Dây Dưa Mãnh Liệt

chương 18: chương 18

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mưa vẫn còn rơi không ngớt, những ký ức về quá khứ bỗng nhiên ập đến một cách dày đặc khiến Tô Mẫn cảm thấy bả vai bị mưa xối có hơi lạnh, cho nên toàn bộ thân thể cũng run rẩy.

"Làm sao vậy?" Ý cười trong mắt của Lâm Tiêu Tiêu dần dần rút đi, "Lại khó chịu nữa hả?" Cô rất lo lắng cho thân thể của Tô Mẫn, đã sốt mấy ngày rồi thì cho dù người có làm bằng sắt đi chăng nữa cũng sẽ hỏng mất.

Giọng điệu dịu dàng kia, biểu tình lo lắng đấy, còn có đôi mắt mông lung ngấn nước ở dưới trời mưa này nữa.

Tô Mẫn cảm thấy trái tim như đang bị một con dao nhọn đẩy ra, nàng nghiêng nghiêng đầu che giấu, không muốn nhìn thấy đôi mắt của Lâm Tiêu Tiêu, "Ừm......!Có hơi mệt mỏi."

Vào giây phút này, lòng của nàng loạn như ma, thật sự không biết nên lấy kiểu cảm xúc gì để đối mặt với Lâm Tiêu Tiêu.

Lâm Tiêu Tiêu nhìn nàng, "Vậy em đi nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Lúc Tô Mẫn và cô ở bên nhau thì cảm xúc thường xuyên lặp lại, cũng sẽ thường xuyên bởi vì lỡ nhìn mặt nhau mà mặt đỏ tai hồng, cúi đầu không chịu nhìn cô.

Khi đó trong lòng của Lâm Tiêu Tiêu vửa thấy mềm mại lại thấy vui vẻ, nhưng hôm nay khi nhìn bộ dáng Tô Mẫn cúi đầu trốn tránh ánh mắt của cô,, cô lại dần dần dâng lên dự cảm không lành.

Thật sự cũng chỉ là do mệt mỏi thôi sao?

Lâm Tiêu Tiêu - mười ngón không dính nước mùa xuân trong mấy ngày Tô Mẫn bị ốm này đã nhanh chóng trưởng thành, giờ đã có thể nấu cháo và làm một ít món ăn đơn giản rồi, về đến nhà, Tô Mẫn lập tức ôm chặt quần áo nằm xuống, Lâm Tiêu Tiêu không yên tâm nàng, từ trong phòng lấy ra máy sấy giúp nàng sấy khô đầu tóc, lại đi nấu cho nàng món cháo thịt nạc trứng vịt Bắc Thảo, lúc mưa hơi nhỏ hơn, cô chỉ để lại cho Tô Mẫn một ánh đèn ở đầu giường, cực kỳ không yên tâm nhìn đi nhìn lại mới rời khỏi.

Người đi rồi, Tô Mẫn mở mắt, trên tóc của nàng còn vương lại sự dịu dàng của Lâm Tiêu Tiêu, mà lúc này, nàng thực sự rất muốn khóc.

Lúc phó giám đốc Lâm nấu cơm thì thực ra cô đã định ở lại với Tô Mẫn đêm, nhưng mà......!Cuối cùng vẫn có điều cố kỵ.

Khi nào thì có mới có thể chân chính có được nàng?

Đây là vấn đề mà gần đây Lâm Tiêu Tiêu vẫn luôn suy nghĩ.

Cô đã yêu đơn phương lâu lắm rồi.

Nếu có một ngày được chân chính ôm nàng vào trong ngực......!Đôi bên tình nguyện vui sướng sẽ khiến cô sướng như điên giống như đang được trúng cử nhỉ?

Người rời đi, còn để lại thoang thoảng một sợi mùi hương, vào thời khắc cửa bị đóng lại đó, Tô Mẫn lập tức xốc chăn lên ngồi dậy, tim của nàng đập nhanh vô cùng, cố gắng bình ổn lại nhịp đập của trái tim mình.

Một người ra ở bên ngoài, vì đảm bảo an toàn cho nên nàng cài thêm theo dõi ở trong nhà.

Vốn dĩ lấy tính cách của nàng thì sẽ không làm chuyện như thế này, nhưng mà vì......!Vì để xác nhận sự bất an kia ở trong lòng, nàng mở ra phim ghi hình của mấy hôm nay.

Trong ghi hình, âm thanh đối thoại của Lâm Tiêu Tiêu và Hồ Phỉ Phi rất rõ ràng, nhưng mà hai người dường như đang cố tình tránh né, cho nên ở trong câu nói của mình cũng chỉ dùng "cô ấy".

Lại chỉnh về phía trước.

Là lúc mà nàng vừa mới phát sốt, mọi thứ đều rất bình thường, chỉ là nhìn Lâm Tiêu Tiêu lo lắng bận rộn vì nàng ở dưới màn hình, trái tim của Tô Mẫn giống như là thời tiết bên ngoài vậy, ướt dầm dề.

Cuối cùng.

Ở đoạn cuối cùng ở trong băng ghi hình, Tô Mẫn thấy được Lâm Tiêu Tiêu ở trong màn ảnh bắt lấy tay nàng, trong mắt chứa đầy tình yêu nồng đậm, cô nghiêng nghiêng đầu, mái tóc dài như tơ lụa kia cũng không ngăn được một màn ngọt ngào kia.

Lâm Tiêu Tiêu hôn nàng.

......

Mưa ở ngoài cửa sổ vẫn chưa ngớt, trên đường người đi đường rất ít, thời gian đã muộn rồi, tuy rằng có đèn đường, nhưng vì để an toàn không có ai ra tới cả.

Tô Mẫn lại một người đi ở trong mưa, nàng không mang dù, hồn phách thất lạc gọi xe, nói cho tài xế địa chỉ xong thì ánh mắt vẫn luôn nhìn đăm đăm.

Tài xế thông qua kính phản quang nhìn trộm nàng rất nhiều lần, cân nhắc một cô gái xinh đẹp như vậy sao lại chật vật như thế này chứ? Chẳng lẽ là vì thất tình?

Tô Bồi cũng không nghĩ tới Tô Mẫn sẽ gõ cửa vào thời gian này.

Mấy năm nay, ông một người cô đơn, không đi tìm ai nữa, lấy quyền lợi địa vị tài lực của ông, bên người không thiếu người giới thiệu, chủ động xum xoe, thậm chí là câu dẫn, nhưng ông vẫn không dao động.

ông bà nội của Tô Mẫn mở cửa, nhìn thấy nàng bị mưa xối ướt dầm dề như vậy, đau lòng muốn chết, "Đây là làm sao vậy chứ? Mau đi vào?"

Bà nội vội vội vàng vàng đi vào toilet lấy khăn lông ra đưa cho Tô Mẫn lau tóc, ông nội đi vào trong phòng cầm quần áo khô ra: "Ai da, cháu làm sao vậy? Sao mà về đây cũng không nói một tiếng chứ, Mẫn Mẫn? Hửm? Còn không dùng dù hả? Có phải quá mệt mỏi hay không."

Thật ra hai vợ chồng già vô cùng đau lòng Tô Mẫn, đây là huyết mạch duy nhất của nhà họ Tô, cũng là đứa bé duy nhất mà Dĩ Nhu để lại, bọn họ quý trọng cực kỳ, bất đắc dĩ mấy năm nay hai cha con nhà này giống như đang tự trừng phạt nhau vậy, người này sống còn kham khổ hơn người kia.

