, lớn đến mức anh vốn chẳng bật loa ngoài, mà cô vẫn có thể nghe thấy.
Theo phản xạ của sự tò mò, chỉ là bất giác tò mò Hàn Như Tuyết quay người khẽ nhìn người đàn ông với gương mặt vô cảm, cúp điện thoại rất nhanh.
Chiếc điện thoại được cất về vị trí cũ, Dương Nhược Thiếu hơi cau mày nhìn cô. " Đói rồi, ta đi tiếp " Anh cất cái giọng lạnh nhạt khiến sợ quan tâm vốn như không khí lướt qua..
" Ừ.. Đi " Cô nở nụ cười lâu rồi chưa có rồi quay người lại nhìn dòng người phía trước. Thực sự rất nhiều người đang nhìn về phía cô, điện thoại luôn hướng về khiến cô chỉ biết cúi gằm mặt xuống.
--
Trong khu nhà ăn, giờ cũng gần trưa nên mọi người kéo xuống ăn, rất đông. Hàn Như Tuyết được Dương Nhược Thiếu đẩy đến chiếc bàn xa nhất, nơi vắng vẻ nhất rồi quay người đi về phía quầy đồ ăn.
Ánh mắt Hàn Như Tuyết không ngừng nhìn theo bóng lưng rộng, cho đến khi nó khuất dần cô vẫn hướng mắt về phía đó. Sự thu hút của Dương Nhược Thiếu khiến cô có chút liên lụy, ai đi qua cũng liếc nhìn cô giống như tò mò thứ gì đó lạ lắm. Cũng chẳng muốn quan tâm đến những điều đó, cô chỉ nhìn về phía quầy ăn chờ anh quay lại..
Hơn phút trôi qua, cuối cùng anh cũng quay lại hai tay bê khay thức ăn.
Đặt khay thức ăn xuống bàn, Dương Nhược Thiếu kéo ghế lại gần Hàn Như Tuyết hơn, rồi khẽ nhấc bát cháo xương nóng hổi đặt về phía cô. Còn anh chỉ dùng suất cơm chiên trứng nhỏ.
" Ăn đi còn nóng " Anh lên tiếng xúc một thìa cháo đưa cô, nhưng bỗng khựng lại vì cô nhìn anh cười rất tươi, trông rất vui chẳng có sự gượng ép nào.
" Sao?" Anh lạnh nhạt, nhìn cô cau mày thắc mắc.
Hàn Như Tuyết vẫn cười, cô đặt tay mình lên vai anh." Anh muốn em ăn bỏng sao, xúc cháo phải như vậy." Cô lấy thìa cháo từ tay anh, rồi xúc lấy phần cháo bên ngoài. Nhìn anh chần chừ vài giây, cô đưa thìa cháo về phía anh " Thử đi, đỡ nóng hơn đó.." Cô gượng ngùng nói.
" Ừ " Anh trả lời rồi há miệng, nhận miếng cháo từ cô, thực sự rất ngon và rất muốn ăn nữa bởi nó không có nóng rát như cách anh từng ăn, nhưng cũng là do phần nào kia.
Gương mặt Dương Nhược Thiếu nhanh chóng biến chuyển, khiến Hàn Như Tuyết cũng có phần vui lên. Cô xúc miếng cháo nữa, đưa về phía anh." Ăn nữa không? " Cô hỏi..
" Em ăn đi, tôi có đồ rồi " Anh lạnh nhạt tiếp lại câu nói của cô, rồi chăm chú ăn phần cơm của mình, lúc này anh chợt nhận ra những món ăn anh từng cho là tầm thường đó nhạt nhẽo nhưng thật sự khá ngon.
Hàn Như Tuyết vẫn nhìn Dương Nhược Thiếu ăn, cô đang rất quý trọng những giây phút ở bên anh, thực sự là rất quý trọng. Dừng lại khoảng khắc đó, cô cũng bắt đầu ăn. Thực sự cô ăn rất lâu, khiến anh ngồi ăn xong còn phải đợi cô hơn phút.
--
" Xong rồi " Cô ăn xong liền quay sang nói với anh.
" Lâu la " Mày anh lại cau lại, tỏ vẻ khó chịu.
" Ừ "
" Về phòng? " Anh nhìn cô, thái độ cô lạnh đi khiến anh nhanh chóng đổi chủ đề.
" Ừ " Cô dùng khăn giấy lau miệng, rồi quay lại cười tươi. Biểu cảm hôm nay của cô thật khiến anh bối rối, cả người đều chẳng ai là nhìn nụ cười của nhau dễ như vậy.
--
Rời khu phòng được phân ra, hai người vẫn im lặng tiến về phía phòng bệnh.
" Dương Thiếu, anh đưa em đi mua quần áo nhé!" Hàn Như Tuyết vui vẻ ngước nhìn Dương Nhược Thiếu. Cô đã suy nghĩ suốt một hồi trong lúc anh đẩy về phòng, kết quả là cô vẫn muốn được như vậy lần. Thực sự, chỉ là diễn cũng được.
" Để sau" Anh vẫn tiếp tục đẩy và không chấp nhận yêu cầu cô cách lạnh nhạt.
" Dương Thiếu, anh đưa em đi chơi nhé! " Cổ họng cô hơi nghẹn lại, cô vẫn gượng cười nhỏ nhẹ nói.
" Để sau đi " Vẫn vậy..
" Dương Thiếu, anh thử yêu em nhé! " Lần này, cô không muốn gượng cười nữa bởi nếu vậy xong cô sẽ khóc mất. Cảnh sắc ngoài trời thật hoang tàn, tiếng sấm dần nhiều hơn... Sắp mưa rồi, khóc hộ cô nhé.
