Ngày hôm sau.
Hạ Tuyết Duyên không đi làm. Hà Mẫn Nhu gọi điện, cô lười nhác nghe máy.
"Cậu bệnh hả?" Giọng cô đầy quan tâm.
"Không. Chỉ là không muốn đi làm nữa!" Cô hờ hững trả lời, đứng bên cửa sổ ngắm thành phố rộng lớn.
"Nghỉ luôn hả? Có chuyện gì vậy?" Mẫn Nhu hốt hoảng.
"Đừng lo quá. Ba tôi già rồi, tôi muốn ở gần ông hơn, chẳng có chuyện gì to tát đâu!"
"Có phải Trần Trình..." Mẫn Nhu ngập ngừng. "Nếu vì anh ta thì thôi đi. Mình bảo chồng mình giới thiệu chỗ khác cho cậu."
Hạ Tuyết Duyên gượng cười. "Cảm ơn đã quan tâm, nhưng tôi quyết rồi! Đừng nói với ai, tôi không muốn Trần Trình biết, có lẽ chiều nay tôi sẽ đến công ty, nộp đơn thôi việc!"
"Hạ Tuyết Duyên..." Giọng Hà Mẫn Nhu nhỉ dần.
"Lâu rồi chúng ta không đi chơi cùng nhau, hẹn tối nay nhé! Tôi bao!"
Họ tán gẫu thêm vài câu rồi cúp máy. Cô tranh thủ thu dọn đồ đạc, quần o cũng chẳng bao nhiêu, nhét vừa đầy một túi lớn. Mấy thứ khác cô bán lại cho cửa hàng bán đồ cũ.
Đến chiều, cô sửa soạn đến công ty. Chị Thanh vừa thấy cô thì mừng rỡ khôn xiết. Nhưng ngay khi cô đặt đơn xin thôi việc lên bàn, chị Thanh liền sa sầm mặt mày.
Thời gian qua cảm ơn chị rất nhiều!" Cô gập người cúi sâu.
"Em chê công ty trả lương ít à?" Chị Thanh bực bội.
"Không. Em muốn về chăm sóc ba nên..." Cô siết chặt dây túi xách.
Chị Thanh im lặng rất lâu, sau đó mới mở miệng. "Để chị viết cái đơn giới thiệu cho em. Về đó nếu thấy khó khăn quá thì quay lại đây!"
Hạ Tuyết Duyên rưng rưng nước mắt, cô không ngờ rằng quyết định của mình lại khiến chị Thanh đau lòng đến vậy. Nhưng thà như vậy còn hơn việc cô phải ngày ngày lo sợ Trần Trình đến tìm mình bất cứ lúc nào.
Tan làm, cô hẹn Hà Mẫn Nhu ở quán bar gần công ty. Khi Mẫn Nhu đến thì Hạ Tuyết Duyên đã say mèm, miệng thì cứ lẩm bẩm gọi tên Trần Trình. Cô gọi cho Lâm Hiên, hỏi anh có quen biết Trần Trình không. May mà có làm ăn qua nên quen biết, thế là cô gọi cho Trần Trình.
Trần Trình từ công ty chạy sang, anh chau mày nhìn Hạ Tuyết Duyên nằm bẹp dí trên ghế sofa.
"Lẽ ra tôi không nên gọi anh, nhưng..." cô nhìn Hạ Tuyết Duyên. "...tôi nghĩ hai người có uẩn khúc gì đó, nhân dịp này giải quyết luôn đi. Cậu ấy nói ngày mai sẽ chuyển đi. Đây là cơ hội cuối của anh rồi đó!"
Trần Trình bước đến đỡ Hạ Tuyết Duyên ngồi thẳng lên, để cô dựa vào người mình. "Cô có địa chỉ nhà Tuyết Duyên không?"
"Có, đợi chút tôi ghi cho anh!" Mẫn Nhu lấy ra một tờ giấy nhớ, ghi rõ địa chỉ cùng mật khẩu nhà Hạ Tuyết Duyên rồi đưa cho Trần Trình.
"Cảm ơn. Để tôi kêu tài xế đưa cô về!" Trần Trình nói.
"Không cần đâu, lát nữa chồng tôi đến đón tôi rồi!" Cô từ chối.
