" Cuộc đời của một thằng đàn ông lưu lạc trong bóng tối. Sợ hãi nhất là mang bên mình người con gái yêu thương." Anh vẫn tiếp tục nhìn cảnh sắc bên ngoài qua cửa sổ, không gian trở nên lạnh lẽo đau thương cho một mối quan hệ.
" Nếu anh ở bóng tối, tôi sẽ kéo anh ra. Còn nếu bóng tối đó sâu quá.. Tôi sẽ chìm theo anh. " Hàn Như Tuyết ngẩng mặt , cô không dám nhìn đối diện với người đàn ông vô cảm trước mặt chỉ dám nhìn bóng lưng đó. Giọng nói của cô hiện tại rất yếu đuối nhưng vẫn rất vững khẳng định được sự quyết tâm, giống như những hàng cây nhỏ đang cố trụ giữa cánh đồng cỏ lộng gió.
Dương Nhược Thiếu vẫn giữ im lặng, anh chỉ thưởng thức điếu thuốc rồi ngắm cảnh sắc bên ngoài khiến lòng cô như quặn lại. Cô nghĩ sẽ có tiến triển chứ, sao cứ trôi qua bình yên lại ngập bão vậy?
" Dương Thiếu, tôi vẫn muốn theo anh." Cô vẫn nhìn bóng lưng đó, giọng nói có chút vào đó đi lên, lòng vẫn mang tia hi vọng.
" Tại sao?" Anh lạnh nhạt hỏi lại cô, cánh cửa sổ lúc vào bỗng bật ra khiến gió lùa vào căn phòng có chút lạnh, đặc mùi thuốc.
" Thực sự con tim tôi nhận thức được, có nhiều thứ giống thuốc nghiện khó bỏ. " Vẫn cái bóng lưng đó, cô nói phía sau rồi nhận câu trả lời.
" Con tim tôi cũng nhận thức được, thứ quan trọng nhất đến cùng cũng bị làm hại không nhiều cũng ít." Dương Nhược Thiếu cúi người xuống, gạt điều thuốc vào chiếc gạt tàn trên bàn. Lần này anh quay lại nhìn cô, ánh mắt vẫn lạnh lẽo khiến trái tim người con gái dần bị dập tắt tia hi vọng.
" Cho đến cùng, anh dạy tôi không được bỏ cuộc. Tôi vẫn chọn anh." Bàn tay cô nắm chặt lại, vẫn như lần nào cảm giác móng tay va chạm với thịt không thay đổi, đau lắm nhưng vẫn dốc sức chống cự.
" Em biết con đường tôi giây sơ xuất cũng có thể mất mạng. Tại sao vẫn chọn?" Bước chân anh tiến gần lại cô, khoảng cách giữa hai người chỉ cách bước chân khá gần.
" Mạng sống tôi anh cứu. Trái tim tôi anh cầm. Thể xác tôi anh dùng. Còn gì? " Cô nhìn thẳng vào cái ánh mắt lạnh lẽo ấy, nói mạch rồi thở dài ánh mắt vội nhìn nơi khác.
" Tiền " Cô vừa ngắt lời, ánh mắt trốn tránh đi thì bị anh bóp lấy cằm, quay mặt lại mắt đối mắt.
Hàn Như Tuyết không vùng vẫy, chỉ để đôi mắt rời khỏi ánh nhìn của anh. Mọi thứ, dù là hành động thì đôi mắt lạnh lẽo đó đáng sợ hơn gì hết .
" Nếu muốn theo, lệnh Tôi em làm được không? " Bàn tay anh bóp chiếc cằm cô mạnh hơn, như có ý định ép buộc cô nhìn thẳng anh.
" Được..." Câu trả lời được phát ra rất nhanh từ Hàn Như Tuyết, nhưng trong đó có chút lung lay bởi cái ánh gập sát khí lạnh lẽo.
" Cởi đồ ra.." Câu nói của Dương Nhược Thiếu hết sức dứt khoát, chỉ lần không có sự lặp lại.
Bàn tay cô có chút níu lại, nhưng cũng phải đưa tay ra phía sau khẽ kéo chiếc khóa váy. Cô biết việc làm này thật nhục nhã, nhưng anh muốn cô chứng minh ư? Kéo được đến nửa lưng, bàn tay của Dương Nhược Thiếu trườn qua sau lưng cô, chiếc khóa váy được kéo lên." Đi tắm đi."
Nói xong, Dương Nhược Thiếu quay người bước vào trong phòng bếp để lại cô vẫn còn đứng đờ đó. Bước chân cô chầm chậm bước vào phòng ngủ, trên chiếc giường nhỏ đã được đặt chiếc áo sơ mi trắng dài rộng, cùng với bộ nội y đen vẫn còn mác ghi ngày - số năm đã bị mờ. Có lẽ khá lâu, nhưng trông khá mới cô nhìn chiếc tủ kính nhỏ bên cạnh có quần áo có nam nữ chắc anh mới lấy. Chẳng nghĩ thêm, cô bước vào phòng tắm.
Bước vào phòng bếp, với mùi thức ăn thơm phức đưa đẩy Hàn Như Tuyết nhấc từng bước chân nhức buốt do nước làm vết thương nứt ra. Người đầu bếp chẳng ai khác mà là Dương Nhược Thiếu, khiến cô không khỏi bất ngờ đứng nhìn.
" Vào xếp bát đi." Dương Nhược Thiếu đổ đĩa thức ăn ra đĩa, không quay lại anh chỉ lạnh sai khiến cô xếp bát.
Hàn Như Tuyết nhấc bước chân nhỏ, bước đến dàn bát thô sơ nó không giống những thiết kế bây giờ. Những chiếc bát quen thuộc, loại này khá đắt những giới giàu có cũng khó mà mua, trước kia ba mẹ cô cũng có một hộp hiện nay đã ngừng xuất khẩu loại này. Nhìn chúng khoảng phút, cô lấy chiếc bát và đôi đũa.
Thức ăn được bày lên, hai người ngồi đối diện nhau cảm nhận không gian thoải mái cùng thưởng thức đồ ăn.
" Anh ở đây với ai à? " Hàn Như Tuyết nuốt miếng thức ăn, hài lòng bất giác bột miệng hỏi.
" Ba mẹ tôi từng ở đây.." Giọng nói đó vẫn kiểu, nhưng trong ánh mắt anh có chút gì sượt qua tia đau thương.
Từ lúc đó, Hàn Như Tuyết chỉ cặm cụi ăn đồ ăn rất ngon, rất hợp khẩu vị cô lần đầu tiên cô được ăn món anh nấu không tệ. Lúc này, cô chẳng dám nhìn người đối diện, cô chẳng biết ba mẹ anh có chuyện gì. Cô chỉ biết ngày mưa gió hôm đó, Tô Kỳ Diễm đã khóc với mẹ cô nói ai kia bắt con mình.