Giờ cao điểm tan tầm, rất khó bắt taxi. Phương Tĩnh Ngôn đứng ở ven đường đợi khoảng mười phút, thấy việc bắt xe vô vọng, ủ rũ hướng về trạm xe bus mà đi.
Vừa mới đi đến chỗ trạm chờ, một chiếc xe màu xanh ngọc đậu ngay sát chân cô.
Người nào lái xe, kỹ thuật thực kém. Lái xe sắp táp vào lề đến nơi rồi, may là không đè lên chân cô, bằng không, cô sẽ cho cậu biết tay. Vốn định nổi cáu, nhưng nghĩ đến buổi tối có lê ăn, tâm tình cũng lười so đo với người khác. Đang muốn rộng lượng xoay người tránh ra, cánh cửa sổ xe kia liền kéo xuống
"Tĩnh Ngôn!" Trang Viễn từ trong xe vươn đầu ra.
Phương Tĩnh Ngôn sửng sốt, trong đầu vang lên ong ong. Muốn xoay người tránh đi, cuối cùng cảm thấy chỉ trốn được nhất thời trốn không thoát được một đời, liền nặn ra nụ cười công nghiệp chào hỏi Trang Viễn: "Trang tổng!"
Trang Viễn nghe thấy cô gọi mình như vậy, không khỏi cười khổ.
"Giận rồi à?" Trang Viễn bước xuống xe.
"Giận á?" Phương Tĩnh Ngôn đứng lùi lại sau một chút, nói: "Trang tổng thật biết nói giỡn a, tôi tức giận điều gì chứ!"
"Không tức giận tại sao lại giả vờ như không quen biết?"
Phương Tĩnh Ngôn ngẩng đầu nhìn cậu một lát, nói: "Là nhận không ra, đều đã thay đổi."
Trang Viễn hừ một tiếng nói: "Cậu còn dám nói? Là ai không nói tiếng nào liền bốc hơi mất tăm?"
Phương Tĩnh Ngôn nghẹn lời.
"Phương Tĩnh Ngôn! Cậu thật đúng là tàn nhẫn a!" Trang Viễn có chút oán hận nói, "Biết tớ có tâm tình ra sao không khi từ Anh về mà không tìm được cậu?"
Phương Tĩnh Ngôn quay đầu nhìn phía chân trời nơi mà ánh sao Hôm càng lúc càng tỏa sáng rạng rỡ, chẳng lẽ cô thật sự là một kẻ nhẫn tâm sao? Diệp Tử Hàng nói như vậy, Trang Viễn cũng nói như vậy.
"Cậu ép tớ. . . . . ." Cô lẩm bẩm nói, "Cậu luôn ép buộc tớ, tớ. . . . . . Tớ. . . . . . xe của tớ đến rồi, bái bai."
Cô như chạy trốn leo lên xe bus.
"Trốn cái gì?" Trang Viễn ở sau lưng cô cười lạnh, "Cậu trốn được hôm nay, có thể trốn qua ngày mai sao?"
Phương Tĩnh Ngôn cách cửa sổ kiếng xe đối diện với Trang Viễn.
Sao xe còn chưa chạy?
Tiếp tục đối diện.
Qua một hồi lâu, Phương Tĩnh Ngôn cứ nghĩ rằng xe bus bị bể bánh rồi, thì người lái xe ở phía trước mắng lớn tiếng, "Ai đậu xe ở chỗ đậu xe bus hả? Vi phạm quy định cũng quá đáng quá rồi ! Cảnh sát giao thông đâu? Cảnh sát giao thông đều chết hết ở đâu rồi hả?"
Phương Tĩnh Ngôn nhìn chiếc xe Porsche màu lam đang đậu trước xe bus, kéo cửa sổ xe ra, vẫy tay với Trang Viễn.
Vuông Tĩnh Ngôn vẫy tay với cậu, Trang Viễn còn tưởng rằng bản thân bị hoa mắt.
Dụi mắt một lát, xác định là Phương Tĩnh Ngôn đang vẫy gọi mình, tim đập rộn lên đi về hướng cửa sổ xe.
"Gọi tớ làm gì?" Giọng nói cố tỏ ra khó chịu để che đậy nội tâm đang hồi hộp mắc cỡ.
