Ngô Đồng đổi sang một chiếc thang máy khác đi lên.
Cửa thang máy từ từ đóng lại.
Lúc này, cô xuyên thấu qua khe cửa ngày càng hẹp dần, nhìn đến người đàn ông vừa rồi đang tiến lại phía mình. Tay Ngô Đồng vội liên tục ấn nút đóng, rốt cục ngay tại lúc chóp mũi của người đàn ông kia chạm vào mặt kính nhôm mát lạnh, cửa thang máy thành công khép lại.
Thang máy vững vàng đi lên trên.
Ngô Đồng thở phào một hơi.
Dù sao cũng đã muộn, Ngô Đồng quyết định vào nhà vệ sinh sửa sang đơn giản lại một chút rồi tiến PUB.
Nhưng là mặc dù đã sửa sang lại, cô vẫn như trước có chút chật vật.
Một nam phục vụ bước đến gần lễ phép nói với cô, Hướng luật sư bảo cô đợi một chút, sau đó đi ra.
Nguyên lai đại luật sư cũng đến muộn.
Ngô Đồng bị hắn đưa đến một căn phòng tiếp khách nhỏ.
Đợi chờ mòn mỏi từ lúc giờ phút cho đến rưỡi, người vẫn còn chưa có tới.
Ngô Đồng sốt ruột liên tiếp nhìn đồng hồ.
Lại có tiếng đẩy cửa bước vào.
Ngô Đồng nghe tiếng động ngoảnh đầu nhìn lại, vẫn là người phục vụ kia.
Khuôn mặt thoáng chút thất vọng.
Người phục vụ kia vẻ mặt áy náy nói với Ngô Đồng: ” Hướng luật sư có chút vấn đề cá nhân cần phải xử lý. Nếu Ngô tiểu thư cảm thấy thuận tiện, có thể đến phòng của Hướng luật sư để nói chuyện”.
Ngô Đồng mơ hồ có cảm giác mình bị người ta trêu đùa, không cam lòng đứng dậy. Trong lòng tính toán, một người luật sư ngay cả buổi hẹn còn không đến đúng giờ, tác phong làm việc thiếu chuyên nghiệp như vậy thì năng lực của hắn có thể có bao nhiêu cái tin tưởng đây.
Nội tâm giãy dụa trong chốc lát, Ngô Đồng vẫn là lựa chọn khuất phục. Dù sao người ta cũng là một đại luật sư danh tiếng có kiêu ngạo một tí cũng xem như là bình thường.
Cô lần thứ bước vào thang máy. Những người trong thang máy nhìn đến bộ dáng chật vật của cô, chiếc váy bị xé rách một mảng to, biểu tình trên mặt uất giận, hùng hổ, cũng không dám đến gần, tất cả đều yên lặng lui ra phía sau.
Nhấn hai lần chuông điện mới có người đến mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Ngô Đồng đứng ở ngoài cửa, lập tức hóa đá.
Người đàn ông một thân hưu nhàn nhưng bản chất lưu manh nửa giờ trước ở trong thang máy cùng với cô, giờ phút này lại đang đứng ở trước mặt Ngô Đồng.
Bên hông hắn quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, nửa người phía trên để trần lộ ra cơ bắp săn chắc. Hai cánh tay khoanh ở trước bụng. Nhìn thấy Ngô Đồng, khẽ cười.
Hai lần gặp mắt, Ngô Đồng phát hiện ánh mắt của người đàn ông này biết nói, hơn nữa nói ra đều là những chuyện bất lương.
Lúc này ánh mắt của hắn như đang hướng cô nói: Lại gặp mặt………
Ngô Đồng có chút không tin được, ngẩng đầu lên nhìn lại số phòng.
Xác nhận không có đi sai phòng.
Người đàn ông trước mặt thế nhưng không có một chút bất ngờ: “Ngô Đồng?”
“Hướng….luật sư?”
“Mời vào”
Ngô Đồng yên lặng cân nhắc.
Là nên tin tưởng hắn thật sự là một luật sư nhân phẩm tốt?”
