Dây Dưa Mãnh Liệt

chương 43: chương 43

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Gần đây Nam Dương bị kiểm tra, không vấn đề gì cả.

Nhưng đột nhiên một vị lãnh đạo chức cao như vậy đến đây, Tổng giám đốc Hồ lại không được báo trước.

Phó giám đốc Lâm phải đem theo toàn bộ quản lý ra ngoài thì không nói, đến cả Tổng giám đốc Hồ đời trước cũng phải cà nhắc đi đến.

"Chuyện gì vậy? Sao con triệu hồi cả lãnh đạo cao cấp đến thế này?"

Hồ Phỉ Phi vô cùng oan ức, nàng lập tức chỉ vào Lâm Tiêu Tiêu: "Con cảm thấy chuyện này chẳng liên quan gì đến con cả.

Có lẽ nguyên nhân là do Phó giám đốc Lâm hết đấy."

Lâm Tiêu Tiêu cau mày, suy nghĩ một chút rồi nhìn Tổng giám đốc Hồ: "Tổng giám đốc Hồ, cậu cứ yên tâm đi, bất luận xảy ra chuyện gì mình cũng cùng tiến cùng lui cùng với Nam Dương."

Hồ Phỉ Phi:....

....!Cái đồ xấu xa này.

Đã là lúc nào rồi mà còn nói chêm thêm thế? Là ai hôm nay còn thề non hẹn biển nói muốn rời đi cùng người ta sống mái với nhau?

Tổng giám đốc Hồ đời trước còn chưa kịp lấy gậy đánh Hồ Phỉ Phi thì chiếc xe màu đen đã tới.

Cao Tịch Huy nheo mắt, nhanh chóng quét qua một vòng "Làm cái gì mà nhiều người thế này.

Tiểu Tương, lái xe qua."

Tô Mẫn ngơ người, lái...lái xe qua?

Tiểu Tương vẫn mặt lạnh như cũ.

Cô có vẻ sớm biết tính cách lãnh đạo nhà mình, lái xe qua, vượt luôn qua đám đông, trực tiếp đi vào.

Tô Mẫn:???

Nàng quay đầu nhìn đám người đuổi theo phía sau, nhịn không được mà muốn bật cười.

Một đám người mặc đồ vest vừa hò hét vừa chạy theo ở phía sau xe.

Tổng giám đốc Hồ la hét khua tay gì đó, cây gậy của tổng giám đốc Hồ đời trước cũng suýt bị ném đi, vẻ mặt Lâm Tiêu Tiêu cũng rất hoài nghi.

Để cả nhóm lãnh đạo cấp chạy đuổi theo như vậy cũng chỉ có Cao Tịch Huy làm được.

"Đây la ta cải trang vi hành, là ai để lộ ra vậy?" Cao Tịch Huy có chút không vui, bà đưa mắt lên nhìn tiểu Tương.

Ai cũng biết tài xế của lãnh đạo là người chịu ảnh hưởng nặng nề nhất, trực tiếp có thể trở thành thủ trưởng thứ hai.

Cả đám người tâng bốc xu nịnh để khi lãnh đạo có động tĩnh gì có thể được biết trước để cẩn thận ứng phó.

Tiểu Tương cũng phản ứng lại Cao Tịch Huy.

Cô quay đầu lại, vẻ mặt không cảm xúc nhìn Tô Mẫn.

Tô Mẫn:...

Đây là có ý gì vậy???

Muốn hãm hại nàng sao?

Cao Tịch Huy xua tay: "Thôi bỏ đi.

Ở đây có vẻ không tiện tìm một nhà ăn nhỉ."

Tô Mẫn gật đầu: "Dì, dì muốn ăn gì ạ? Con biết một nơi chuyên làm lẩu nấm măng.

Nghe nói nước canh ở đó rất tốt để trị thương, cực phù hợp cho dạ dày của người lớn tuổi."

Cao Tịch Huy cười, đôi mắt nhìn thẳng Tô Mẫn: "Làm gì có người lớn tuổi nào?