"Trang tổng, xe anh đang đậu ở phía trước, tối hôm nay tôi không thể về nhà được." Phương Tĩnh Ngôn giơ tay chỉ về chiếc xe đậu phía trước của Trang Viễn.
"Ách? A. . . . . ." Trang Viễn theo phương hướng ngón tay của Phương Tĩnh Ngôn nhìn lại, một cảnh sát giao thông cưỡi mô tô đã đứng ở bên cạnh xe của cậu, đang viết cái gì đó lên cuốn tập nhỏ.
"Đừng ghi hóa đơn phạt a! !" Trang Viễn kêu lên chạy về hướng chiếc xế yêu của mình.
Phương Tĩnh Ngôn ngồi trên xe nhịn nửa ngày, rốt cục nhịn không được che miệng cười ha hả.
Làm sao có thể biến thành như vậy chứ?
Cảnh tượng nghiêm túc như vậy, cuộc gặp lại khó xử đến thế, thế nhưng sẽ bởi vì chuyện Trang đại thiếu gia đỗ xe trái quy định mà biến thành một màn kịch khôi hài.
Chiếc xe Porsche của Trang Viễn dưới sự chỉ huy của đồng chí cảnh sát giao thông đã được tấp vào ven đường nhận xử phạt. Khi Phương Tĩnh Ngôn ngồi ở trong xe bus lướt qua người cậu, cô đã quay đầu mỉm cười ngọt ngào với cậu, còn vẫy tay nữa.
Hình ảnh Trang Viễn lúc chiều ở trong phòng làm việc bình tĩnh ngạo mạn đã hoàn toàn biến mất, bây giờ chỉ thấy hình ảnh cậu ấy đang tức giận lấy tay vò đầu đứng tại chỗ.
Trong kính phản chiếu thân ảnh Trang Viễn càng ngày càng xa, dần dần biến thành chấm nhỏ mất hút.
Phương Tĩnh Ngôn nhịn không được hồi tưởng lại lần đầu lúc gặp cậu ấy, cậu thiếu niên khó tính đứng ở ga tàu chỉ vào mũi người ta cứ nằng nặc đòi người ta phải xin lỗi cậu mới chịu.
Sáu năm, sáu năm trước như nước chảy mây trôi, hiện tại nhớ tới, tựa như mới ngày hôm qua.
Thật sự thay đổi rồi sao? Ha ha, thật ra đều không đổi.
Trang Viễn vẫn là Trang Viễn, Phương Tĩnh Ngôn vẫn là Phương Tĩnh Ngôn.
Diệp Tử Hàng cũng vẫn là Diệp Tử Hàng.
Xuống xe bus, tay dù đút trong tay áo cũng vẫn lạnh lẽo như thường.
Ai kêu cô đầu óc bã đậu, lại quên găng tay ở văn phòng rồi chứ?
Co ro rúc đầu vào cổ áo đi trên đường, ở đầu đường có bà cụ bán khoai nướng liền đi tới mua hai củ nóng hầm hập cầm trên tay coi như sưởi ấm. Mùi khoai nướng thơm xông vào mũi khiến cô hận không thể bẻ ra ăn vài miếng. Nhưng nghĩ phải về nhà cùng nhau thưởng thức món ngon với Diệp Tử Hàng, đành nuốt nước miếng cố nén nhịn.
Phương Tĩnh Ngôn cúi đầu đi, đang tưởng tượng đến mùi vị tuyệt vời khi vừa ăn lê chưng thuốc bắc vừa ăn khoai lang nướng. Đi đến chỗ rẽ bất thình lình đụng trúng người ta.
"Xin lỗi! Xin lỗi!" Phương Tĩnh Ngôn liên tục xin lỗi, người bị đụng kia lại vẫn không nhúc nhích đứng ccậu ở trước mặt cô.
Phương Tĩnh Ngôn xê dịch về hướng trái, người nọ cũng đồng thời xê dịch về hướng trái.
Phương Tĩnh Ngôn lại xê dịch về hướng phải, người nọ vẫn cứ xê dịch theo.
Gì vậy trời? Cố ý gây sự sao? Cô có chút tức giận ngẩng đầu lên.
