Sau khi phẩu thuật làm sạch dạ con, Mẫn Nhu thấy trống rỗng trong người, cái bụng xẹp lép, cứ như thể họ hút luôn cả tâm hồn của cô ra vậy.
Họ nói cô chỉ cần nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa là có thể xuất viện, rồi y tá giúp cô về phòng nằm nghỉ.
Hạ Tuyết Duyên đến thăm cô. Nếu như mọi ngày cô ta sẽ làm ầm lên, rối loạn cả phòng bệnh để vực cô dậy, thì hôm nay cô ta chỉ yên lặng ngồi bên cạnh cô.
Mẫn Nhu bật khóc, cô tự đánh mình vì đã để mất đứa nhỏ. Đứa trẻ khỏe mạnh xinh xắn là sợi dây liên kết giữa Lâm Hiên và cô, đứa con mà cô mong ngóng từng giây để được gặp mặt lại bị mất đi vì một phút sơ sẩy.
Mất một lúc sau, cô mới bình tĩnh trở lại.
“Chuyện đâu còn có đó, mất một đứa thì sinh lại hai đứa. Không phải buồn.” Tuyết Duyên lau nước mắt trên mặt giúp cô.
“Nhưng đó là con của Lâm Hiên...” Cô lẩm bẩm.
“Thì bảo anh ta hợp tác sinh thêm.”
“Anh ấy không yêu mình, sao có thể có con được nữa?” Mẫn Nhu lại bắt đầu khóc, lần này chỉ có nước mắt chảy ra mà không còn kêu gào nữa.
“Tôi thấy anh ta tốt với cô như vậy còn gì!” Cô nhét một miếng táo vào miệng Mẫn Nhu.
“Đó là vì con nên anh ấy mới làm vậy...” Cô nuốt xuống cổ, “...từ khi biết mình sẩy thai, anh ấy có thèm đến đây nhìn mình lấy một cái đâu. Tình cảm cũng có phải sâu nặng gì đâu, giờ mất đứa con rồi, mình đâu là gì đối với người ta.”
Lâm Hiên ở bên ngoài nghe được gần hết cuộc trò chuyện, anh chán nản lên sân thượng hút điếu thuốc. Thì ra cô nghĩ về anh như vậy, thảo nào cứ thích hành hạ anh, còn lấy lí do vì cái thai muốn như vậy. Anh không ngờ cô lại hiểu lầm anh sâu sắc đến vậy.
Đang mãi suy nghĩ bâng quơ thì bà Hạ gọi cho anh.
“Con đã về chưa?”
“Rồi thưa mẹ!”
“Vậy giờ con đang ở... “
“Bệnh viện.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi mới nói tiếp. “Đã gặp Mẫn Nhu chưa?”
“Dạ chưa. Có bạn cô ấy đến thăm nên con chưa vào!”
“Con nghe mẹ nói đây. Tốt nhất là con không nên vào gặp nó...”
Không gian im lặng bao trùm tất cả, chỉ còn lại tiếng gió xào xạc bên ngoài. “Con biết rồi.”
Lâm Hiên không hỏi tại sao, chỉ cúp máy. Vì anh biết lý do.
Hút gần hết bao thuốc lá, Lâm Hiên mới quay vào trong. Anh đi ngang qua phòng cô nằm, đứng bên ngoài quan sát, chỉ muốn vào nhìn cô một cái rồi đi.
Trên đường về nhà, anh nhắn tin cho cô, bảo cô giữ gìn sức khoẻ, đừng nghĩ lung tung. Nghĩ đi nghĩ lại, thấy nên gọi cho cô thì đúng hơn.
“Alo...” Giọng nữ dịu dàng vang lên nhưng không phải Mẫn Nhu.
“Chuyển máy cho tôi gặp Mẫn Nhu.” Anh nói.
“Mẫn Nhu ngủ rồi! Mà tôi nói này, anh làm chồng cũng lạ thật, vợ nằm viện mà không thèm đến thăm, dù sao cũng từng có con với nhau, ít nhiều cũng nên ghé qua nhìn mặt một cái chứ!”
