Mang theo gương mệt mỏi trở về nhà vào sáng hôm sau, Trần Trạch thề mình sẽ không để Bạch Mộng Kỳ phải buồn lòng vì cái tên Tô Đan Thanh một lần nào nữa.
Anh đã nghĩ trăm ngàn cách để xin lỗi cô, nhưng mọi thứ dường như đã quá muộn rồi!
Vừa vào cửa, cái vali nằm giữa lối đi khiến anh tỉnh táo hẳn. Anh nhìn cái vali lớn rồi lại nhìn cô gái ngồi trên ghế sô pha quay lưng lại với anh.
Nghe có tiếng động, Bạch Mộng Kỳ quay lại. Cô bước về phía anh, nói mấy câu lạnh lùng. "Cần thêm chữ ký của anh nữa là hoàn tất thủ tục ly hôn. Nếu anh bận em có thể mang đơn ra tòa giúp anh. Anh yên tâm, em không đòi bồi thường gì cả. Đơn em để trên bàn, anh xem kỹ đi, có thắc mắc gì thì liên lạc với luật sư của em, em có ghi số ông ấy phía trên."
Trần Trạch nhăn mày, anh giữ tay cô lại khi cô lướt qua người anh. "Ý gì đây? Anh đã nói chuyện này không mang ra đùa được đâu!"
"Nếu anh sợ em lừa gạt thì hẹn ngày ra tòa đi, em không bận gì cả." Cô bình thản nói ra mấy lời đó.
"Em không nể mặt ba mình mà suy nghĩ lại à?" Anh giật cô lại, để cô đối diện với anh.
"Chúng ta có thể chia tay trong im lặng. Nếu anh sợ bị thua lỗ gì đó thì yên tâm, em không nói với ba chuyện chúng ta ly hôn đâu. Chỉ là về mặt pháp lý chúng ta không là gì của nhau. Anh quen ai, em hẹn hò với ai, là chuyện của cá nhân người đó."
"Em thực sự muốn vậy sao?" Anh nhìn thẳng vào mắt cô, cô tìm một chút yếu đuối trong đó.
"Là anh ép em phải làm vậy!" Nói xong, cô kéo vali bước ra khỏi cửa, không quay đầu lại.
Trần Trạch đứng ngây ra đó một lúc, anh lại gần cái bàn thấp, cầm tờ giấy trên bàn lên. Ba chữ "Đơn ly hôn" in đậm trên trang giấy khiến trái tim anh thắt lại. Anh vò tờ giấy, ném nó vào một góc.
Bạch Mộng Kỳ bắt taxi đến ngoại ô thành phố. Cô thuê một phòng lớn ở khu nghỉ dưỡng sang trọng. Số tiền hàng tháng ông Bạch gửi cho cô đủ cho cô tiêu xài thoải mái không lo nghĩ.
Quyết định ly hôn đến rất nhanh. Ngay khi luật sư gửi cho cô bản soạn đầy đủ, cô đọc sơ, in ra rồi ký tên ngay lập tức. Đến bây giờ cô vẫn không hối hận với quyết định đó. Chỉ là nhìn thấy người ta có đôi có cặp, cô lại nhớ Trần Trạch da diết...
Cô biến mất suốt mấy ngày liền nhưng chẳng ai hay biết, bạn bè không, người thân lại càng không.
Từ ngày ông Bạch có tình nhân mới, ông không còn quan tâm đến mẹ con cô nữa. Thậm chí khi mẹ cô mất, ông còn chẳng cho cô tiền để mua vé máy bay về dự tang lễ của mẹ. Chỉ đến khi họ trao hũ tro cốt cho cô, cô mới dám bật khóc trước phần còn lại của mẹ mình. Năm đó cô mười sáu tuổi.
Khoảng thời gian sau, dường như cảm thấy cắn rứt lương tâm nên ông đã gửi rất nhiều tiền vào tài khoản cho cô, chỉ là cô không thiết tha gì món tiền đó nữa.
Về phần cô tình nhân bé nhỏ của ông Bạch, bà ta cùng con gái riêng chỉ chăm chăm vào khối tài sản của ông Bạch. Suốt ngày xu nịnh ông Bạch, sau lưng ông thì hắt hủi Bạch Mộng Kỳ, còn nói mẹ cô vô dụng, một người đàn ông mà cũng không giữ được. Cô yếu đuối, không thể nói lại gì.