"Diệp Tử Hàng? !" Phương Tĩnh Ngôn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Diệp Tử Hàng cười giơ tay vuốt tóc cô, "Sao lại cứ cúi mặt đi thế, không chịu nhìn tình huống phía trước, biết vừa rồi tớ đứng ở chỗ nào không?"
"A?" Phương Tĩnh Ngôn có chút không hiểu nhìn cậu.
Diệp Tử Hàng chỉ vào cột điện bên cạnh nói: "Nếu không phải tớ chặn lại, cậu đã đụng phải nó rồi đấy!"
Phương Tĩnh Ngôn đỏ mặt cười hai tiếng hắc hắc, đem khoai nướng giơ lên như kiểu hiến dâng vật quý đến trước mặt cậu nói: "Hôm nay tớ mời cậu ăn khoai nướng!"
Diệp Tử Hàng nhận lấy củ khoai lang vừa to vừa thơm nức, dắt tay cô nói: "Cám ơn a, khó được cậu thế nhưng nhịn được mà không ăn vụng trước."
"Tớ nào có tham ăn như vậy! Một chút ý tưởng ăn vụng cũng không có đâu nha! !" Tay Diệp Tử Hàng thật ấm áp, so với bao tay còn tốt hơn.
"Thật hả?"
"Không có! Dù là một chút xíu cũng không có! ! Sao cứ nghi ngờ người ta hoài nha?" Phương Tĩnh Ngôn nói dối cũng không đỏ mặt.
"Cậu trước kia còn ghi lại rất nhiều thói xấu nha." Diệp Tử Hàng đem tay cô đút vào trong túi áo. Nếu có thể cũng đem người nhét vào trong túi thì thật tốt quá, thường xuyên đem theo bên mình, lại không lo lắng sẽ đánh mất.
"Tớ thì có thói xấu gì chứ?" Phương Tĩnh Ngôn vểnh môi, dùng móng tay bấm vào lòng bàn tay Diệp Tử Hàng .
"Lần đó ba tớ từ Dương Châu có đem về các loại bánh bao của tiệm trà Phúc Xuân, tớ chỉ về trễ có nửa giờ so với cậu thôi, kết quả một cái cũng không được ăn!" Diệp Tử Hàng thật nghiêm túc bắt đầu nhớ lại chuyện cũ."Còn nữa, mẹ cậu lúc thanh minh có làm xôi cuộn, một nồi hấp được cũng phải mười mấy cái đúng không, cậu ôm nồi ăn từ buổi chiều đến buổi tối, như kiểu sợ người khác có ý đồ tranh với cậu, cuối cùng thật sự ăn không vô nữa, mới cho tớ ăn một cái."
Miệng Phương Tĩnh Ngôn càng dẩu lên cao hơn, trong lòng nghĩ thầm, Diệp Tử Hàng người này quả nhiên lòng dạ hẹp hòi, đến cả chuyện tám trăm năm về trước cũng nhớ rõ như vậy làm chi không biết nữa! Không phải chỉ là vài cái bánh bao và xôi cuộn thôi sao!
"Còn nữa nha, năm đó có làm món chả giò. . . . . ." Diệp Tử Hàng không đếm thì không biết, đếm một cái mới phát hiện chuyện xấu của Phương Tĩnh Ngôn thật sự là xếp một đống.
"Khụ —— tớ nói nghe nè bạn học Diệp, cậu nói xong chưa hả?" Phương Tĩnh Ngôn chặn đứt câu chuyện, dùng đầu đụng vào bờ vai của cậu ta một cái, "Những điều đó đều là thật hả? Tớ sao lại không nhớ rõ? Đều là cậu bịa ra. . . . . ."
"Thẹn quá hóa giận rồi hả ?" Diệp Tử Hàng thấy cô nhăn cái mũi xinh xắn như đang bị quê, cười nói: "Được, được rồi, không nói nữa! Nói nữa có khi cậu sẽ nhào lên cắn tớ mất."
Cậu ấy không nhắc thì thôi, lỡ có nhắc thì Phương Tĩnh Ngôn lập tức hung tợn đem bàn tay hai người đang nắm lấy nhau đút ở trong túi khoác lấy ra, cắn một phát vào mu bàn tay cậu.