“Phiền cô nói lại với cô ấy, tôi sẽ làm tròn trách nhiệm của người chồng, bảo cô ấy đừng nghĩ lung tung, mai tôi ghé đón cô ấy về!” Anh bóp trán, cởi phăng cái áo sơ mi ném xuống sàn.
“Không cần "chồng" như anh lo. Mấy hôm nữa Mẫn Nhu đến chỗ tôi, nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng gọi cho nó.”
Từng tiếng tút ngắn vang vọng trong loa, anh bực bội quẳng điện thoại lên giường, bước vào phòng tắm gột rửa mồ hôi.
Tuyết Duyên tường thuật lại những gì Lâm Hiên vừa nói cho Mẫn Nhu nghe. Nghe xong cô chỉ quay mặt đi, nhắm mắt làm ngơ.
“Mai chắc anh ta quay lại đây sớm, tranh thủ dọn đi trước khi bị anh ta bắt lại. Dọn qua chỗ tôi vài hôm, đợi suy nghĩ thông suốt rồi quyết định. Đi hay ở, tuỳ cô.” Hạ Tuyết Duyên vừa nói vừa thu dọn quần áo giúp cô.
Mẫn Nhu úp mặt vào gối lặng lẽ khóc, cô tự nhủ, hôm nay khóc lần cuối thôi, không thể rơi thêm nước mắt một lần nào nữa vì thứ tình cảm ngốc nghếch này.
Sáng hôm sau, họ dọn đi từ sớm. Lúc Lâm Hiên đến thì y tá đang thay tấm trải nệm và gối mới, anh hỏi mới biết cô đã đi rồi.
Anh gọi cho cô mấy cuộc nhưng cô nhất quyết không nhấc máy, anh buộc lòng phải gọi cho bà Hạ để hỏi thăm tình hình. Nhưng bà chỉ trả lời qua loa và cho biết cô muốn ở nhà một người bạn vài hôm, lại không rõ là người bạn nào, tên gì, địa chỉ ở đâu.
Trương Kiệt gọi anh, báo có cuộc họp gấp, cần anh đến công ty ngay, thế là anh đành tạm gác chuyện của cô sang một bên, đánh xe quay về công ty.
Mẫn Nhu vẫn đi làm như mọi ngày, chỉ có điều không còn bị cái thai hành hạ nữa. Đồng nghiệp hỏi thăm, cô chỉ lắc đầu cười trừ tỏ ý không muốn nhắc đến.
Sáng nay mở điện thoại, màn hình hiện chín cuộc gọi nhỡ của Lâm Hiên, sóng mũi cô bỗng cay cay, nhưng rồi cô lại nghĩ đến anh vì trách nhiệm mới phải làm vậy nên cô chặn luôn số của anh.
Cô báo với bà Hà mình ở nhà Hạ Tuyết Duyên, dặn bà không được nói cho Lâm Hiên biết.
Đó là cách cô chọn để trốn tránh Lâm Hiên, để giữ mối quan hệ vợ chồng trên danh nghĩa của hai người. Vì theo cô, tránh gặp mặt ngày nào thì càng tốt ngày ấy.
Ba hôm sau, Lâm Hiên đến tận chỗ làm tìm cô. Lúc đồng nghiệp báo tin, cô đã nhanh chóng chạy đi trốn và nhờ đồng nghiệp nhắn với anh rằng cô đi công tác mấy hôm nữa mới về. Lâm Hiên đành quay về. Nhưng không hẳn là về.
Anh ngồi ở quán cà phê đối diện công ty, đợi cô đến giờ tan làm. Chập tối, anh thấy cô từ cửa lớn bước ra, cô mặc áo khoác màu đen mỏng dù trời đang rất lạnh, tóc đen thả tự do, dáng vẻ có phần hốc hác hơn trước. Đi bên cạnh cô còn có mấy đồng nghiệp cười nói vui vẻ. Lâm Hiên đi ra khỏi quán cà phê, bước nhanh về phía mấy cô gái kia.
Không ai nhìn thấy cho đến khi Lâm Hiên xuất hiện trước mặt họ. Hai đồng nghiệp nữ kia lần đầu tiên thấy Lâm Hiên, chưa hết ngạc nhiên đã nghe anh nói, “Anh đợi em sáng giờ.”
