Ngô Đồng khó chịu nôn khan, chị dâu Duy Giai Giai bên cạnh thấy vậy vội chạy vào bếp, hỏi: “Làm sao vậy?”
Cô vẫn nôn khan, cuối cùng cũng thấy đỡ hơn một chút, bỗng mặt cô trắng bệch, Ngô Vũ rất lo lắng cho em: “Em không thoải mái à?”
Ngô Đồng lắc đầu, cố gắng không nghĩ đến trường hợp xấu nhất. Cô thất thần trở lại phòng khách, trên mặt đầy vẻ lo âu. Gọi điện cho con, cô đồng ý đến cuối tuần sẽ quay về HongKong, Đồng Đồng rất hung phấn, không để ý gì nữa.
Đồng Đồng cắn ngón tay tính chuyện làm thế nào giữ chân ba trong ngày cuối tuần, Ngô Đồng dặn dò con đi ngủ sớm.
Cô nhớ lại một chuyện, lập tức lao ra cửa: “Con ra ngoài một lát.”
“Đã trễ thế này còn đi đâu.”
“Mua mấy thứ linh tinh thôi ạ, con đi nhanh lắm.”
Khu dân cư ở nhà họ Ngô đã được tu sửa nhiều lần, mọi cơ sở vật chất đều đầy đủ. Ngô Đồng đi bộ không lâu liền thấy biển hiệu của hiệu thuốc.
Năm đó lúc mang thai Đồng Đồng, dấu hiệu không hề sai biệt, kinh nguyệt đã lâu không có, ngày bắt đầu nôn nghén.
Đi đến hiệu thuốc, nhìn ngọn đèn cách đó không xa, sắc màu thật rực rỡ nhưng cũng thật lạnh lẽo. Chồng cô không có ở đây, con cô không ở đây, cô nghĩ như vậy, đột nhiên trái tim trùng xuống.
Thuận đường nên qua siêu thị mua đồ ăn vật, xách mấy túi lỉnh kỉnh mang về để người nhà không nghi ngờ.
Hai lần mang thai đều chỉ có thể lén lén lút lút như vậy, Ngô Đồng hoài nghi không biết trên đời có tồn tại người phụ nữ nào giống như cô không.
Ngồi trên nắp bồn cầu nhìn chằm chằm que thử thai, mỗi giây trôi qua đều là sự dày vò.
Hai vạch đỏ chói, dương tính, đúng… có thai rồi.
Đêm khuya thanh vắng, người trong nhà đã ngủ say, Ngô Đồng ra khỏi phòng vệ sinh tắt đèn, trong lòng đã nguội lạnh. Lần này, dù làm thế nào cũng không điều chỉnh tâm trạng được.
Khiếp sợ và do dự, cô không muốn thừa nhận, bao nhiêu tủi thân chồng chất trong lòng, tích lại càng ngày càng nhiều, rốt cục cũng vỡ òa ra.
Ngô Đồng vỗ nước lạnh lên mặt, giả vờ thản nhiên trở về phòng, di động nắm chặt trong tay, dựa vào cửa phòng, cô chậm rãi nhấn số riêng của Lệ Trọng Mưu.
Người kia còn là chồng của cô, nhưng trong lòng lại chẳng có chút gì ngọt ngào hay chờ mong, trừ bỏ thấp thỏm, còn vang lên giọng nói: có khi nào anh sẽ không nghe máy lần nữa? Anh đã tàn nhẫn đến vậy, thì thêm bao nhiêu lần cũng có sao đâu.
Nhưng lần này điện thoại đã thông.
Hai bên im lặng, giống như chỉ định nghe tiếng hít thở của nhau.
Ngô Đồng không biết cô có thể nói gì, mũi tắc nghẹn, cô nói chuyện đứt quãng, thều thào đến mức chính mình cũng không nghe rõ: “Ngày mốt em quay về HongKong, chúng ta gặp nhau một lần đi, có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh.”
Lệ Trọng Mưu vẫn không nói lời nào, trầm mặc rất lâu, Ngô Đồng chờ anh đồng ý, không chờ anh có cơ hội nói lời nào tàn nhẫn, cô đã dập máy.
Tựa lưng vào cửa, cô bất động hồi lâu.