Trần Trình theo địa chỉ Hà Mẫn Nhu đưa mà tìm nhà Hạ Tuyết Duyên. Cô vẫn ngủ say trong lòng anh. Trợ lí An mở cửa giúp anh, sau đó đóng cửa ra về.
Anh đặt cô lên giường, đắp mền giúp cô rồi đi rửa mặt.
Nửa đêm cô đột nhiên tỉnh giấc, vùng vằng khó chịu, cứ đưa tay cố mở khóa áo ngực ra. Trần Trình thấy cô chật vật liền muốn giúp. Anh giữ tay hai tay cô lại bằng một tay, tay kia luồn vào trong áo gỡ khóa áo ngực giúp cô. Lần thứ hai tỉnh giấc trong đêm, cô vừa khóc vừa gọi tên anh. Bàn tay anh khẽ lau từng giọt nước mắt chảy ra, môi anh lần đến môi cô, hôn rất lâu và rất sâu.
Người đàn ông gần bốn mươi, vẫn giữ lấy sự trong trắng của mình, nghe có vẻ buồn cười nhưng lại là sự thật, chỉ hiếm hoi vài lần nhớ cô, anh không cưỡng lại được lượng hormone chạy khắp cơ thể mới tự giải quyết vấn đề, ngoài ra anh chưa từng quan hệ với bất cứ người phụ nữ nào.
Bốn năm trước, mẹ anh mất, sức khỏe của ba anh không còn tốt như trước nữa, thế là anh quyết định đi tìm Hạ Tuyết Duyên. Anh hỏi thăm khắp khu phố cũ nhưng chẳng ai biết chính xác cô ở đâu, có người nói cô lên thành phố làm việc cho công ty lớn, ông Hạ suốt ngày khoe con gái thế này con gái thế kia. Với chút ít thông tin đó, anh đã lên thành phố, thu mua rất nhiều công ty chuyên về Dịch thuật, rồi tìm kiếm trong danh sách nhân viên của công ty cái tên Hạ Tuyết Duyên. Suốt bốn năm ròng như thế, anh chẳng mảy may để ý đến số lượng công ty mình mua ngày một tăng lên, anh chỉ mong tìm ra cái tên anh hằng mong nhớ. Và... Cuối cùng cũng tìm thấy. Không phải tự nhiên mà anh chọn phòng của cô để thăm, anh đến là vì cô.
Anh biết mình quá đáng, từ chối tình cảm của một cô gái tuổi mới lớn một cách tuyệt tình như thế là quá đáng, hơn nữa còn là cô gái đã mang lại động lực sống cho anh.
Trần Trình ngắm nhìn gương mặt say ngủ của Hạ Tuyết Duyên. Bàn tay anh luồn vào tóc cô, không kiềm lòng nỗi lại cúi xuống nhấm nháp bờ môi mềm mại ẩm ướt.
Hạ Tuyết Duyên giật mình tỉnh dậy. Đầu cô hơi choáng váng, cô cảm thấy môi mình hơi đau nhức. Cái áo ngực bị đẩy lên trên, cô mơ màng thò tay vào trong áo, kéo hai dây áo ra khỏi tay rồi rút áo ngực ném xuống cuối giường. Cô chẳng nhớ nổi chuyện gì xảy ra ngày hôm qua, không biết mình về bằng cách nào.
Nằm lăn qua lăn lại trên giường hai lần rồi mới chịu rời bỏ tấm chăn ấm áp. Cô theo quán tính rút đại một bộ đồ trong vali, kèm theo quần lót vắt trên vai, bước vào phòng tắm.
Một lúc sau, cô mở cửa phòng tắm bước ra, cầm cái khăn lau tóc. Định bụng sẽ gọi điện thoại cho ba, báo lát nữa cô về. Đang loay hoay tìm điện thoại thì cô phát hiện có áo khoác của đàn ông nằm trên cái ghế cô thường ngồi đọc sách. Cô giật mình nhìn khắp phòng, cố tìm kiếm bóng hình đó, và cô đã tìm thấy.
