Sáng hôm sau, Hạ Tuyết Duyên dậy trễ, cô vội vàng chuẩn bị qua loa. May mà hôm nay ông Hạ làm bữa sáng, nên cô đỡ một phần việc.
Hạ Đông Vũ lúc nào cũng ra khỏi nhà sớm hơn cô, nhưng lại đến trường muộn hơn. Nhiều lần bị cô mắng nhưng cậu ta vẫn chứng nào tật nấy, không bỏ thói đi học trễ.
Hạ Tuyết Duyên xách cặp, gặm miếng sandwich trong miệng, ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh đến trường. Đi đến đầu ngõ quẹo phải, vì chạy nhanh không kịp dừng nên cô đâm sầm vào người nào đó đi ngược đường. Miếng sandwich ngon lành rớt xuống đất, sách vở thì văng tứ tung, may mà người ta không bị hư hại đỗ vỡ gì nhiều.
“Con xin lỗi, con vội quá nên không kịp nhìn đường, con xin lỗi.” Cô ríu rít nhặt balo lên giúp người ta, mới để ý người này là quân nhân, chắc vừa xuất ngũ nên về thăm gia đình.
“Không sao. Em sắp trễ học rồi nhỉ? Để tôi giúp em!” Giọng anh chàng quân nhân đó rất dễ nghe, Hạ Tuyết Duyên nhìn nhanh lên gương mặt anh ta rồi lại liếc nhìn miếng sandwich nằm cách đó không xa mà tặc lưỡi tiếc nuối.
Hạ Tuyết Duyên không nghĩ ngợi nhiều, lùa đại sách vở vào cặp rồi chạy ù đi.
Chàng quân nhân cầm bài kiểm tra thường xuyên mà cô gái làm rơi, trên đó đề tên "Hạ Tuyết Duyên" khiến anh giật mình, quay người nhìn theo bóng dáng vội vã của cô gái. Đã tám năm rồi còn gì, bây giờ người ta cũng trưởng thành rồi, lại còn xinh xắn như thế. Kỉ niệm năm nào lại ùa về trong anh như một thước phim cũ kĩ, cứ lặp đi lặp lại.
Trần Trình xách balo lên vai, sải từng bước dài về nhà.
Tám năm trước, khi phải lựa chọn hoặc là ra nước ngoài sống cùng mẹ, hoặc là ở lại đây chịu sự quản giáo hà khắc của ba. Anh đã chọn ở lại, chỉ vì cô gái bé nhỏ kia. Ấy vậy mà hôm nay gặp lại, anh đã chẳng thể nào nhận ra cô.
Năm năm đầu, anh hoàn tất việc học ở trường Đại học chuyên ngành Kinh tế, sau đó đăng kí nhập ngũ để rèn luyện thân thể. Trần Trình không giống như hai anh trai của anh, cả Trần Tông và Trần Trạch đều hoàn hảo về mọi mặt, còn anh lại ốm yếu thấp kém từ nhỏ. Hai anh trai sau vài năm đã có thể tự lập công ty riêng, trong giới kinh doanh không ai là không biết đến.
Lần này Trần Trình trở về là để tiếp quản sự nghiệp của ba. Ông Trần không tin tưởng vào năng lực của anh, ông cho rằng anh quá yếu đuối để có thể đứng vững trên thị trường khắc nghiệt này. Nên đã gửi anh vào quân đội, rèn luyện cả thể chất lẫn tinh thần, để anh rắn chắc và quyết đoán hơn. Quả là quyết định đúng đắn. Ông đã gật gù cảm thán như thế khi gặp lại thằng con trai út của mình.
“Về rồi đấy à?” Ông Trần chống gậy, tháo mắt kiếng xuống nhìn anh.
“Vâng, con mới về!” Trần Trình nhìn ông Trần, sau đó quay sang gật đầu với người phụ nữ trẻ đẹp bên cạnh ông ta.
Ông Trần là người đàn ông đào hoa. Ba anh em anh đều cùng cha nhưng khác mẹ. Theo như lời kể thì mẹ của họ đều là những người phụ nữ tham gia cuộc thi tuyển hoa hậu, ông nhìn vừa mắt nên đã ăn ngủ với họ, sau khi chơi chán thì cấp tiền cho họ ra nước ngoài, tránh xa tầm mắt của ông. Không những thế, người đàn bà nào sinh được con trai thì ông cướp quyền nuôi con, sau vài năm thì đuổi họ ra nước ngoài, còn sinh con gái thì đừng mong mỏi gì ở ông ta.