Cùng lúc đó, tại hầm rượu ở nhà Lệ Trọng Mưu, nhiệt độ ổn định ở mức oC.
Ánh đèn màu hồng lan tỏa, Lệ Trọng Mưu ngấm đẫm men say. Anh nhìn dãy số trong điện thoại, trong đó vẫn có âm thanh, nhưng không thấy đối phương nói, càng lúc vang lên âm thanh nhạt nhẽo.
Đúng là say khướt rồi, rượu đã ăn mòn lý trí, bỏ đi lớp mặt nạ, anh mới có thể nói ra: “Vợ ơi, trở về đi…”
Ngày thứ hai từ sáng sớm Ngô Đồng đã đến bệnh viện, kiểm tra xong, không còn gì để nghi ngờ nữa. Ngô Đồng nắm chặt tờ kết quả trong tay ngồi trong hành lang bệnh viện, cô khẽ vuốt bụng vẫn còn bằng phẳng của mình.
Lần này chắc chắn mẹ sẽ không ngu ngốc như thế, mẹ sẽ để con sinh ra trong gia đình có cha có mẹ, không để cho con phải tủi thân.
Cô mỉm cười đi theo Ngô Vũ đưa mình ra sân bay, anh xoa trán cô: “Lúc thì chau mày đau khổ, lúc thì tươi cười rạng rỡ, đúng là càng ngày càng không thể hiểu nổi em.”
Ngô Vũ nhìn cô như đứa trẻ, thời tiết tháng mười, tính cách trẻ con đúng là thất thường.
Ngô Đồng dang tay ôm anh: “Chúc em thành công đi nào!”
Ngô Vũ không biết cô đang nói gì, hơi bất đắc dĩ: “Rồi rồi rồi, chúc em thành công.”
Máy bay có hơi xóc nảy rồi mới vững bay, Ngô Đồng tháo vội dây an toàn liền vọt vào WC, dạ dày đã rỗng tuếch.
May mà thời gian ngồi trên máy bay không dài, đến HongKong, đi ra khỏi cabin, tầm mắt Ngô Đồng sáng rỡ.
Bây giờ mới là thứ năm, cô trở về trước một ngày, không có ai tới đón, Ngô Đồng checkout xong vội ra ngoài đón xe, đổi lại sim HongKong, gọi cho số của văn phòng Mark. JeffLawFirm.
Điện thoại tư của Hướng Tá không liên lạc được, bây giờ chỉ có thể gọi vào số văn phòng, vẫn không liên lạc được. Lúc gọi xong không thấy đối phương nói gì, Ngô Đồng không xác định được có phải là Hướng Tá hay không: “Tôi là Ngô Đồng.”
Giọng Hướng Tá khàn khan vang lên: “Anh biết.”
Ngô Đồng nhắm mắt, những hàng người đến kẻ đi, Ngô Đồng không bao giờ… muốn trở thành bia nhắm của bọn họ. Cô nói với Hướng Tá: “Phiền anh đến sân bay đón tôi được không?”
Lúc này cô lại yêu cầu gặp mặt – Hướng Tá im lặng rồi trả lời: “Được.”
Anh chỉ nói một từ, Ngô Đồng cũng không nói thêm, cô gác máy. Ngồi trên đống hành lý, chờ ở đây, khi xe của Hướng Tá dừng trước mặt đã là mấy tiếng đồng hồ trôi qua.
Cô quả thật không biết thời gian dài bao lâu, Hướng Tá cất hành lý của cô vào cốp xe, khởi động, anh nhìn cô qua gương chiếu hậu.
“Em gầy đi.”
Ngô Đồng sờ sờ mặt mình: “Thế sao?”
Hướng Tá chắc chắn mình không nhìn nhầm, cô mỉm cười, với anh. Mi tâm Hướng Tá nhíu chặt, khớp ngón tay bán trên vô lăng cứng ngắc.
“Tôi nghe Đồng Đồng thuận miệng nói mấy lần, hình như Lệ Trọng Mưu liên lạc với mấy chuyên gia, không biết cha anh đã khá lên chút nào chưa?”
Hướng Tá cũng cười, từ chối cho ý kiến về vấn đề này: “Đưa em đến đâu? TC hay Lệ gia?”
“…Bệnh viện.”