Tô Bồi buông báo chí ở trong tay, đôi mắt đen mà trầm: "Làm sao vậy?"

Tô Mẫn hơi mang theo suy yếu nhìn ông bà nội: "Ông, bà, hai người đi nghỉ ngơi trước đi, cháu có chút lời muốn nói với ba."

Hai ông bà già vừa nghe thì lập tức khẩn trương, hai người nhìn về phía Tô Bồi, Tô Bồi nhíu mày, ông nhìn chằm chằm Tô Mẫn, môi nhấp thành một đường thẳng.

Nhiều năm như vậy, ngoại trừ lúc Dĩ Nhu qua đời ra thì ông vẫn chưa từng thấy có ai có thể khiến con gái mình thành ra như vậy cả.

Hai ông bà đi vào nhà.

Phòng khách bỗng trở nên yên lặng.

Tô Bồi bậc lửa một điếu thuốc, dựa vào sô pha nhìn Tô Mẫn: "Con muốn hỏi cái gì?"

Tô Mẫn hít sâu một hơi, nàng bình tĩnh nhìn Tô Bồi: "Ba, vì sao ba lại lừa con?"

Câu nói này của nàng có vẻ đường đột mà lại trực tiếp.

Bàn tay kẹp thuốc của Tô Bồi cứng lại, có khói bụi dừng ở trên người, ông nhìn nhìn Tô Mẫn, bình thản nói: "Con biết rồi hả."

Biết cũng tốt.

Lấy thân phận và địa vị hiện tại của Lâm Tiêu Tiêu, trong lòng Tô Bồi biết rõ ràng chuyện này không lừa được Tô Mẫn lâu lắm.

Trong mắt của Tô Mẫn nhuốm đầy nước mắt, âm thanh mang theo vài tia nghẹn ngào: "Ba nói với con......!Thố Thố......!Chị ấy đã mất rồi."

Lâm Tiêu Tiêu sửa tên.

Cô sinh ra vào năm con thỏ, nhà họ Lâm lấy một chữ "Thố", đồng thời lại hy vọng cả đời của cô có thể cười vui rời xa ưu sầu, cho nên đặt cho cô cái tên Lâm Thố.

Nhưng mà chẳng có ai có thể ngờ được rằng, Lâm Tiêu Tiêu từ sinh ra thì thân thể vẫn luôn không tốt, những loại bệnh vụn vặt đến không ngừng, sau này đến bệnh viện kiểm tra hệ thống thì bác sĩ nói đây là chứng bệnh khuyết tật hệ thống miễn dịch tự mang từ trong bụng mẹ, phải điều dưỡng tỉ mỉ, cho nên, từ nhỏ, cô giống như một con búp bê sứ bị nuôi ở trong nhà, chỗ này cũng không cho đi, chỗ nào cũng không cho đi, sợ cô cảm nhiễm bệnh độc gì.

Nhưng dù sao thì vẫn là con nít, mỗi ngày bị nhốt ở trong nhà giống như đang ngồi tù vậy, cũng chỉ có thể chơi mấy trò như búp bê vải và đồ chơi...., cô đơn như vậy thì có thể vui vẻ sao?

Cho nên khi đó Lâm Tiêu Tiêu càng như vậy thì thân thể càng không tốt, nghỉ ngơi mấy tháng, ngược lại không bằng lúc trước, thời tiết hơi chút thay đổi hoặc là người mệt mỏi thì nhất định sẽ nổi bệnh, người nhà họ Lâm lại sốt ruột, nơi nơi bôn ba, vì để chữa bệnh cho nên đã trằn trọc dọn nhà rất nhiều lần, người lớn thì đỡ, sức đề kháng mạnh cho nên có thể lăn lộn, nhưng Lâm Tiêu Tiêu lại chịu không nổi, thường xuyên sinh bệnh, cũng không thích ăn cơm, mỗi ngày ở nhà ngay cả ánh mặt trời cũng ít khi được thấy, khi còn nhỏ dậy thì muộn, vóc dáng lại không cao, lần đầu tiên Tô Mẫn nhìn thấy cô thì còn tưởng rằng cô còn nhỏ hơn cả chính mình.

Khi đó, Tô Mẫn đang đứng ở trên tường vây cao chừng khoảng mét, hai tay chống nạnh, kiêu căng ngạo mạn chỉ huy các bạn nhỏ khác: "Cả đám nhảy xuống đi, ai da, Lục Lục, cậu không được, cậu quá nhỏ, đi sang bên khác đi."

Lúc này ánh mặt trời lên cao nhất, Tô Mẫn lại là đứng ở chỗ cao nhất, Lâm Tiêu Tiêu vĩnh viễn không quên được thời khắc đó, toàn thân Tô Mẫn từ trên xuống dưới, ngay cả sợi tóc cũng phiếm lên tia sáng, đôi mắt của nàng sáng ngời như vậy, hào hùng vạn trượng, tràn đầy sự tự do mà Lâm Tiêu Tiêu mong muốn nhất.

Có người phát hiện Lâm Tiêu Tiêu, vừa thấy đã chạy nhanh nói với Tô Mẫn: "Chúng ta đi thôi, không thể chơi với cậu ta."

Người nhà họ Lâm khi đó quản giáo Lâm Tiêu Tiêu rất nghiêm, có mấy bạn nhỏ đã hiểu chuyện rồi, cũng đã từng nghe người lớn trong nhà nói qua là thân thể của cô không tốt, nhưng mà con nít thì biết gì đâu chứ, thấy sắc mặt cô tái nhợt, biểu tình uể oải thì đều cho rằng cô mắc phải bệnh nan y gì đó.

Bé Tô Mẫn nhìn thấy Lâm Tiêu Tiêu, bộ dạng của cô cũng rất xinh đẹp, làn da vô cùng trắng, đôi mắt to tròn, tuy rằng thiếu vẻ sức sống, cái mũi tinh xảo, môi anh đào, còn đẹp hơn nhiều so với mấy bạn nhỏ ở xung quanh nàng.

Lâm Tiêu Tiêu rõ ràng cũng nghe thấy lời này của mấy bạn nhỏ, cô không nói gì thêm, chậm rãi cúi đầu, cắn cắn môi.

Thời khắc đó, những người khác không quan sát đến, nhưng Tô Mẫn lại mẫn cảm thấy được nước mắt ở trong mắt cô, Lục Lục ở bên cạnh Tô Mẫn túm túm nàng: "Đi thôi, Mẫn Mẫn, đi phía sau sờ cá đi, bắt vài con nòng nọc, bọn mình đã tìm được cái chai rồi."

Tô Mẫn gật gật đầu, nàng nhìn Lâm Tiêu Tiêu không nói một lời nhìn chằm chằm mặt đất, đột nhiên có hơi đau lòng, cảm thấy đứa nhỏ này có hơi đáng thương.

Bọn nhỏ đi rồi, Lâm Tiêu Tiêu cũng tự mình về nhà.

Cô nằm ở trên giường, yên lặng nhìn bên ngoài cửa sổ.