Đương nhiên, hai người anh của Trần Trình biết rất rõ điều này, duy chỉ có anh là không hay biết gì. Mặc dù thế anh vẫn yêu quý ông, vì dù sao ông ta cũng là người tạo ra anh.
Hạ Tuyết Duyên lần đầu tiên trong đời đi học trễ. May mà vì cô là học sinh ưu tú nên được giáo viên bỏ qua. Ngày hôm đó được tan học sớm, không hiểu sao cô lại chạy vội về nhà, có gì đó sâu thẳm trong tâm can thôi thúc cô làm việc đó.
Vừa đóng cổng lại, Hạ Đông Vũ đã hét lên với cô. “Chị đã làm gì vậy hả?”
Cô ngẩn người ra, nhìn chằm chằm em trai.
“Về rồi đấy à? Mau vào đây, có người tìm con này!” Ông Hạ ló đầu ra, ngoắc ngoắc cô vào nhà.
“Mẹ đến à?” Cô hỏi em trai.
“Không. Chị sẽ phát hoảng khi gặp người này cho mà xem!” Hạ Đông Vũ cười ma mãnh.
Tim cô đập chệch một nhịp, rồi sau đó đập dồn dập.
Hạ Tuyết Duyên bước vào nhà, cô nhìn người đàn ông ngồi đối diện với ba, anh ta mặc áo sơ mi nhạt màu cùng quần tây được cắt may cẩn thận. Gương mặt anh ta nhìn rất quen nhưng cô không thể nhớ nỗi là ai.
“Chào chú!” Cô mở miệng, vì nghĩ là bạn của ba nên mới gọi là chú.
“Chào!” Anh ta cười, nụ cười ấm áp khiến trái tim cô run rẩy.
Trong lòng cô dấy lên một cảm xúc gì đó, như kiểu tìm lại được báu vật ngỡ đã đánh mất.
“Ngạc nhiên chưa?” Hạ Đông Vũ khoác tay lên vai cô, cười hợm hĩnh.
Cô chỉ bặm môi đăm chiêu, không có tí manh mối chắc chắn nào. “Em điên đấy à? Ngạc nhiên cái gì?” Cô thì thầm với em trai.
“Tiểu Duyên, con không nhớ đây là ai à?” Ông Hạ hỏi, ba người đều đang nhìn cô chăm chú.
Cô lục lọi trí nhớ, chợt thoáng qua hình ảnh lúc sáng. Bấy giờ cô mới "A" lên một tiếng. “Có phải chú lúc sáng con đụng trúng không? Chú nói không sao rồi mà, sao bây giờ lại đến tìm con? Con không dễ bị bắt nạt đâu!” Cô nói.
Cả ba người còn lại cùng bật cười, cô ngây ngốc ở đó như trời trồng, nhận ra mình nói sai nhưng không biết sai chỗ nào. “Sao lại cười? Người ta đến làm khó nhà mình đó, ba còn cười nữa?”
Sau khi cười no nê, ông Hạ mới nói, “Con gái, con nhìn cho kĩ đi...”, ông chỉ vào người thanh niên, “... không nhận ra anh Trình của con à?”
“Phải đó, em vừa nhìn đã nhận ra, chị thương anh ấy như vậy mà không nhận ra. Đúng là ngốc mà!” Hạ Đông Vũ phụ thêm.
Dưới mái nhà nhỏ bé, mọi thứ đều nhỏ bé, khoảng cách giữa cô và anh cũng dần trở nên gần hơn, duy chỉ có tấm lòng yêu anh là rộng lớn.
“Anh Trình...!” Giọng cô nghẹn lại, đôi môi mấp máy không nói nên câu.
“Lâu ngày không gặp, chào em, Hạ Tuyết Duyên.” Cái chất giọng ấy, tuy có phần rắn rỏi hơn nhưng vẫn rất ấm áp. Có vẻ như mọi thứ thuộc về anh đều rất ấm áp.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, không biết là bao lâu. Dưới bầu không khí kì quặc đó, Hạ Đông Vũ đành lên tiếng. “Chị, con gái phải biết kiềm chế một chút, nhất là trước mặt người mình thích, chị không thể cứ nhìn chằm chằm người ta như vậy được.”