Hay là vẫn nên tin tưởng hắn là một tên nam nhân sẽ đối với nữ nhân làm ra những chuyện nguy hiểm. Bộ dáng khổ sở của cô gái khi nãy vẫn còn in đậm trong tâm trí cô.
Hắn quả không hổ danh là một luật sư giỏi, một lời nói ra đã vạch trần nghi vấn trong lòng cô: ” Yên tâm, tôi sẽ không ăn cô”.
Ngô Đồng cắn răng, quyết tâm liều chết theo hắn bước vào phòng.
Trên lưng người đàn ông có một hình xăm giống như là một văn tự dị tộc, diện tích không lớn.
Ngô Đồng còn chưa thấy rõ hình thù của nó, hắn đã quay người lại, đối diện cô.
Dáng người hoàn mỹ có chút chói mắt, ánh mắt Ngô Đồng hơi nóng, xấu hổ quay mặt tránh đi.
Hắn im lặng không nói gì, đưa một cái túi màu xanh đến trước tầm mắt đang hạ xuống của cô.
Ngô Đồng nghi hoặc mở ra: Là một chiếc váy liền thân.
Chất liệu vải tinh tế, mỗi một chỗ mà đầu ngón tay cô lướt qua đều lưu lại cảm xúc mềm mại.
“Cái này bồi thường cho cô. Lúc nãy, thật xin lỗi đã làm hỏng chiếc váy của cô…”
“….”
” Kích cỡ là tôi phỏng chừng, hẳn là cũng không sai lệch bao nhiêu”. Nói xong, còn cố ý điều chỉnh ánh mắt, nhìn chằm chằm vào thắt lưng của cô.
“Tôi sẽ trả tiền váy cho anh cùng với tiền thuê”
Hướng Tá không vội vã trả lời, rũ mắt nghĩ nghĩ.
Nữ nhân này tính cách cổ hủ, vừa nhìn đã biết không phải người dễ dàng nhận đồ của người khác.
Bất quá nếu nói cô gái này tính cách cổ hủ, cô như thế nào lại dám mặc chiếc váy bị rách quá đùi đi loạn khắp nơi.
Đúng là nữ nhân mâu thuẫn.
Hắn không khỏi mỉm cười: “Cũng được”.
Ngô Đồng tiến vào toilet.
Ở lãnh địa của một người nam nhân xa lạ, thần kinh của cô không khỏi có chút buộc chặt, chỉ sợ bốn phía có giấu máy ảnh hay camera gì đó.
Đơn giản tắt đèn thay quần áo.
Một thân váy liền màu đen, cổ váy xẻ hình chữ V, lưng váy được thiết kế cao an toàn, chiều dài vừa phải, tao nhã mà không làm mất đi vẻ quyến rũ, các chi tiết được cắt may đơn giản không chút rườm rà.
Ngô Đồng lật cổ váy xem, không có dán mác hàng hiệu, giá hẳn là sẽ không quá cao.
Ngô Đồng mặc vào rồi mở lại đèn.
Không chỉ có kích thước lưng váy lớn nhỏ thích hợp, ngay cả ngực cũng vừa khít, cũng không biết vì sao hắn lại có thể phỏng đoán chuẩn như vậy.
Ngô Đồng đứng ở trước gương tự hỏi mình vấn đề này.
Một lúc sau mới nhớ ra tình cảnh của hai người khi ở trong tháng máy: ngực đối ngực, bụng đối bụng….. Bất giác âm thầm kinh hãi: nam nhân này….
Lắc đầu, không dám suy nghĩ tiếp.
Trở lại phòng khách, Hướng Tá đã không còn ở đó. Nhìn thấy hóa đơn quần áo vứt ở trên sô pha, Ngô Đồng liền mở ra xem. Nhìn đến trên đó là một chuỗi số dài, Ngô Đồng không khỏi nheo mắt.
Tiền lương thăng chức cộng thêm phụ cấp làm ngoài giờ của cô, muốn trả tiền cho chiếc váy hàng hiệu này chắc cũng phải mất một năm.