Trong giây lát, nụ cười đông lại trên môi Hướng Tá, mắt anh hiện vẻ kinh hãi, không dám hỏi lại, nghe theo lời cô chạy thẳng đến bệnh viện.
Phụ khoa, đăng kí, tới lui đủ loại phụ nữ, Hướng Tá mải miết theo sau Ngô Đồng, sắc mặt ngày càng u ám.
Cuối cùng không chịu nổi, anh dừng bước hỏi cô: “Tại sao lại tới đây?”
Ngô Đồng không trả lời, chỉ nói: “Chờ lát nữa anh sẽ biết, phiền anh đứng đây chờ tôi.”
Hướng Tá đứng im chờ kết quả, Ngô Đồng đưa cho anh tấm ảnh siêu âm màu. Hướng Tá không chịu nhận lấy, Ngô Đồng dúi tấm ảnh vào tay anh. Giữa bức ảnh có hình gần như hạt đậu miêu tả một sinh mệnh bé nhỏ –
Tay Hướng Tá run lên, bức siêu âm rơi xuống mặt đất.
Ngô Đồng không nhặt lên, giọng cô cực kì bình thản: “Anh có biết không, anh sắp hại thêm một đứa con của tôi không có cha?”
“…”
“Tôi không biết anh đã làm gì khiến Lệ Trọng Mưu không tin tưởng tôi, tôi nói gì anh ấy cũng hoài nghi, có lẽ chỉ có anh nói mới có hiệu lực. Tôi không cầu xin anh buông tha anh ấy, tôi chỉ cầu xin anh buông tha tôi.”
Thần trí Hướng Tá bị lời nói của cô cuốn đi mất, anh bỗng thấy sợ hãi, ánh mắt Hướng Tá bỗng lóe lên, theo ánh sáng nhìn sang: “Đứng lại!”
Phút chốc Ngô Đồng không kịp phản ứng, Hướng Tá đã đuổi theo phía sau, phóng viên lộ camera đuổi theo dọc hành lang, vớng phải mọi người, chốc lát đã không thấy Hướng Tá đâu.
Ngô Đồng đi qua cửa, mệt thở hổn hển, còn đang định chạy tiếp đã bị Hướng Tá kéo về, không để cô chạy loạn lên nữa: “Cẩn thận con của em.”
Ngô Đồng phản ứng lại, nắm mạnh tay Hướng Tá: “Có phải là anh không? Có phải anh tìm phóng viên đến không?”
Hướng Tá bỗng chìm vào suy sụp, anh ôm bụng, ngả lưng vào tường, trượt xuống.
So với cô anh còn thống khổ hơn, ôm đầu, anh nghẹn lời: “Rất xin lỗi.”
Hướng Tá đã liên hệ cho tòa soạn báo quen biết, chủ biên lại trở mặt không đồng ý. Hướng Tá tức giận ném chiếc điện thoại, Ngô Đồng ngồi bên cạnh, ngẩng đầu nhìn anh, hốc mắt đỏ au: “Anh hại chết tôi rồi…”
Thỉnh thoảng có người đi qua nhìn thấy đôi nam nữ, trong khoa phụ sản, phụ nữ giận giữ, đàn ông bất đắc dĩ sám hối, người ta nhìn vào chỉ đành bỏ qua.
Hướng Tá thuật lại cho cô đêm hôm đó ở New York, trong lòng anh đã ti tiện đến mức nào, trừ nỗi hận, cũng chỉ có mình cô. Anh nói: “Hắn ta không thương em, hắn ta không tin em, người đàn ông như thế, tại sao em còn lao đầu vào?”
Ngô Đồng nghe anh nói, trái tim cô thật sự đã trúng một dao, cô không dám nhìn anh, sợ bị lời nói của anh ảnh hưởng. Cô vuốt tóc đứng dậy, nói thẳng: “Nếu anh giúp tôi đến nói thẳng với Lệ Trọng Mưu. Nếu anh còn đối xử với tôi như vậy – cả đời này tôi sẽ hận anh.”
Không chiếm được tình yêu mãnh liệt nhất, vậy chạm đến nỗi hận cùng cực cũng tốt, nhưng Hướng Tá dõi theo bóng dáng cô xa dần, lồng ngực bị thiêu đốt bỏng cháy.