Trần Trình ngồi bên ngoài ban công, trên tay cầm tách cà phê còn bốc khói. Lúc nãy nghe thấy tiếng động, anh quay đầu nhìn thì thấy cô đã dậy. Mọi chuyện cô làm đều bị anh thu hết vào tầm mắt. Cuộc sống thường ngày của cô mới đáng yêu làm sao. Anh nghĩ thầm.
Hạ Tuyết Duyên nhìn anh chằm chằm, còn anh vừa mỉm cười vừa bước vào trong, tiến lại gần cô. Chân cô như bị đóng chặt vào sàn nhà, nhìn thấy anh ngày càng gần mình nhưng không thể chạy đi được.
"Chào buổi sáng!" Anh hôn lên trán cô. "Anh có pha cà phê cho em, cùng uống nhé!"
Trần Trình một tay cầm tách cà phê của mình, tay kia nắm tay cô dẫn ra ngoài phòng khách. Anh ấn cô ngồi xuống ghế, rót cho cô một tách rồi ngồi xuống đối diện với cô.
Hạ Tuyết Duyên không dám nhìn anh, cô cảm thấy xấu hổ với loạt hành động ngớ ngẩn của mình lúc mới ngủ dậy.
Đột nhiên Trần Trình hỏi, "Em còn yêu anh không?"
Cô đỏ mặt, vỏ bọc lạnh lùng đã biến mất tự bao giờ. "Còn." Cô thủ thỉ, nước mắt lưng tròng.
"Có nhớ anh không?" Anh lại hỏi.
"Có." Đầu cô cúi xuống thấp hơn, cả cơ thể co rúm lại.
"Có yêu anh không?" Anh lặp lại câu hỏi.
"Có." Cô trả lời.
Anh hỏi cô mấy lần như vậy khiến tâm trạng cô tốt hơn hẳn. Rồi bất ngờ anh hỏi. "Có kết hôn với anh không?"
Cô không ngờ anh đổi câu hỏi, nhưng vì theo quán tính nên cô trả lời chữ "Có" rất to và rõ ràng. Khi định thần lại, cô mới phát hiện mình bị sập bẫy. Ngay lúc đó anh đã chìa ra chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, không nói không rằng đeo vào ngón áp út bên tay trái cho cô.
Mọi chuyện xảy đến quá nhanh, cô thấy hoang mang với lời cầu hôn của anh. Cô nhìn gương mặt rạng ngời hạnh phúc của Trần Trình mà lòng càng thêm rối bời. Thế là cô rút tay lại, ngón tay lướt trên viên kim cương.
"Trần Trình, em xin lỗi." Cô ngước nhìn anh. "Anh không nghĩ là mình vội vàng quá sao? Chúng ra vừa gặp lại nhau được hai ngày, và bây giờ anh muốn cưới em?"
"Phải!" Anh nghiêm túc, có phần lo lắng khi cô xin lỗi mình.
"Có chuyện gì xảy ra với anh vậy? Nếu anh thực sự yêu em, tại sao không chấp nhận tình cảm của em? Tại sao bỏ đi mà không chào tạm biệt?" Cô chồm người tới trước.
Anh cúi nhìn cái nhẫn trên ngón tay cô. Muốn nói nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Hạ Tuyết Duyên tháo cái nhẫn ra, trả lại cho Trần Trình. "Có phải vợ anh vừa li hôn với anh không? Cho nên anh mới tìm đến em để lấp đầy nỗi nhớ? Anh không nhận ra à? Em đã hai mươi tư tuổi rồi, không còn là cô bé mười tám tuổi bị anh làm tổn thương nữa, em trưởng thành rồi!"
Cô đẩy ghế đứng dậy, khoanh tay đứng trước bệ cửa sổ.
"Em đang trả thù anh đấy à?" Trần Trình đứng sau lưng cô, thì thầm vào tai cô.
Cô quay lại, gương mặt họ cách nhau chỉ vài xen-ti-mét.
"Còn nữa. Anh chưa từng kết hôn!" Trần Trình nhấn mạnh từng chữ, quai hàm anh đanh lại như đang kiềm chế cơn giận.
"Anh đi đi, em không muốn gặp anh nữa!" Cô đẩy anh ra, né sang một bên để vào phòng ngủ.
