Ngày thứ hai, Nguyễn Ân lại đến thăm Nguyễn Đại Vỹ, lúc cô cúi xuống nhặt đồ bị rơi, anh vô tình thấy vết bầm tím trên cổ cô.
"Cổ em... bị làm sao vậy?"
Cô đưa tay kéo cổ áo cao hơn. "Hôm qua cảm thấy hơi mệt nên đi giác hơi." cô trả lời với vẻ mặt hết sức tự nhiên khiến Nguyễn Đại Vỹ không nghi ngờ thêm.
Lần này cô quyết tâm phải cầu xin Trần Tông cho bằng được. Người ta nói "quá tam ba bận", đây là lần cuối cô cầu xin anh, nếu không được, cô sẽ nghĩ cách khác.
Trước khi đến chỗ Trần Tông rình mò, cô nhận được điện thoại của mẹ. Bà Nguyễn hỏi cô bao giờ về, cô chỉ trả lời ước chừng; bà hỏi cô có gặp Đại Vỹ không, cô hứa vài hôm nữa sẽ kêu anh trai gọi về cho bà. Lúc đó cô đã hạ quyết tâm, bằng mọi giá phải xin Trần Tông rút đơn kiện lại. Phải, bằng mọi giá.
Thế nhưng phải bốn ngày sau cô mới gặp lại Trần Tông. Khoảng chín giờ, anh ta lại đến câu lạc bộ hôm đó. Khi bước chân vào trong, cô cảm thấy hơi lạnh, cái lạnh chạy rần rần dọc sống lưng cô.
Trần Tông ở trong căn phòng đó một mình. Thấy cô bước vào, hai vệ sĩ tiến đến chặn lại.
"Đồ đàn bà vô liêm sỉ!" Trần Tông buông lời chế nhạo, anh ta ra hiệu cho hai vệ sĩ ra ngoài.
Cô nghĩ anh ta đã xiêu lòng mới để hai người đàn ông kia ra ngoài, vì nếu muốn cô chịu nhục nhã, anh ta đã không làm vậy.
Cả căn phòng đầy mùi rượu, bên góc trái có mấy chai rượu bị ném bể. Đây có được xem là điềm xui xẻo không? Cô nghĩ là có.
"Xin anh rút lại đơn kiện." Cô quỳ trước mặt anh.
Trần Tông gác tay lên trán, cười nhạt. "Bây giờ tôi cưỡng hiếp cô, cô có bỏ qua cho tôi không?"
Nguyễn Ân đông cứng, mồ hôi bắt đầu rịn ra trán. Cô mấp máy môi. "Nếu... nếu anh rút đơn kiện, tôi sẽ không kiện anh."
Anh chồm người tới trước, nâng cằm cô lên. "Phải xem thái độ của cô thế nào đã!"
"Anh muốn tôi làm gì thì anh mới chịu rút đơn?" Cô nhích lại gần anh hơn.
"Tôi không những rút lại đơn mà còn thả anh cô ra được nữa kìa! Với điều kiện..." Anh nhìn cô, bàn tay bóp chặt gương mặt cô.
"Anh nói đi." Cô nhìn thẳng vào mắt anh, không hề né tránh.
"Cô phải làm con búp bê của tôi." Trần Tông cười xấu xa.
"Được." Câu trả lời chắc nịch của cô khiến anh hơi giật mình.
"Cô có biết làm búp bê sẽ trở thành gì không?" Anh nhướn mày, hỏi cô.
"Không biết."
"Không biết mà dám đồng ý?"
"Nghe không đáng sợ lắm!" Cô trả lời thật thà.
"Đó là từ mĩ miều để gọi lũ gái điếm. Nói lịch sự hơn thì là tình nhân, hay là công cụ để thỏa mãn dục vọng."
Một đứa nhà quê như cô thì làm gì hiểu được mấy cái từ đó, cô còn chẳng biết bộ dạng của đàn ông ra sao chứ đừng nói đến việc thỏa mãn dục vọng cho họ.
"Tôi... " Cô ngập ngừng, không muốn thảo hiệp với anh.
"Không thể thì đừng có đến tìm tôi nữa. Đó là yêu cầu của tôi để anh cô được thả." Anh lại uống một ngụm rượu, chất lỏng ấm nóng chảy xuống, lan tỏa khắp cơ thể anh.