Lúc này, Hướng Tá đang từ phòng ngủ đi ra.
Trên người hắn đã thay một bộ âu phục mới, trên mặt không có bao nhiêu biểu tình. Trong tay cầm văn kiện. Nhìn đến nữ nhân một bộ dáng hận không thể ăn tươi nuốt sống tờ hóa đơn kia, Hướng Tá thất thần cười cười.
Sau đó mới hướng cô đi đến.
Ngô Đồng cảm giác được một cỗ hơi thở mạnh mẽ chậm rãi đến gần, ngẩng đầu.
———-
Hướng Tá đã đứng ở bên người cô, ung dung chờ cô phát hiện ra hắn.
Cô không nói gì đem tờ giấy trả lại chỗ cũ, thân thể hướng bên cạnh bước sang, nhường chỗ cho hắn.
Hướng Tá tiếp nhận tư liệu Ngô Đồng đưa qua.
Nhìn xem đồng hồ, rút ra bút ghi âm ở phía trên văn kiện, ấn nút: “Hiện tại, bắt đầu tính phí”.
Hắn nghe qua một chút ý kiến của cô, sau đó phân tích từng cái một cho cô nghe.
Thanh âm phập phồng đều đặn mang theo mười phần chuyên môn, thập phần nghiêm cẩn, không thể nào soi mói……
Thời gian “tí tách” trôi qua.
Hướng Tá buông văn kiện, thân thể ngửa ra sau, tà tà dựa vào sô pha: “Phần thắng không lớn”.
Cô sau khi sinh con tinh thần không được ổn định, trong tay đối phương có chứng cứ phi thường xác thực.
Cô không phải là công dân Hồng Kông, hội ảnh hưởng đến tương lai học tập sau này của Đồng Đồng.
Cô không được cha mẹ thừa nhận, hơn nữa kinh tế eo hẹp của cô là vấn đề lớn nhất.
“Những lời này của anh luật sự trước đều đã nói tôi biết cả rồi. Tôi bỏ tiền ra, thay đổi luật sư, không nghĩ lại nghe được những kết luận giống nhau”
“Tôi có thể giúp cô tranh thủ đòi phí phụng dưỡng đến mức cao nhất”
“Không cần. Tôi chỉ muốn con của mình”
Hướng Tá suy nghĩ một lát, hơi hơi vuốt cằm.
Suy nghĩ hồi lâu, hắn tắt đi bút ghi âm, thanh âm trầm thấp đứng lên, biểu tình thoạt nhìn có chút nham hiểm:
” Kia cô sẽ không ngại tôi dùng một ít………thủ đoạn?”
Ngô Đồng vẻ mặt ngốc lăng, sắc mặt buộc chặt trừng hắn. Cô thật không thể nào tưởng tượng hắn lại có thể nói ra những lời như vậy. Không lẽ bình thường hắn cũng thường xuyên sử dụng cách này để giải quyết các vụ kiện. Trong lòng không khỏi một trận xem thường.
Hướng Tá đột nhiên tâm tình hoàn toàn thả lỏng.
Hắn nhìn xem thời gian, ánh mắt tươi cười nhìn lại cô, chính là không nói lời nào.
Ngô Đồng bị hắn nhìn xem cả người không thoải mái, vừa hay tiếng chuông điện thoại vang lên giải cứu cô.
Hắn dừng một chút, tiếp điện thoại.
Đối phương bên kia thực ầm ỹ, thanh âm ồn ào ngay cả Ngô Đồng cũng nghe được rõ ràng.
Hướng Tá nói một câu “Được” rồi ngắt điện thoại.
“Muốn hay không đi lên uống một chén? Cô cũng nghe được, bọn họ làm cho bầu không khí thực vui vẻ………..”.
Ngô Đồng lắc đầu.
Hắn không khỏi có chút thất vọng, nhưng là cũng không có miễn cưỡng.
Ngô Đồng thấy hắn phải đi, tâm có chút hốt hoảng, nhắm mắt đuổi theo: “Anh còn chưa có nói là cái thủ đoạn gì?”.