Ngô Đồng trở về Lệ gia, người giúp việc không kịp trở tay, thời gian còn sớm, Đồng Đồng chưa tan học, mấy người họ kể cho cô nghe Đồng Đồng luôn miệng : “Mẹ cháu thế này thế kia”, kể công của cô, tỏ vẻ chuyện gì cũng biết.
Ngô Đồng không hỏi khi nào Lệ Trọng Mưu về, càng không dám nghĩ đến việc Lệ Trọng Mưu nhìn thấy cô và Hướng Tá xuất hiện ở bệnh viện sẽ có phản ứng thế nào.
Thấy cô sắc mặt không tốt, người giúp việc đoán cô đi đường mệt nhọc, đem hành lý của cô về phòng, không quên hỏi: “Cô có cần chúng tôi báo cho ông chủ không?”
Ngô Đồng lắc đầu, tự nhốt mình trong phòng.
Người giúp việc mang đồ của cô cất về phòng Lệ Trọng Mưu, mọi người đều cho rằng cô là bạn gái của anh, làm thế này là lẽ đương nhiên.
Lần đầu tiên Ngô Đồng phải cẩn thận với gian phòng này như vậy.
Anh thích màu trầm, tất cả đồ đạc đều phải là thợ thủ công có tiếng làm, không thuận ý anh, anh sẽ không dùng, còn rất tự tin vào con mắt của mình.
Bình thường anh đều làm việc ở bên thư phòng chính, phòng ngủ lại có cửa thông với một thư phòng nhỏ. Lần đầu tiên cô đi vào căn phòng này.
Trong đây trang trí không nhiều, không thể so mấy giá sách và mấy cuốn tàng thư của thư phòng chính, nhưng lại khiến người ta thấy ấm áp, rất không hợp tính cách của Lệ Trọng Mưu.
Ngô Đồng đứng trước giá sách tẩn ngẩn, liếc qua một ngăn sách, bỗng nghe có người gọi: “Cô Ngô.”
Giật mình, tay cô va vào giá sách, khiến chúng lung lay.
“Rầm” Tiếng đồ vật rơi xuống.
Người giúp việc đứng ngoài cửa nói: “Dì Trần đã chuẩn bị trà bánh ở vườn hoa, cô Ngô có muốn qua đó không ạ?”
Ngô Đồng căn bản không nghe thấy gì, tâm trạng nặng nề của cô lúc này đang đặt hết lên đống đồ trên mặt đất.
Trên đó toàn là những đồ cô đã bỏ đi.
Chiếc hộp giấy cô làm, và quyển nhật kí của cô.
Cuốn nhật kí rơi dưới đất mở ra, một trang giấy hoàn toàn xa lạ với cô. Ngô Đồng nhặt nó lên, ngón tay bắt đầu lật giở từng tờ xem lại.
Ngày tháng , Trường Đảo, trời nắng
Đó là ảnh của cô, chụp động tác ngốc ngếch nhưng vô cùng sống động.
Dưới bức ảnh có nét chữ cứng cáp của đàn ông: “Đồ ngốc.”
Ngày tháng , Đại lộ Năm, trời âm u
Bức ảnh chụp người phụ nữ đứng nghỉ chân bên tiệm tạp hóa lề đường, cúi đầu, cầm một cnafh hoa hồng, đóa hoa đẹp đẽ còn đọng sương sớm, ánh nắng màu vàng còn như đọng lại trong mắt cô.
“Nàng yêu hương hoa hồng mới nở.”
Ngày tháng , MSG, trời nắng
Hạnh phúc đứng trên tầng thượng, em và con chụm tay gần miệng hét chói tai.
“Giọng rất lớn.”
Ngày tháng , Florida.
Ảnh không chỉ có mình cô. Cô ngủ, vẻ mệt mỏi phong trần, đầu gối lên ngực một người đàn ông, tư thể không ngoan chút nào, anh cười rất tươi.
“Vợ, tân hôn vui vẻ.”
Ngô Đồng bỗng nở nụ cười, thấy người giúp việc bên cạnh, cô sửng sốt.
Lệ Trọng Mưu luôn chỉ tin vào mắt mình, cô cũng vậy.
Anh nói không yêu cô, còn cái này thì làm sao khiến cô không tin cho được?