Mẫn Nhu ngước mặt nhìn thấy anh, sau đó lập tức cúi gầm xuống né tránh, hai tay siết chặt dây túi xách.
“Đi với anh một lúc.” Lâm Hiên nói, vẫn chỉ nhìn chăm chăm vào cô.
“Em có hẹn với đồng nghiệp rồi!” Cô lên tiếng, không nhìn anh.
“Vậy được, khi nào về gọi cho anh.” Lâm Hiên tránh sang một bên, nhưng nghĩ gì đó, anh kéo cô lại, choàng áo vest của mình lên người cô. “Trời lạnh, mặc ấm một chút!”
“Không cần!” Cô từ chối.
“Anh cũng không cần!” Nói xong anh quay lưng bỏ đi, để lại mấy cô gái ngơ ngác nhìn theo bóng lưng anh.
Lâm Hiên đi rồi, hai đồng nghiệp kia mới xì xầm to nhỏ trầm trồ khen ngợi, còn bảo cô có chồng đẹp trai vậy mà không ra mắt mọi người. Cô chỉ biết cười trừ, duy chỉ có Tuyết Duyên biết, cô đang rất bối rối. Thế là họ huỷ buổi hẹn, về nhà sớm. Mẫn Nhu cầm điện thoại xoay xoay, muốn gọi cho anh nhưng sợ anh nói gì đó khiến mình thất vọng nên không dám gọi.
Hạ Tuyết Duyên nhìn bộ dạng thất thần của bạn, cô tiến tới gõ vào đầu Mẫn Nhu. “Này, đừng có mơ tưởng, có khi người ta gọi để hẹn cô ra toà đấy!”
Mẫn Nhu im lặng, quyết định không gọi cho anh, từ nay nhất định phải tránh anh càng xa càng tốt. Hạ Tuyết Duyên cảm khái quyết tâm của cô, gật gù khen ngợi có chí khí.
Vậy là mấy ngày sau đó, cho dù anh gọi điện hay tìm đến tận nơi làm việc cũng không gặp được cô.
Cho đến một ngày kia, bà Hà đòi đến nhà Hạ Tuyết Duyên thăm, cô mới cho bà địa chỉ. Không ngờ người đến lại không phải là bà.
Nghe tiếng chuông cửa, Hạ Tuyết Duyên ra mở. Nhưng vừa nhìn thấy hai người đàn ông kia, cô lại nhanh chóng đóng cửa lại, miệng hét lớn, “Mẫn Nhu, vào phòng ngay!”
Mẫn Nhu giật mình, chạy ra xem có chuyện gì thì thấy Trương Kiệt đang cố đẩy cửa vào. Biết chuyện chẳng lành, cô lập tức giữ cửa giúp Tuyết Duyên.
Ở bên ngoài, Lâm Hiên day day trán, dùng sức giúp Trương Kiệt đẩy cửa. Hai cô gái đương nhiên không bằng hai người đàn ông, thế là cánh cửa bị đẩy vào. Hạ Tuyết Duyên nhanh chóng đẩy Mẫn Nhu vào trong, kêu cô vào phòng khoá cửa lại.
Trương Kiệt vào trước, bị Hạ Tuyết Duyên đẩy ra, anh ta nhanh nhẹn túm lấy tay cô ta lôi ra ngoài, để Lâm Hiên một mình vào trong. Sau khi vào, anh còn khóa trái cửa lại.
Mẫn Nhu vào phòng nhưng không khoá được cửa lại, vì khoá bị hỏng mà chưa sửa. Lâm Hiên đi về phía cô đang trốn, dùng sức đẩy vào, cố không làm cô bị thương.
Cô chịu thua trước sức của anh, nhưng trong lòng rối như tơ vò, bởi lẽ khi anh đã tìm đến đây, tức là anh đã có quyết định gì đó.
“Mẫn Nhu...” Lâm Hiên gọi cô.
Cô chỉ biết cúi mặt xuống nhìn sàn nhà, anh tiến một bước, cô lùi hai bước, cho đến khi lưng chạm vào bức tường mới hốt hoảng ngước nhìn anh một cái.
“Sao lại tránh anh?” Anh bước đến gần hơn, cúi đầu xuống nhìn vào mắt cô.
Mẫn Nhu cắn môi, quay đầu né ánh nhìn của anh. “Không có.”