Tô Mẫn trầm lặng hồi lâu.

Giờ nàng đã học được rồi, không nói gì cả, mắt nhìn chăm chăm tiểu Tương.

Tiểu Tương:.....

Chuyện này làm Cao Tịch Huy thấy buồn cười "Ayda, học trò của đồ đệ ta, chính là chưa dạy dỗ con tốt đây mà, quyết định vậy đi, sau này con đi theo ta."

Nhắc đến đó, Tô Mẫn đột nhiên nhớ ra: "Toi rồi, dì, sư phụ con vẫn đang rửa xe."

Cao Tịch Huy vỗ vỗ đầu nàng: "Con cũng vậy.

Ta già từng tuổi này không nhớ được, con sao có thể giờ mới nhớ ra chứ?"

Tô Mẫn:...

Vừa rồi là ai không chịu thừa nhận mình là người cao tuổi?

Tiệm rửa xe cách đó hai mét.

Nhân viên rửa xe ngại ngùng nhìn Từ Linh, thư ký cũng đau đầu: "Bộ trưởng Từ, còn rửa nữa không?"

Đây đã là lần thứ tư rồi.

Từ Linh lạnh lùng: "Rửa."

Cao Tịch Huy không nhắn tin cho cô, vậy là cứ rửa như thế này.

Cái này thực sự không trách Từ Linh không quan tâm đến sư phụ.

Cô hoàn toàn đắm chìm trong khí chất của sư tổ, sự hóm hỉnh của Cao Tịch Huy đối với cấp dưới không làm mất đi phong thái lãnh đạo, đối với Tô Bồi thì kinh hãi khí nuốt sơn hà.

Hiện giờ Tô Mẫn vô cùng sùng bái bà.

Chỉ là việc chọn ăn thứ gì, Cao Tịch Huy để lộ khuôn mặt như một đứa trẻ cười với Tô Mẫn: "Mẫn Mẫn, ta muốn ăn thứ mà bọn trẻ các con vẫn thích đó."

Bọn trẻ thích ăn gì?

Cao Tịch Huy dùng chân chạm lên nàng: "Có phải lẩu phô mai không, lẩu siêu cay?

Tô Mẫn:.....

Thời thượng như vậy sao?

Tiểu Tương nhẫn nhịn một lúc: "Cục trưởng Cao, dạ dày của người..."

Cao Tịch Huy cười: "Cô cũng biết dạ dày của ta.

Đã là của ta đương nhiên sẽ nghe lời ta.

Cô còn ý kiến gì không?"

Tiểu Tương mặt lạnh: "Không...!không có."

Cao Tịch Huy nhìn Tô Mẫn, ánh mắt như muốn nói "Con cũng đừng chọc ta".

Tô Mẫn nhịn cười.

Nàng gọi điện thoại cho bạn, bảo cô ấy chuẩn bị trước.

Đến nơi.

Từ Linh lạnh lùng đưa Tổng giám đốc Hồ và Phó giám đốc Lâm đến.

Trên đường, Hồ Phỉ Phi vô cùng căng thẳng: "Lãnh đạo này tìm chúng ta nói chuyện gì vậy? Có phải có việc gì không? Trời đất ơi, mình còn chưa chuẩn bị quà nữa."

Lâm Tiêu tiêu đang suy ngẫm điều gì đó, Từ Linh thì nhìn nàng một cái, không mặn cũng chẳng nhạt: "Mẫn Mẫn cũng ở đó."

Tim Lâm Tiêu Tiêu đột nhiên nhảy thót lên.

Cô nhìn Từ Linh chằm chằm, thật vậy sao? Vậy tại sao cô phải có bộ dạng sắp chết đến nơi vậy?

Từ Linh gần như nghiến răng: "Mẫn Mẫn rất tốt, thời gian ngắn như vậy mà đã bước qua tôi và sư phụ để tiếp cận được người rồi.

Nghe nói cục trưởng Cao để Mẫn Mẫn gọi là dì!"

Hồ Phỉ Phi:....

