Edit: Vianyong
.
Dụ Lý lục tung khắp phòng, “Điền Tuấn, cần câu và khăn quàng cổ lần trước anh đi công tác mua về vứt ở đâu rồi?”
Hắn đợi vài giây, thấy Điền Tuấn không đáp lời, liền vào phòng tìm người.
“Ngây ra cái gì, vừa hỏi em cái cần câu cùng khăn quàng cổ mà anh tháng trước mua để chỗ nào rồi?”
Điền Tuấn đang ngồi trên giường ngẩn người, nghe vậy giật mình lấy lại tinh thần,“ Em cất ở trong tủ ngăn bên phải đó.”
“Hai ngày này em làm sao mà luôn ngẩn người,” Dụ Lý thò tay đánh lên sau ót Điền Tuấn một cái, “Có phải gần đây quá mệt mỏi hay không? Đã sớm nói em công tác không cần liều như vậy, lấy bao nhiêu tiền làm bao nhiêu việc, hiểu chưa? Đừng có cả ngày vô tư phụng hiến, không có ai phát cờ thưởng cho em đâu.”
Điền Tuấn trấn an sờ sờ lông mày Dụ Lý, “Không mệt, em đang suy nghĩ một việc.”
“Nghĩ gì?”
“Nghĩ tới chuyện năm đó anh sống chết không chịu thi nghiên cứu sinh.”
.
Dụ Lý cứng đờ, vành tai ửng đỏ, “Em thật sự là sắp thành ông già rồi, mỗi ngày tưởng nhớ chuyện xưa.”
Điền Tuấn nói: “Em thành ông già, anh vẫn còn y chang như năm đó, một chút cũng không đổi.”
Dụ Lý nói: “Liền biết vuốt mông ngựa, anh hai ngày trước soi gương, toàn thấy vết chân chim kìa.”
Điền Tuấn hôn hôn mặt hắn, “Anh ở trong lòng em vĩnh viễn là tuổi.”
Dụ Lý nghe đến hưởng thụ, ngoài miệng lại ác thanh ác khí, “Anh nếu vĩnh viễn tuổi, qua vài năm nữa chúng ta đi trên đường chẳng phải chính là bị biến thành cha con rồi sao? Em thấy có buồn nôn hay không.”
Điền Tuấn cười tủm tỉm nhìn hắn, thò tay hướng nửa người dưới của hắn sờ sờ, “Trên đường bị trở thành cha con thì có gì buồn nôn, ở nhà làm tình bị anh trở thành ba ba mới buồn nôn đây này.”
Dụ Lý bóp chặt cổ tay Điền Tuấn, đem hai tay cậu vặn ngược ra sau lưng, tiếp đó đem cậu hướng trên giường áp xuống, “Đây sở trường a.”
.
Hắn dùng một tay để phía sau khống chế Điền Tuấn, một tay còn lại rút ra nhéo lên mặt Điền Tuấn, trực tiếp đem miệng Điền Tuấn ép thành mỏ vịt, “ Cái miệng nhỏ này gần đây rất linh hoạt.”
Điền Tuấn chớp chớp mắt, bộ dạng chính là ngây thơ vô tội.
Dụ Lý nhìn dáng vẻ biểu tình này, hận đến mức nghiến răng. Hắn ngón trỏ ngón cái hơi hơi dùng lực, chà xát xoa nắn mặt mũi Điền Tuấn, “Em muốn tạo phản hả?”
Điền Tuấn bị vò nặn đến nước bọt cũng sắp chảy ra, muốn nói chuyện lại căn bản nói không được, đành phải vươn ra đầu lưỡi liếm ngón tay Dụ Lý đang nhéo bên má cậu.
Dụ Lý: “……”
Cơ thịt nơi mông của hắn nháy mắt căng thẳng, phút chốc rút về ngón tay.
Điền Tuấn liếm liếm nước bọt bên miệng, nằm ngửa trên giường nhìn hắn cười đến vui vẻ.
Dụ Lý bị cười đến trên mặt nóng lên. Hắn mắt nhìn đồng hồ trên tường, thô lỗ thúc giục nói: “Làm bậy cái gì, mau thu thập, nhanh đến chỗ ba mẹ sắp muộn rồi kìa.”
Dứt lời, hắn lại cảm thấy có chút mất mặt, đành phải thò tay hung hăng nhéo lên mông Điền Tuấn một cái.
.
Tuy rằng đều ở cùng thành phố, nhưng ba mẹ Dụ Lý cũng có một khoảng thời gian không gặp đôi tình nhân bọn họ rồi.
Lúc Dụ Lý và Điền Tuấn vừa mới mua nhà, Dụ Lý mama lo lắng hai người sẽ tùy tiện sơ xài sinh hoạt, thường xuyên vừa tan tầm liền chạy đến đợi ở nhà bọn họ.
Nhưng mà bọn họ đều là hai tên nhóc lớn đầu, ăn mặc chi phí đều tương đối đơn giản, đồ dùng cá nhân cũng thập phần giản lược, thói quen sinh hoạt thường ngày cũng rất tốt, cái này làm cho Dụ Lý mama căn bản tìm không thấy chỗ có thể hỗ trợ quét dọn.
Huống hồ, mỗi lần đến nhà bọn họ, đôi tình nhân đều phải kéo thân thể vừa tan làm uể oải, chuẩn bị trà ngon nước nóng chiêu đãi cùng trò chuyện. Dụ Lý mama lòng tự trọng rất mạnh, sau khi cho bọn họ thêm vài lần phiền toái, liền dần dần không hướng nơi đó chạy đến nữa.
.
Bình thường tuy rằng không có gặp gỡ nhiều, nhưng tết Trung Thu loại này là ngày tốt để cả gia đình đoàn viên, vẫn là muốn hảo hảo tụ họp một chút.
Những năm trước nhà hai người đều là ra ngoài tìm một nhà hàng rồi cùng nhau ăn bữa cơm. Nhưng mà cuối tuần trước ba mẹ Điền Tuấn tiêu sái bỏ đi nghỉ đông, thừa dịp mùa ế khách chạy ra nước ngoài chơi, vì thế năm nay Điền Tuấn liền xách lễ vật, cùng Dụ Lý về nhà.