" Không thể " Chiếc xe lăn vẫn được đẩy chậm, anh vẫn lạnh nhạt trả lời.
" Tại sao? " Giọng nói cô yếu đi, mệt mỏi nhưng cô vẫn muốn biết lí do.
" Thuốc phiện thử rồi cũng nghiện, Thử yêu rồi cũng lụy. " Anh lạnh nhạt giải thích, câu giải thích tàn khốc y như anh.
" Vậy anh sẽ kết hôn? " Trời đã đổ mưa, khóe mắt cô đã ướt, sống mũi đã cay.
" Có lẽ " Dừng lại trước cửa phòng bệnh của cô vài giây, anh mở cửa đẩy cô vào.
" Nếu em có sự nghiệp anh cưới em chứ? " Cô vẫn chẳng ngừng hỏi, khoé mắt ướt hơn lệ cũng mau hơn.
" Rất có thể " Anh lạnh nhạt trả lời, gương mặt luôn luôn mang sắc thái âm u khó chịu đến lạ. Mặc cô khóc anh vẫn về cô lên giường, không chút dỗ dành.
" Đừng cưới chị ta nhé! " Nước mắt cô mau hơn, thực sự là chẳng ngăn được lòng mình cô đang buông thả mọi thứ. Cô đã mất tất cả, cô vẫn luôn muốn chiếm đoạt anh trong năm qua nhưng thực sự nó khóa chặt quá.
" Nín, Tôi từng nói tôi là chồng em mà " Nhìn cô khóc, lòng anh có chút rung động liền lấy khăn mùi xoa trong túi lau nước mắt cho cô. Từ nhỏ, từ khi cô còn khá bé danh hiệu phu nhân Dương Gia vốn được trao cho cô thực sự là vậy đến anh cũng không hiểu.
" Thật? " Cô ngừng khóc, có chút vui mừng hỏi anh.
" Qua Mỹ học tập, tôi chờ em " Anh lạnh nhạt câu nói như một mệnh lệnh khiến cô im lặng không trả lời.
" Sẽ không được gặp anh à? " Cơn mưa dày hơn, cô lại buồn bã nhìn cảnh sắc bên ngoài. Lại phải chờ nữa ư?
" Tùy kết quả học tập " Vẫn giữ nguyên ngữ điệu đó.
" Còn An gia " Gương mặt cô bỗng dưng biến sắc, sự thù hận lại che đậy gương mặt vui vẻ ban nãy để lại sự lạnh nhạt mang theo hơi tàn nhẫn.
" Tùy em" Chuyện cô từng nói tự giải quyết anh nhất định không nhúng tay. Thậm trí là giúp đỡ, đó là quy luật của việc nói và hành động với anh.
" Anh không về à? " Cô vẫn ngắm cảnh sắc bên ngoài, cơn mưađang ngớt dần, trời bỗng dưng cũng hửng nắng. Có vẻ trời cũng như cô, tâm trạng ổn hơn rồi.
" Ừ " Vừa trả lời xong, anh cau mày nhìn đồng hồ rồi bước đến cửa sổ kéo kín rèm.
" Ngủ đi, chiều tôi đưa em đi biển " Ngoài câu nói nhắc nhở đó ra, anh không nói thêm gì chỉ ngồi dựa lưng vào thành ghế.
Suốt thời gian cô chợp mắt anh chỉ xem thời sự, nhưng cũng không quên xem thời tiết để chuẩn bị việc đi biển. Thời tiết chiều nay sẽ ấm hơn, không mưa khiến anh hài lòng, nhìn thoáng cô ngủ ngon rồi dựa người khẽ chợp mắt chút xíu.
--
Trên xe,..
Chiếc xe lăn bánh trên vùng đất lạ vắng người, dường như là một miền quê.
Dĩ nhiên chẳng phải Dương Nhược Thiếu lái xe mà là Hàn Như Tuyết, trông cô rất vui khi lái xe, nhất là khi về gần đến vùng miền quê hơn.
Chiếc xe dừng lại giữa một làng chài bé, phía trên là một khu nghỉ dưỡng nhỏ.
" Ở đây sao? " Anh tỏ vẻ không hài lòng về quang cảnh nơi đây, nên tỏ vẻ bực bội.
" Sang cõng em đi " Hàn Như Tuyết vẫn vui vẻ, hôm nay cô phải xả hết thứ tình cảm này.
Dương Nhược Thiếu cau mày, mở cửa xe bước ra, chiếc giày đắt tiền của anh nhanh chóng bị làm bẩn bởi bùn có lẽ vì sáng nay mưa.
" Chết tiệt " Hết sức chịu đựng, anh lên tiếng nhưng kết quả vẫn cố bước qua chỗ cô.
" Mau lên " Nhìn sự khó chịu của Dương Nhược Thiếu, cô bỗng chốc bật cười.
Cuối cùng anh cũng sang đến nơi, có vài bước mà như cả km, khẽ cúi người anh cõng cô và đi theo chỉ dẫn của cô.
" Ngồi xuống đây đi " Cô chỉ xuống bãi cát rồi mỉm cười, nụ cười gượng hết mức hi
khiến anh bỗng chốc nhận ra rất nhanh.
Đặt Hàn Như Tuyết xuống bãi biển, Dương Nhược Thiếu ngồi kế bên..hai người cứ vậy yên lặng nghe tiếng sóng biển..
" Anh chờ em nhé.."
"Ừ " Cô vừa ngắt lời anh đã nhanh chóng trả lời, rất nhanh khiến cô không kịp phản ứng mà im lặng luôn.