Trần Trình đi theo cô, anh kéo cô lại, bắt cô đối diện với anh. "Hạ Tuyết Duyên!" Anh gằn từng chữ. "Em trở nên bướng bỉnh như vậy từ bao giờ vậy hả? Anh đang nói chuyện nghiêm túc với em mà em lại tỏ thái độ quái quỷ gì đây?"
"Anh Trần. À không. Giám đốc Trần. Bây giờ tôi không còn là nhân viên của anh nữa. Xin anh tự trọng cho!" Cô cố thoát khỏi tay anh, vùng vằng mãi anh mới chịu buông.
"Nghe này, anh xin lỗi, chuyện năm đó hoàn toàn là lỗi của anh, nhưng em phải biết mấy năm qua anh sống rất khổ sở... Hạ Tuyết Duyên... Anh xin lỗi!"
Vừa nói anh vừa quỳ xuống dưới chân cô, cúi đầu nhận lỗi như một đứa trẻ đang chịu phạt. Cô lập tức quỳ xuống với anh, nâng mặt anh lên. "Anh làm gì vậy hả?"
"Anh sai rồi, anh xin lỗi, anh thực sự xin lỗi. Xin em, xin em đừng đối xử như vậy với anh! Xin em..." Trần Trình gần như bật khóc, giọng anh nghẹn ngào đến tội lỗi.
Bàn tay nhỏ bé của cô áp lên gương mặt anh. Cô không ngờ anh lại yếu đuối đến thế. "Anh đừng như vậy, đứng lên đi!" Cô kéo anh đứng dậy.
Trần Trình không chịu đứng dậy, anh cứ quỳ ở đó, đầu cúi thấp, không nói không rằng.
"Trần Trình!" Cô lo lắng gọi anh mấy lần. "Anh... đừng như vậy..." Cô thở dài, không biết nên nói gì.
Sau một vài nỗ lực lôi kéo anh đứng lên nhưng bất thành, cuối cùng cô đành thủ thỉ với anh.
Hạ Tuyết Duyên nắm lấy tay Trần Trình, vuốt ve từng ngón tay thon dài của anh. "Anh Trình, anh ngồi lên nghe em nói được không?"
Trần Trình lắc đầu, mặt vẫn cúi gầm xuống. "Đừng từ chối anh, xin em..."
"Nhưng..." Hàng lông mày của cô nhíu lại, không biết nên dùng từ ngữ gì để nói ra tâm trạng lúc này của mình.
"Em muốn anh làm thế nào em mới tha thứ cho anh? Em nói đi, anh sẽ làm, anh sẽ làm mọi thứ để em ở bên cạnh anh." Anh nói mà không nhìn cô.
Từ muôn thuở đã thế, người phụ nữ luôn vị tha cho người đàn ông, họ cam chịu mọi thứ, họ chấp nhận để người đàn ông lăng nhăng bên ngoài, miễn sao đến cuối cùng anh ta về với vợ con. Lúc đó Hạ Tuyết Duyên nghĩ rằng, Trần Trình đã bỏ rơi mình tận hai lần, ít nhất cô cũng một lần để anh cảm nhận cảm giác bị bỏ rơi là thế nào. Nhưng với những gì đang diễn ra trước mắt, với cái tình cảm cô dành cho anh không hề thay đổi suốt sáu năm qua, cô đã bị lung lay.
"Được rồi, anh đứng lên đi. Em cần thời gian suy nghĩ về vấn đề này."
"Không, đừng suy nghĩ gì cả, hãy tin anh, anh không chịu nổi khi em rời xa."
"Em hứa, em không đi đâu cả, em vẫn sẽ ở đây. Được chứ?" Cô chạm vào cánh tay anh, bóp nhẹ.
"Thật không?" Anh ngước lên nhìn cô, ánh mắt anh như xoáy sâu vào tâm hồn cô.
Cô gật đầu thay cho câu đồng ý. Trần Trình ôm chầm lấy cô, siết chặt trong vòng tay mình.
Họ ôm nhau rất lâu, đến khi bụng cô sôi lên vì đói anh mới chịu buông ra.
"Kiếm gì ăn thôi!" Anh áp tay mình lên má cô, ngắm nghía gương mặt mà mỗi đêm anh đều mong nằm mơ gặp được. "Đến chỗ anh nhé!"