Sau gần hai tuần ở nơi xa lạ, cô quyết định quay về thành phố. Cô lại thuê phòng ở khách sạn cao cấp. Ở đây, cô quen được một anh chàng khá điển trai.
Sau vài lần bắt gặp nhau ở hành lang khách sạn, anh ta mới bắt chuyện với cô, trùng hợp là anh ta lại ở cách cô một phòng.
"Em không có người thân ở đây à?" Anh chàng đẹp trai hỏi.
"Không. Em chỉ có một mình!"
Qua tìm hiểu, anh ta giới thiệu mình tên Dương Lạc, là đạo diễn trẻ mới nổi gần đây được cánh báo chí viết bao nhiêu bài ca tụng. Mấy ngày sau đó, anh ta luôn đi cùng cô, và hình ảnh họ đi cùng nhau được đăng lên báo, kèm dòng tiêu đề rất lớn "Bạn gái đạo diễn trẻ hay vợ của CEO?"
Và lần đầu tiên trong nhiều năm, điện thoại của cô nhận được rất nhiều cuộc gọi từ ông Bạch và mẹ kế. Cô nhận cuộc gọi đầu tiên từ ông Bạch.
"Con đang làm gì vậy hả? Đã có chồng rồi còn cặp kè với người khác. Con không cần danh dự thì cũng phải nghĩ đến bộ mặt của ba chứ? Con làm vậy thì ba biết ăn nói với bên thông gia thế nào đây?" Ông thở dài, tiếng thở nặng nề truyền đến đầu bên này.
"Vậy thì đừng nói..." Cô nói lạnh nhạt.
"Con phải biết con người ta không thể đạp lên dư luận mà sống được! Con... đúng thật là... haizz..."
Ông Bạch cúp máy, cô nhìn những bình luận ác ý trên mạng. Chỉ biết cười khổ.
Tối đó, trên mạng lại xuất hiện một đoạn phỏng vấn Trần Trạch về việc vợ mình qua lại với chàng đạo diễn mới nổi, anh trả lời đầy tự tin và hết sức thuyết phục. "Công ty chúng tôi đang đầu tư vào một bộ phim của đạo diễn Dương Lạc, vợ tôi chịu trách nhiệm phía sản xuất nên thường xuyên gặp gỡ cậu Dương. Vợ chồng chúng tôi vẫn rất tốt. Mong mọi người đừng hiểu lầm cô ấy."
Nữ phóng viên lại hỏi tiếp. "Anh không thấy ghen khi cô ấy gặp đạo diễn Dương à?"
Trần Trạch cười dịu dàng, nụ cười xóa bỏ mọi nghi hoặc. "Cô ấy sống ở nước ngoài từ nhỏ nên tính cách hơi thoáng, chưa thể quen với phong tục gò bó của chúng ta. Tôi chỉ muốn cô ấy làm những điều cô ấy cảm thấy thoải mái. Còn chuyện ghen tuông thì đương nhiên phải ghen rồi. Tôi luôn đợi cô ấy mỗi lần cô ấy bàn chuyện xong để cùng về nhà, như vậy mới yên tâm."
Lời lấp liếp thật sự quá xuất sắc. Cô vỗ tay tán thành, thiếu điều đứng dậy khen thưởng thôi.
Lúc đó cô đang ở trong quán gà chiên, nghe đoạn phỏng vấn mà rùng hết cả mình. Khi lên hình Trần Trạch vẫn đẹp trai oai phong như thế.
Quay lại khách sạn. Dương Lạc ở sảnh chờ đợi cô. Vừa thấy cô, anh ta đã rối rít xin lỗi.
"Xin lỗi cô, tôi không biết chồng cô là Trần Trạch..."
Anh ta nói "chồng cô là Trần Trạch", tức là anh ta biết Trần Trạch, hay là anh ta sợ mình đụng phải Trần Trạch?
Cô cười nhạt. "Có phải lỗi của anh đâu. Vì tôi không nói mình đã có chồng đấy thôi!"
"Tôi thành thật xin lỗi!"