Lâm Tiêu Tiêu:....

Ay zo.

Cả một bầu trời ghen tị này.

Hai vị tổng tài chọn cách im lặng.

Từ Linh hít sâu một hơi, tốt lắm, còn để cô rửa đi rửa lại xe đến chục lần.

Trên đường đi Từ Linh không nhịn được gọi điện thoại cho Phùng Yến.

Phùng Yến nghe Từ Linh nói về chuyện của Tô Mẫn và Cao Tịch Huy, bà cười "Được rồi, không phải ghen tị.

Cứ coi như đó là cơ hội mới của Mẫn Mẫn.

Điều này đối với sư phụ mà nói cũng coi như là bù đắp."

Nghe sư phụ nói, trong lòng Từ Linh cũng dễ chịu hơn " Sư phụ, khi nào thì người quay về?"

Người cũng đã đông đủ cả rồi, không tụ tập với nhau sao?

Phùng Yến: "Trước hết làm rõ chuyện của con đã."

Cúp điện thoại, Từ Linh nhìn chăm chăm Hồ Phỉ Phi đến nửa ngày.

Đến nhà hàng đã hẹn.

Hồ Phỉ Phi nhìn khắp nơi: "Ay da, vẫn là nhà hàng chủ đề nhỉ, cục trưởng Cao thời thượng thế cơ á?"

Lâm Tiêu Tiêu nhìn lên phía trước, tròng mắt hoen đỏ.

Từ Linh nhìn phía trước.

Tô Mẫn mang theo chút tâm tư đi đến: "Sư phụ."

Từ Linh hắng lạnh giọng một tiếng, đưa túi cho nàng.

Tô Mẫn cười nhận lấy.

Nàng ngẩng đầu nhìn Lâm Tiêu Tiêu, khẽ mím môi.

Lâm Tiêu Tiêu hít một hơi thật sâu rồi ngoảnh đầu đi chỗ khác.

Hồ Phỉ Phi có chút căng thẳng: "Người đâu rồi? Người đang ở chỗ nào?"

Thật ra trên đường đi nàng cũng hiểu rõ, hôm nay lãnh đạo đến đây một chuyến chắc chắc không phải đột nhiên ngẫu hứng đến kiểm tra, nếu không thì nhiều người ra chào đón như vậy đã sớm dừng xe rồi., nhất định là có liên quan gì đến tình cảm của mấy đồ đệ rồi.

Cửa được mở ra.

Cao Tịch Huy ngồi đó, cũng khá hiền hòa: "Đến cả rồi, mau ngồi đi."

Lâm Tiêu Tiêu đánh giá Cao Tịch Huy, tuổi tác cùng địa vị của bà khiến cô có cảm giác không cần phải nổi giận cũng khiến người ta sợ hãi.

Bà ngồi đó, ý cười hiện rõ, giọng nói cũng nhẹ nhàng, nhưng mấy người kia đến nói to cũng không dám.

Mẫn Mẫn lặng lẽ rót trà cho mọi người.

Cao Tịch Huy nhìn nàng: "Hội họp gia đình, không uống trà mà uống rượu."

Lời nói thân mật này khiến người ta thả lỏng dễ chịu.

Tâm trạng bà khá tốt.

Khoan nói đến chuyện khác, ngoại hình và khí chất của Lâm Tiêu Tiêu và Hồ Phỉ Phi đều rất tuyệt, cực hợp với hai đồ đệ bà.

Tô Mẫn rót rượu cho mọi người.

Khi đến lượt Lâm Tiêu Tiêu, cô nhìn nàng chằm chằm, thân người quay phía sau, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.

Ha.

Chẳng phải chia tay rồi sao?

Giờ lại tìm cô họp mặt gia đình gì nữa???

Tô Mẫn, rốt cuộc em có suy nghĩ gì???

Tô Mẫn cúi đầu, tay rót rượu có chút run rẩy.