Khi đó ba Lâm cũng đã là nòng cốt ở Nam Dương, vốn liếng của nhà họ Lâm cũng không tệ, gia tộc vốn dĩ có để lại sản nghiệp xa xỉ, cho nên ông mua một căn biệt thự xa hoa.

vị trí giường của Lâm Tiêu Tiêu là do cô tự mình chọn lựa, đối diện cửa sổ, cô nằm ở đó thường xuyên có thể thấy mấy bạn nhỏ thường xuyên tụm năm tụm ba chạy đi chạy lại, ngẫu nhiên, còn có thể nhìn thấy mấy người ngồi xổm ở cửa nhặt lá cây, xem con kiến gì đó.

Vừa mới bắt đầu, cô luôn nhàm chán nhìn xem, nhưng từ sau khi nhìn thấy Tô Mẫn, ánh mắt của cô bỗng trở nên có hơi chờ mong.

Cô đã từng nghiêm túc đếm thử, thời gian một tuần, Tô Mẫn ở cửa đi qua ba lần, một lần là cùng Lục Lục chơi súng bắn nước, một lần là cùng những bạn nhỏ khác cầm viên bi chơi pha lê cầu, còn có một lần hình như là đi quầy bán quà vặt mua đồ ăn vặt, tuy rằng mỗi lần như vậy hình bóng của nàng chỉ thoảng qua ngắn ngủi ở bên cửa, nhưng mà Lâm Tiêu Tiêu vẫn có thể ngay lập tức phát hiện nàng, hơn nữa ở trong tốp năm tốp bảy bạn nhỏ kia, cô có thể lập tức nhìn thấy nàng.

Nửa tháng sau, ba Lâm cũng cảm thấy cứ quản con gái như vậy thì không tốt, ông và mẹ Lâm cùng nhau mang Lâm Tiêu Tiêu đi ra ngoài chơi.

Nhưng cảm xúc của Lâm Tiêu Tiêu lại không hứng thú mấy, mỗi lần ba mẹ mang theo cô đi ra ngoài, thì sẽ luôn quản đông quản tây, không có bạn nhỏ nào nguyện ý chơi với cô cả.

Quả nhiên giống như cô phỏng đoán, những bạn nhỏ khác vừa nhìn thấy ba người nhà cô đi đến thì lập tức tản ra chỗ khác, khiến cho ba Lâm và mẹ Lâm vô cùng xấu hổ, nếu đây là người trưởng thành thì khả năng còn sẽ cố kỵ đến mặt mũi và cảm xúc của đối phương, cho dù không muốn chơi thì cũng sẽ biểu hiện một cách "lễ phép" hơn một chút, nhưng tính cách của con nít luôn thẳng thắng bộc trực, chỉ cần bọn họ mang theo Lâm Tiêu Tiêu đi đến chỗ nào thì những bạn nhỏ ở chỗ đó đều sẽ chạy đi.

Lâm Tiêu Tiêu lại thấy Tô Mẫn, nàng đang cùng một bạn nhỏ khác ngồi xổm ở trên mặt đất nhặt lá cây, không biết có phải ảo giác hay không, vào thời khắc ánh mắt của cả hai đụng vào nhau kia, Lâm Tiêu Tiêu lại thấy Tô Mẫn mỉm cười với mình.

Nụ cười xán lạn kia giống như gió mùa xuân vậy, phất qua một trái tim vốn lạnh lẽo.

Cô đơn tịch mịch lâu lắm rồi, Lâm Tiêu Tiêu bị nụ cười lơ đãng này khiế cô có hơi thẹn thùng, cũng rất hoảng loạn, cô đứng ở tại chỗ ngây ngốc nhìn Tô Mẫn, không nhúc nhích.

Ba Lâm và mẹ Lâm nhìn bộ dạng này của con gái, có hơi chua xót, theo ánh mắt của cô, bọn họ nhìn thấy Tô Mẫn.

Tuy rằng vẫn là một đứa trẻ, nhưng mà Tô Mẫn lại vô cùng nổi bật ở trong nhóm người, bộ dạng của nàng rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt kia, một đôi mắt ánh lên ánh sáng thông thái.

"Là muốn cùng bạn nhỏ khác chơi hả?" Mẹ Lâm cong lưng, giúp con gái sửa sang lại quần áo, Lâm Tiêu Tiêu cúi đầu không hé răng.

Ba Lâm và mẹ Lâm thường xuyên hỏi cô như vậy, mỗi lần hỏi thì Lâm Tiêu Tiêu đều sẽ nhanh chóng quay đầu, cô sợ hãi......!Sợ hãi bị từ chối một lần rồi lại một lần nữa, cô cho rằng bản thân đã cảm thấy quen rồi, nhưng mỗi lần thấy bạn nhỏ khác chạy đi, trái tim của cô vẫn sẽ thấy khó chịu, vẫn sẽ ấm ức tới mức muốn rớt nước mắt.

Mẹ Lâm hít thở bình thản, như là muốn hoàn thành nhiệm vụ quan trọng nào đó vậy, đi đến bên cạnh Tô Mẫn.

Mới vừa tới gần, bà đã ngửi được hương vị của cỏ xanh, đôi mắt đen như mực của Tô Mẫn nhìn ba, không động đậy.

Mẹ Lâm mỉm cười, cố gắng để âm thanh của bản thân nghe mềm mại hơn: "Cái kia......!Bạn nhỏ này có thể chơi với con gái cô một lát được không? Bên kia có rất nhiều món đồ chơi đó."

Đôi mắt của Tô Mẫn nhìn chằm chằm vào người mẹ Lâm, có bạn nhỏ ở phía sau túm ;ấy góc áo của nàng, với vẻ mặt kháng cự: "Mẫn Mẫn, đi mau."

Bọn họ không cần phải chơi với Lâm Tiêu Tiêu, chơi với cô chẳng tự nhiên chút nào cả, khi nào cũng có hai người lớn ở bên cạnh nhìn chằm chằm giống như vệ sĩ ấy, ngoại trừ việc cảm thấy không được tự nhiên thì còn không cho phép đụng vào cái này, đụng vào cái kia, chơi một tí thôi mà còn phải dùng nước sát khuẩn tiêu độc cho tay nữa, phiền toái chết đi được.

Mẹ Lâm nghe thấy lời này thì mỉm cười xấu hổ, bà rất xinh đẹp, mặc dù đã hơn ba mươi tuổi, nhưng mà bà bảo dưỡng rất tốt, quấn tóc lên, có hóa trang một lớp nhẹ nhàng, mỉm cười nhìn Tô Mẫn.

Thời khắc đó, Tô Mẫn đột nhiên chợt nhớ đến mẹ của mình, nàng cúi đầu yên lặng một lát, lại ngẩng đầu nhìn mẹ Lâm, ánh mắt có hơi đau xót, "Vâng ạ."

Mẹ Lâm vui vẻ tới mức muốn nhảy dựng lên, còn vui vẻ hơn cả khi bà bắt được một hợp đồng lớn nữa, bà quay đầu hưng phấn nhìn con gái.

Mặt của Lâm Tiêu Tiêu có hơi hồng lên, rõ ràng cũng rất kích động, cô trộm nhìn nhìn Tô Mẫn, lại giống như ngượng ngùng quay đầu lại sang một bên khác, lại trộm nhìn nhìn Tô Mẫn, lại quay sang một bên.

Tô Mẫn đi qua đó, nàng vỗ vỗ lá cây ở trong tay, nhìn cô: "Tôi tên Tô Mẫn, cậu gọi là gì?"

......