“Thằng nhóc nói bậy bạ gì vậy hả?” Ông Hạ trách con trai. “Thôi thôi, tháng ngày còn dài, còn gặp nhau lâu, không phải nhìn nhau sống chết như vậy đâu!”
Bấy giờ Hạ Tuyết Duyên mới hạ mắt xuống, cảm thấy tay chân lúc này thật dư thừa.
Trần Trình nhìn ra sự bối rối của cô, anh mở lời, “Có muốn ra bờ sông chơi một lát không?”
Hạ Tuyết Duyên hết nhìn anh rồi lại nhìn ông Hạ, ánh mắt khẩn thiết.
“Đi đi, nhớ cẩn thận!” Ông nói, xua tay bảo cô đi.
Trần Trình nhét hai tay vào túi quần, Hạ Tuyết Duyên lững thững đi phía sau anh. Cái niềm vui nho nhỏ nhen nhóm trong trái tim cô, được đi bên cạnh anh, được trò chuyện cùng anh, được nhìn anh cười, có lẽ là quá đủ.
“Này!” Trần Trình đột nhiên dừng lại, anh cúi nhìn cô gái sau lưng mình. Cô ngước lên nhìn anh, ánh mắt chờ đợi khiến anh quên mất mình muốn nói gì. “À... Cái đó,... anh muốn hỏi là... à đúng rồi! Em có nhớ anh không?” Anh gật gù.
Cô ngẩn ra một lúc, rồi sực tỉnh, “Lúc đó em không nhớ ra.” Tuyết Duyên nghiêng đầu, cười khẽ.
“Không. Ý anh là suốt mười năm qua, em có nhớ đến anh không?” Trần Trình nghiêm túc.
“... Dạ có.” Sau một lúc im lặng, cuối cùng cô cũng nói ra.
“Thật không?” Anh nhếch một bên chân mày lên, hỏi đầy nghi ngờ.
“Em... thật mà!” Cô chu môi, liếc anh một cái.
“Thế sao lại nhớ?” Câu hỏi của anh khiến cô bối rối.
“Thế sao không được nhớ?” Cô hỏi ngược lại.
“Anh không cho nhớ!” Anh cốc đầu cô.
“Đáng ghét. Bây giờ ỉ mình cao lớn nên bắt nạt em chứ gì?” Cô khịt mũi, đưa tay lên xoa đầu, vờ giận anh.
“Lúc nào anh chẳng lớn hơn em. Chẳng qua bây giờ em lớn rồi, tiện bắt nạt hơn thôi!” Trần Trình đưa tay nhéo má cô, không kiềm được ý nghĩ muốn ôm cô vào lòng. “Cho ôm một cái nào!” Anh dang hai tay ra, chờ cô nhào vào lòng.
“Lưu manh!” Cô rủa, bước nhanh về phía trước.
Những cơn gió tháng hai mang theo hơi nước từ con sông kéo đến tạt vào người họ. Hạ Tuyết Duyên lạnh đến run người nhưng không đòi về. Trần Trình ngồi bên cạnh, thấy bờ vai cô khẽ run liền ôm lấy vai cô kéo sát vào người mình. “Lạnh quá nhỉ?“. Anh nói.
Cô trợn tròn mắt nhìn anh, đầy kinh ngạc, vì lần đầu tiên họ đụng chạm nhiều như thế. Trước đây cũng chỉ là những cái nắm tay hờ, bây giờ thì cả phần cánh tay và phần vai bên phải đều dựa cả vào người anh. Mặt cô đỏ lên, cơ thể không còn cảm thấy lạnh nữa.
“Nhìn gì, em gái?” Anh lừ mắt nhìn cô.