Đến tầng hai mươi sáu, hai người cùng bước ra ngoài.
"Dù sao nhờ có anh mà tôi đã rất vui trong mấy ngày qua!" Cô cười cười.
"Đừng nói vậy!" Anh ta vẫn lẽo đẽo theo cô. "Quen biết cô thực sự..."
Dương Lạc đang nói bỗng dưng giọng nhỏ dần rồi im hẳn. Cô quay sang nhìn anh ta, thấy ánh mắt anh ta hướng về phía trước, nhìn có vẻ sợ sệt.
Cô tò mò nhìn theo ánh mắt của Dương Lạc thì thấy một người đàn ông đứng dựa vào tường phía cuối hàng lang. Vì bị cận nên cô không nhìn rõ người kia là ai nhưng đã lờ mờ đoán được.
"Người quen của anh à?" Cô hỏi, nheo mắt để nhìn rõ hơn.
"Không... Là Trần Trạch. Tôi... tôi đi trước đây!" Bước chân anh ta trở nên vội vã.
Nghe thấy cái tên đó, cô không ngạc nhiên lắm, vì đã chuẩn bị tinh thần từ trước. Mỗi một bước tiến lại gần, lòng cô lại càng rối rắm hơn.
Cô cúi đầu, để cái mũ lưỡi trai màu đen che hết mặt. Khi đi ngang qua người anh, cô nghe tiếng thở dài rất khẽ. Cô không để ý đến anh, thò tay rút thẻ từ ở túi quần phía sau, mở cửa vào trong. Trần Trạch theo cô vào nhà, anh vẫn giữ im lặng.
Cảm thấy sự tồn tại của anh quá ngột ngạt, cô đành phải mở lời trước để phá vỡ cái không khí kỳ quặc này. "Có chuyện gì không?"
"Giải thích!" Anh đứng sau lưng cô, nói một cách lạnh lùng.
"Anh nghĩ thế nào thì là thế ấy! Nghĩa mặt chữ, không có nội hàm gì cả!" Cô rót cho mình một ly nước, tu ừng ực. Sau đó ra ghế sô pha ngồi.
Anh đến ngồi bên phải cô, vẫn chưa chịu buông tha. "Nói rõ ràng ra xem."
"Anh không đọc mấy bình luận ác ý trên mạng à? Người ta đâu có biết rằng anh có lỗi trước, rằng chúng ta đã ly hôn và điều tôi làm là hoàn toàn hợp pháp..." Cô cười tự giễu.
"Ai nói chúng ta đã ly hôn?" Anh nhíu mày, cảm thấy hai từ này phát ra từ miệng cô thật chói tai.
"Anh không nhìn thấy lá đơn tôi để trên bàn à? Hay anh còn tiếc khối tài sản của ba tôi?"
Trần Trạch siết chặt nắm tay, anh kiềm chế hơi thở tức giận của mình. Rồi anh đột nhiên kéo phăng cái mũ lưỡi trai của cô ra, nhìn chăm chăm vào mặt cô. "Em nói vớ vẩn cái gì vậy?"
"Xin anh cẩn thận hành động của mình, đừng có tùy tiện chạm vào người khác! Tôi có thể kiện anh tội xâm phạm cơ thể đấy!" Cô liếc anh một cái, ngồi dịch sang trái một chút.
"Tôi chạm vào vợ mình mà cũng bị kiện? Hử?" Bàn tay anh siết lấy cánh tay cô, ánh mắt nhìn rất hung tợn.
"Thì ra là anh tiếc khối tài sản của ba tôi. Thôi được rồi, tôi sẽ kêu ông ấy lấy phần thừa kế của tôi cho anh, anh vừa lòng chưa?" Bạch Mộng Kỳ nhếch một bên khóe môi lên.
"Tôi không thiếu tiền." Anh gằn từng chữ, đôi mắt đỏ rực vì giận. "Tôi muốn em giải thích."
Cô phát bực, giằng tay mình khỏi tay anh. "Giải thích chuyện gì? Chuyện ly hôn hay chuyện tôi cặp kè với Dương Lạc?"
Anh nhăn mặt, không trả lời.