Tô Mẫn giống như là một tia ánh sáng mặt trời, từ lúc đó đã đốt sáng thời thơ ấu vốn nên ảm đạm của Lâm Tiêu Tiêu.

Hai người bạn nhỏ rất nhanh đã quen thuộc, Tô Mẫn luôn lén gọi Lâm Tiêu Tiêu là "Thỏ Trắng Nhỏ", bởi vì cô không thích nói chuyện, khuôn mặt luôn ửng hồng, đôi mắt ngập nước, cực kỳ giống một con thỏ.

Lâm Tiêu Tiêu cứ mặc nàng gọi thế nào cũng được, chỉ cần Tô Mẫn có thể chơi với cô là được.

Lúc sau Tô Mẫn còn thường xuyên đi đến nhà họ Lâm chơi với cô, lúc mới bắt đầu nàng còn cảm thấy rất mới mẻ, "Nhà cậu lớn thật đấy, giống như lâu đài vậy, có nhiều món đồ chơi quá đi, còn nhiều hơn cả công viên đồ chơi mà tôi đã đi nữa."

Lâm Tiêu Tiêu gật đầu, nhỏ giọng nói: "Đều là của mẹ mình mua đấy."

Tô Mẫn cảm thán: "Mẹ cậu tốt với cậu thật đấy, nếu......" Nếu mẹ của nàng còn ở thì chắc cũng sẽ mua cho nàng mấy thứ này nhỉ.

Hai bạn nhỏ chỉ chơi búp bê vải cũng có thể chơi nguyên ngày, Lâm Tiêu Tiêu rất thích xem Tô Mẫn nói chuyện, nàng luôn có rất nhiều chuyện để nói, nói liên thuyên không ngừng, Lâm Tiêu Tiêu yên lặng nghe, đôi mắt sẽ cười giống như trăng non vậy.

Ba Lâm và mẹ Lâm trở về nhìn thử vài lần thì vô cùng vui mừng, bọn họ cũng mang theo "cảm giác lấy lòng", mỗi lần trở về đều sẽ mua rất nhiều đồ ăn cho Tô Mẫn, thậm chí rất nhiều lần còn mua tặng đồ chơi cho nàng nhưng đều bị Tô Mẫn từ chối.

Khoảng thời gian đó, trên mặt của Lâm Tiêu Tiêu xuất hiện rất nhiều nụ cười, tâm trạng cũng tốt, tình trạng thân thể của cô cũng có cải thiện rất rõ ràng, chỉ là vẫn còn không thích ăn cơm cho lắm.

Tô Mẫn nghe bác trai và bác gái nói, nàng luôn chạy tới ăn cơm cùng với cô, Lâm Tiêu Tiêu ăn không nhiều lắm, nàng sẽ lập tức hù dọa: "Này này này, sao lại ăn ít như vậy hả? Tôi đi về đấy."

Rõ ràng biết là nàng cố ý, nhưng Lâm Tiêu Tiêu vẫn sợ hãi vô cùng, cô lập tức dùng hai ba ngụm nuốt hết cơm vào, sau đó ngoan ngoãn nhìn Tô Mẫn.

Tô Mẫn thấy bộ dạng trông mong sợ hãi kia của cô, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn.

Cũng có nhiều lúc Tô Mẫn sẽ mang theo một bé con ở trong khuôn phép - Lâm Tiêu Tiêu làm một ít chuyện khác người.

Nàng mang theo cô trộm đi khỏi "phòng tuyến của khu vực bị quản lý", còn sẽ mang theo cô đi khuỷu sông vừa sờ cá vừa bắt nòng nọc, mang theo cô đi qua chỗ đống đất chơi pha lê cầu.

Lúc Lâm Tiêu Tiêu vừa mới bắt đầu tiếp xúc nhưng cái này, đôi mắt đều nhìn không đủ, đờ ra giống như con rối gỗ vậy.

Tô Mẫn lập tức hù cô, dùng tay hất nước sô ng lên mặt của cô, hoặc là dùng cá nhỏ bắt được đuổi theo cô.

Cứ nhỏ, Lâm Tiêu Tiêu dần dần trở nên linh hoạt, cô thậm chí còn sẽ nghiêm trang nói cho Tô Mẫn, trên tóc của nàng có sâu lông, sau đó nhìn nàng sợ tới mức cả người run rẩy, khi nước mắt sắp chảy xuống thì lại giúp nàng rửa sạch đầu tóc mà vốn dĩ trên đó không có gì cả.

Có càng nhiều lúc hai người sẽ nằm ở trên mặt cỏ, một người trong miệng ngậm một cọng cỏ nhìn không trung.

Đương nhiên cũng từng đánh nhau nữa.

tính cách của Tô Mẫn ôn hòa giống như ánh mặt trời, người bình thường không chọc nàng, nàng cũng sẽ không chủ động đi gây chuyện.

Nhưng ngày nào nàng cũng chơi với Lâm Tiêu Tiêu, các bạn nhỏ khác lập tứ c thấy không vui, sau đó lại biến thành Tô Mẫn không chơi với bọn họ nữa, chỉ mang theo Lâm Tiêu Tiêu, chuyện này cũng khiến cho mọi người thấy không công bằng.

Ở dưới sự dẫn dắt của thủ lĩnh số – Lục Lục, mấy đứa nhỏ khác cứ thế đi bắt nạt Lâm Tiêu Tiêu một trận.

Lúc buổi chiều Tô Mẫn đi tìm cô, tìm hồi lâu cũng không tìm được người ở trong vườn hoa mà bọn họ hẹn sẵn, sau đó lại đi tìm ở chỗ bờ sông.

Lâm Tiêu Tiêu đang ngồi giặt quần áo của mình, quần áo của cô bị các bạn nhỏ khác dẫm đạp bẩn rồi, trên quần còn có cái dấu ấn bàn chân, cô sợ hãi ba mẹ phát hiện, càng sợ bị Tô Mẫn phát hiện.

Nhưng mà vẫn bị phát hiện.

Sau lúc đó, chuyện này lập tức đi đến con đường không thể vãn hồi.

Cho dù Lâm Tiêu Tiêu có kéo có khuyên Tô Mẫn như thế nào đi nữa thì cũng không có tác dụng, nàng giống như là một con liệp báo đang tức giận, lập tức đánh đám người bắt nạt cô một trận, không chừa ai cả.

Đến cuối cùng, Tô Mẫn ngẩng đầu nhìn mấy người kia: "Cậu ấy là của tôi, mấy cậu còn ai dám thử bắt nạt cậu ấy xem."

Mấy bạn nhỏ khác bị đánh sợ, tất cả đều gật đầu, hoảng sợ nhìn Lâm Tiêu Tiêu.

Vào thời khắc đo, Lâm Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn Tô Mẫn, giống như lần đầu tiên nhìn thấy nàng vậy, ánh mặt trời chiếu ở trên người của nàng, vì nàng nhuộm lên một vòng sáng nhu hòa, khiến người không thể nhìn thẳng.

Vừa mới bắt đầu, ba Lâm và mẹ Lâm còn vô cùng lo lắng, nhưng mà bọn họ lại không dám nói cái gì, sợ người bạn duy nhất này của con gái bị dọa chạy, nhưng thời gian càng lâu, bọn họ bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện, Lâm Tiêu Tiêu đi theo Tô Mẫn chạy nhảy chơi đùa ở khắp nơi không chỉ có không có sinh bệnh, mà ngược lại càng ngày càng mạnh khỏe hơn trước.

