" Giỏi lắm, ta giả lương gấp đôi " Tô Kỳ Diễm lên tiếng từ trong phòng Hoàng Kiệt bước ra, vỗ vai Quý Văn rồi nhìn hai người nam nữ bên dưới.
--
Chiếc xe lăn bánh nhanh trên con phố lớn, sáng sớm đi bar thật chẳng đúng chút nào.
" Dừng xe đi.." Hàn Như Tuyết lạnh lùng lên tiếng, một tay đã cầm sẵn túi sách.
" Em muốn đi đâu?" Chiếc xe chỉ lăn bánh chậm hơn, chứ không hề dừng lại. Dương Nhược Thiếu nhìn hàng phố bên ngoài chẳng có gì đặc biệt, taxi cũng không cô có thể đi đâu.
" Có việc.. " Câu nói của cô kéo dài, ánh mắt chẳng thèm nhìn anh nhưng thâm tâm thì lại quan tâm lắm. Dù giận cô vẫn muốn nhìn anh, rồi muốn nghe câu xin lỗi trân thành nhất từ anh.
Dương Nhược Thiếu không đáp lại, xe cũng dừng lại. Cô thấy vậy mà chuẩn bị bước xuống nhưng lại bị kéo lại." Ngồi im." Anh cất giọng lạnh lùng, một tay giữ người cô lại.
" Chân đã bị thương, còn đau giày cao gót. Em không thể coi trọng bản thân mình chút sao." Dương Thiếu khẽ cúi xuống nhấc chân cô lên, tháo chiếc giày phân kia ra rồi tức giận mở cửa xe ném ra ngoài đường. Hàn Như Tuyết thấy vậy, khẽ quay lại nhìn anh rồi nhanh quay đi.
Vết thương lại rỉ máu, khiến Dương Nhược Thiếu lại có cớ tức giận với cô. Anh cau mày nhìn cô bằng ánh mắt đầy phẫn nộ, tay nhanh chóng tháo chiếc băng cá nhân dưới chân cô.
Để chân Hàn Như Tuyết xuống, Dương Nhược Thiếu lấy chiếc khăn mùi xoa trong túi áo mình băng vết thương cô lại. Trở về vị trí của mình, anh bắt đầu lái xe.
" Đói chưa? " Đi được một thời gian ngắn, Hàn Như Tuyết cũng không nói gì bắt buộc anh phải lên tiếng. Hơn phút trôi qua, cô vẫn không trả lời ánh mắt luôn hướng nhìn cảnh sắc bên ngoài, khiến anh càng mất kiên nhẫn." Tôi đang hỏi em."
" Rồi." Hàn Như Tuyết trả lời cộc lốc, cô vẫn chẳng quay lại nhìn anh.
" Muốn ăn gì? "
" Hamburger "
Cứ thế chiếc xe lăn bánh đến tập đoàn Dương Gia, khiến Hàn Như Tuyết có chút bất ngờ, cũng có chút tức giận. Bụng cô vốn đang muốn ngào thét lên, tối qua đã đợi anh chẳng ăn gì rồi thật quá đáng.
Chiếc xe đỗ thẳng trước cái tập đoàn lớn, Dương Nhược Thiếu bước xuống mở cửa rồi bế cô bước vào. Trước cái hành động của anh, rất nhanh thực sự cô chưa kịp phản kháng lại đã bị nhấc bổng lên nên cũng chỉ biết im lặng chịu đựng.
Những bước đi của Dương Nhược Thiếu là những tiếng chào cung kính " Dương Tổng đã đến.." Đi đến đâu cũng thấy, cảnh tượng này cũng chẳng có gì bất ngờ, nhưng nó làm tăng sự hiện diện mỗi khi anh có mặt.
Dường như những bước đi đó là hào quang, Hàn Như Tuyết cũng ngoan ngoãn nằm trong vòng tay rắn chắc của anh.
--
Chiếc thang máy dừng lại ở tầng ..
Hàn Như Tuyết vẫn im lặng nằm trong vòng tay của Dương Nhược Thiếu, ánh mắt cũng chẳng ngước nhìn anh thêm lần nào nữa chỉ tựa đầu vào lồng ngực anh.