"Rõ ràng anh biết câu trả lời, sao còn hỏi làm gì? Nhìn thấy tôi bị người ta chửi mắng anh vui lắm phải không? Hay muốn đến để xem tôi thê thảm đến mức nào?" Hốc mắt cô chứa đầy nước. Vẻ mặt này của cô, anh chưa thấy bao giờ.
Anh tránh ánh mắt của cô vì cảm giác tội lỗi. "Chơi đủ rồi thì về đi..." Giọng anh dịu xuống mấy phần.
Cô không trả lời, họ lại rơi vào khoảng lặng.
Một lúc lâu sau, anh bỗng lên tiếng trước. "Anh chưa kí đơn ly hôn. Giữa anh và Tô Đan Thanh chẳng có gì cả..."
Đôi mắt cô không hiện ra bất kì cảm xúc nào. "Kể từ lúc anh đi tìm cô ấy thì đối với tôi mà nói, cho dù có hay không... tôi cũng đã buông xuôi rồi!... Nếu đã nói xong thì anh về đi."
"Sao em cứ cố chấp như vậy? Anh đã nói là không có gì, em muốn làm quá lên vậy à?" Trần Trạch siết chặt bàn tay, con ngươi của anh đầy những tia máu đỏ.
Bạch Mộng Kỳ thở ra một hơi, cô vẫn giữ vẻ dửng dưng như vậy. "Mẹ kế của em nói thế này, "Thế giới này không có gì thuộc về mày cả, bị người ta cướp mất thì ngoan ngoãn thả tay ra. Mày có gan muốn dành lại thì chỉ bị đứt tay mà thôi, chưa biết chừng còn bị người ta đâm cho chết!" Em vẫn luôn ghi nhớ lời dạy đó, cho nên bây giờ em buông bỏ..."
Tâm trạng của Trần Trạch mỗi lúc một tệ hơn. Anh sợ rằng nếu mình còn ở đây thêm một lúc nữa thì không biết còn kiềm chế nỗi không.
Khi chuẩn bị mở cửa ra về, Trần Trạch chợt nhớ ra gì đó, anh quay lại nói với cô. "Ba em muốn chúng ta về nhà một chuyến. Cho dù có muốn ly hôn cũng phải nói rõ ràng... Mai tôi cho người đến đón em."
Sau khi cánh cửa được đóng lại, cô thở gấp mấy cái. Có anh ở cạnh làm cô không thở nổi, dùng hết sức mới khiến bản thân cứng rắn được như vậy.
Bốn giờ chiều hôm sau, Bạch Mộng Kỳ lên chiếc xe mà Trần Trạch chuẩn bị cho. Tài xế lái xe đưa cô và nhà ông Bạch. Lúc bước xuống xe, chân cô hơi run rẩy.
Trở lại căn nhà với bao nhiêu cảm xúc, mà phần lớn là kinh sợ.
Quả nhiên, người làm trong nhà đã được đổi, chỉ còn lại mỗi bác Phúc thợ làm vườn.
"Kỳ đấy à cháu?" Bác Phúc để cây kéo vào túi đeo bên hông, tò mò nhìn cô.
Cô kéo cặp kính mát cho vào túi xách, cười thân thiện với chú. "Con chào bác!"
Bác Phúc hớn hở tháo cả găng tay làm vườn ra. "Hơn cả chục năm rồi mới gặp lại con. Con lớn quá, lại còn xinh đẹp như vậy!"
"Dạ, con không thể về thăm bác thường xuyên được, thật ngại quá! Cô và mấy em vẫn khỏe chứ ạ?"
"Vẫn khỏe. Tụi nhóc bây giờ lớn cả rồi. Hôm nào con ghé nhà chú chơi, hai hôm trước vợ bác ngâm đào ngon lắm. Bác nhớ ngày bé con thích ăn đào nhất, để bác đem cho con một ít!"
Cô gật đầu lấy lệ, vì từ ngày mẹ mất, cô không còn thích món đào ngâm nữa! Trò chuyện được vài câu, cô xin phép vào nhà gặp ông Bạch. Bác Phúc dúi vào tay cô vài quả lê nhỏ, bảo rằng cây lê trồng bao nhiêu năm, bây giờ mới có quả, còn là đợt quả đầu tiên, kêu cô ăn lấy vị. Cô bỏ chúng vào túi xách, cảm ơn hai tiếng rồi bước vào nhà.