Cứ như vậy chơi với nhau hơn hai tháng.

Có một ngày, Tô Mẫn đột nhiên biến mất, nàng không dựa theo thời gian ước định cũ, tới tìm Lâm Tiêu Tiêu cùng nhau chơi cao su đất dẻo.

Lâm Tiêu Tiêu bất an, cô kiên nhẫn đợi hai ngày, năn nỉ ba mẹ hỗ trợ đi tìm xem.

Mẹ Lâm thở dài, bà xoa đầu của con gái: " trong nhà của Mẫn Mẫn xảy ra chút vấn đề nhỏ, con ngoan ngoãn chơi một mình đã, nhé?"

Ban đêm, Lâm Tiêu Tiêu trằn trọc không ngủ được, cô trộm dậy đi xem bức tranh Tô Mẫn cho cô, lại ngoài ý muốn nghe thấy được đối thoại của ba mẹ ở trong phòng ngủ.

—— ừm, rất đáng thương, nói là ôm hủ tro cốt trở về, ai da, con cái còn nhỏ như vậy.

Đúng vậy, nghe nói là bị bệnh gì đó, sau khi trở về hồn phách cũng chẳng còn chút nào cả, trong thời gian ngắn là không tố t lên được.

Đáng thương đứa nhỏ Mẫn Mẫn này quá.

Nếu không chúng ta thử đi xem? Coi như là hàng xóm láng giềng an ủi nhau.

Không được, bên chỗ người ta dù sao cũng là người làm quen, vẫn luôn bảo trì khoảng cách với chúng ta, thôi bỏ đi, lúc này đừng đi chọc người ta không vui.

......

Lâm Tiêu Tiêu không biết đã xảy ra cái gì, cô cũng nghe không hiểu lắm lời mà ba mẹ nói, ban đêm, cô ôm bộ quần áo mà Tô Mẫn để lại trong một lần đến đây chơi, ngửi một hơi thật sâu hương vị ở trên đó, "Mẫn Mẫn, mình nhớ cậu."

Cậu đi đâu vậy chứ?

Lại lần nữa nhìn thấy Tô Mẫn thì đã là một tháng sau.

Nàng đến đây, khuôn mặt nhỏ vàng như nến, nhìn Lâm Tiêu Tiêu, mặc dù đang cười, nhưng đôi mắt sưng đỏ lại khó kìm được tâm sự, "Khả năng cao tôi phải chuyển nhà rồi."

Vốn dĩ thấy nàng, Lâm Tiêu Tiêu rất vui vẻ, sự bất an của mấy ngày nay đã lập tức được vuốt phẳng, nhưng lại bởi vì một câu này của Tô Mẫn mà ngực của cô giống như đang bị tảng đá lớn ngàn cân đè nặng vậy.

Tô Mẫn nhìn bộ dạng sắp trào nước mắt sau khi nghe xong câu này của Lâm Tiêu Tiêu, nàng vô cùng trịnh trọng tháo vòng cổ ở trên cổ xuống, đem lên cho cô: "Đây là đồ từ nhỏ tôi đã mang theo, cho cậu, bà sẽ phù hộ cậu khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi." Nói xong, nàng còn móc ra một bộ DVD từ trong túi xách vẫn luôn đeo ở bên người, "Đây là 《 Cậu bé Rồng 》, là bộ phim tôi thích xem nhất, cũng tặng cho cậu."

Lâm Tiêu Tiêu cúi đầu, nước mắt chảy ròng ròng, cô không muốn mấy thứ này, chỉ hy vọng Tô Mẫn đừng đi.

Tô Mẫn xem cô như vậy cũng đau lòng, nàng ôm ôm cô: "Đừng khóc, sau này tôi sẽ quay về thăm cậu, bộ DVD này có rất nhiều rất nhiều, lúc nhàm chán cậu cứ ở nhà xem từng cái, chờ cậu xem xong tất cả thì tôi sẽ đến thăm cậu."

Từ bé đến giờ nàng đã quen với việc chuyển nhà, không hề quyến luyến với nơi nào cả, chỉ có mỗi nơi này, Tô Mẫn thật sự không muốn đi, nàng luyến tiếc Thố Thố, bệnh của cô còn chưa khỏi hoàn toàn, nàng không yên tâm.

Lâm Tiêu Tiêu hít hít cái mũi, cô ngửa đầu nhìn Tô Mẫn, một tay vuốt sợi dây chuyền Tô Mẫn cho cô, trong lòng cô khó chịu muốn chết, ánh sáng vất vả lắm mới bừng lên giờ lại dập tắt.

Tô Mẫn cúi đầu nhìn cô, dường như có thể nhìn thấu trái tim của cô, "Thố Thố, cậu phải dưỡng bệnh thật tốt, phải ăn cơm nhiều có biết không? Chúng ta phải cùng nhau lớn lên, sau khi lớn lên, tôi muốn mang cậu đi đến rất nhiều chỗ mà người khác chưa từng đi."

Lâm Tiêu Tiêu ngây ngốc nhìn Tô Mẫn, tim đập nhanh vô cùng, vào thời khắc đó, cô cũng không biết chính mình bị làm sao vậy, lời nói ở trong lòng buột miệng thốt ra: "Mình thích cậu."

Tô Mẫn vừa nghe lập tức cười, nàng giơ tay chạm vào cái mũi của Lâm Tiêu Tiêu, "Ha hả, một người giống như thỏ trắng nhỏ như cậu mà cũng dám tỏ tình với tôi?"

Ngày rời đi đó, là một ngày mưa.

Tô Mẫn ngồi ở trong xe, Lâm Tiêu Tiêu cố nén nước mắt nhìn nàng.

"Tôi phải đi rồi, ba tôi đã tìm được chỗ ổn định, cậu......!Chờ sắp xếp xong thì tôi sẽ trở về thăm cậu, không được phép quên tôi."

Lâm Tiêu Tiêu dùng sức gật đầu, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tô Mẫn, giống như muốn ghi lại mọi thứ về nàng ở trong lòng.

Tô Mẫn: "Tôi......!Tôi chậm lắm thì một tháng sau nhất định sẽ trở về thăm cậu."

Những lời này trở thành câu nói cuối cùng của bé Mẫn Mẫn nói với bé Thố Thố, cũng trở thành tình yêu dây dưa nàng cả một đời.

Vào ngày đó, Lâm Tiêu Tiêu đuổi theo xe chạy thật lâu, cô khóc la Mẫn Mẫn, cho dù ba mẹ có túm như thế nào cũng túm không được.

Tô Mẫn thông quan kính phản quang nhìn Lâm Tiêu Tiêu, nước mắt cũng chảy xuống dưới, nàng hít hít cái mũi, quay đầu vẫy cánh tay với cô, hô to: "Trở về đi, tôi sẽ trở về tìm cậu!"

Có gió thổi qua, không thổi được sự đau khổ kia, cuối cùng rơi vào trong mắt của Tô Mẫn chính là bộ dáng té ngã bất lực ở trên mặt đất kia của Lâm Tiêu Tiêu.

Tô Mẫn khóc suốt đường, nàng thề, nhất định phải trở về tìm Lâm Tiêu Tiêu.

Tô Bồi lái xe, xuyên thấu qua kính phản quang nhìn người nhà đó, bình thản nói: "Người nhà này là giới giải trí."