Cao Tịch Huy thấy phản ứng của hai người thì nhíu mày, không ngờ Mẫn Mẫn lại tự mình chịu đựng như thế? Bình thường khí chất cũng đâu nhỏ gì, làm sao thế này, bị Lâm Tiêu Tiêu đè ép đến thế.

Với lại từ phản ứng của Lâm Tiêu Tiêu có thể thấy giữa hai người có rất nhiều hiểu lầm, chắc không đơn giản như vậy mà đã lên giường.

Bà lại nhìn Từ Linh và Hồ Phỉ Phi.

Hồ Phỉ Phi đối với Từ Linh thì có sự tương phản rõ ràng.

Nàng rất vui, nụ cười luôn hé trên môi, có thể thấy có chút căng thẳng, dù để trên bàn nhưng đôi tay đó nhất định đang làm mấy động tác nhỏ.

Ngược lại Từ Linh luôn lạnh lùng, rất giống với Phùng Yến năm đó.

Cao Tịch Huy lắc đầu, điều này không tốt cho việc chung sống chút nào.

Rõ ràng trong lòng Linh nhi vẫn còn rất nhiều rào cản và gánh nặng.

Bà lại quan sát mọi người một lượt.

Tất cả đều đang chờ bà mở lời.

Cao Tịch Huy nói câu đầu tiên: "Mẫn Mẫn, con đi xem sườn phô mai của ta được chưa."

Làm gì vậy, bà đang đói sắp chết rồi.

Mọi người:.....

Thật là một câu nói đã làm dịu đi bầu không khí ngột ngạt căng thẳng.

Mọi người đều cười.

Cao Tịch Huy cong môi: "Sau này chúng ta đều là người một nhà.

Mọi người cứ tự nhiên."

Lời nói này mấy người khác nghe không có vấn đề gì, chỉ có Lâm Tiêu Tiêu hàng lông mày nảy lên, ngẩng đầu nhìn Tô Mẫn.

Tô Mẫn nhìn cô, đôi mắt đã nóng rực đỏ hồng, nước mắt đã lưng tròng.

Bắt đầu đưa đồ ăn lên.

Cao Tịch Huy đã thực sự đói.

Ở tuổi này, vì chuyện của Tô Mẫn mà bà đã lặn lội cả buổi sáng, bữa sáng ăn cũng không nhiều, tối thì bà còn phải giảm cân vậy nên chỉ có bữa trưa ăn uống mới vui vẻ.

Không khí vẫn luôn thoải mái như vậy.

Hồ Phỉ Phi ngạc nhiên khi nhận ra Cao Tịch Huy căn bản không giống như lãnh đạo trong tưởng tượng, phải cao lãnh uy nghiêm, mà ngược lại bà ấy giống như một người thân trong gia đình trìu mến yêu thương.

Uống hết vài ly rượu, má Cao Tịch Huy đỏ lên, Bà nói ý tứ sâu xa: "Linh nhi, đứa trẻ này từ nhỏ đã chịu khổ không ít.

Con tha thứ nhiều nhé."

Trái tim Từ Linh có chút ướt át.

Quê gốc của cô ở Tân Cương.

Từ nhỏ gia đình đã đào tạo cô theo con đường này do vậy chịu khổ cũng nhiều.

Cô được Phùng Yến dìu dắt từ Tân Cương.

Cô sở hữu ngũ quan điển hình xuất sắc của một mỹ nhân Tân Cương.

Nhưng cô có hơi nhỏ nhen.

Khi đó Phùng Yến đưa cô về gặp Cao Tịch Huy, Cao Tịch Huy đã cười đầy cảm khái.

Cô có nhan sắc đẹp nhưng với tính cách này sẽ rất dễ đi theo con đường cũ.

Trải nghiệm đầy cảm xúc năm đó đã khiến Cao Tịch Huy đau tận tâm can, ân hận cả đời, bà không mong muốn các đệ tử cũng giống như bà khi đó.

Hồ Phỉ Phi nắm lấy tay từ Linh, lần đầu tiên nghiêm túc như vậy: "Con sẽ đối tốt với chị ấy."