Khi bàn tay chạm vào nắm cửa, cô khẽ rùng mình, không biết bản thân phải chịu những sỉ vả gì nữa.
Đứng trong căn nhà cao lớn, những kí ức như thước phim quay chậm, hiện ra khi cô nhìn từng ngóc ngách của căn nhà.
Đột nhiên có một giọng nữ vang lên, rất lớn. "Mẹ, ra xem cô dâu mới về kìa!"
Đó là Trương Ngân Giai, con riêng của bà Phùng Hải, tức mẹ kế của cô. "Mẹ xem, đúng là người có chồng có khác, ăn mặc lại có thể xuề xòa đến vậy!"
Bà Phùng Hải từ trên cầu thang bước xuống, liếc nhìn cô một lượt rồi nói đầy khinh thường. "Nó không giữ được chồng lâu đâu, chẳng mấy hôm nữa lại bị người khác cướp mất thôi. Con xem, cả thế giới này đều ruồng bỏ nó, mẹ không hiểu sao nó còn sống được nữa!"
Cô từng khóc rất nhiều lần trước mặt mẹ con bà ta, lúc đó họ đã nói những lời lẽ rất cay nghiệt, và khi nhìn cô khóc, họ càng hả hê hơn.
"Ba tôi đâu?" Cô hỏi một cách lạnh nhạt.
"Sao? Muốn chạy về làm nũng với ba à? Cô nghĩ mình qua mặt được mẹ con tôi à?" Trương Ngân Giai bước đến bên cạnh, dùng ngón tay đẩy mấy cái vào vai Bạch Mộng Kỳ.
Cô lùi về sau vài bước, tránh né. "Đừng chạm vào tôi!"
Cô càng nhịn, cô ta càng làm tới, vẫn tiếp tục đẩy cô.
Bạch Mộng Kỳ bị đẩy đến không còn đường lui, cô quơ tay chống lại, vô tình khiến Trương Ngân Giai bước loạng choạng trên đôi giày cao gót.
Cô đưa tay ra định đỡ thì nhận được một cái bạt tai đau điếng. Bà Phùng Hải lại tuôn ra một tràng những lời thô tục dành cho cô. Cũng nhờ cái bạt tai đó mà thính giác của cô ù đi, cô không thể nghe rõ những lời mắng nhiếc ấy.
Má bên phải nóng rát, sau đó truyền đến tai, cả một bên mặt dường như sưng tấy lên.
Bạch Mộng Kỳ chạy đi, lần nào cũng thế, cô chỉ biết trốn tránh. Ra khỏi cửa gặp lại bác Phúc, cô không có tâm trạng đứng lại chào hỏi, cứ thế bước thẳng. Nhưng khi gần đến cổng, cô đụng phải Trần Trạch.
"Em đi đâu?" Anh giữ cô lại, nhìn giọt nước khẽ rơi trên cổ tay áo của anh, hàng lông mày chợt nhíu lại.
Cô nuốt khan, cố làm cho giọng được tự nhiên. "Không có ba em ở nhà đâu, ngày mai quay lại." Sau đó cô lôi cái kính râm trong túi xách ra, mang vào.
Trần Trạch muốn hỏi gì đó nhưng không biết nên hỏi thế nào. Anh nhìn cô cố che gương mặt sưng vù của mình bằng cặp kính và mái tóc dài mà trong lòng rất khó chịu. "Anh đưa em về."
Trái với dự đoán của anh, cô lại gật đầu đồng ý.
Nhìn cô một mình bước vào khách sạn, Trần Trạch chỉ muốn giữ cô lại, nhốt cô trong phòng anh, nơi mà anh cảm thấy an toàn nhất.
Ngày hôm sau, anh trực tiếp đón cô về nhà ông Bạch. Khi xe lăn bánh vào khuôn viên nhà họ Bạch, anh để ý thấy bàn tay cô vô thức đưa lên chạm vào má phải, bờ vai khẽ rụt lại.
Trần Trạch đi trước giữ cửa cho cô, cô nhìn vào trong, xác nhận ông Bạch đang ngồi trên ghế sô pha rồi mới bước vào. Bên cạnh ông ta dĩ nhiên là Phùng Hải và Trương Ngân Giai.