Diệp Tử Hàng không kêu đau, cũng không tức giận. Nhìn chằm chằm vào vết răng đỏ hồng trên mu bàn tay bộ dáng có chút si ngốc .
"Nè, làm sao vậy? Đau đến nỗi phát ngốc rồi hả?" Phương Tĩnh Ngôn lắc lắc cánh tay của cậu bạn.
Ai ngờ Diệp Tử Hàng duỗi tay đưa đến bên miệng cô nói: "Cắn không đủ sâu, nếu cắn nát thì tốt rồi."
Phương Tĩnh Ngôn hít vào một ngụm khí lạnh, giơ tay sờ vào trán cậu nói: "Cậu phát sốt rồi hả ? Sao đang yên lại nói lời mê sảng?"
Diệp Tử Hàng mỉm cười, sóng mắt lưu chuyển rất đỗi nhu tình, "Cậu đã quên rồi sao? Ân Ly cắn Trương Vô Kỵ một cái, từ đó liền không thể quên được anh ta. Triệu Mẫn sau này cũng cắn Trương Vô Kỵ một cái, vì muốn anh ta vĩnh viễn quên không được cô ấy. Có thể thấy được, có tình ý mới muốn cắn, cậu cắn tớ như vậy, trong lòng tớ chỉ cảm thấy cao hứng, không biết đau."
"Cậu. . . . . . Cậu! ! !" Phương Tĩnh Ngôn trừng mắt với Diệp Tử Hàng, cả người giống như được luồng gió ấm thổi qua, chỉ cảm thấy cảm xúc trong trái tim dâng lên đầy ắp, chỉ cần nhẹ nhàng đâm vào một cái, sẽ phun trào ra hết.
"Tĩnh Ngôn, cậu thích tớ không?"
Bầu trời đầy sao, từng ánh sao như lạc giữa chốn nhân gian.
Đêm đông ngõ sâu u tĩnh mà ôn nhu.
Bầu không khí mập mờ ở dưới ánh sao, lặng lẽ lan tràn ở trong ngõ nhỏ.
Những cành lá mềm mại leo lên bức tường màu vàng gạo, vươn ra những chiếc lá xanh non, phiến lá dần dần rậm rạp, kéo dài thành một mảnh tường nồng đậm màu xanh biếc. Chỉ khoảng nửa khắc, trên bức tường màu xanh ấy rơi xuống ngập tràn những nụ hoa tròn xoe, mà những nụ hoa tròn xoe ngây ngô ấy lại nở rộ trong cùng thời khắc ấy. Tại con ngõ chứng nhân kia, lập tức liền biến thành một biển hoa hồng màu hồng rực rỡ.
Phương Tĩnh Ngôn đứng giữa biển hoa hồng không biên giới ấy, tắm mình trong hương hoa, chậm rãi mở miệng nói: ". . . . . . Thích. . . . . ."
Con ngõ nhỏ như bị bao phủ bởi biển hoa hồng xinh đẹp.
Bị bao phủ còn có Diệp Tử Hàng.
"Tĩnh Ngôn, tớ yêu cậu."
Thản nhiên thổ lộ, không ngại ngùng điều gì, cứ giống như cậu nói tự nhiên như kiểu "Tĩnh Ngôn, đến ăn lê nè".
Phương Tĩnh Ngôn cười đưa bàn tay đến bên miệng Diệp Tử Hàng nói: "Cậu cũng cắn tớ một cái đi."
Diệp Tử Hàng cười, "Là muốn để tớ vĩnh viễn không quên được cậu, hay là muốn cho chính cậu vĩnh viễn không thể quên được tớ?"
"Cả hai." Phương Tĩnh Ngôn chớp mắt giơ tay ra chọc vào gò má cậu.
Diệp Tử Hàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé hơi lạnh của cô, nhìn đi nhìn lại.
Phương Tĩnh Ngôn dần dần đỏ mặt, nghĩ rằng, cậu ấy nhất định là không nỡ cắn mình đâu.
Đang nghĩ, Diệp Tử Hàng bỗng nhiên há miệng cắn xuống.
"Á úi! Đau chết mất!" Phương Tĩnh Ngôn cơ hồ muốn nhảy dựng lên.