"Được. Hi vọng anh giữ lời hứa. Nhưng tôi phải làm búp bê của anh trong bao lâu?"
"Đến khi tôi cảm thấy không xài được nữa!" Ánh mắt mơ màng nhìn chăm chú vào cơ thể cô.
"Ban ngày tôi phải đi làm, anh có thể gọi tôi vào buổi tối." Cô rút trong túi xách ra một mẩu giấy và cây bút, rồi cẩn thận ghi lại số điện thoại cùng tên của mình lên đó, đặt lên bàn cho anh.
Trần Tông bật cười thành tiếng. "Đúng là đồ nhà quê! Cô phải ở nhà để tôi có thể dùng bất cứ khi nào tôi muốn. Cô nghĩ chuyện này đơn giản quá rồi đấy!"
"Vậy anh trả tôi bao nhiêu? Tình nhân hay búp bê gì đó cũng được trả tiền mà!" Cô giương mắt nhìn anh.
"Cô nên nhớ là cô đang cầu xin tôi, đừng có đòi hỏi trả treo làm tôi đổi ý."
"Không, không. Tôi nghe anh, tôi sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn." Cô cúi đầu xuống, hai tay bấu vào đùi.
Mười hai giờ mười chín phút, Nguyễn Ân theo Trần Trình đến một ngôi nhà kiểu cỗ nằm gần sông. Căn nhà được dựng lên chủ yếu bởi gỗ và bốn bức tường được ốp bằng kính.
Vừa vào bên trong, anh đã ra lệnh cho cô vào phòng ngủ, tắm rửa rồi ngồi trên giường đợi anh.
Cô không phản đối, vì anh đã hứa nếu cô ngoan anh sẽ để Nguyễn Đại Vỹ được ra ngoài.
Đối với cô, trinh tiết không phải là thứ quan trọng. Ngày trước, cô sẽ rất xem trọng nó, nhưng bây giờ thì không còn nữa. Lúc này cô rất muốn khóc, cô muốn oán trách Nguyễn Đại Vỹ, cô còn cầu xin lòng thương xót của Chúa, xin Ngài rủ lòng thương khiến Trần Tông để cô yên.
Và Chúa đã thương xót cô, ít nhất là đêm nay.
Trần Tông không đến tìm cô. Buổi sáng hôm sau, cô tìm thấy chìa khóa nhà trên tủ gỗ đựng giày gần cửa ra vào. Cô mặc lại bộ đồ hôm qua, lại đến thăm Nguyễn Đại Vỹ.
"Nói chuyện với mẹ đi, hôm qua em hứa với mẹ sẽ kêu anh gọi về cho bà." Cô mở điện thoại, bấm số gọi bà Nguyễn. Sau đó bật loa ngoài để Đại Vỹ có thể nghe được.
"Tiểu Ân à con? Con gặp anh trai chưa?" Giọng bà đầy lo lắng.
Nguyễn Đại Vỹ nuốt khan, giọng anh lạc hẳn đi. "Con đây mẹ!"
Vừa nghe được tiếng con trai, bà mừng rỡ khôn xiết, bà hỏi anh ti tỉ thứ, phải gần nữa tiếng sau, anh mới khiến bà ngưng hỏi được.
"Con hứa làm xong dự án này con sẽ đón ba mẹ lên đây, ba mẹ đừng lo quá! Nhé!" Anh nói.
Bà Nguyễn sụt sùi, dặn anh ăn uống đầy đủ, dặn cô đi đường cẩn thận.
"Có tiến triển gì không? Em gặp được anh trai Đinh Hương chưa?" Nguyễn Đại Vỹ đột nhiên hỏi khiến cô hơi bất an.
"À, em đang nhờ bạn, cậu ta nói sẽ tìm cách giúp." Cô không nhìn thẳng vào mắt anh.
Hai người nói qua nói lại đôi ba câu rồi cô ra về. Cả ngày cô bận rộn chạy tới chạy lui mấy văn phòng luật sư nhờ tư vấn, hoặc là họ ra giá rất cao, hoặc là họ không nhận xin giảm hạn tù cho Nguyễn Đại Vỹ. Nghe vậy, cô chẳng còn tâm trí bỏ gì đó vào bụng, cứ nghĩ đến việc Nguyễn Đại Vỹ còn trong tù và mẹ cô đang hao gầy vì trông ngóng đứa con trai, cô lại ngồi không yên.