Tuy vườn hoa vẫn rực rỡ như vậy, hoa cỏ khắp chốn, nhưng mọi đóa hoa hồng đã không còn.
“Không có hoa hồng nữa à?”
“Mấy ngày sau khi cô Ngô về Nam Kinh, ông chủ đã sai người đem hết hoa hồng đi rồi.”
Anh bỏ hết hoa hồng, có phải cũng chuẩn bị cắt đứt liên lạc với cô không?
Ngô Đồng nghĩ nghĩ rồi nói: “Trồng lại đi, vẫn loại hoa ấy.”
Dì Trần không dám quyết, Ngô Đồng không chờ bà trả lời, cúi đầu uống trà lài.
Bỏ chén xuống, bàn tay bị Lệ Trọng Mưu bắt lấy. Anh tóm lấy tay cô rất nhanh, kéo cô đứng dậy khỏi bàn trà. Cổ tay Ngô Đồng bị tuột, chiếc chén bị văng ra xa, vỡ tan tành.
Anh trở về lúc nào Ngô Đồng không biết, giờ phút này đứng trước mặt cô chỉ thấy lửa giận ngút trời. Ngô Đồng yên lặng chờ anh phát tác.
Tay Lệ Trọng Mưu nắm chặt tay Ngô Đồng, một tay kia vung lên, ném bộp tờ báo lên bàn: “Giải thích đi.”
Cô ngẩng đầu: “Em trở về là để thăm con.”
“Thăm con?” Anh cười lạnh, “Vừa về đến HongKong đã đi gặp tình nhân, nếu không phải tôi ép xuống, chắc chắn đêm nay sẽ tràn lan trên báo.”
Tâm trạng Ngô Đồng rất tốt, không muốn giằng co với anh. Lệ Trọng Mưu nhịn xuống, xung quanh còn nhiều người giúp việc đang đứng ngây ngốc, anh bực mình túm tay kéo cô rời đi.
Ngô Đồng suýt ngã, cô giật tay anh: “Chậm đã… đứa bé…”
Trong nháy mắt, cả người Lệ Trọng Mưu như bị xé rách, chân anh chôn chặt trong đất, không tài nào nhấc lên nổi.
Anh buông lỏng bàn tay.
Từ từ quay đầu lại nhìn cô, trong mắt anh ngập hận ý, nghe cô nói: “Anh vẫn không chịu tin em.”
Một khắc đó đầu óc Lệ Trọng Mưu rỗng tuếch, anh không biết giọng điệu của cô là bi thương hay là bất đắc dĩ. Nhưng thật ra chính anh, đứng trước mặt cô, đã biến thành pho tượng.
Ngô Đồng rời khỏi vườn hoa, trở lại phòng Lệ Trọng Mưu, nhìn qua cửa sổ, cô thấy người đàn ông vẫn đứng yên ở đó rất lâu, lâu đến mức chiếm quá nửa cuộc đời cô.
Nhưng cuối cùng, anh bước đi rồi.
Cô đứng trước cửa sổ, trong lòng thầm nói với anh: Lệ Trọng Mưu, lần này là lần cuối cùng em cá cược, nếu thua em sẽ dừng yêu, không bao giờ… yêu nữa.
Tiếng chuông kéo suy nghĩ của cô quay lại.
Cô nhìn, là số Hướng Tá.
Bên kia âm thanh của Hướng Tá cất giấu niềm đau đớn: “Anh đồng ý với em.”
Anh không nói là chuyện gì, Ngô Đồng tất nhiên hiểu được, cô trút được gánh nặng: “Cảm ơn.”
Hướng Tá nghe cô nói hai chữ này, rẫu rĩ trầm ngâm, cũng rất nhanh bỏ qua mọi chuyện: “Em hẹn thời gian gọi hắn ra, anh sẽ ngả bài.”
“Không cần chọn ngày đặc biệt gì, mai đi.”
“Ngày mai?”
“Đúng, ngày mai sau khi em rời khỏi HongKong, anh sẽ đi tìm anh ấy.”
Không chờ anh nổi lên nghi vấn nào, Ngô Đồng cúp máy, gọi sang cho Cố Tư Kì.