Cao Tịch Huy nhìn hai người họ gật đầu: "Ừ, Linh nhi cũng xem như mạnh mẽ hơn sư phụ, không phải lãng phí nhiều thời gian như vậy." Bà nhìn Từ Linh "Tình cảm là bình đẳng.

Một bên cho đi vô hạn tất cả vì tình yêu, con đừng phụ tình yêu."

Từ Linh trầm lặng một lúc, gật gật đầu.

Ánh mắt Cao Tịch Huy rơi trên người Tô Mẫn "Con với sư phụ con có một điểm xấu" Giọng điệu bà rất nhẹ, mang theo một chút bất mãn "Con đường ta đi năm đó không biết đã chịu bao nhiêu khổ sở, là phí công sao? Ai để cho mấy người các con bây giờ toàn bó tay bó chân, ngó trước ngó sau thế?"

Lời nói này.

Thô nhưng thật lại rất trực tiếp.

Rõ ràng là—lưng của bà già này là để các con dựa vào, ai dám bắt nạt các con, cứ thử xem rồi biết.

Lâm Tiêu Tiêu trầm lặng.

Cô biết hôm nay nhất định đã xảy ra chuyện gì mới khiến Tô Mẫn thay đổi, vừa bước vào phòng này nhìn nhau một cái cô đã nhận ra được.

Cao Tịch Huy quay đầu nhìn Lâm Tiêu Tiêu: "Đứa nhỏ này là ta vừa ý nhất."

Sự yêu thích của Cao Tịch Huy làm Lâm Tiêu Tiêu có cảm giác được sủng ái mà trong lòng lo sợ.

Cao Tịch Huy: " Trong các con ở đây thì Tiêu Tiêu là người mạnh mẽ nhất, đầu óc rõ ràng nhất, luôn biết bản thân muốn gì, vất vả cho con rồi.

Nào, ta mời con một ly."

Lâm Tiêu Tiêu thực sự nổi da gà, nếu không phải vì đã quen đối với người ngoài cần kiên cường thì cô nước mắt cô căn bản đã không kìm chế được.

Một câu nói là nỗi xót xa vô hạn trong lòng.

Có vẻ như cô luôn luôn kiên trì nỗ lực, xung quanh chẳng có ai hiểu cô cả, đều nói cô quá ngốc quá cố chấp mà điều đó không hề đáng.

Đến người cô yêu nhất cũng hết lần này đến lần khác muốn rời xa, lời nói lại mờ hồ không rõ ràng khiến cô buồn bã tổn thương lại không nỡ buông bỏ.

Những lời của Cao Tịch Huy như nhìn thấu tâm can cô, bới móc hết tất cả những ủy khuất tủi thân ra ngoài.

Đã qua ba vòng rượu.

Cao Tịch Huy nhìn thời gian: "Không còn sớm nữa, Linh nhi, con gọi xe cùng với Phỉ Phi về đi."

Bà lại quay đầu nhìn Lâm Tiêu Tiêu và Tô Mẫn.

Đôi này khó giải quyết nhưng bà cảm thấy khá ổn, người trẻ tuổi mà, ai chẳng có chút nhỏ nhen của bản thân.

Nếu chuyện của hai người đúng như Mẫn Mẫn nói vậy Lâm Tiêu Tiêu tức giận là chuyện đương nhiên, đổi lại là ai cũng giận cả thôi.

Cao Tịch Huy nhướng mắt "Tiểu Tương, đi thôi."

Ở đây để lại cho hai người họ thôi.

Tiểu Tương gật đầu.

Người Cao Tịch Huy lảo đảo.

Tô Mẫn lại đỡ bà, Tiểu Tương đi tới: "Cứ để tôi."

Giọng điệu của cô có chút đau lòng.

Lần nào cũng thế.

Sau khi tụ họp với người thân thiết xong, Cao Tịch Huy đều say xỉn rất nhanh.

Tiểu Tương đỡ Cao Tịch Huy lên xe, cô lấy một chai nước khoáng trong cốp xe ra, "Cục trưởng Cao, uống chút đi."