"Diệp Tử Hàng! ! Cậu muốn cắn đứt tay tớ hả?"
"Là cậu bảo tớ cắn mà."
"Vậy cậu cũng không cần phải cắn mạnh như vậychứ!"
"Cắn mạnh nhớ mới lâu."
"Đi chết đi!Tên lòng dạ hẹp hòi, nhất định là trả thù lúc còn nhỏ không cho cậu ăn xôi cuộn!" Phương Tĩnh Ngôn đuổi theo đòi đánh Diệp Tử Hàng. Trong con ngõ nhỏ biển hoa hồng cũng nhanh chóng biến mất y như khi lúc tới, chỉ để lại làn hương mà dư vị của nó khiến người ta hồi tưởng không ngớt.
Những ngày tiếp theo, Phương Tĩnh Ngôn đều ngâm mình ở trong mật đường.
Chính xác mà nói, là tim của cô được ngâm mình ở trong mật đường.
Cô và Diệp Tử Hàng, có một dạo cho rằng cả đời bọn họ cũng không thể đến với nhau được, rốt cục cũng nắm tay bên nhau, lại có thể sớm tối kề cận.
Còn điều gì tốt đẹp hơn cơ chứ?
Diệp Tử Hàng đối với cô, cưng chiều đến tận trời. Thật như kiểu cầm trên tay sợ vơi, ngậm ở trong miệng sợ tan. Tuy rằng nhắc tới chuyện bị cô vứt bỏ bốn năm vẫn còn có một chút canh cánh trong lòng, mỗi khi nhắc đến đều nói muốn trừng phạt sự nhẫn tâm của cô, thật ra cũng là tìm cơ hội để hôn cô, ôm cô thêm một cái mà thôi.
Buổi tối hôm nay, ăn xong cơm chiều rảnh rỗi không việc làm, Phương Tĩnh Ngôn kêu Diệp Tử Hàng đi cùng cô đến nhà cũ tìm vài cuốn sách cũ.
Phương Tĩnh Ngôn lôi ra hai cái hòm bằng mây, tự mình sửa sang lại một cái, một cái khác thì giao cho Diệp Tử Hàng.
Hai người vừa nói chuyện lý thú hồi nhỏ, vừa thu dọn lại đồ đạc.
Bỗng nhiên Diệp Tử Hàng nâng cuốn tập lên rồi ngậm tăm.
Phương Tĩnh Ngôn trước không để ý, một lúc sau lại cảm thấy kỳ quái, liền hỏi: "Nhìn gì vậy? Sao mê mẩn vậy?"
Diệp Tử Hàng ngẩng đầu mỉm cười với cô, giơ cuốn tập trong tay lên thì thầm: "Diệp Tử Hàng, cậu dám cười nhạo tớ như vậy! Tớ nhất định phải dùng biện pháp của chính mình đánh bại cậu! Tớ muốn thật nỗ lực, thật nỗ lực học tập, một ngày nào đó, tớ muốn để tên của mình xếp trước tên của cậu, cho cậu bẽ mặt chơi! Cậu chờ đó!"
Phương Tĩnh Ngôn nghe thấy mặt liền đổi sắc, cô nhào tới đè lên trên người Diệp Tử Hàng kêu lên: "Đồ xấu! Dám nhìn lén nhật ký của tớ! ! Mau trả lại đây!"
Diệp Tử Hàng đem quyển nhật ký giơ lên cao, cười nói: "Tĩnh Ngôn, cậu thật sự là rất có lý tưởng hào hùng a! Nhưng cũng chỉ có thể ở trong nhật kí thôi. . . . . ."
Phương Tĩnh Ngôn níu chặt cánh tay của cậu muốn lấy lại cuốn nhật ký kia, thở phì phò vì tức nói: "Thấy ghét! Thấy ghét! Không nói thì tớ còn không nhớ tới, vừa nói tớ liền nhớ lại ngay chuyện khi đó cậu đã cười nhạo tớ thế nào! Hừ! Diệp Tử Hàng tớ ghét cậu!"
"Sao? Tớ cười nhạo cậu?" Diệp Tử Hàng cau mày nhớ lại, "Tớ sao không có chút ấn tượng nào nhỉ?"