Cô cười dịu dàng. "Anh đang kêu em dọn đến ở với anh đấy à?"
"Có lẽ vậy." Anh chồm tới hôn cô, nụ hôn rất nhẹ nhưng lại rất lâu.
"Em không muốn. Em muốn mọi thứ diễn ra từ từ!" Cô nhìn môi anh đầy thèm khát.
"Vậy thì anh dọn đến chỗ em." Trần Trình bật cười khúc khích. Đây mới chính là Trần Trình mà cô biết, không phải là chàng trai đa sầu đa cảm lúc nãy.
Sau khi ăn sáng, Trần Trình bảo về nhà thay đồ, kêu cô ở nhà đợi anh. Cô hỏi đợi làm gì. Anh chỉ cười mà không tiết lộ.
Gần trưa, Hạ Đông Vũ gọi điện cho cô.
"Chị. Lúc nãy dượng gọi cho em, bảo là mẹ bị tai nạn, mà bệnh viện lại hết máu, dượng kêu chị em mình ghé sang xem thế nào."
"Mẹ đang ở đâu?" Đầu óc cô muốn nổ tung. Mẹ cô đâu biết chạy xe, sao lại bất cẩn để bị tai nạn như vậy.
"Ở bệnh viện tỉnh. Họ đang tìm nguồn máu từ các bệnh viện lận cận, nhưng không mấy khả thi. Chị đến liền nhé!" Hạ Đông Vũ nói rất nhanh, thằng bé có vẻ hơi hoảng loạn.
"Được rồi, chị đến ngay đây!"
Cô cúp máy, xỏ đại đôi giày rồi xuống nhà bắt taxi đến thẳng bệnh viện tỉnh K. Đi gần một tiếng mới tới nơi. Cô trả tiền xong xuôi rồi chạy vào phòng cấp cứu. Y tá lấy mẫu máu của hai chị em cô mang đi xét nghiệm. Một lúc sau, y tá thông báo máu của cô có thể truyền cho mẹ cô, bảo cô đi theo họ khử trùng rồi vào phòng phẫu thuật. Cô chẳng nghĩ nhiều, cứ làm theo những gì họ yêu cầu để cứu mẹ cô.
Khi cô tỉnh dậy, thấy mình nằm trong phòng bệnh, cánh tay đang truyền dịch.
"Chị tỉnh rồi à?" Hạ Đông Vũ chạy đến bên cạnh chị gái, đỡ cô ngồi tựa vào thành giường.
"Mẹ sao rồi?" Cô hỏi, đầu hơi choáng váng.
"Mẹ ổn rồi, may mà có chị." Hạ Đông Vũ rót nước cho cô. "Dượng đi mua ít đồ bổ cho chị rồi!"
Từ đằng sau Hạ Đông Vũ, một cô gái tuổi mới lớn rụt rè xuất hiện.
"Em chào chị!" Cô gái nhỏ lễ phép chào Hạ Tuyết Duyên. Cô ta là em cùng mẹ khác cha của cô. Là đứa con gái được mẹ cô và dượng hết mực cưng chiều. Nó vừa mến vừa sợ cô. Cô chẳng biết tại sao nó sợ mình, càng chẳng hiểu nổi mình có gì để nó mến. Mỗi lần về thăm mẹ, Chiêu Dương đều lẽo đẽo đi theo cô, chỉ cần cô quay lại nhìn là con bé liền trốn đi. Năm nay nó mới mười bảy tuổi. Cô nhìn thấy nó lại nhớ tới mình năm xưa, yêu thầm một người đến đáng thương.
"Chiêu Dương!" Cô gọi tên đứa em gái nửa thân.
Chiêu Dương nghe chị gọi, có hơi hồi hộp. Vì trước giờ chị rất ít khi gọi tên cô, chỉ kêu này nọ rồi thôi.
"Dạ?" Con bé lại đứng lại Hạ Đông Vũ.
"Năm nay thi Đại học phải không?" Cô hỏi.
Chiêu Dương gật đầu.
"Có gì cần tư vấn thì gọi cho chị, đừng ngại!"
Cô vừa nói xong con bé đã nhảy cẫng lên vui sướng. "Chị cho phép em gọi cho chị ạ?"