Ông không có ấn tượng tốt gì với con hát cả, từ trong lòng cũng cảm thấy khinh thường họ.

"Cái gì?" Mẫn Mẫn khóc tới mức khuôn mặt nhỏ xám xịt, thình thịch nhìn ba ba, Tô Bồi lắc lắc đầu, "Không có việc gì, được rồi, không khóc, đã là đứa trẻ trưởng thành rồi."

Khi đó Tô Mẫn làm sao mà biết được tính toán trong lòng của Tô Bồi.

Nàng đi đến nhà mới, sắp xếp mọi thứ ổn thỏa xong lập tức ồn ào đòi phải đi về tìm Lâm Tiêu Tiêu.

Tô Bồi: "Không được, phải xử lý xong chuyện trường học đã."

Ông đang cố ý kéo dài chuyện gì đó, Tô Mẫn cũng không biết, chỉ là trong lòng cảm thấy dày vò lo âu, nàng sợ Lâm Tiêu Tiêu sẽ không đợi nàng, lại lo lắng nàng không ở, cô sẽ không ngoan ngoãn ăn cơm rồi lại bị bệnh thì làm sao bây giờ?

Rất nhiều thời điểm, Tô Mẫn ngủ không yên, lăn qua lộn lại trong đầu đều là hình ảnh lần cuối cùng, là hình ảnh mà Lâm Tiêu Tiêu chạy theo xe kia.

Trái tim như bị đao cắt.

Nỗi tưởng niệm như biến thành dòng sông.

Đây vốn không nên là thứ mà nàng nên có ở tuổi này.

Lâm Tiêu Tiêu đúng là bị bệnh.

Tô Mẫn đi không bao lâu thì bị bệnh.

Bệnh rất nặng.

Bệnh viện cũng đã ra thông báo bệnh nguy kịch.

Lâm Tiêu Tiêu không có tinh thần gì, cũng không đi ra ngoài chơi, cho dù có bạn mới đến rủ cô thì cô cũng không để ý đế, chỉ nằm ở trên giường nhìn cửa chảy nước mắt.

Ba Lâm và mẹ Lâm gần như hỏng mất, mang theo cô đi khắp nơi khám bệnh, có một lần, vài vị bác sĩ đè lại Lâm Tiêu Tiêu nhỏ bé, dùng ống kím tiêm vô cùng lớn đâm ở phần lưng của cô để châm vào phần cốt tủy, bọn họ khóc đến mức không thành hình người.

Chỉ trời mới biết vào thời khắc kia, Lâm Tiêu Tiêu đau tới mức không thể hô hấp tưởng niệm Tô Mẫn đến mức nào.

Mẫn Mẫn......!Cậu ở đâu? Mình rất nhớ cậu.

Mình có nghe lời của cậu, cậu bé rồng đã xem xong rồi, vì sao cậu vẫn không trở lại chứ?

Mọi loại biện pháp đều đã nghĩ đến, ba Lâm mẹ Lâm thậm chí còn nghe lời của giang hồ thuật sĩ, sửa lại tên cho Lâm Tiêu Tiêu.

Nói trong mạng của cô thiếu nước, cho nên chính thức sửa từ Lâm Thố Thố thành Lâm Tiêu Tiêu.

Có rất nhiều lần, khó chịu tới mức cực điểm, Lâm Tiêu Tiêu sẽ túm lấy chăn hỏi mẹ mình: "Mẹ, có phải con sắp chết hay không?"

Mẹ Lâm chỉ có thể rơi lệ, đôi mắt của Lâm Tiêu Tiêu ảm đạm, nhấp môi: "Mẹ, nếu con thực sự không qua được thì trước thời khắc đó, con có thể nhìn thấy Mẫn Mẫn không?"

......

Tô Mẫn vào một tháng rưỡi sau đã tranh cãi với Tô Bồi một lần, nàng nhất định phải trở về xem Lâm Tiêu Tiêu, Tô Bồi thở dài, sờ sờ đầu tóc của Tô Mẫn: "Đứa bé mà con muốn thấy kia, đã không còn nữa."

Tô Mẫn sửng sốt, giống như là choáng váng nhìn ba mình: "Không còn nữa?"

Tô Bồi gật đầu, giọng điệu có vẻ trầm trọng: "Có phải thân thể của con bé vẫn luôn không khóe lắm đúng không? Mấy ngày trước ba có việc phải quay về đó, nghĩ đến việc con vẫn luôn nhớ đến con bé cho nên thử đi thăm xem, nghe hàng xóm ở cách vách nói, con bé làm phẫu thuật, nhưng không qua được."

Giống như là đã không còn cảm giác nào vậy, một hàng nước mắt chảy xuống theo gương mặt Tô Mẫn, nàng nhìn ba mình, kêu: "Cậu ấy......!Không thể, con muốn nhìn thấy cậu ấy!"

Trái tim, giống như một từng đao từng đao lăng trì vậy.

Thố Thố đã đáp ứng nàng! Đáp ứng nhất định sẽ chờ nàng!

Một người đang đợi......

Một người thì đang mong.

Nhưng cuối cùng cô vẫn không chờ được nàng, cuối cùng thì cô cũng không thể mong được nàng.

Lấy lòng dạ kia của Tô Bồi, muốn đi lừa một đứa nhóc quá dễ dàng, ông vì để Tô Mẫn hết hy vọng, thậm chí diễn trò còn làm nguyên bộ, đưa nàng đi nhìn mộ bia của cô.

tài xế của Tô Bồi nhìn Tô Mẫn quỳ gối ở trước mộ khóc lóc thảm thiết với vẻ mặt khó hiểu, "Cục trưởng Tô, này......"

Vì một đứa trẻ mà phải làm phiền toái như vậy hả?

Tô Bồi thản nhiên nói: "Tôi biết, cậu muốn hỏi vì sao tôi lại phải lừa một đứa trẻ đến mức này hả?" Ông nhìn chằm chằm con gái ở nơi xa: "Con bé là tôi sinh ra, tôi hiểu rõ nhất, nếu không lừa con bé hết hy vọng như vậy thì con bé sẽ thực sự gặp được đứa trẻ kia, sau này sẽ phát triển thành cái dạng gì cũng không biết, tôi không thể khiến con bé giống như chị họ của nó được."

Chị họ của Tô Mẫn – Tô Dương chính là cùng một đứa con gái khác cùng nhau chơi từ hồi nhỏ, người trong nhà cũng chưa từng xem trọng chuyện này, cho rằng đây chỉ là trò chơi của bọn trẻ con mà thôi, ai mà không có một người bạn thân tử thuở nhỏ chứ, nhưng ai biết lú c lớn lên, hai người lại ở bên nhau, còn bị cha mẹ hai bên phát hiện, phí rất nhiều sức lực cũng không thể chia rẽ được, đến cuối cùng, cô lại cãi nhau với trong nhà, quyết định đi ra ngoài ở.

Dù sao thì trong gia tộc cũng đã từng xuất hiện chuyện này, Tô Bồi lại hiểu rất rõ tính cách trọng tình trọng nghĩa của con gái, cho nên mới phí chút sức lực tay chân.

Từ sau lúc đó, trong thế giới của Tô Mẫn đã không còn Lâm Tiêu Tiêu nữa.

Quên một người phải tốn thời gian bao lâu? Không ai biết.

Mà khi trái tim của một người đã chết, cho rằng đối phương đã sớm không ở trên đời này, thì sau khi đau khổ qua khỏi, sự quên lãng sẽ đến một cách hoàn toàn.