Cô hơi vội, không nhiều lời hỏi thẳng Tư Kì: “Nhà ba mẹ cậu ở Ô-xtrây-li-a còn cho thuê không?”
Cố Tư Kì nghe mà như lạc vào sương mù: “Hỏi cái này làm gì?”
“Mình định ở đó một thời gian, không muốn để cho ai biết.”
Cố Tư Kì trở nên nghiêm túc: “Làm sao vậy?”
“Mình muốn vì hạnh phúc của bản thân mà cố gắng một lần cuối cùng.”
“Cậu, nói rõ ra đi.”
Không trách Tư Kì nghe không hiểu, Ngô Đồng cũng không biết giải thích sao, nhưng cô nói cho bạn mình chuyện cô chắc chắn nhất: “Đơn giản là mình muốn tìm một nơi sinh con.”
Ngô Đồng về nhà trước một ngày, Đồng Đồng vui lắm, nhưng nhìn quanh không thấy bóng dáng cha mình dâu, Đồng Đồng còn an ủi mẹ: “Để con gọi điện thoại hỏi trợ lí của ba, xem khi nào ba về nhá.”
Thằng nhóc bị Ngô Đồng kéo về: “Không cần đâu. Mai mẹ đi rồi.”
Đồng Đồng ôm cổ cô, lắc đầu nguầy nguậy: “Không được!”
Ngô Đồng nâng mặt con, nhìn con trai mình chăm chú: “Mẹ hứa với con, khi trở về sẽ tặng con một món quà cực kì đặc biệt, nhé?”
Ngày tiếp theo Ngô Đồng ra khỏi cửa, Tư Kì tới đón, sau đó lái xe thẳng đến sân bay.
Hôm nay là một ngày tươi sáng, đại sảnh sân bay ngời ngợi, chiếu vào mắt cô, nhưng Ngô Đồng không hề cảm thấy chói mắt.
Cô mua vé máy bay.
HongKong – Sydney.
Lúc đăng kí, Cố Tư Kì nắm lấy tay cô, trầm giọng nói: “Bảo trọng.”
Nói xong liền buông tay.
Đây là lựa chọn của Ngô Đồng. Tư Kì không thể thuyết phục, chỉ có thể tôn trọng.
“Yên tâm, mình sẽ trở về, vui vẻ hạnh phúc trở về.”
Lời nói ra để an ủi Tư Kì, nhưng càng như tự an ủi chính mình.
Ngồi trên máy bay, chờ đợi cất cánh, tiếp viên hàng không nhắc nhở mọi người tắt điện thoại, Ngô Đồng ngồi dựa vào cửa sổ, phong cảnh sân bay rất đẹp, trời trong nắng ấm.
Cô mở điện thoại, thấy tin nhắn mới từ một dãy số lạ: “Anh đang ở văn phòng Lệ Trọng Mưu, anh ta vừa lao vụt ra, chúc hai người hạnh phúc.”
Không kí tên, Ngô Đồng biết là ai, cô không trả lời, trực tiếp tắt máy.
Chờ đến lúc cất cánh, chuyện duy nhất cô có thể làm là nhìn đồng hồ.
Kim giây, kim phút, cứ chuyển qua từng vòng.
Đột nhiên mắt cô lướt qua bóng hình ai đang lao đến, cô yên lặng nhìn ra từ cửa sổ.
Lệ Trọng Mưu.
Anh chạy vào sân bay, ngó lên cửa sổ của từng chiếc máy bay, như tìm người, như chần chờ, anh đứng đó, lạc long không biết làm sao.
Cô rời đi, cùng lắm chỉ cách nhau có mấy trăm kilomet.
Kì thực Ngô Đồng không nhìn rõ mặt anh, nhưng cô cảm nhận được nỗi lo lắng tỏa ra từ con người ấy.
Nhân viên sân bay đã tới. Sau đó Lệ Trọng Mưu cuối cùng chọn bước lên cầu thang của chiếc máy bay gần nhất.
Ngô Đồng nhìn thấy anh biến mất trong tầm mắt.
Cuối cùng cô nắm chặt tay, quay đầu thắt dây an toàn.
Phi cơ cất cánh.
Nơi của cô gần cabin, anh không vào được, cô cũng sẽ không bước ra ngoài.
Thế này, có phải là vĩnh biệt rồi không?