Hướng Tá đang đi ở phía trước, nghe vậy bỗng dừng cước bộ, quay lại nhìn cô.
Ngô Đồng thu bước không kịp, thiếu chút nữa là ngã vào trong lòng hắn. Thật vất vả trụ vững, Ngô Đồng khó khăn lắm mới lấy lại được biểu tình trấn tĩnh trong nháy mắt liền bị nam nhân này dập tắt.
Một Hướng luật sư chuyên nghiệp mà nghiêm túc kia không thấy đâu.
Kẻ lưu manh trong tháng máy đã trở lại.
Lưu manh tiến đến gần bên tai Ngô Đồng, đối cô nhẹ giọng nói: “Theo giúp tôi đi dự bữa tiệc, tôi liền…….nói cho cô”.
Âm lượng ba chữ cuối cũng cực nhẹ, cơ hồ là đem hơi thở thổi vào màng nhĩ Ngô Đồng. Nhất thời làm cho cô trong lòng một trận ngứa ngáy, khó chịu.
Ngô Đồng từng bước lui ra phía sau, né tránh bầu không khí ái muội.
Ngẩng đầu phát hiện Hướng Tá đang cười.
Nam nhân này trên mặt rõ ràng viết hai chữ ” Khiêu khích”.
Trêu đùa cô thực vui vẻ đi?
Vẫn chính là muốn chọc một cô gái đơn thuần như mình?
Ngồi ở trong quầy bar tầng Pub uống rượu, Ngô Đồng trong đầu có chút choáng váng suy nghĩ mục đích hắn dẫn cô đến đây.
Cô ngẩng đầu, đem tầm mắt kéo dài, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy Hướng Tá ở trên sàn nhảy.
Không thể không thừa nhận, nam nhân này rất nổi bật, trong đám người đông như vậy liếc mắt một cái đã có thể nhận ra hắn. Kiểu người như hắn Ngô Đồng ngoài đường rất khó gặp, cũng chỉ quen biết hai người, trừ bỏ Lệ Trọng Mưu hắn là người thứ hai.
Ngô Đồng hoảng hốt phát hiện, người này có rất nhiều mặt tính cách:
Một bộ dáng nhát như chuột khi đối mặt với chứng bệnh sợ hãi không gian giam cầm.
Một luật sư danh tiếng cuồng công việc.
Còn có hiện tại, hắn ở trên sàn nhảy, cùng nữ tử gợi cảm làm ra những động tác mê hoặc lòng người lại là một vũ công chính hiệu.
Ngô Đồng thay đổi một chén rượu.
DJ thay đổi một bản nhạc.
Hắn cũng thay đổi một bạn nhảy.
Cô vốn không tính xem nhiều, dù sao cô đối với vũ công là hắn cũng không có hứng thú. Nhưng là cô cũng không có bởi vậy mà thu hồi tầm mắt. Cô cảm thấy hứng thú chính là cái người bạn nhảy mà Hướng Tá vừa đổi kia.
Trương Mẫn Thái?
Ngô Đồng nhìn lại vài lần.
Đúng vậy, là nàng.
Hai người đó rất ăn ý nhảy một điệu Van.
Chung quanh mọi người hoan hô, hét ầm lên, thực ồn ào. Đây là bữa tiệc tư nhân cho nên nữ minh tinh cũng có thể làm càn. Nhìn hơn nửa ngày, Ngô Đồng đột nhiên ý thức được: chuyện cô ta liên quan gì đến mình? Vì thế liền thu hồi ánh mắt xem xét.
Ngô Đồng cầm chén rượu hướng Thiên Thai đi lên.
Thiên Thai: ý chỉ chốn đầy ắp sự yên vui , sung sướng ,thanh bình , hoan lạc và vui vẻ
Thiên Thai rộng lớn, không có bức tường ngăn cách, gần như hòa làm một với thế giới bên ngoài chỉ có điều ở nơi đây xa hoa, náo nhiệt hơn.