Đến chập tối, trên đường quay về nhà trọ, cô nhận được tin nhắn từ số máy lạ. Nhưng cô lập tức đoán ra được chủ nhân của số máy đó thông qua nội dung của nó. "Cô không muốn cứu anh trai nữa à?". Thế là cô lật đật kêu xe chạy về hướng ven sông.
Để nhớ được địa chỉ của căn nhà này quả thực là một kì tích đối với cô. Xưa nay cô vốn được mệnh danh là não cá vàng, không thể nhớ được địa chỉ nhà hay đường đi. Đến nơi, cô thở phào nhẹ nhõm vì không bị lạc, thay vào đó là sự lo lắng.
Cô nhẹ nhàng mở cửa, Trần Trình đứng cạnh sô pha, quay lưng lại với cô. Trong nhà chỉ bật mỗi chùm đèn pha lê trên đầu, còn lại chìm trong bóng tối.
"Tôi... về rồi!" Nguyễn Ân lên tiếng, rụt rè bước từng bước chậm rãi về phía Trần Tông.
Nghe thấy tiếng cô, anh quay ngoắt lại, nhìn cô đầy giận dữ. Anh chẳng nói chẳng rằng, lôi cô lên tầng trên, đi xuyên qua bóng tối tiến về phía phòng ngủ.
Cô nhận ra điều chẳng lành, mặt trắng bệch ra, đầu óc bắt đầu vận động để tìm cách trì hoãn chuyện này lại.
"Khoan đã, tôi... tôi... chưa tắm."
Trần Tông chợt dừng bước, anh quay đầu nhìn cô, nhưng vì đứng trong tối nên cô không rõ biểu cảm lúc này của anh là gì.
Bỗng nhiên anh bật cười, tiếng cười nghe hơi đáng sợ. "Được thôi, muốn tắm chứ gì?" Anh nghiến răng, phát ra từng chữ một.
Anh lại lôi cô vào phòng ngủ, lần này thì đèn được bật lên sáng trưng. Cánh tay bị anh nắm vô thức giằng lại. Nhưng anh không chần chừ lâu, ngay lập tức túm tay cô, đẩy vào phòng tắm.
Bàn tay anh lướt trên hàng cúc áo một cách vội vã, anh ném đồ của mình bừa ra sàn phòng tắm. Cô nhìn anh cởi đồ, hơi hoảng sợ, bước lùi về phía sau cho đến khi không lùi được nữa.
"Cởi ra." Giọng anh hơi gắt lên, đưa tay mở vòi nước hoa sen.
Nguyễn Ân hít một hơi sâu, đã đến nước này thì chẳng có gì phải sợ nữa. Chịu đựng một lần thôi, cô tự nhủ. Hai tay bắt đầu chạm lên cúc áo thứ nhất, mở bung nó ra.
Nhìn hành động chậm chạp của cô, Trần Tông càng bực bội hơn. Anh thẳng tay kéo toẹt một cái, áo sơ mi của cô mở tung ra, sau đó anh lột trần cô ra một cách thô lỗ.
Anh đẩy cô vào tường, đứng dưới vòi nước ấm áp. Ngực cô bị đè sát vào tường, hơi đau nhức, cảm giác tủi nhục khi bị anh nhìn thấy cơ thể chưa tan đi thì cảm giác nhục nhã khi bị người ta xâm chiếm tràn tới. Cô cắn môi chịu đau, thực sự rất đau, đau đến nỗi nước mắt cô trào ra, đau đến nỗi cô muốn chửi thề.
Dưới dòng nước ấm áp, hai cơ thể hòa vào nhau, sự mạnh mẽ của người đàn ông khiến cô gái cắn chặt môi, không dám mở miệng kêu đau vì sợ. Trần Tông vào trong cô có hơi khó khăn, anh nghĩ anh làm cô chảy máu rồi, không biết dòng máu đó là của màng trinh hay là do anh vào làm cô đau. Khi thấy dòng máu đỏ hòa cùng làn nước chảy xuống đùi cô, tâm trạng bực bội của anh mới dịu xuống đôi chút, nhưng động tác thì vẫn thô lỗ như vậy.
Sau cái rùng mình, anh đẩy cô ra, mặt không cảm xúc với lấy cái khăn tắm quấn quanh người, bỏ đi mà không nói lời nào.