"Hai đứa đến rồi à?" Bà Phùng Hải cười ngọt ngào, giọng bà ta thật sự rất hay.
Anh vâng dạ một tiếng, ngồi đối diện với hai người họ. Bạch Mộng Kỳ vẫn cúi mặt không dám ngước lên.
"Con trai, chuyện của Mộng Kỳ quả thật xin lỗi con, là ta dạy dỗ không tốt con bé mới hư hỏng như vậy..." Ông Bạch mở lời.
"Không sao, con hiểu tính vợ con. Cô ấy chỉ vui nhất thời thôi!" Anh trả lời.
"Chị ấy vốn trầm tính như vậy, em không nghĩ là vui nhất thời đâu..." Trương Ngân Giai nói.
Con gái vừa nói xong, bà Phùng Hải đã quở trách con gái, làm như một bà mẹ kế hết mực yêu thương con chồng. "Đừng nói bậy! Mộng Kỳ không phải vậy đâu. À đúng rồi, hôm trước mẹ đi Ý, thấy có mấy món hợp với con, lên phòng mẹ xem nhé!"
"Không cần..." Giọng cô rất nhỏ, dường như đang sợ hãi.
Ông Bạch kêu bà Phùng đã có ý tốt, cô không nhận thì kỳ lắm, nên cô phải theo họ lên tầng trên.
Ngồi nói chuyện một lúc, Trần Trạch cảm thấy bất an. Anh nói muốn đưa cô về nhà họ Trần một chuyến, viện cớ để lên xem cô thế nào. Ông Bạch đồng ý, còn chỉ phòng của bà Phùng cho anh.
Anh định gõ cửa theo phép lịch sự, nhưng muốn biết rốt cuộc là ai làm cô bị thương, nên chỉ đứng ở ngoài nghe ngóng. Bên trong chỉ toàn lời mắng nhiếc của hai người phụ nữ kia, đến khi nghe được tiếng "bốp", anh không thể đứng yên được nữa.
Cánh cửa bật mở, hai người phụ nữ kia giật mình quay lại nhìn, vẻ mặt cực kì bối rối.
"Vợ con làm gì có lỗi với mẹ à?" Anh hỏi một cách lạnh lùng, bước đến bên cạnh Bạch Mộng Kỳ.
"Tôi chỉ đang dạy dỗ con bé một chút thôi." Bà ta khép nép, không dám đối diện với ánh mắt của anh.
Trần Trạch đặt tay lên vai Bạch Mộng Kỳ, bóp nhẹ. "Cách dạy dỗ của nhà họ Bạch thú vị thật, dùng nhiều lực như vậy chắc mệt lắm!"
Bà Phùng cười gượng.
Anh ôm vai kéo cô đi. May mắn thế nào mà lần này cô lại không khóc, mặt chỉ đờ đẫn ra thôi.
Dẫn Bạch Mộng Kỳ đến trước mặt ông Bạch, anh cố ý vuốt ve một bên má in rõ năm dấu tay của bà Phùng Hải. "Ông Bạch, chúng ta đều là những người hiện đại, không ngờ rằng gia đình ông vẫn dùng cách đánh đập để giáo dục con cái."
Ông Bạch khó hiểu nhìn anh, rồi lại nhìn con gái. Thấy vết đỏ đỏ bên má con gái thì lo lắng vô cùng. "Chuyện gì vậy? Mặt con sao thế?"
"Bà Phùng chỉ quẹt nhẹ một cái thôi, không ngờ lại sưng to đến vậy!" Anh nói mà không nhìn ông Bạch. "Nếu đã không dạy được thì cứ giao cho con, vợ con hư cũng do con chiều mà hư, có muốn dạy thì dạy con này, đừng có động tay chân với cô ấy." Ánh mắt của anh ghim vào hai người đàn bà đứng ở chân cầu thang.
Sau khi Trần Trạch đưa Bạch Mộng Kỳ đi, ông Bạch rất tức giận. Ông ra lệnh cấm cửa hai mẹ con bà Phùng Hải, còn nói họ phải đi xin lỗi vợ chồng người ta, không những thế ông còn nói sẽ lập lại di chúc nếu hai người không thay đổi thái độ với Bạch Mộng Kỳ.