Cô đã theo Cao Tịch Huy được gần mười năm.

Cô được bà đề bạt ngay sau khi tốt nghiệp đại học.

Vì khi Cao Tịch Huy lúc mới gặp cô, cô đang bị cấp trên làm khó.

Thời khắc đó ánh mắt tuyệt vọng xen lẫn sợ hãi đó khiến cô nhớ lại thủa lúc đầu của mình.

Lên xe.

Cao Tịch Huy dựa vào ghế sau, đèn neon chiếu vào, bà nói nhỏ: "Tiểu Tương, bọn trẻ có vẻ rất hạnh phúc."

Nghe lời nói này tiểu tương thấy có chút ý vị.

Đúng vậy, mọi người đều hạnh phúc, còn người thì sao?

Cao Tịch Huy im ​​lặng một lúc rồi hỏi: "Bên Tô Bồi đã sắp xếp ổn chưa?

Tiểu Tương: "Tôi đã truyền đạt lại cho ông ta lời của người.

Nếu ông ta còn muốn đi trên con đường này chắc chắn không dám hành động hấp tấp nữa."

Cao Tịch Huy nhàn nhạt nói: "Tính cách của ông ta là điều ta coi thường nhất.

Người như vậy con đường đi không đúng, là áp lực với Mẫn Mẫn.

Theo ta thấy thì là giả vờ giả vịt, nói thẳng ra thì là rỗi hơi."

Bà châm một điếu thuốc rồi nói: "Mẫn Mẫn là một đứa trẻ tốt.

Ta sẽ đem con bé theo bên mình tự bồi dưỡng một thời gian.

Ta tin rằng sau này sẽ không để bất kỳ ai bắt nạt nói."

Tiểu Tương biết rằng sự yêu thương của Cao Tịch Huy như vậy là vì nàng là cháu gái bà ấy, cũng có vài phần giống với bà ấy.

"Đưa quần áo cho con bé chưa?"

"Ở phía sau."

"Lát nữa đem đến cho con bé."

"Vâng."

....

Cao Tịch Huy nhìn làn khói lượn lờ giữa những ngón tay, hy vọng Mẫn Mẫn hãy biết tận dụng thật tốt.

Lúc còn trẻ bà và Tô Tịnh An chẳng có quyền có thế, trong tay lại không có tiền.

Lúc đó Tô Tịnh An rất thích đồ ngủ bằng lụa màu trắng chỉ là khi ấy nói cái gì mà kén tằm tự nhiên, giá cả đắt đỏ hai người họ căn bản không có cách nào tiếp nhận được.

Cao Tịch Huy lúc đó vô cùng tự trách, bà cố sức liều mạng khó khăn kiếm tiền đến khi mua được bộ đồ đó, nhưng người bên cạnh đã không còn.

Sau đó, bà ra ngoài mang về được một bộ, không đưa cho Tô Tịch An nên cứ như vậy treo trong nhà.

Nỗi quyến luyến sâu sắc và tự mình dày vò dằn vặt không ngừng nghỉ.

Trong nháy mắt, đã hơn mười năm trôi qua.

Cao Tịch Huy nhìn ánh đèn neon phía trước, hy vọng mọi thứ đều đến với bà ấy đều tốt đẹp.

Mọi người đều đã rời đi cả.

Chẳng mấy chốc chỉ còn lại Tô Mẫn và Lâm Tiêu Tiêu.

Lâm Tiêu Tiêu uống hết rượu: "Lãnh đạo hôm nay sắp xếp bữa ăn này là có ý gì? Chẳng phải đã chia tay rồi sao?"

Đôi mắt cô cũng đã nhìn rất rõ, trong lòng càng rõ hơn ý tứ trong lời nói của Cao Tịch Huy.

Tô Mẫn đã dày vò dây dưa hành hạ cô lâu như thế, cô không nên báo thù chút sao?

Tô Mẫn nhìn cô: "Tiêu Tiêu, em..."