Nguyễn Ân ngã quỵ xuống sàn, cô chẳng cảm thấy thích thú gì với chuyện này, sau cuộc mây mưa, cô chỉ cảm thấy đau rát và... nhục nhã. Có phải cô gái kia cũng có cảm giác như vậy không? Cô nghĩ là không, cô ấy nhất định cảm thấy nhục nhã hơn, vì ít ra việc này là do cô tự nguyện, còn cô ấy thì không. Bấy giờ Nguyễn Ân mới bật khóc. Cô ngồi co ro trong góc, khóc đến khi hai mắt sưng lên không mở ra nổi mới chịu ngừng. Cô tắt vòi nước, cố gắng đứng trên đôi chân của mình, khoác tạm cái áo choàng tắm rồi leo lên giường với đầu tóc ướt nhẹp. Bầu trời đầy sao, phải chi bây giờ đang ở nhà, lúc đó cô có thể nằm ngắm sao mà không nghĩ ngợi hay lo sợ điều gì.
Có chú chim nhỏ đậu bên cửa sổ, nó gọi thêm vài người bạn tới, chúng hót lên vài tiếng rồi bay vụt đi. Cùng lúc Nguyễn Ân tỉnh dậy, cô nhìn đồng hồ điện tử đặt trên bàn, chỉ mới hơn năm giờ sáng. Cô chuyển mình, cảm giác đau rát giữa hai chân nhắc nhở bản thân cô vẫn còn chuyện phải làm.
Thế là cô lục tìm trong tủ đồ, thấy có vài bộ quần áo của nữ nên cô mượn tròng vào người. Sáu giờ hơn, cô đứng ở chân cầu thang đợi Trần Tông xuất hiện. Chờ mãi chờ mãi, rốt cuộc Trần Tông cũng xuất hiện, anh vừa nhìn thấy cô đã tỏ ra khó chịu.
"Anh trai tôi..." Cô nhìn anh, bắt gặp ánh mắt như muốn giết người của anh, cô không dám nói thêm gì nữa.
"Ai cho phép cô mặc đồ này? Hả?" Anh ta hằn học với cô, đưa tay lên chỉnh lại cổ áo sơ mi.
Nguyễn Ân không dám trả lời, cô biết mình không nên xuất hiện như thế này.
"Cởi ra ngay, cô không đủ tư cách chạm vào đồ này!" Anh nghiến răng, đẩy cô ngã xuống đất.
"Tôi xin lỗi." Nguyễn Ân cúi đầu, cô biết mình sai khi chạm vào đồ của người khác, nhưng không mượn đồ này thì cô chẳng biết ra ngoài với bộ dạng thế nào nữa.
"Chuyện anh cô, tôi hứa thì sẽ làm. Còn cô cũng nên biết mình phải làm gì. Khôn hồn thì ngoan ngoãn ở yên đây cho tôi. Đồ nhà quê!" Nói xong, Trần Tông bỏ đi, trước khi đi anh còn đóng sầm cửa lại như báo cho cô biết anh đang cực kì cực kì tức giận.
Quả thực Trần Tông đã giữ lời hứa. Lúc quá trưa, Nguyễn Đại Vỹ gọi điện cho cô, báo rằng anh được thả, còn hỏi cô làm cách nào hay đến vậy. Cô bảo rằng nhờ một người bạn có ba làm thẩm phán, họ phải tốn nhiều công sức giúp đỡ nên cô phải giúp lại họ. Cô nói dối rằng mình phải ra nước ngoài giúp cho chi nhánh bên đó phát triển ổn định. Ban đầu Đại Vỹ không tin, anh nghĩ với bằng cấp trung bình của cô sao lại được đưa ra nước người làm, cô nói việc này không khó lắm nên người bạn kia mới nhờ cô. Anh tin ngay, không hỏi thêm gì, trước khi cúp máy còn lặp lại lời thề chăm sóc ba mẹ thật tốt để cô yên tâm.
Nguyễn Ân ngồi thừ ra một lúc, cô phải đến chỗ trọ thanh toán rồi thu dọn quần áo, không thể cứ mặc đồ của người khác như vậy được.
Thu dọn đồ đạc xong xuôi, cô ngồi xe bus về lại căn nhà gỗ kia. Trong căn nhà lúc này đã có thêm một người phụ nữ trung tuổi. Bà ta nhìn cô, cười hiền hậu.