"Hừ, năm nhất sơ trung cuộc thi trắc nghiệm tớ thi bị rớt, cậu thế nhưng đã nói với tớ ‘ về phần cậu, thành tích thi vốn là thuộc top cuối, xếp hạng gì gì đó, cũng không cần để tâm tới làm gì. " Phương Tĩnh Ngôn càng nghĩ càng giận, thù mới hận cũ đồng loạt trào lên, "Diệp Tử Hàng, cậu từ nhỏ đã miệt thị tớ!"
Diệp Tử Hàng buông tay xuống, ôm cổ cô, có chút ủy khuất nói: "Tớ không có miệt thị cậu, tớ chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi."
Phương Tĩnh Ngôn tức khí liều mạng sử dụng quyền đầu đụng cậu, "Đồ xấu! Đồ xấu!"
"Meo. . . . . ." Tú Cầu không biết khi nào thì từ trong khe cửa chui vào, nhảy mạnh đến giữa hai người, hai người một con mèo nhất thời nháo nhào cả lên.
"Tú Cầu mau đi xuống!"
"Meo. . . . . ."
"A! Diệp Tử Hàng cậu sờ chỗ nào hả! Đi chết đi! !"
"Meo. . . . . ."
Cuối cùng, Diệp Tử Hàng và Tú Cầu đều bị Phương Tĩnh Ngôn giáng cho một cú bay xa.
Những ngày gần đây Phương Tĩnh Ngôn tuy rằng trải qua rất ngọt ngào, lại vẫn tránh không được sự phiền não.
Cô còn có thể có phiền não cái gì chứ? Đơn giản là việc mỗi ngày đi làm Trang đại thiếu đều cố ý như bất ngờ gặp phải cô.
Đến phòng trà nước pha coffee sẽ gặp phải cậu ta.
Đến căn tin ăn cơm trưa sẽ gặp phải cậu ta.
Đi theo quản lý Trương đến phòng giám đốc tài vụ báo tiến độ công tác, sẽ gặp phải cậu ta.
Đứng ở sân thượng hít thở bầu không khí trong lành, sẽ gặp phải cậu ta.
Tan tầm chen lách xe bus về nhà, còn có thể ở trước trạm xe bus gặp phải cậu ta.
Ngoại trừ đi toilet, bất kì nơi nào khác khả năng sẽ gặp phải cậu rất cao.
Trang Viễn nếu là thật sự có hành động lớn nào thì cũng không nói làm gì, cậu ta cố tình không nói gì với Phương Tĩnh Ngôn, còn duy trì khoảng cách nhất định với cô nữa.
Còn khi ở bên ngoài cái khoảng cách đó, tránh khỏi những ánh mắt của người khác, vứt xuống sự ngụy trang của Trang địa thiếu gia hay lãnh đạo gì đó, thì cậu ta mở to đôi mắt tròn vo như bi nhìn cô, chính là ánh mắt có chút đau thương và tội nghiệp nhìn cô.
Ánh mắt đen lay láy, có chút ướt át ấy, luôn khiến Phương Tĩnh Ngôn nhớ tới mùa hạ năm đó ở trên con đê, cậu thiếu niên với ánh mắt cong cong lệ khoang ngập tràn nhưng lại cười nói: "Ba mẹ tớ muốn ly hôn rồi. . . . . . Đây vốn là sự thật, là sự thật mà tớ không thể thay đổi được."
Tâm sẽ có chút đau, vì ánh mắt kia, vì hồi ức quá khứ mà đau.
Cũng may sắp tới năm mới rồi, công việc kiểm toán của năm trước đang trong giai đoạn cuối, không quá vài ngày nữa cô sẽ không cần lại phải đến Trang thị chịu sự dày vò nữa.
Nghĩ đến đây, Phương Tĩnh Ngôn không khỏi nhẹ nhàng thở hắt ra.
Nhìn đồng hồ, sắp đến thời gian tan tầm. Thu dọn lại tư liệu trên bàn một chút, cô tắt máy tính chuẩn bị về nhà.
Hôm nay Ngô Hồng Phi hẹn cô và Diệp Tử Hàng cùng nhau ăn cơm, đã lâu không tụ tập, thực sự có chút nhớ cậu bạn ngồi cùng bàn ấy.