Cảm xúc cao trào lại bị anh phá vỡ bởi hai từ "em gái". Hạ Tuyết Duyên muốn nhiều hơn một người em gái. Tuy chỉ mới mười tám tuổi nhưng cô lại có suy nghĩ muốn được gả cho anh, muốn được ở bên anh, muốn được... làm tình với anh. Cô phát điên lên mỗi khi anh chạm vào người cô, hay mỗi lần anh nhìn chằm chằm vào cô, cô lại tưởng tượng ra đủ thứ. Cô không phải là đứa trẻ ngây thơ, chỉ có trước mặt anh cô mới tỏ ra nhõng nhẽo như vậy. Bạn học của cô từng tâm sự chuyện tình cảm của họ cho cô nghe, chuyện họ yêu nhau hay nhiều hơn thế nữa. Nên cô ít nhiều cũng tò mò đến chuyện trai gái ở cạnh nhau sẽ xảy ra những gì.
Hạ Tuyết Duyên đứng phắt dậy bỏ đi. Trần Trình không biết mình làm sai chuyện gì, anh gọi cô nhưng cô không đứng lại, nên anh đuổi theo, kéo tay cô lại.
“Này, em sao vậy?” Trần Trình hỏi, nhìn sâu vào mắt cô tìm kiếm câu trả lời.
Hạ Tuyết Duyên cố ra vẻ bình thản, hỏi lại anh. “Vậy em hỏi anh, anh xem em là gì của em?”
“Em gái?” Anh lên giọng cuối câu, chẳng khác nào trả lời để thăm dò cô.
Cô gật gù, gương mặt hoàn toàn thay đổi. Ánh mắt sắc bén, nụ cười tắt ngóm, chỉ còn lại gương mặt lạnh lùng. Đây là gương mặt mà mọi người hay nhìn thấy, bởi cô không muốn làm những điều vô nghĩa với người không xem mình là người phụ nữ của họ. Mặc dù biết mình hơi vô lí, nhưng cô chẳng thèm giải thích với anh.
“Em bị sao vậy?” Trần Trình lo lắng, anh không tài nào hiểu nổi cô đang nghĩ gì.
“Chả sao cả, anh trai, em vốn dĩ là vậy mà!” Cô thờ ơ trả lời.
Trần Trình không hỏi thêm gì nữa. Bởi anh biết có hỏi cô cũng chẳng nói.
Thế là buổi gặp mặt đầu tiên sau nhiều năm xa cách đã khép lại như vậy. Mấy ngày sau, Trần Trình đến tìm Hạ Tuyết Duyên nhưng cô lại cứ viện lí do ôn thi mà trốn tránh.
Sau nhiều lần như thế, Trần Trình không đến tìm cô nữa. Nhưng quả thực là cô bận ôn thi, chỉ có đôi lần là cố tình tránh thôi.
Năm tháng sau, khi có kết quả thi tốt nghiệp, đồng thời nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học K, người đầu tiên cô muốn khoe chính là Trần Trình. Bao tháng ngày mong nhớ, cuối cùng cô cũng tìm được lí do để đến gặp anh, cũng xem như dịp làm hòa, vì dù sao mình cũng là người gây chuyện trước.
Trần Trình chưa bao giờ dẫn cô về nhà anh chơi, cô cũng chẳng bao giờ đòi. Duy chỉ có một nơi mà cô biết rằng anh thường hay tới, đó chính là khoảng đất nhỏ bên cạnh khu biệt thự, có thể xem như công viên trò chơi cho trẻ em.
Dưới ánh nắng chói chang của mùa hè, cô đứng dưới bóng của cây tùng, ôm chặt tờ giấy báo trúng tuyển trong lòng, cười ngây ngốc chờ anh đi ngang qua nơi này.
Nhưng cô chờ mãi, đến tận lúc mồ hôi tay thấm ướt tờ giấy báo trúng tuyển, mà Trần Trình vẫn chưa xuất hiện. Trong đầu cô nảy ra đủ thứ ý nghĩ. Cô lo rằng anh không còn giữ thói quen đến nơi này nữa. Cô lo rằng anh không còn quan tâm đến cô nữa. Cô lo rằng anh không còn ở nơi này nữa... Những suy nghĩ lo lắng đó như giết chết cô. Giết cô lần thứ hai. Nghĩ thế nhưng cô vẫn ôm hi vọng, vẫn đứng đó chờ anh.
Khi trời đã tối mịt, không rõ thời gian là bao nhiêu, cô mới thấy bóng Trần Trình hiện ra, đứng dưới bóng đèn đường. Hạ Tuyết Duyên mừng rỡ chạy đến bên cạnh anh, nhưng càng đến gần cô lại càng cảm thấy bất an, dường như quanh anh tồn tại một bầu không khí nặng trĩu đến khó thở.