Tô Mẫn nhớ không rõ, giờ này khắc này, thơ ấu rất rất nhiều hình ảnh lại ùa về ở trong đầu, nàng dùng đôi mắt đầy nước lấp lánh nhìn Tô Bồi: "Ba, sao ba có thể làm như vậy chứ? Vì sao ba lại phải làm như vậy chứ?"

Lâu như vậy, nàng luôn cố gắng tránh xảy ra xung đột với Tô Bồi, muốn làm đứa con gái hiểu chuyện của ông.

Nhưng giờ khắc này, Tô Mẫn đau lòng tới mức không thể nào hô hấp.

Nàng là quên mất, nhưng mà Lâm Tiêu Tiêu thì sao?

Lần đầu lúc nhìn thấy nàng, trong mắt cô có sự ai oán vô tận;

Sau khi gặp lại nhau, trong giọng điệu của cô luôn tồn tại rối rắm và thống khổ;

Ở trong đám đông chen chúc ở Chờ, một mình cô than nhẹ ngân nga tưởng niệm......

Mấy năm nay, cô rốt cuộc đã trải qua như thế nào, trong lòng, lại đau tới mức nào cơ chứ.

Tô Bồi nhìn Tô Mẫn, nói thật, phản ứng như thế này của con gái ra ngoài dự đoán của ông, cũng càng khiến đáy lòng ông cảm thấy ngột ngạt, "Mẫn Mẫn, có phải con đã quên mất trước khi mẹ con rời đi có nói gì với con không hả?"

—— Mẫn Mẫn, mẹ xin lỗi con nhiều lắm, con đừng có học theo ba mẹ, đừng bao giờ yêu một người nào sâu đậm quá.

Nước mắt của Tô mẫn rơi xuống, thân thể bị tiêu hao quá mức của nàng hơi quơ quơ, vô lực lại yếu ớt: "Ba, đây là đáp án ba cho con?"

Tô Bồi quyết tuyệt mà lại lãnh khốc, "Đúng vậy, đây là đáp án ba cho con, con cũng đừng có quên, lúc trước con đã đồng ý với ba cái gì."

—— Con phải làm người đứng trên người khác.

Tô Mẫn cảm thấy trái tim hơi co rút vì đau đớn, sự đau khổ khi sốt cao lại xuất hiệ n lần nữa, thân mình bị thiếu hụt trong nửa năm qua giống như máy móc bị rỉ sắt, hoàn toàn hỏng mất.

Nàng chỉ nhớ rõ trước khi ngất xỉu, nàng có nghe được tiếng hô kinh ngạ c của ông bà nội, cùng với ánh mắt sợ hãi của Tô Bồi.

Lại lần nữa tỉnh lại.

Đã là ban đêm.

Tô Mẫn mờ mịt mở to mắt, chung quanh là một mảnh trắng xoá, miệng nàng giật giật, có hơi hồ đồ, còn tưởng rằng là lúc bản thân phát sốt ở trong nhà: "Đàn chị?"

Nghe được âm thanh này.

bà nội Tô lập tức ngồi dậy, bà bắt lấy tay của cháu gái, "Mẫn Mẫn, cuối cùng con cũng tỉnh lại!"

Vào thời khắc này, âm thanh này.

Trong lòng của Tô Mẫn hoàn toàn tối đen, nàng nghiêng nghiêng đầu, khóe mắt như có cái gì chảy xuống.

Hóa ra......!Đây không phải là mơ.

Nàng cuối cùng cũng tỉnh.

Tô Mẫn chỉ nhất thời té xỉu, người già vẫn luôn kiêng kị mấy chỗ như bệnh viện, trải qua kiểm tra của bác sĩ, Tô Mẫn là do bị sốt chưa khỏi hoàn toàn, sau đó thời gian dài dinh dưỡng không tốt, thể lực tiêu hao quá mức, chỉ cần trở về nghỉ ngơi, không có vấn đề gì lớn cả, Tô Bồi lập tức đưa nàng về nhà.

Buổi tối, bà nội nấu rất nhiều món ăn ngon cho Tô Mẫn, nàng lại không có hứng thú ăn uống gì.

Tô Mẫn cúi đầu nhìn di động, giờ khắc này, nàng thật sự rất muốn thấy Lâm Tiêu Tiêu, nàng muốn ôm cô, nói cho cô, Thố Thố, tôi nhớ tới chị, tôi tìm được chị, tôi trở về xem chị đây.

Sau đó đâu?

Sau đó phải làm sao bây giờ?

Cùng Lâm Tiêu Tiêu ở bên nhau? Đi lên con đường mà ba mẹ đã đi? Tương lai khiến cô phải rối rắm rồi lại một lần nữa thương tổn cô?

"Thân thể biến thành như vậy, về nhà ở đi." Sau khi đi qua bệnh viện, giọng điệu của Tô Bồi mềm mại rất nhiều, không hề cho Tô Mẫn nhiều áp lực như trước nữa.

Đôi môi khô khốc của Tô Mẫn giật giật, không đáp lại.

Tô Bồi: "Nếu con cảm thấy trở về nhà phải đối với mặt ba, thấy không thoải mái thì có thể mua một căn phòng ở khu phía nam cho con."

Tô Mẫn: "Không cần, con ở vẫn ổn."

"Ha hả." Tô Bồi cười nhạt: "Đó là phòng mà phó giám đốc Lâm tốn nhiều sức lực chuẩn bị cho con, đương nhiên ở tốt rồi."

Tô Mẫn rất mẫn cảm ngẩng đầu, nàng nhìn chằm chằm đôi mắt của ba ba: "Phó giám đốc Lâm?"

Chuyện phòng ở này nàng đã sớm nghi ngờ, chỉ là sau đó có nhiều chuyện nên cũng không nghĩ nhiều.

Tô Bồi ngồi ở trên sô pha, "Con còn không biết phải không? Người bạn đã từng chơi cùng con bây giờ là phó giám đốc của Nam Dương, chỉ dưới một người trên vạn người, hơn nữa ba tin rằng vào tương lai không xa, cô ta sẽ trở thành tổng giám đốc của Nam Dương."

Tô Mẫn ngơ ngẩn.

con ngươi của Tô Bồi nặng trĩu: "Mẫn Mẫn, con và cô ta sinh ra đã sắp sẵn không phải là người ở cùng đường, con làm gì thì làm, không cần uổng phí tâm tư."

Ông nói rất nhẹ rất đạm, dường như đang trình bày một sự thật đơn giản vô cùng, nhưng lại giống như đang dùng dao nhỏ, quét qua đáy lòng của Tô Mẫn, để lại dòng máu đỏ tươi.

Đêm hôm đó, Tô Mẫn không ngủ.

Sáng sớm hôm sau, nàng nhận được điện thoại của Lâm Tiêu Tiêu, bên kia điện thoại, âm thanh của cô có hơi sốt ruột: "Mẫn Mẫn, em ở nhà hả? Sao gõ cửa lại không thấy mở."

Trái tim của Tô Mẫn đau đớn, thân thể giống như bị tê mỏi vậy: "Tôi ở, tôi rất mệt, muốn nghỉ ngơi một chút."

Lâm Tiêu Tiêu dừng một lát, "Được, vậy buổi chiều tôi trở về nhìn em."