Lâm Tiêu Tiêu không nể mặt tình cảm với cô: "Không dám nhận, gọi tôi là Phó giám đốc Lâm đi."

Ha, cái này thật quá rõ ràng.

Tô Mẫn có rất nhiều điều muốn nói với cô nhất thời tất cả đều bị kéo trở lại.

Nàng biết trong lòng Lâm Tiêu Tiêu có nỗi oán giận, đây là điều nàng đáng phải chịu.

Chỉ là...!ý của Cao Tịch Huy là qua mấy ngày đợi nàng đến Tân Cương.

Lần này về khai giảng trường rồi, nàng sợ không có thời gian nói với cô.

Lâm Tiêu tiêu lòng đầy ủy khuất chờ đợi Tô Mẫn đến dỗ dành mình nhưng nàng lại khó hiểu bất động.

Cô cắn môi, hận thù nhìn Tô Mẫn: "Chị hy vọng em lúc nào cũng có dáng vẻ như say rượu giống ngày trước."

Sức mạnh đó khiến cô không thể chống cự lại được.

Tô Mẫn nhìn chằm chằm Lâm Tiêu Tiêu một lúc, rồi đột nhiên mỉm cười.

"Em cười gì?" Lâm Tiêu Tiêu tức giận.

Ánh mắt Tô Mẫn nhìn cô chăm chăm, tay cầm chiếc ly bên cạnh lên rót đầy một ly rượu trắng rồi uống cạn.

Lâm Tiêu Tiêu hoảng hốt, nhanh chóng lại dìu nàng, đây không phải là trò đùa.

Tô Mẫn lợi dụng tư thế đó, cả người mềm nhũn dựa vào lòng Lâm Tiêu Tiêu.

Đôi mắt nàng ngấn nước,thanh âm mang theo sự mê hoặc: " Lần này em thực sự uống say rồi."

Đang nói thì có tiếng cửa bị gõ.

Lâm Tiêu tiêu nhíu mày, tay vẫn không buông ra: "Vào đi."

Tiểu Tương đi vào, trong tay cầm một chiếc hộp, cô vừa thấy động tác của hai người thì kinh ngạc một chút, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh: "Mẫn Mẫn, đây là cục truorng Cao đưa cho cô."

Tô Mẫn căn bản vẫn chưa say nhanh như thế nhưng vừa nhìn thấy chiếc hộp mặt nàng đã đỏ bừng, miệng lưỡi khô khốc tim đập mãnh liệt: "Cô để kia đi!"

Sao lại đem đến thật rồi.

Trước đó nàng còn nghĩ Cao Tịch Huy chỉ đùa thôi.

Lâm Tiêu Tiêu thấy Tô Mẫn mặt đỏ bừng bừng, lại nhìn chiếc hộp đó, cô cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Người máy Tiểu Tương thực thi mệnh lệnh: "Cục trưởng Cao đã nói, phải để cô kiểm hàng.

Giới thiệu đơn giản chút rồi tôi mới đi." Nói xong cô mở chiếc hộp ra.

Đúng là bộ đồ ngủ trong suốt bằng vải lụa sa tanh.

Còn thú vị hơn quần lót mà Lâm Tiêu Tiêu đã chuẩn bị ngày trước.

Đặc biệt là khi ánh đèn chiếu vào, Tô Mẫn cảm thấy đó không phải là đồ ngủ mà là khuôn mặt xấu hổ của nàng.

Tiểu Tương cầm đồ ngủ lên, giữ nguyên vẻ mặt không cảm xúc, dáng vẻ trịnh trọng đọc thuộc lời thoại mà Cao bộ đã dặn dò: "Vải băng sa này rất có xúc cảm, yêu thương làn da của cô, giống như cái ôm của tình nhân yêu nhau, là phong cách quyến rũ người khác, khiến cô ba trăm sáu mươi độ có thể khoe ra làn da mềm mịn bóng nhẵn trơn mượt của bản thân, cả đêm dài không thể dừng lại."

Lâm Tiêu Tiêu:???

Tô Mẫn:......

Truyện Chữ Hay