“Có chuyện gì cứ nói với anh, sao lại trốn tránh?” Anh giữ cằm để cô không thể tránh né được thêm nữa.
Cô vùng vẫy đẩy anh ra, muốn thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt này.
Lâm Hiên giữ cô lại, cảm thấy cô đang mất bình tĩnh, anh liền ôm chầm lấy cố, đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu.
Mẫn Nhu nhận được nụ hôn của anh càng trở nên rối loạn, cô ra sức vùng vẫy như cá mắc cạn. Lâm Hiên không thể chịu đựng thêm một phút nào nữa, anh nắm hai bên mép áo sơ mi của cô rồi xé toạc nó ra, để lộ áo lót màu nâu nhạt ôm trọn bầu ngực đầy đặn của cô.
“Sao lại tránh anh?” Lâm Hiên gằn từng tiếng một, như thể nếu cô không trả lời anh sẽ xé nát cô ra vậy.
“Không...” Mẫn Nhu thốt lên yếu ớt, hai tay giữ mép áo để nó khỏi bung ra.
Ánh mắt Lâm Hiên dừng lại trước ngực cô, dường như không thể kiềm chế thêm được nữa, anh đẩy cô xuống giường rồi nằm đè lên trên. “Sao lại tránh anh?” Lâm Hiên lặp lại câu hỏi.
“Đừng như vậy, buông em ra.” Giọng cô khẩn thiết van nài, kiên quyết không trả lời câu hỏi của anh.
“Không trả lời chứ gì. Được thôi!” Quần áo cô bị lột sạch trơn, run rẩy dưới sức nặng của cơ thể anh.
Động tác của anh có phần thô bạo, anh cứ định hành hạ cô thêm một lúc nữa nhưng thấy giọt nước chảy ra từ khoé mắt cô, anh lại mềm lòng, từ từ dịu dàng lại. Anh hôn lên mắt cô, gặm nhắm đôi môi mím chặt của cô, cảm nhận cơ thể co thắt từng đợt của cô... Từng thứ nhỏ nhặt của cô anh đều tìm lại được, sau bao ngày xa cách, cuối cùng anh cũng tìm lại được.
Sáng nay anh phải năn nỉ hết mức mẹ vợ mới chịu cho anh biết nơi cô đang ở, định sẽ tới đó một chuyến lôi cô về bằng mọi cách, nhưng nghĩ tới cô bạn đồng nghiệp kia, anh lại phải kéo Trương Kiệt theo để xử lý cô ả, tránh để cô ta xen vào chuyện vợ chồng anh.
Lẽ ra chuyện không đến mức này, anh chỉ muốn nói chuyện nghiêm túc với cô, khiến cô nói rõ nỗi lòng mình với anh. Ai ngờ đâu, khi bắt gặp bộ dạng sợ sệt của cô, anh lại muốn làm tình với cô.
Sau cuộc tình, Mẫn Nhu núp trong chăn, Lâm Hiên làm cách nào cũng không kéo ra được, anh đành chui vào trong chăn cùng cô.
“Giờ thì nói xem, sao lại trốn anh? Em mà không nói thì đừng hòng bước xuống giường!” Tay anh nắm lấy eo cô như lời khẳng định, trừng mắt nhìn cô.
“Em sợ...” Cô vùi mặt vào gối.
“Sợ gì?” Anh hỏi.
“Sợ anh đòi ly hôn với em...”
Lâm Hiên ôm chặt lấy cô, rất chặt, “Có vẻ như sau khi làm tình, em... thành thật hơn nhỉ!”
Cô thẹn thùng rúc sâu vào lòng anh, “Tại anh hết, anh làm gì cũng là vì con, lúc nào cũng vì con, phải chi anh nói một câu quan tâm em thì em đâu có nghĩ vớ vẩn.”
Lâm Hiên im lặng, phải rồi, chỉ tại mấy lời nói vô tình của anh mà đoạn tình cảm dây dưa của hai người trở nên căng thẳng. Nếu thật lòng hơn thì cô sẽ không trốn tránh anh, họ cũng không mất thời gian dày vò nhau.
~Hết chương . Gửi thanks tớ đi các cậu. Cô đơn quá!