Tô Mẫn thở dài, "Không cần, đàn chị......!Tôi chỉ muốn nằm nghỉ một lát thôi."

Lâm Tiêu Tiêu lại có chút cố chấp: "Vậy buổi tối......?"

Lâm Tiêu Tiêu vẫn luôn thỏa hiệp và nhường nhịn nàng giống như lúc còn bé, Tô Mẫn dùng mu bàn tay lau khô nước mắt, "Được."

Cúp điện thoại.

Tô Mẫn nhìn thấy ánh mắt xem kỹ của Tô Bồi ngồi ở đối diện, tâm trạng bỗng nhiên bực bội, nàng nhăn nhăn mày: "Chuyện của con con sự tự mình giải quyết."

Tô Bồi nhìn Tô Mẫn, "Nam Dương cùng với chỗ của ba có hợp tác, có cần ba giúp con ——"

"Ba." Âm thanh của Tô Mẫn đột nhiên lạnh lùng hơn, nàng nhìn Tô Bồi: "Nếu ba dám động vào chị ấy, vậy thì người ba mất đi sẽ không chỉ có mẹ đâu."

ánh mắt Tô Bồi đột nhiên sắc bén.

Đây là đang uy hiếp ông?

Tô Mẫn nhìn chằm chằm đôi mắt của ông: "Con nói rồi, chuyện của con con sẽ tự mình giải quyết, ba không cần phải nhúng tay vào."

......

Nàng lớn rồi.

Cuối cùng đã không còn là đứa bé dễ lừa như hồi còn nhỏ nữa, ông tùy tiện dùng một cái cớ là có thể khiến con bé phân tâm.

Tô Bồi mặc dù trong lòng vẫn không yên ổn như cũ, nhưng cũng không nói nhiều lời, có đôi khi phải để người trẻ tuổi trải qua một ít khổ sở đau đớn mới là chính xác, ông gật gật đầu, buộc lại cà vạt: "Ba sẽ cho con ba tháng."

Ba tháng không ngắn.

Cũng đủ để nàng dọn phòng ở và điều chỉnh tâm thái.

Huống hồ, Tô Bồi tính rất rõ ràng, chút tình cảm của con nít ở thời đại này có là gì đâu chứ, hai người vừa mới làm hàng xóm cũng không được bao lâu, Mẫn Mẫn nhất định sẽ nghĩ lại.

Con gái của ông, có bao nhiêu mẫn cảm lý trí, ông là người rõ ràng nhất, những chuyện nên nói nên biểu đạt ông đều đã nói xong, bây giờ thì tạm thời cho nàng thêm chút thời gian mà thôi.

Tô Mẫn về nhà lúc buổi tối, sắc mặt của nàng không tốt cho lắm, lúc đi đường bước chân có vẻ phiêu phiêu, nhưng vừa đến chỗ hiên cửa, nàng liền thấy Lâm Tiêu Tiêu đứng ôm cánh tay chờ ở trước cửa.

Chua xót, đau lòng.

nước mắt của Tô Mẫn dường như muốn rơi xuống, lúc trước có rất nhiều chuyện, nàng không biết, hiện giờ, nàng đã biết, thì sao mà không đau lòng cơ chứ?

Lâm Tiêu Tiêu không biết đã đứng ở chỗ này đợi nàng bao lâu rồi.

"Em trở về rồi hả?" Lâm Tiêu Tiêu vào thời khắc nhìn thấy Tô Mẫn thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, cô bước nhanh đi qua đỡ cánh tay của Tô Mẫn, Tô Mẫn giữa mày nhảy dựng, nàng muốn né tránh nhưng cuối cùng vẫn không nỡ làm thế, nàng giả vờ rất nhẹ nhàng giơ cái túi ở trong tay lên: "Đói bụng, tôi đi ít cơm."

Lâm Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng: "Sao tôi lại cảm thấy bệnh của em nghiêm trọng hơn vậy? Về nhà đi."

Về nhà đi......

Tay của Tô Mẫn cầm thành nắm đấm, dùng hết toàn lực khắc chế cảm xúc trào dâng ở trong lòng.

Về đến nhà.

Đỡ Tô Mẫn ngồi ở trên sô pha, Lâm Tiêu Tiêu tìm cho nàng một cái chăn hơi mỏng rồi vội vàng đi vào phòng bếp, cô vẫn không đồng ý để Tô Mẫn ăn mấy thứ ở bên ngoài, kiên định cho rằng thân thể của nàng yếu ớt như vậy là bởi vì thói quen sinh hoạt không tốt trong thời gian dài dẫn tới.

Tô Mẫn yên lặng lại đau khổ nhìn Lâm Tiêu Tiêu ở trong phòng bếp vội tới vội đi, nhìn phần thâm quầng đen nhánh dưới mắt của cô: "Tối hôm qua ngủ không tốt à?"

"cũng được."

Lâm Tiêu Tiêu cúi đầu che giấu, cô cũng không thể nói cho Tô Mẫn rằng cả đêm qua cô không hề ngủ.

Cô nấu tô mỳ.

Cà chua xào trứng gà, trứng gà còn xào hơi cháy.

Tô Mẫn lại không bỏ sót một ngụm nào, uống hết canh, Lâm Tiêu Tiêu rất vui mừng, trái tim treo cao cũng buông xuống.

"Tôi đi rửa chén, chị nghỉ ngơi một lát đi đàn chị." Tô Mẫn cố gắng để chính mình biểu hiện tự nhiên, nàng yêu cầu một đoạn thời gian, hiểu rõ chính mình, vuốt phẳng toàn bộ mọi chuyện, nàng hy vọng có thể giảm thương tổn đối với Lâm Tiêu Tiêu xuống đến thấp nhất.

Lâm Tiêu Tiêu không miễn cưỡng gì nhiều, cô cũng rất mệt mỏi, ngày hôm qua nhớ thương Tô Mẫn nhớ thương một đêm không ngủ, cô vốn dĩ định dựa vào sô pha nghỉ ngơi trong chốc lát, lại tâm sự ít chuyện với Tô Mẫn, nhưng đến cuối cùng cũng không khống chế được chính mình, chìm vào giấc ngủ sâu.

Trong lúc mông lung, cô cảm giác được đầu của mình được lót thêm một cái gối, trên người được đắp lên khăn trải giường mang đầy hương vị của Tô Mẫn.

Tô Mẫn ngồi xổm một bên, ánh mắt không tha lại quyến luyến nhìn Lâm Tiêu Tiêu.

Cái mũi này, khuôn mặt này, đôi môi này......!Vì sao lúc trước nàng nhìn nhiều lần như vậy nhưng lại không nhận ra cô chính là Thố Thố cơ chứ.

Tô Mẫn nhịn không được nâng tay lên, muốn vuốt ve gương mặt kia của cô, lại dừng lại ở giữa không trung.

Lâm Tiêu Tiêu trở mình, giữa lúc ngủ sâu còn nỉ non một tiếng: "Mẫn Mẫn."

Hai chữ đơn giản.

Lại khiến cho Tô Mẫn đang cố gắng kiềm chế những cảm xúc ở trong lòng lập tức rơi lệ đầy mặt, tay của nàng đỡ sô pha, chống thân thể của mình lên, cúi đầu nhẹ nhàng đặt lên cái trán của Lâm Tiêu Tiêu một nụ hôn: "Thố Thố, tôi trở về tìm chị rồi đây.".

Truyện Chữ Hay