Trần Trình đứng đó, ánh đèn hắt trên đầu khiến cô không nhìn rõ gương mặt sáng ngời ấm áp của anh. Mỗi bước chân đến gần anh càng trở nên nặng nhọc hơn bao giờ hết.
Đột nhiên Trần Trình quay người lại, ánh mắt hung ác nhìn thẳng vào người cô. Nhưng chỉ một giây sau, khi nhận ra người đến gần mình là Hạ Tuyết Duyên, anh liền dịu xuống, mỉm cười ấm áp với cô.
“Sao em lại ở đây? Muộn lắm rồi đấy! Đã ăn uống gì chưa? Ngồi đây một mình mà không sợ ma bắt à?” Anh hỏi một tràng, không để cô trả lời.
Cô bối rối trước một loạt câu hỏi của anh, gương mặt nhăn nhó không biết phải làm sao. “Em chờ anh.”
Anh bật cười giòn giã, phá tan màn đêm tĩnh lặng. “Hôm nay em gặp may đấy!”
Cả hai im lặng. Cô không biết nên nói gì, chợt nhớ ra lý do vì sao đến tìm anh, cô chìa tờ giấy nhăn nhúm trong tay đưa cho anh, cười tủm tỉm.
“Cho anh à?”
Cô gật đầu.
“Mở ra được không?”
Cô lại gật đầu.
Khoảnh khắc chờ anh mở tờ giấy ra, hai chân cô mềm nhũn không còn chút sức lực. Cô muốn nghe anh khen mình.
“Đậu đại học rồi nhỉ? Nhưng điểm cao thế sao lại chỉ đăng kí vào đại học K thôi?” Trần Trình cúi xuống nhìn cô.
“Hạ Đông Vũ và ba không muốn em đi học xa nhà!” Cô thật thà.
“Hạ Tuyết Duyên của chúng ta giỏi lắm, lại còn đáng yêu như vậy nữa. Đi ra ngoài lại gây phiền toái cho mấy cậu nhóc nam sinh nhà người ta nữa!” Anh lại cười.
“Thế đã ăn gì chưa?” Anh gấp tờ giấy lại, nhét vào túi áo khoác của cô.
“Vẫn chưa!” Cô nói.
“Anh dẫn đi ăn!” Trần Trình túm lấy phần vạt áo phía trước của cô, lôi đi.
“Không, em không muốn ăn.” Bởi vì lúc ăn sẽ không được nói chuyện với anh. Cô nghĩ thầm.
“Không thể để bụng đói được.” Anh vẫn cứ lôi cô đi.
Đến một quán vỉa hè gần đó, anh kêu một phần há cảo cho cô. Đĩa bánh bốc khói nghi ngút được đặt trước mặt cô. Cô nuốt nước miếng thèm thuồng, bốc một miếng bỏ vào miệng.
“Từ từ, còn nóng.” Trần Trình đưa li nước cho cô.
Hạ Tuyết Duyên đón lấy li nước, vừa thổi vừa ăn.
Lúc cô ăn, anh chỉ ngồi im lặng như có tâm sự.
“Sao nhìn anh buồn vậy?” Cô buông đũa, uống miếng nước, đưa mắt nhìn anh.
“Không có gì!” Anh cười, “chỉ là thấy em lớn nhanh quá, anh sắp già rồi mà vẫn chưa cưới được vợ!”
“Đẹp trai như anh mà không có người yêu á? Em không tin!” Cô bĩu môi.
“Anh đẹp trai hả?”
“Dạ.”
“Nhiều người thích anh hả?”
“Dạ.”
“Em nghĩ anh có sức hút vậy hả?”
“Dạ.”
“Vậy em làm bạn gái anh nha!”
“Dạ...” Cô trả lời theo quán tính, chợt nhận ra có gì đó không ổn nên ngẩng đầu nhìn anh, tròn xoe hai mắt.
“Anh vừa hỏi em cái gì?”
“Làm bạn gái anh nha!? Và em vừa đồng ý.” Anh cười thành tiếng, lộ cả hàm trắng trắng xóa. “Anh đùa thôi!” Nụ cười trên môi anh tắt dần, ánh mắt bỗng nhìn xa xăm.