"Chào cô gái!"
Cô gật đầu chào lại, không biết xưng hô thế nào nên cứ ấp úng.
"Gọi là dì Phương nhé! Cô gái tên gì?" Dì Phương lại gần vỗ vai cô.
"Con tên Nguyễn Ân, ba mẹ hay gọi con là tiểu Ân." Cô cười, vì khi nhìn vào mắt dì Phương, cô cảm thấy bình yên.
"Cậu Trần kêu dì tới đây, con có cần gì thì nói dì biết nhé, đừng ngại!" Dì Phương nắm tay cô, vỗ về đầy quan tâm.
Vài ngày kế đó, ngày nào cô cũng gọi điện về cho mẹ bằng thuê bao quốc tế. Nghe trong điện thoại thì giọng mẹ cô vui hơn hẳn, nhờ vậy mà cô yên tâm hơn một chút.
Mười ngày trôi qua, Trần Tông không hề xuất hiện. Ngày qua ngày cô cứ nơp nớp lo sợ anh sẽ quay về, lúc đó chắc cô chẳng còn thảnh thơi ngồi trò chuyện cùng dì Phương.
Đến ngày thứ mười một, theo lời giới thiệu của dì Phương thì người này là bác sĩ. Cô ấy lớn hơn Nguyễn Ân vài tuổi, hôm nay cô ta đến để khám phụ sản cho cô.
Mặc dù là phụ nữ với nhau nhưng cô vẫn rất ngại khi bị người lạ nhìn chằm chằm vào chỗ riêng tư.
Cô hỏi bác sĩ Đào tại sao lại khám cho cô. Cô ấy chỉ trả lời qua loa là có người nhờ.
Làm một loạt các khám nghiệm, cô ấy nói rằng cô không bị gì cả, rồi cô ấy ra về.
Buổi tối ngày thứ mười hai, dì Phương đã đi nghỉ, phòng của dì ấy nằm gần bếp, cách xa so với phòng cô. Cô đang nằm trên sô pha xem ti vi thì nghe tiếng chìa khóa tra vào ổ, dây thần kinh cô căng lên ngay lập tức.
Nguyễn Ân quay đầu, bắt gặp gương mặt đã nhiều ngày không thấy và cũng không mong nhìn thấy. Trần Tông ném chìa khía lên tủ đựng giày, tháo cà vạt, ném áo khoác xuống sàn. Anh lại cười điệu cười đáng sợ, môi hơi nhếch lên, ánh mắt như thiêu cháy cô.
Hôm nay cô mặc cái áo ngủ rộng thùng thình khiến chân cô đặc biệt nhỏ. Anh đến gần cô, cơ thể anh tỏa ra mùi khói thuốc lá. Cô không thích mùi này nên quay mặt đi.
"Đồ nhà quê!" Anh gọi. "Búp bê à!"
Cô phát hiện, anh rất hay mắng cô, câu nào phát ra cũng gọi cô là "Đồ nhà quê" hoặc là "Đồ đàn bà vô liêm sỉ". Cô không thích những vẫn chịu đựng để yên cho anh nói.
"Cảm ơn anh!" Giọng cô lí nhí.
Âm thanh đó như ngàn mũi dao châm chích vào lòng ngực anh, rất êm tai.
"Nói em không bao giờ rời xa tôi." Trần Tông bóp mặt cô. "Nói mau!" anh quát, cô giật nảy cả người.
"Tôi không bao giờ rời xa anh!" Cô nói theo lời anh yêu cầu.
Chỉ cần có vậy, Trần Tông thả cô ra anh lê từng bước nặng nề về phòng mình.
Sáng sớm, Nguyễn Ân lại bị đánh thức bởi vài chú chim bên ngoài khung cửa sổ. Cô phát hiện có ai đó đang sờ soạng cơ thể cô.
Bàn tay kia luồn vào trong áo ngủ của cô, vuốt ve tấm lưng trần, dường như chưa thấy đủ, bàn tay di chuyển ra phía trước, xoa bóp chỗ mềm mại.