Đến phòng làm việc của Dương Nhược Thiếu, cô thư ký nhanh chóng mở cửa cho anh. Lúc này, Hàn Như Tuyết chợt ngóc đầu dậy, nhìn cô thư ký kia.. không phải cô thư kí hôm trước đặc biệt là trẻ đẹp, khiến cô thêm phần bất an.
" Nhìn cái gì? " Dương Nhược Thiếu thấy cô loi nhoi nhìn cô thư kí, mãi cho đến khi cánh cửa đóng lại cô vẫn nhìn.
" Anh đổi thư kí? " Cô nhanh chóng quay lại nhìn anh hỏi.
" Người kia dưỡng thai rồi. Có vấn đề gì? " Dương Nhược Thiếu vừa nói, vừa khẽ đặt Hàn Như Tuyết xuống chiếc ghế sofa. Sau đó, anh bước lại phía bàn làm việc với đống giấy tờ chất đống.
" Không có gì.." Hàn Như Tuyết nhanh chóng đáp lại, ánh mắt có chút nghi ngờ.
Sau vài phút, lúc lọi tìm đồ Dương Nhược Thiếu quay lại với lọ thuốc sát trùng. Anh hơi cau mày nhìn thái độ khó chịu của cô, nhưng rồi vẫn nhẫn nại cúi xuống xem xét vết thương.
" Đau không? " Sát trùng vết thương đã xong, anh khẽ xoa xung quanh bàn chân cô một cách nhẹ nhàng để vết thương dịu đi.
" Không.." Cô vẫn cái thái độ lạnh lùng đáp lại, ánh mắt cô lúc này nhìn ra phía ngoài cửa kính nhưng mỗi khi anh cúi xuống thì lại luôn hướng nhìn.
Thấy vậy, Dương Nhược Thiếu liền đứng dậy đi lại phía bàn làm việc, khẽ cất tiếng cho gọi thư kí qua máy chiếc máy trên bàn.
Cô ta nhanh chóng bước vào, tiến đến gần bàn làm việc của Dương Nhược Thiếu khẽ mỉm cười chờ nhận lệnh từ anh.
" Đặt Hamburger.. " Dương Nhược Thiếu lạnh lùng nói, ánh mắt anh khẽ liếc qua phía Hàn Như Tuyết, thấy cô đang nhìn thư kí chằm chằm anh liền hiểu ý khẽ cong môi cười với cô ta.
Thư kí thấy vậy cũng mỉm cười lại, rồi quay người ra ngoài. Gương mặt Hàn Như Tuyết có chút tối đi, cô dựa người vào chiếc ghế sofa mệt mỏi mở túi sách lấy chiếc điện thoại ngồi lướt bản tin. Cứ lướt được vài tin, lại là hình bóng của chàng nam nhi rất gần cô. Những tấm ảnh được chụp sáng nay được lan truyền nhanh không tả nổi, cô vẫn cứ lướt càng lướt càng thấy nhưng tiêu đề " Nam thần Dương Gia "
" Em thấy tầm ảnh hưởng của tôi lớn chứ? " Dương Nhược Thiếu đứng trước mặt Hàn Như Tuyết, anh vẫn ngó nhìn bản tin của cô rồi ra vẻ tự kiêu.
" Nam Thần ư? Thật không đáng.. Một người đến cả yêu thương còn chẳng biết.. Không đáng.." Hàn Như Tuyết nhìn Dương Nhược Thiếu lại một chút, rồi lên tiếng phán xét.
" Dạy Tôi cách yêu thương đi.." Dương Nhược Thiếu khẽ cúi người, nâng cằm cô lên ánh mắt có chút gian xảo báo trước hành động tiếp theo.
" Anh có chắc anh làm được? " Vẫn giữ nguyên tư thế, Hàn Như Tuyết dùng ánh mắt chế giễu thách thức anh. Cũng chẳng thua kém, cô kéo lấy chiếc cà vạt của anh khiến khoảng cách của hai người dường như thu nhỏ lại.
" Rất có thể được.." Chỉ trong vài giây tích tắc, Dương Nhược Thiếu đáng mất bản thân mình trước thân hình nóng bỏng kia.
Hàn Như Tuyết thả chiếc cà vạt ra, khẽ thở dài tỏ vẻ thất vọng " Dương Thiếu, bản chất của anh thật xấu.."