Gió đêm thổi loạn làm cho những sợi tóc cô khẽ tung bay, cũng làm cho mặt bể bơi nổi lên những cơn sóng nhỏ. Trái tim cô lúc này cũng đang gợn sóng. Cô đang cân nhắc câu nói vừa rồi của Hướng Tá, mình dùng thủ đoạn để đối phó với Lệ Trọng Mưu có phải hay không là quá xấu xa. Hơi men bốc lên đỉnh đầu làm cho cô không suy nghĩ được gì. Thôi kệ, vì con, cô cứ thử làm người xấu một lần vậy.
Bên cạnh bể bơi còn có người phục vụ tận tình đưa trà, rót rượu. Ở Hồng Kông, người giàu không phải là ít, có người sẵn sàng bao toàn bộ tầng Pub cùng Thiên Thai để tổ chức bữa tiệc, cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.
Gọi điện thoại về nhà, Đồng Đồng vẫn còn đang cùng Hàn Khả chơi trò chơi. Cô muốn con đi ngủ, nó liền lấy cớ mai là cuối tuần được nghỉ từ chối, xin cô cho nó chơi thêm một lát.
Đại khái có lẽ là do cồn lấn át lý trí, cô thế nhưng đáp ứng Đồng Đồng.
Gác máy xong lại có điểm hối hận.
Nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định kệ nó đi.
Ngô Đồng nhàm chán, ở góc này tránh người.
Cái gì mà thiên kim của nhà nào.
Cái gì mà trên phố tung tin người nào đó biển thủ công quỹ.
Mấy chuyện này cô lười muốn nghe.
Ngô Đồng lại hướng bồi bàn gọi một ly, uống có điểm nghiện.
Sau khi sinh Đồng Đồng cô bị mắc chứng trầm cảm. Chữa khỏi chứng trầm cảm thì lại nghiện rượu. Khi đó tinh thần áp lực cực lớn, cô bắt đầu say rượu. Cũng không phải thích như vậy, chính là quản không được đầu óc của chính mình. Có lúc cô đã từng muốn ma túy. Trì độn qua mấy tháng, Đồng Đồng đã biết hướng cô kêu một tiếng “Mẹ”.
Cô ở dưới ánh mắt ngây thơ đơn thuần của đứa nhỏ, nhất thời xấu hổ vô cùng. Sau lúc đó mới ngoan ngoãn đi gặp bác sĩ tâm lý. Tinh thần tốt lên, rượu cũng là sau đoạn thời gian kia chậm rãi từ bỏ.
—–
Có người vỗ nhẹ đầu vai của cô.
Quay đầu xem, là Hướng Tá.
Cô hướng hắn mỉm cười, điệu bộ vô cùng thân thiết.
Hướng Tá cũng hơi sửng sốt, cẩn thận quan sát sắc nặt của cô: “Uống cũng không ít đi?”.
Ngô Đồng dùng sức dụi dụi mắt: “Yên tâm, còn thực thanh tỉnh. Nói đi, anh định dùng cái thủ đoạn gì?”
Hướng Tá nghiêm nghị.
Trầm mặc một lát, giống như đang giãy dụa.
Ngô Đồng thấy hắn thực rõ ràng hít sâu một chút, tiện đà nghe thấy hắn nói: “Nói với bọn họ, phát sinh một đêm kia, cô là bị dụ dỗ”.
Ngô Đồng ngây người.
Sau đó, bỗng dưng cười ra thành tiếng: “Bệnh thần kinh!”. Mắng xong câu này bước đi, nhưng là đi lại không vững, Hướng Tá xem bộ dáng lảo đảo của cô mà lo lắng.
Hướng Tá chạy nhanh qua đỡ cô. Cánh tay vừa đụng tới, cô liền thét chói tai: “Buông!”. Hướng Tá không dùng nhiều sức, cánh tay dễ dàng bị cô hất ra.
Ngô Đồng không còn người chống đỡ, nhất thời mất thăng bằng, nghiêng người ngã về phía chiếc bàn của nhân viên tạp vụ.
Bồi bàn bị cô xô ngã ở trên ghế nằm cạnh bể bơi.
Mà Ngô Đồng, gần như cả người chìm vào trong bể.