Không rõ anh ta vào đây từ lúc nào, nhưng bây giờ cô sắp phải chịu đựng sự đau đớn do anh ta gây ra thêm một lần nữa. Chưa chịu dừng lại, bàn tay đó lại men theo đường cong bí ẩn, đến nơi rậm rạp hơn. Ngón tay anh di chuyển, cơ thể cô run lên. Môi anh hôn nhẹ vào cổ cô, cùng lúc một ngón tay tràn vào bên trong cô. Nguyễn Ân thở hắt ra, hai mắt mở to, cơ thể quằn quại vì cảm giác mới lạ.
Lần đầu tiên Trần Tông không làm như vậy, anh trực tiếp vào trong cô, không có khúc dạo đầu. Ngón tay anh khuấy động bên trong, xoay từng vòng rồi tăng tốc một cách thô lỗ. Nguyễn Ân bùng nổ, bụng dưới cô co thắt lại từng đợt. Một giọt nước mắt rơi ra khỏi khóe mắt cô.
"Thích không?" Trần Tông hỏi, anh lấy khăn giấy lau chất dịch trên tay.
Nguyễn Ân đỏ mặt, cô thừa nhận mình thích cảm giác đó nhưng không nói ra.
"Cô nghĩ tôi làm vậy vì khoái cảm của cô à?" Gương mặt anh trở nên xấu xa, lúc này lại nói mấy lời cay nghiệt như vậy. "Tỉnh lại đi, tôi đang muốn cô cảm thấy xấu hổ khi bị người khác chạm vào mình, khi bị người khác nhìn thấy bộ dạng quằn quại của mình. Cô không nhận ra sao?"
Nguyễn Ân ngồi dậy, cô hiểu những gì anh nói và cô cảm thấy nhục nhã kinh khủng. Khóe mắt cô đỏ hoe, cô bước xuống giường tính bỏ đi thì bị vâu nói của anh kéo giật lại. "Muốn đi thì cứ đi đi, tôi không cản đâu, chỉ không biết anh trai cô sẽ thế nào thôi!"
Câu nói như nhắc nhở cô, điều kiện để anh trai cô được ra tù sớm, để cô nhịn nhục chịu đựng mọi điều từ anh.
"Tôi xin lỗi!" Cô nói khẽ, cố nuốt nước mắt vào trong.
Trần Tông lại nhả ra mấy câu sỉ nhục cô trước khi rời khỏi phòng.
Chiều hôm đó, dì Phương và cô vẫn ngồi ở ngoài sân, dưới tán che lớn, uống trà hàn huyên. Kì lạ là dì Phương không hỏi lý do tại sao cô ở đây. Nhưng cô lại tò mò trước đây có cô gái nào từng ở đây không?
"Dì Phương, trước đây từng có người phụ nữ nào ở đây không?" Cô hỏi.
"Hả?" Dì cố tình không nghe câu hỏi của cô.
Cô lặp lại câu hỏi, lúc này dì Phương không né tránh nữa. "Có một cô gái từng sống ở đây cùng cậu Trần. Khoảng bốn năm trước." Dì bắt đầu kể. "Hai người họ rất yêu thương nhau, suốt ngày cười cười nói nói rất ghen tị. Nhưng không hiểu tại sao cô gái đó lại bỏ đi. Hôm đó hai người họ cãi nhau rất lớn, giằng co qua lại rồi cô gái nói "Em yêu Nguyễn Đại Vỹ mất rồi! Buông tha cho em đi." Từ đó cậu Trần trở nên lạnh lùng, tôi cũng được điều về biệt thự chính, không gặp cậu ấy một thời gian dài."
Nghe thấy tên anh trai trong câu chuyện, cô hơi giật mình. "Nguyễn... Nguyễn Đại Vỹ là ai ạ?"
"Là bạn thân của cậu Trần. Cậu ta thường đến đây chơi lắm!" Dì Phương nhìn xa xăm. "Cậu ta nhìn cũng đẹp trai lắm, khí chất cũng phong độ." Dì ấy cười.
Nụ cười gượng gạo nở trên môi cô.
"Dì phát hiện giọng nói của con khá giống Cao Thanh Nhã, bạn gái cũ của Trần Tông. Thật sự rất giống!" Câu nói của dì Phương khiến cả hai trở nên gượng gạo.
Cô như hiểu ra gì đó, suy nghĩ ấy khiến cô hơi đau lòng.
Dưới ánh nắng ráng chiều, Nguyễn Ân dựa đầu vào vai dì Phương, muốn khóc nhưng lại nhịn, và mãi nghĩ về chuỗi ngày dài đau khổ phía trước.