"Ừ!" Cô gật đầu.
Hạ Đông Vũ thấy khó hiểu. "Chị lên cơn gì đây? Đột nhiên trở nên dịu dàng, có phải lúc truyền máu bị mẹ truyền cái tính này lại không?"
"Dở người à? Chị còn chưa tính chuyện với em. Tuần trước chị nghe ba nói em lại đánh nhau với người ta phải không?" Cô quát em trai.
Cậu nhóc giật mình, rụt cổ lại, ngập ngừng không thốt ra được lời nào.
"Cẩn thận chị đánh gãy chân em. Chỉ giỏi phá làng phá xóm! Học xong không lo đi kiếm việc, suốt ngày lêu lỏng. Vậy mà ngày xưa hứa hẹn nuôi chị!" Cô liếc Hạ Đông Vũ.
Chiêu Dương đứng bên cạnh cười khúc khích. Hạ Đông Vũ bị la, biết mình không thể cãi lại chị nên la lại Chiêu Dương. "Cười gì mà cười. Mày cẩn thận đấy. Chị ấy vờ làm thân với mày thôi, sau này chị ấy cũng đối xử với mày như với tao vậy thôi! Hứ!"
Hai đứa cãi qua cãi lại. Tranh giành vị trí số một trong lòng Hạ Tuyết Duyên. Đang lúc mệt mỏi vì hai đứa thì cứu tinh xuất hiện. Ông Võ, ba của Chiêu Dương, cha dượng của cô xuất hiện. "Này, không thấy chị con đang nghỉ ngơi hay sao mà om sòm thế hả? Có muốn ba đuổi về không?"
Ông Võ rất tốt, lúc còn ở chung, ông luôn biết cách cư xử để cô luôn cảm thấy thoải mái. Và bây giờ cũng thế. "Con ăn đi cho lại sức, mẹ con ở phòng bên cạnh, bác sĩ nói bốn tiếng nữa bà ấy mới tỉnh lại." Ông đẩy tô cháo thịt bò đến trước mặt cô. "Dượng qua xem mẹ con thế nào, con ăn nhanh không thôi nguội."
Chiêu Dương theo ba qua phòng bên cạnh, để lại cô cùng Hạ Đông Vũ.
"Em báo cho ba chưa?" Hạ Tuyết Duyên múc một muỗng cháo cho vào miệng, mùi vị không tệ lắm.
"Lúc nãy em báo rồi! Ba đang họp, không thể đến được." Cậu trả lời, múc muỗng cháo của chị ăn. "Chị đã xin nghỉ phép chưa? Nghỉ ngang vậy bị trừ lương uổng lắm!"
Bấy giờ cô mới nhớ ra Trần Trình kêu cô đợi anh. Cô hớt hải mượn điện thoại em trai gọi cho anh, nhưng nhận ra mình không nhớ số của anh là bao nhiêu, phải gọi hỏi Hà Mẫn Nhu.
Hạ Tuyết Duyên bấm gọi Trần Trình. Sau nhiều tiếng bíp dài, cuối cùng anh cũng nghe máy.
"Alo." Cô nghe ra anh đang rất bực.
"Anh Trình..." Cô khẽ gọi.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thắng gấp. Còn bên này, Hạ Đông Vũ há hốc mồm ngạc nhiên vì cái tên cô vừa thốt ra.
"Tuyết Duyên? Hạ Tuyết Duyên?" Dường như anh không tin vào những gì mình vừa nghe được.
"Là em." Cô nói chắc chắn.
"Em đang ở đâu?"
"Bệnh viện tỉnh K."
Vừa nghe xong anh đã dập máy, khiến cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Chị vừa nói chuyện với anh Trình hả? Có thật không? Không thể tin được là hai người còn giữ liên lạc với nhau." Hạ Đông Vũ tự hỏi tự trả lời, tự nói tự ngạc nhiên.
Cô chẳng nói gì, im lặng ăn hết chỗ cháo trong tô. Ăn xong, cô mới nói. "Hai hôm trước mới gặp lại, anh ấy hỏi thăm ba với em." Còn hẹn sẽ đến xin ba cho phép anh ấy cưới chị nữa. Nghĩ thế nhưng cô không nói ra.