Đang định xách túi lên rời đi, điện thoại trên bàn vang lên.
Phương Tĩnh Ngôn do dự một chút, vẫn nhấc máy lên.
"Alo, xin chào!"
". . . . . ."
"Alo, xin hỏi ai ở đầu dây?"
"Phương Tĩnh Ngôn. . . . . ."
Phương Tĩnh Ngôn lảo đảo một bước mới đứng vững trước bàn.
"Trang. . . . . . Trang tổng."
"Cậu sắp tan ca hả?" Thanh âm Trang Viễn thật thấp, nghe không có chút sức sống nào.
"Uhm, đang chuẩn bị về."
"Có thể tới phòng làm việc của tớ một chuyến không ?"
". . . . . . Tớ . . . . . Tối nay tớ có hẹn người ta rồi. . . . . ."
Trang Viễn ở đầu điện thoại kia lặng im một lát, nói: "Vậy thì thôi."
Phương Tĩnh Ngôn đang muốn cúp máy, Trang Viễn lại lặng lẽ nói một câu: "Hôm nay là sinh nhật tớ, lại phải ăn bánh sinh nhật một mình."
Lời này rơi vào trong lỗ tai Phương Tĩnh Ngôn, ống nghe trong tay không thể để xuống được nữa.
"Cậu. . . . . . Cậu chờ một chút, tớ lập tức đi lên."
Phương Tĩnh Ngôn gác điện thoại, thở dài, đi về chỗ thang máy.
Trang Viễn gác điện thoại, khuôn mặt rầu rĩ như kiểu bứt phá ra khỏi áng mây u ám đi ra hứng lấy ánh mặt trời xán lạn.
Từ trong ngăn tủ lấy ra một chai rượu vang Bordeaux , rót vào chiếc ly đế dài thủy tinh trong suốt. Lại rất cẩn thận lấy ra một chiếc bánh sinh nhật trái cây hoa hồng, Trang Viễn cầm trên tay chiếc bánh, ngây ngốc chờ đợi một khắc tiếng gõ cửa vang lên.
"Cộc cộc ——" rốt cục cửa cũng bị gõ vang lên.
Trang Viễn kéo caravat ngay ngắn, đứng dậy mở khóa cửa, nhìn chăm chú vào cánh cửa sắp được mở ra.
"Sinh nhật vui vẻ!"
"Sinh nhật vui vẻ, Trang tổng!"
"Sinh nhật vui vẻ! !"
. . . . . .
Bỗng nhiên ùa vào một đám người, khiến Trang Viễn sửng sốt quá chừng.
Phương Tĩnh Ngôn đứng ở bên trong đám người ấy, cũng cười nói với cậu: "Sinh nhật vui vẻ!"
Đúng vậy, cô có chúc mừng cậu, nhưng đó không phải là cách cậu muốn.
Hầu hết những người tham gia hạng mục kia đều tập trung hết tại phòng làm việc của cậu. Chai rượu Bordeaux mà cậu dày công chuẩn bị mọi người truyền đi truyền lại uống sạch, đồng thời cái bánh kem sinh nhật mà cậu đặc biệt mang tới, cũng mất tung tích lúc nào chẳng hay.
Thật sự là bữa tiệc sinh nhật náo nhiệt.
Lần sinh nhật thứ hai mươi ba cậu trải qua náo nhiệt nhất.
Cũng là đau lòng lòng nhất.
Không biết khi nào thì, trong đám người đã không còn có bóng dáng Phương Tĩnh Ngôn.
Cô lặng lẽ đi rồi, nói xong câu sinh nhật vui vẻ.
Trang Viễn xoay người nhìn thế giới đang dần về đêm thông qua lăng kính thủy tinh cửa sổ kia.
Ở lầu nhìn xuống, những chiếc xe đi đi lại lại như đám côn trùng cánh cứng bò lê bò lết. Mà con người, giống như con kiến rất nhỏ bé.
Mặc dù chỉ bằng con kiến nhỏ xíu, cậu vẫn liếc mắt một cái là có thể tìm được cô.
Cô gái đứng ở trạm xe buýt ngửa đầu nhìn về phía chân trời nơi có ánh sao Hôm đang tỏa sáng rực rỡ ấy.