Hạ Tuyết Duyên cụp mắt xuống, vừa mới vui chưa được bao lâu lại đột ngột thất vọng. Đã thế trời còn bất ngờ đổ mưa. Cô đưa mắt ra nhìn khung cảnh bên ngoài, cúi mặt xuống thấp hết mức nhằm lấy tóc che đi gương mặt với những giọt nước mắt chỉ trực rơi xuống bất cứ lúc nào.
“Trời mưa rồi!” Cô nói, cố không để lộ vẻ yếu đuối của mình.
Trần Trình nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ, anh nhớ cô từng nói ghét mưa, đặc biệt những cơn mưa bất chợt thế này. Anh thấy thái độ bất thường của cô, cứ nghĩ là do cô ghét mưa, nên tìm cách an ủi.
“Em biết không, hồi bé anh thường hay tắm mưa, mà phải tắm từ đầu cơn đến cuối cơn, mưa không đáng ghét như em nghĩ đâu. Đi dưới mưa cũng thích lắm...” Gương mặt anh sáng rỡ, mắt lấp lánh hồi tưởng lại khoảng kí ức đó.
Đột nhiên Hạ Tuyết Duyên ngẩng đầu lên, mắt chứa đầy nước. “Rốt cuộc anh xem em là gì?” Cô nhìn sâu vào mắt anh, chờ đợi câu trả lời.
Bốn mắt nhìn nhau, chưa bao giờ anh thấy cô nghiêm túc như vậy, bởi thế anh không biết nên trả lời thế nào để cô không tổn thương như lần trước. “Vậy em muốn trở thành gì của anh?” Trần Trình lại cười, lúc nào anh cũng cười được.
Hạ Tuyết Duyên đưa tay lên xóa đi giọt nước mắt vừa trào ra. “Bỏ đi!”
Vừa dứt câu, cô liền đứng bật dậy khỏi ghế, quay người bỏ ra ngoài. Trần Trình đứng dậy theo, vội vàng lấy tiền ra trả rồi đuổi theo cô. Anh cảm thấy phụ nữ thật rắc rối, muốn gì thì cứ nói ra, đàn ông có phải là thần thánh đâu mà đọc được suy nghĩ của họ.
“Tuyết Duyên!” Anh gọi với theo, chộp lấy khuỷu tay cô kéo lại. “Anh đưa em về!”
Cô quay phắt lại trừng trừng nhìn anh, ánh mắt căm phẫn. “Không cần. Con tự bảo về được mình, không cần người khác quan tâm, cảm ơn chú!” Cô thay đổi cách xưng hô, đưa con ngươi sắc lẹm nhìn anh, giằng cánh tay ra khỏi tay anh, rồi cứ thế bước đi thật nhanh trong mưa.
Những tưởng ở bên anh thì không còn ghét những cơn mưa nữa. Ấy vậy mà cô lại càng ghét thêm. Đồ ác độc. Cô rủa. Nếu không thích người ta thì đừng làm mấy trò như vậy. Lúc cô định từ bỏ thì lại gieo hi vọng, lúc cô mang đầy hi vọng thì lại rút cạn nó đi. Cho dù có là người lạnh lùng cỡ nào cũng không thể chịu nổi cú sốc đó. Huống chi cô chỉ là đứa con gái mới lớn, ôm đầy hi vọng về một mối tình nồng nhiệt.
Hạ Tuyết Duyên cả người ướt sũng bước vào nhà. Hạ Đông Vũ nhìn bộ dạng thê thảm của chị thì bật cười trêu ghẹo. “Đồ ngốc, thấy mưa không chịu núp cô lại để ướt. Hahaha!”
Cô chẳng còn tâm trạng trêu đùa với em trai, chỉ liếc nó một cái rồi về phòng, đóng sầm cửa lại.
Trong phòng tắm, Hạ Tuyết Duyên mở vòi nước lớn hết cỡ rồi từ từ ngồi bệt xuống sàn, để mặc nước chảy từ trên đầu xuống. Cô ôm ngực khóc nức nở, tiếng khóc lớn đến nỗi Hạ Đông Vũ đứng bên ngoài còn nghe thấy.